CHƯƠNG 34. GO
Na Thần chạy chậm lại rồi nhảy vào ghế phó lái, trên mặt mang theo đùa cợt: “Đua xe này hả?”
“Môtô.” An Hách nổ máy.
Khuôn mặt Na Thần có chút mỏi mệt, có điều sau khi nghe xong lời này liền búng tay rõ kêu, nhìn qua trông rất hăng hái: “Không nhìn ra đó, vậy lần trước ngồi sau xe tôi sao lại sợ đến thế ?”
“Đừng lắm lời.” An Hách rẽ xe sang đường chính.
Na Thần không nói tiếp, im lặng ngồi ở ghế phó lái nhìn An Hách, xe đã chạy qua hai con đường mà hắn vẫn chưa dời mắt đi lần nào.
“Sao thế.” An Hách quét mắt thoáng nhìn qua hắn.
“Anh đúng là quen bị người khác nhìn chằm chằm rồi.” Na Thần cười.
“Ừ, mỗi ngày tôi bị đến bốn mươi đứa nhìn chằm chằm vô đấy, còn có đứa nhìn được một nửa thì ngủ mất.” An Hách nhìn phía trước, mỗi lần cùng Na Thần ngồi trong xe như vậy, y có một cảm giác không thể nói rõ thành lời được, rất thoải mái.
Nhưng tiền đề là Na Thần không động kinh.
“An Hách,” Na Thần nhìn y, “Anh có thể lặp lại lần nữa không.”
“Hả?” An Hách nhìn con đường phía trước, “Thì mỗi ngày tôi bị đến bốn mươi đứa nhìn chằm chằm vô, còn có đứa nhìn được một nửa thì ngủ mất.”
Na Thần quan sát y, một lát sau đột nhiên phá lên cười, dựa vào lưng ghế, túm lấy dây an toàn cười cả buổi cũng không dừng được.
An Hách thở dài trong tiếng cười của hắn: “Chúc mừng sinh nhật, Tiểu Thần Thần.”
Tiếng cười của Na Thần đột nhiên ngừng lại, ngửa đầu nhìn lên đỉnh xe, một lát sau hắn mới quay mặt sang cửa kính xe, nói rất nhỏ: “Cảm ơn.”
An Hách chạy xe vào khu trung tâm, lúc tiến vào bãi đỗ xe của tòa nhà thương mại, Na Thần hạ kính xe xuống, thò ra bên ngoài rồi bắt đầu ngó nghiêng: “Chỗ này hả?”
“Ừ.” An Hách nhìn chăm chú đường phía trước. Bãi xe của tòa nhà này rất nhỏ, vị trí đậu xe thì hẹp, đối với y mà nói thì việc này tương đối có tính thách thức.
Loanh quanh ở đường cả nửa buổi cũng không thể lùi xe vào vị trí, An Hách có chút bất đắc dĩ nắm vô lăng nhìn sang Na Thần: “Anh đẹp trai à, anh có thể xuống xe giúp tôi nhìn chút xíu không.”
Na Thần nhìn y, khóe miệng chậm rãi cong lên, dần nở thành nụ cười: “Với trình độ này mà còn dám đua xe đấy?”
“Ừ, thì làm sao.” An Hách mặc kệ hắn cười nhạo, cũng cười lại.
“Anh xuống xe đi,” Na Thần mở cửa xe nhảy xuống, đi vòng qua kéo cửa xe bên ghế lái ra, “Tôi đỗ xe giúp anh.”
An Hách do dự một chút, xuống xe.
Na Thần lên xe, vài đường là cho xe vào được vị trí.
Na Thần theo An Hách ra khỏi bãi xe, cho dù không phải vào ngày cuối tuần nhưng chỗ này lúc nào cũng đông đúc nhộn nhịp. Hắn nhìn đoạn đường đầy người cùng xe cộ, nhịn không được hỏi lại một lần nữa: “Xe đâu? Đua xe ở đường trên á? Anh không muốn sống nữa thì người khác vẫn còn muốn giữ cái mạng đấy.”
An Hách dừng bước, quay đầu nhìn hắn: “Trước cậu đua ở đâu?”
“Ở trên đường qua thôn Lục Gia.” Na Thần khẽ nheo mắt lại.
“Đến đây đi,” An Hách bất ngờ hạ giọng xuống, quay đầu đi về phía trước, “Tôi cũng không phải đua đường trên kia đâu.”
Vài phút sau, An Hách dừng lại.
Na Thần ngẩng đầu nhìn bảng hiệu đèn neon trước mắt, thật lâu sau mới nói được một câu: “An Hách anh chơi tôi đấy hả?”
“Sao thế, không dám chơi?” An Hách khẽ cười, quay đầu đi vào bên trong.
“Thành phố trò chơi điện tử Mario?” Na Thần vừa theo y đi vào bên trong liền bất ngờ bị tiếng nhạc đập vào tai.
An Hách ra quầy mua xèng xong thì dẫn hắn vào khu trò chơi đua xe, dừng ở trước hai cái xe đua rồi bước lên ngồi vào một cái trong đó. Na Thần không nhúc nhích, khoanh tay nhìn y, cuối cùng giơ ngón tay cái về y: “Thầy An, thầy quá dữ luôn.”
“Chơi không,” An Hách quay đầu lại nhìn hắn, “Chơi mấy ván thì tùy cậu, thua thì ra ngoài liếm cột đèn.”
“Ok.” Na Thần bước tới xe bên cạnh.
“Cảnh đua thì tùy cậu chọn.” An Hách đặt tay vào tay lái.
Na Thần nhịn không được quay đầu sang nhìn An Hách đăm đăm. Hắn chưa từng thấy qua trạng thái này của An Hách bao giờ, không phải thầy An trong trường học, cũng không phải An Hách luôn duy trì khoảng cách khi bên cạnh hắn như mọi khi. Lần đầu tiên hắn phát hiện ra trên người An Hách vậy mà mang theo vẻ kiêu ngạo, ngang tàng đến thế.
“Tôi thích anh như thế này.” Na Thần bỏ xèng vào, thấp giọng nói.
“Tôi thì thích thấy dáng vẻ liếm cột đèn lát nữa của cậu.” An Hách lên ga.
Cảnh tượng ở trước mặt, hình ảnh nhảy lên trên màn hình, tiếng nhạc, tiếng hét, tiếng cười, không gian ồn ào, náo động xung quanh đã chẳng còn phân rõ thời gian sớm hay trễ nữa. Mọi thứ An Hách đều đã từng quen với, thuộc về những ngày y còn lêu lổng đầu đường không có mục tiêu.
Con số trên màn hình bắt đầu đếm ngược, theo tiếng “GO”, An Hách đột ngột nhả ly hợp ra, hình ảnh trên màn hình lao tới, rồi bắt đầu nhanh chóng lùi về phía sau.
Na Thần chọn khu vực nội thành, ngã tư đường chật hẹp, có người đi bộ lại còn khúc khuỷu.
Có điều đi qua hai con phố rồi, xe An Hách liền lách lên vượt qua xe của Na Thần.
Đây là trò chơi y đã từng chơi từ sáng đến tận khuya, cho dù là đường đua gì, tình hình giao thông ra sao y vẫn quen đến mức không thể quen hơn được nữa. Cho dù sau có đổi mới bản đồ thì y vẫn chơi rất nhẹ nhàng.
Lên trung học rồi, mỗi khi nhà trường bắt đóng thêm khoản phí gì y đều chưa từng hỏi mẹ, chỉ sợ vận may của mẹ không tốt, vừa không cho tiền lại có khi còn đánh cho y một trận. Thế nên, y đánh cược với người khác, chỉ nhờ vậy mà có thể ứng phó được các khoản chi tiêu bình thường.
Đó cũng là nguyên nhân y mang Na Thần tới chỗ này “đua xe”. Mặc kệ kỹ thuật đua của Na Thần tốt thế nào thì đối với máy móc, y vẫn có mười chấm năm phần trăm nắm chắc Na Thần sẽ thua từ đầu đến chân.
Sau khi ván đầu kết thúc, Na Thần nhìn chằm chằm màn hình nửa ngày không nói chuyện.
“Chơi lại không?” An Hách đảo mắt qua nhìn hắn.
“Chết tiệt, chậm hơn có một phút?” Na Thần nhỏ giọng nói, “Chơi lại!”
“Cậu chọn đường đi.” An Hách khẽ cười.
Lần này Na Thần chọn quốc lộ, xe ít, người cũng ít, mặt đường bằng phẳng, lại thẳng tăm tắp.
Khi kết thúc ván thứ hai, An Hách không nói gì, chỉ nhìn Na Thần.
“An Hách,” Na Thần cau mày nhìn y, “Anh…”
“Còn chơi nữa không?” An Hách cắt ngang lời hắn.
“Chơi,” Na Thần vỗ một bàn tay lên đầu xe, “Tôi còn chưa tin đâu.”
Thật ra An Hách thắng cũng không phải là quá dễ dàng, tuy rằng y nhận ra Na Thần chỉ chơi trò này mấy lần, mới biết những thao tác cơ bản song cứ chơi tiếp vài vòng, thua thì vẫn thua nhưng không phải thua thảm lắm.
Na Thần thông minh, phản ứng nhanh lại học cái gì cũng nhanh.
Chẳng qua rốt cuộc An Hách từng dùng trò này để kiếm tiền, nên cho dù hôm nay Na Thần có bám dí trên đó tới tối cũng không có khả năng hòa được.
Sau bảy ván liền tù tì, An Hách ngừng tay, nâng cánh tay lên hoạt động một chút: “Được rồi chứ?”
Na Thần nhìn chằm chằm màn hình không nói lời nào.
“Lúc nào có thể thắng được tôi thì mới đi đua lại xe cậu nhé.” An Hách sờ soạng tìm lấy điếu thuốc ra cúi đầu xuống châm, rồi bước xuống xe ra khỏi cửa.
“Tôi thắng một ván đã rồi mới đi.” Na Thần nhảy xuống xe, chạy theo kéo cánh tay y lại.
“Muốn thắng tôi trong tối nay là không có khả năng,” An Hách cười, vừa đi vừa nói, “Hồi xưa tôi chơi cái này đến phát chán rồi.”
“Tôi chơi một mình!” Na Thần buông tay rồi quay lại chỗ xe đua.
“Ra ngoài liếm cột đèn đi rồi hẵng về chơi tiếp,” An Hách thong dong nói, bước chân cũng không dừng, “Dám chơi dám chịu.”
“Được rồi.” Na Thần lại quay đầu đi theo y ra khỏi khu trò chơi điện tử.
Đã hơn năm giờ, mặt trời cũng không thấy nữa, gió thổi rất mạnh, lúc đi ra ngoài An Hách còn phải che cả mặt lại. Na Thần thì lại không có phản ứng gì, rất tự tại đứng trong gió.
“Giờ đến phiên anh chọn, chọn đi.” Na Thần đứng ở trong gió nhìn y, nói.
An Hách có chút không hiểu: “Chọn cái gì?”
“Chọn xem phải liếm cột đèn nào.” Na Thần khoanh tay, khẽ nhếch môi, trong ánh mắt vẫn là vẻ không phục.
An Hách kéo áo khoác lên tận mặt, bỏ đầu khóa vào miệng cắn, chậm rãi nhìn một đám cột đèn, cuối cùng chọn một cái cột trông còn trắng, đứng ở bên cạnh chỉ chỉ: “Cái này đi.”
Na Thần nhìn y một cái, không nói gì, bước hai bước là tới gần, kề sát vào vươn lưỡi ra liếm.
Khoảnh khắc hắn bước tới gần, An Hách liền đưa tay lên chắn cột đèn, Na Thần liếm vào lòng bàn tay rắn chắc của y một chút.
“Liếm thật à?” An Hách cười, đem tay chà lên quần áo của hắn. Đầu lưỡi mềm mại của Na Thần lưu lại trong lòng bàn tay y cảm giác ấm áp khiến lòng y cũng mềm đi một chút.