CHƯƠNG 18. KẺ ĐIÊN (TT)
Trước kia cứ chuẩn bị ngủ là mẹ lại ngồi bên giường dịu dàng hát, hắn chưa từng được nghe kể chuyện trước khi ngủ, kể cả truyện cổ tích, nhạc thiếu nhi, khúc hát ru, tất cả đều chưa được nghe bao giờ. Mẹ hắn chỉ hát hí khúc, vui có, buồn có, nhẹ nhàng mà ngân nga, rất êm tai nhưng lại chẳng thấy ấm áp.
Na Thần về phòng của mình, không bật đèn lên mà cứ ngồi yên trong bóng tối nhìn tấm ảnh cũ kỹ treo trên tường. Không biết ngồi bao lâu, hắn cảm thấy cằm hơi ngứa, đưa tay lên gãi mới phái hiện trên cằm có giọt nước.
Khóc sao?
Na Thần cười cười, nằm sấp trên giường đem mặt chôn xuống gối, cầm di động ra gửi một mẩu tin ngắn cho Lý Phàm, ba giờ chiều mai qua tập luyện. Lý Phàm rất nhanh phản hồi lại, em là nhánh hoa thảo nguyên, mới tỏa hương thơm, có chàng trai yêu em, ca từ này có thể hát được thật sao?
Na Thần vì tin nhắn này mà vui vẻ cả nửa buổi, đừng làm vợ ông nghe là được.
Bà ngoại đối với việc Na Thần có ở trong nhà cũng không bị ảnh hưởng gì quá lớn, vẫn coi TV, vẫn xuống dưới lầu đi dạo một lát rồi dọn dẹp nhà.
Duy có một điều khiến Na Thần chịu không nổi chính là buổi sáng bà ngoại thức dậy quá sớm. Mới bốn năm giờ đã dậy rồi bắt đầu dọn dẹp, hắn chỉ nghe thôi là thấy tiếng động thật chẳng khác gì với cướp bóc. Chất lượng giấc ngủ của Na Thần vẫn thường rất kém, hai ba giờ mới ngủ được, mà bốn năm giờ đã bị bà già làm cho thức, nằm trên giường liền cảm thấy nhịp tim đập cũng có chút bất ổn.
Buổi chiều, lúc chạy qua gara nhà Lý Phàm, hắn ngồi xuống liền dựa vào tường muốn ngủ, mệt không chịu nổi. Có điều vào lúc bắt đầu tập luyện thì hắn liền lên tinh thần, không chỉ hắn mà cả ban nhạc ai nấy đều rất hăng hái.
Cứ mỗi khi Lý Phàm mở miệng liền có người cười, khi mà hát cái câu nhánh hoa trên thảo nguyên xinh tươi tựa ráng chiều, David liền thuận lợi gảy sai vài âm, cuối cùng ngồi dưới đất cười rũ rượi đến tưởng gần tắc thở luôn.
“Ai,” Lý Phàm rất bất đắc dĩ, “Kỳ thật bài này Tiểu Thần Thần hát rất thích hợp, vung tóc lên, chân dài kéo căng ra, nó liền muốn cưỡi tuấn mã đem tao về tân gia nha…”
“Không được, các bác gái vừa nghe thấy mùi thuốc lá từ cô gái này chắc bị dọa hết ráo quá,” Nghiêm Nhất dựa vào tường cười nói, “Cứ mở miệng ra nói liền lòi ra à.”
“Nhanh lên,” Na Thần cầm dùi trống ở trong tay chuyển vài vòng, gõ ra một chuỗi nhịp trống, “Lý Phàm ông nhanh mà phấn chấn lên chứ, tôi hưng phấn lắm rồi.”
“Mày hưng phấn cái gì?” Lý Phàm nhìn hắn.
Na Thần nghiêng người quay đầu đi, nhún vai rồi đá mắt với gã: “Nghĩ đến các cô các bác là tôi liền hưng phấn.”
“Mày động kinh hả!” Lý Phàm chậc lưỡi.
Vào kỳ nghỉ đông, An Hách gần như là mỗi ngày nấp ở trong phòng, không ra khỏi cửa. Trời càng ngày càng lạnh, chỉ cần ra ngoài cự ly vượt qua hai trăm mét y liền không muốn lái xe đi nữa. Có điều vẫn là phải đi ra ngoài, y di ngón tay tìm một ngày được đánh dấu trên lịch, nếu y không qua dọn dẹp phụ nhà cho mẹ, có lẽ bà ấy sẽ vào phòng bếp chuẩn bị hộp cơm qua loa để qua năm mới.
Lúc An Hách đi ra ngoài liền thuận tay mang theo mấy phiếu mua hàng, tính sẽ kéo bà ấy qua siêu thị mua đồ, có đôi khi y thật sự lo lắng mỗi ngày bà thật cứ ngồi như thế mà chẳng thò mặt ra đường lần nào.
Lúc chạy vào tầng hầm, xe đã đậu kín, An Hách phải lượn hai vòng mà cũng chỉ tìm được một cái chỗ đậu xe rất nhỏ, lấy vợt bắt muỗi ra quét thẻ cửa, lúc chen vào quả thật có chút khó khăn.
Mỗi lần như thế này y liền hối hận lúc trước đã mua Big 7, nếu mua một cái xe nhỏ, gặp chỗ chật hẹp, tắc nghẽn thì đều tiện hơn, xe lớn như vầy bình thường y cũng chỉ có một mình, suốt một năm qua hành khách duy nhất trên xe y chính là Na Thần.
Nghĩ đến Na Thần, y lại nhớ đến bộ dáng ngồi dựa vào tường của Na Thần trong ngày họp phụ huynh lần đó, ngón tay y nhẹ nhàng gõ hai cái lên tay lái, không thể nói rõ đó cảm giác gì.
Khi đi đến cửa nhà, nghe được đầu tiên là âm thanh mạt chược quen thuộc như trước, điều thay đổi duy nhất là trước cửa nhà được chất hai túi nylon đen đựng đầy rác. An Hách tiến đến gần dòm vào, đều là hộp cơm vốn được chất đống trong nhà bếp, còn có một số rác rưởi linh tinh khác.
An Hách có chút bất ngờ, xem ra là dọn dẹp nhà?
Thời điểm đang muốn lấy chìa khóa ra mở cửa, cánh cửa lại mở ra, có người mang túi rác đem ra ngoài. Là một cô gái trẻ, An Hách chưa từng thấy qua bao giờ, nên cầm chìa khóa sửng sốt, không về mới chưa đầy hai tháng mà đã đi sai tầng? Hay là mẹ trẻ hóa lại?
Cô gái kia nhìn thấy y cũng ngẩn người, có chút ngượng ngùng buông túi rác xuống, tránh sang một bên nhường đường: “Anh là con trai của dì Bành ạ?”
“Vâng, chào cô.” An Hách lên tiếng rồi đi vào phòng khách, một phòng đầy người, mùi thuốc lá cùng mùi hỗn tạp kỳ lạ do lâu ngày không mở cửa sổ trộn với nhau trong không khí. Mẹ y vừa cắn hạt dưa vừa đánh bài, nhìn thấy y vào cửa liền kêu lên: “Ây da, bọn mẹ đang vừa nhắc tới con thì con lại về rồi!”
Những người trong phòng này, An Hách không phân biệt được ai với ai, dù sao cũng chỉ mới gặp mặt có vài lần, thậm chí có gương mặt hoàn toàn không có tí ấn tượng gì. Y gật đầu với những người này rồi vòng qua tới bên cạnh mẹ, kề sát tai nhỏ giọng nói: “Sao mẹ lại để khách dọn nhà cho?”
“Ai?” Mẹ ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô gái ở bên kia, cười nói, “À, không phải khách, mà là con gái nuôi của mẹ, Triệu Viêm, con gái của dì Trương con đấy, đang học đại học, vừa được nghỉ thì mẹ đoạt tới đây rồi.”
Triệu Viêm? An Hách nhìn nhìn cô gái trẻ rất thanh tú đứng cạnh cửa, thiếu điều là nói chưa bao giờ nghe đến dì Trương này.
“Con không về nhà, con nuôi của mẹ liền dọn dẹp phòng cho mẹ,” Mẹ cầm bài đập xuống giữa bàn, “Nhị đồng!”
“Không có gì đâu ạ, cũng chẳng có gì để dọn mấy, vài phút là con làm xong rồi.” Triệu Viêm cười nói, giọng nói thật trong trẻo.
“Phải rồi, Viêm Viêm con không phải nói là muốn đi mua đồ mà không ai xách đồ cho, nhờ anh An Hách của con cùng đi mua đi,” Dì Trương ngồi bên cạnh nói, “An Hách con lái xe về phải không?”
“Đúng đó, để An Hách đưa nó đi đi.” Mẹ y liền tiếp lời.
“Không cần đâu ạ,” Triệu Viêm lắc lắc tay, “Anh ấy vừa về tới cửa, không nên ra ngoài nữa.”
“Ôi dào, chạy thì cứ chạy thôi, có gì đâu, này chàng trai, người trẻ tuổi đi chung mua đồ này nọ còn có thể trò chuyện làm quen đấy,” Một ông lão ngồi bàn bên cạnh An Hách từng gặp qua vài lần nhưng không nhớ tên nói thêm vào, “Đi đi, đi đi.”
Không đợi An Hách lên tiếng, người trong phòng liền nhao nhao lên, đi đi, đi đi.
An Hách rất khó chịu, không phải y không muốn đi cùng mà cái chính là cảm thấy mệt với đám người này, nhưng vẫn đi về phía cửa, nói một câu với Triệu Viêm: “Đi thôi, cô đi đâu mua đồ thế?”
Triệu Viêm theo sau y ra cửa, rất ngượng ngùng xoa xoa tay: “Thật ngại quá, thật ra cũng không cần lắm đâu ạ, tại mẹ em cứ thúc em đi mua đồ Tết mãi nên em mới nói là không ai xách đồ cho…”
“Không sao, tôi xách đồ giúp cô.” An Hách nói.
Cách nhà mấy phố liền thấy một cái siêu thị lớn, bởi bốn phía đều là khu dân cư, cho nên trước Tết liền trở nên tương đối náo nhiệt, người người chen chúc, người lớn trẻ em í ới nhau ồn ã vô cùng.
Lúc chạy xe ra khỏi bãi đỗ, An Hách còn nghe được tiếng nhạc rất lớn, xem là quảng trường nhỏ bên cạnh có hoạt động.
“Gì gì… khu phố… năm…” Triệu Viêm nhìn ngắm sang bên kia, nhẩm nhẩm dòng chữ đang chạy trên cái bảng màu đỏ.
“Hội diễn văn nghệ tân niên,” An Hách đọc cho cô nàng nghe, “Cô bị cận thị hả?”
“Dạ,” Triệu Viêm cầm khăn quàng cổ che miệng nở nụ cười, vẫn nhìn sang hướng bên kia, “Đeo kính thì mũi sẽ bị dẹp xuống, với mắt sẽ nhỏ lại với trông dại lắm.”
“Muốn đến xem chút không?” An Hách chỉ chỉ sang quảng trường nhỏ.
“Dạ được, em mong được vô giúp vui lắm.”
Mấy tiết mục của hội diễn văn nghệ trong khu phố này nọ căn bản đều là do nhóm các bác gái phụ trách, đem mấy bài múa may bình thường của mấy cô mấy bác lên sân khấu liền tính thành một tiết mục, thỉnh thoảng cũng xen thêm vào một vài bạn nhỏ, rồi ngẫu nhiên cũng có đàn ông xuất hiện, song đều là mấy ông già.
Hội diễn văn nghệ trên quảng trưởng nhỏ này cũng là hình thức đó, sân khấu ngược lại cũng được dựng ra hình ra hài, còn có một chị gái trông trẻ hơn các cô các thím kia bao nhiêu đảm nhiệm vị trí người dẫn chương trình.
An Hách cùng Triệu Viêm chen đến cạnh sân khấu, nơi này ít người, có điều ngoài việc nhìn được sân khấu còn có thể thấy cả hậu trường loạn xà ngầu ở phía sau, các cô các bác chen chúc tô tô vẽ vẽ rồi lau mặt này nọ.
Vài tiết mục trước rất sôi nổi, có đội ương ca, có đội cổ vũ, có đội đệm trống, có nhóm bạn nhỏ hợp xướng, còn có vài ông lão diễn viên nghiệp dư lên sân khấu hát một đoạn Trí thủ uy hổ sơn nữa chứ.
Dàn loa cách họ quá gần, An Hách bị cái loa cao hơn người trông có vẻ rất chuyên nghiệp nhưng thật ra lại như muốn phá vỡ, rung động tới mức đồng tử muốn dãn ra luôn. Y đang định nói với Triệu Viêm hay là đi mua đồ trước thì mấy bác gái mặc đồ kiểu hiphop đột nhiên đứng dậy. Một bác gái hô to, dàn nhạc của chúng ta đến rồi! Trong giọng nói lộ ra vẻ đắc ý khá rõ.
Còn có dàn nhạc? An Hách quay đầu nhìn thử, một chiếc pickup chạy đến “hậu trường”.
Sau khi cửa xe mở ra, vài người từ trên xe nhảy xuống. Từ lúc An Hách thấy rõ người nhảy xuống đầu tiên, trong lòng y liền gào to một tiếng, không thể nào!
Lý Phàm? Ban nhạc Điểu Nhân ?
Y nhìn chằm chằm vào cửa xe, tuy hôm đó lúc tới Dạ Ca cùng Na Thần đèn ở đó rất tối, nhưng y vẫn nhận ra vài người kia đều là thành viên của ban nhạc.
Lúc người cuối cùng xuống xe, An Hách thấy được đôi chân dài và giày da quen thuộc, y nói thầm một câu “Mẹ kiếp.”
Mái tóc đen dài của Na Thần bị gió thổi lên, vài lọn tóc bay tới trước mặt, nửa khuôn mặt bị kính đen che mất chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ như lửa của hắn. An Hách quả thực không cách nào hình dung cảm giác nhìn thấy Na Thần vào thời điểm bác gái biểu diễn ở ngã tư đường.