CHƯƠNG 23. GIẾT TÔI ĐI
An Hách nằm ở trên giường, tất cả cửa sổ trong phòng đều đóng kín mít, nhưng tiếng pháo nổ bên ngoài truyền vào vẫn lớn đến mức khiến ***g ngực cũng cộng hưởng cùng, chỗ nào cũng ngửi thấy mùi thuốc súng, đến khi hắt xì liên tiếp mấy cái mới coi như là đỡ.
“An Hách mày làm sao vậy?” Y nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhỏ giọng nói một câu, đã tắm rửa sạch sẽ, nằm xuống giường ngủ rồi giờ tự dưng lại muốn chạy ra ngoài?
Đúng vậy, làm sao thế?
Thậm chí còn chẳng hỏi Na Thần sao lại đưa ra yêu cầu như vậy trong đêm giao thừa?
Đã rất nhiều năm y không kích động như vậy. Có thể vứt hết những điều mình ái ngại, những điều bản thân không muốn chấp nhận sang một bên, cái cảm giác mặc kệ yêu ghét không kìm được muốn tiếp cận một người khiến y bất an.
Y giơ tay lên, xòe các ngón tay ra, từ kẽ ngón tay nhìn lên bóng đèn trên trần nhà.
Vì sao vậy?
Na Thần cũng chẳng lớn hơn học sinh của y nhiêu tuổi. Tính cách cũng không được coi là tốt.
Cùng người ở chung có chút lao lực. Sống chung cũng có phần lao lực. Thỉnh thoảng còn não tàn, nghĩ đến ngôn ngữ sao Hỏa của Na Thần là y lại đau đầu.
Song Na Thần có ngoại hình bắt mắt, đúng kiểu y thích. Thời điểm đánh trống trông rất đẹp trai, lúc cười lên thì thật hấp dẫn, giọng lại gợi cảm.
An Hách cười cười, thật ra những cái đó không phải điều quan trọng.
Y xốc chăn lên nhổm dậy, ngồi trên mép giường ngây ngốc một hồi, lát sau mới chậm rãi đi vào phòng tắm, nhìn bản thân đầu tóc rối mù trong gương.
Điều quan trọng là những lời Na Thần vô ý bật ra kia khiến y ngày càng đồng cảm hơn với hắn.
Có bố mẹ không giống bố mẹ, một gia đình không giống gia đình.
Có đôi khi y muốn tiếp cận Na Thần, muốn biết rốt cuộc hắn có một gia đình như thế nào, có bố mẹ ra sao, có thể nào lại tìm được một người giống mình, từng trải qua tâm trạng bất lực, bất an lẫn khó chịu như vậy không.
Là vì quá cô độc nên mới muồn tìm đồng loại sao.
Xoắn xuýt với câu tự vấn lòng không chút ý nghĩa đó mất cả một tiếng sau, An Hách mới vơ lấy một túi quà tết cùng túi mua sắm màu đỏ đi ra cửa.
Thời điểm rời khỏi khu chung cư đi về chỗ đậu xe, một cơn gió bắc cuốn theo xác pháo thổi đến khiến y có chút không thở nổi.
Đã qua mười hai giờ đêm, không ít người vốn tụ tập dưới lầu đốt pháo hẳn đều vì rét mà đã trở về nhà. Y xem xét xung quanh, không còn ai nữa, vì thế đi thẳng tới gần xe của mình.
Trên xe đều là mảnh vụn nhỏ màu đỏ, may mà đã tắt chế độ báo động, nếu không xe này chắc phải gào lên đến viêm họng luôn.
Thời điểm đi ngang qua phòng bảo vệ của khu dân cư, ông bảo vệ cười hềnh hệch đối với việc y dùng vợt bắt muỗi: “Ha ha ha thầy An năm mới vui vẻ nhé, lúc này thầy còn đi ra ngoài à? Ha ha ha ha…”
Y đưa túi quà Tết qua: “Chúc chú năm mới vui vẻ.”
Bảo vệ nhận được quà Tết liền cảm động không thôi, liên tiếp nói lời cảm ơn.
“Trao đổi chuyện này đi,” An Hách vẫy tay, bảo vệ nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ, y chỉ vào cái vợt bắt muỗi của mình, “Chú có thể đừng cười vì cái này nữa không? Cũng qua cả năm rồi còn gì.”
“Ha ha ha ha nhưng nhịn không được,” Bảo vệ cười sung sướng đến lộ hết cả hàm răng ra, “Thì một năm qua chẳng phải không có cái vợt thầy liền không vào được cửa sao ha ha ha ha…”
“…Chú đóng cửa sổ đi, gió lớn đấy.” An Hách bất đắc dĩ lái xe chạy ra khỏi khu dân cư.
Na Thần sống ở chung cư khá cao cấp, bảo vệ cũng cười, nhưng cười rất nghiêm túc, muốn đi vào thì phải có sự đồng ý của chủ nhà.
Có điều chắc là Na Thần trước đó đã dặn dò nên bảo vệ cầm giấy tờ rồi soi biển số xe của An Hách thật lâu mới cho phép đi qua, sau đó còn rất lịch sự chỉ cho y đường qua nhà của Na Thần. An Hách có chút bất ngờ khi Na Thần có thể nhớ biển số xe của y.
Lúc chạy xe vào trong y phải hết sức chăm chú, chỉ sợ không cẩn thận đụng phải mấy trạm gác hàng xịn của người ta thì chết.
Thật ra không cần chỉ đường cũng có thể tìm ra, mấy cột mốc hướng dẫn lối rẽ thật sự chi tiết.
Tại khu dân cư lúc này còn có thể thấy không ít người, quấn chặt trong lớp quần áo dày cộm ra ngoài đốt pháo, dưới ánh đèn đường sáng rõ, trên khuôn mặt mỗi người đều mang theo nụ cười, gió Bắc thổi vù vù tới cũng không làm nụ cười tiêu tan đi.
An Hách tìm đến tòa nhà của Na Thần, tới dưới lầu mới phát hiện ra không có chỗ đậu xe, đang muốn gọi điện hỏi xem bãi xe của khu này ở đâu thì có một người chạy ra từ cổng tòa nhà.
An Hách cảm thấy có thể dựa vào bóng dáng mà nhận ra đó là Na Thần, không biết vì sao y lại quen thuộc với mỗi động tác của Na Thần đến vậy.
Nhưng khi nhìn rõ Na Thần rồi, y lại ngẩn người.
“Mở cửa!” Na Thần đã chạy tới bên cạnh, đập lên cửa kính, kêu rất lớn, “Chỗ tôi gửi xe dưới hầm, tôi đưa anh đi.”
An Hách mở cửa, nhìn Na Thần nhảy lên xe, độ ấm trong xe vì khí lạnh của hắn mang vào mà giảm đi không ít, An Hách quan sát hắn cả buổi: “Sao cậu lại trang điểm?”
“Tắm xong thì trang điểm thôi,” Na Thần chà chà tay, chỉ về con đường phía trước, “Chạy tới rồi rẽ trái.”
An Hách nhìn bộ đồ ngủ in đầy hình Shin-cậu bé bút chì trên người Na Thần và chiếc mũ trapper màu xanh quân đội hắn đội trên đầu, rồi lại nhìn sang hai cục bông to tướng trên chân hắn, là dép lê. Lúc Na Thần xông ra, An Hách còn tưởng hắn dẫn theo hai chú cún tới chứ. Khi nhìn thấy cái vật đang quấn trên cổ tên Na Thần kia, An Hách chỉ chỉ: “Cái gì đây?”
“Khăn quàng cổ.” Na Thần kéo kéo cái trên cổ, tháo xuống rồi xỏ tay mặc vào.
An Hách lúc này mới nhìn ra đây là áo lông.
“Bình thường cậu đều…” An Hách lái xe từ từ đi về phía trước, “dễ thương như vậy hả?”
“Ừ,” Na Thần lại không khiêm tốn chút nào, gật đầu, “Còn có cái dễ thương hơn nữa, anh muốn xem không?”
“… Không cần,” An Hách liếc qua nhìn hắn, “Cậu không lạnh hả?”
“Không, chỉ khi nào lạnh mới có thể cảm nhận được bản thân tồn tại thôi.” Na Thần dựa vào lưng ghế, ngón tay gõ mấy cái có tiết tấu lên kính xe.
An Hách không nói gì nữa, trực giác mách bảo y lời này có thể lại là do mẹ Na Thần nói, cái cảm giác như gặp phải đường cùng trong cơn mơ vậy.
Đậu xe xong liền chạy theo sau tên Na Thần mặc áo ngủ cậu bé bút chì Shin, đầu đội mũ lông, chân còn đi dép bông hình chú cún, An Hách cảm thấy thật không có cách nào để hình dung tâm trạng của bản thân nữa.
Hồn nhiên biết mấy.
Hoạt bát biết mấy.
Ấu trĩ biết mấy.
Ngu ngốc biết mấy.
Sau khi bước vào thang máy, Na Thần tựa vào tường, chỉ chỉ túi đồ mua sắm trên tay y: “Là quà hả.”
“Ừ, cho cậu.” An Hách mở túi, lấy con thỏ bông ra rồi đưa hắn.
“Cám ơn,” Na Thần rất vui vẻ nhận lấy, nhìn một hồi rồi bắt đầu cười, cười rất khoa trương, thậm chí cả người cũng run lên, “An Hách, anh còn dễ thương hơn cả tôi ấy chứ, tặng người ta thứ này cơ đấy.”
An Hách cười cười: “Đi siêu thị mua đồ được tặng thôi.”
“Như vậy là không có thành ý rồi.” Na Thần nhéo nhéo tai con thỏ, vẫn là cười đến không ngừng được.
An Hách vốn cũng đang cười, song khi Na Thần cười mãi không ngừng, y ngược lại lại cười không nổi nữa, phải chăng y đã quá nhạy cảm? Trận cười này của Na Thần, dường như cũng không vui vẻ.
Nhà của Na Thần ở tầng mười tám, khi thang máy mở ra, hắn rốt cuộc cũng không cười nữa, quay đầu lại nắm con thỏ rồi lắc lắc, thật nghiêm túc nhìn An Hách: “Cám ơn anh.”
“Đừng khách sáo.” An Hách cũng chỉ có thể nghiêm túc trả lời.
Na Thần mở cửa ra: “Chào mừng tới nhà của Tiểu Thần Thần.”