CHƯƠNG 74. NHẢY XUỐNG ĐI, NA THẦN
“Tôi đi… trước,” Na Thần trầm mặc rất lâu, buông tay ra rồi đột nhiên đứng dậy, “Tôi có chút việc.”
“Na Thần.” An Hách ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ muốn nói cái gì đó. Na Thần không nhìn y, xoay người đi về phía cửa quán cà phê: “Anh về nhà nghỉ ngơi đi.”
An Hách không nói nữa, nhìn bóng dáng Na Thần biến mất ở cửa, trên tay còn xúc cảm Na Thần lưu lại, trong rét lạnh mang theo run rẩy. Y cầm cái tách lên uống một ngụm, cà phê đã nguội ngắt.
Khoảnh khắc Na Thần buông tay ra, An Hách có cảm giác trong lòng đột ngột được buông lỏng, tựa như sợi dây thun khi bị kéo mạnh liền ra sức chống đỡ, nhưng do bị căng ra trong thời gian dài, nay bỗng nhiên lại được thả ra nên không hồi phục lại được vẻ ban đầu, để lại một chỗ trống lớn, cảm giác hiu quạnh nhanh chóng lấp đầy trong thân thể.
Cuối cùng Na Thần vẫn không nói ra rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, An Hách không bất ngờ với kết quả này. Trong lòng Na Thần đối với y có lẽ không có quá nhiều bí mật, Na Thần muốn nói hết, muốn có người lắng nghe nhưng cũng giống mình ở chỗ, có vài tổn thương trong quá khứ lại không dễ dàng đưa ra triển lãm.
An Hách châm một điếu thuốc, chậm rãi uống chỗ cà phê được hâm nóng trong bình.
Y không biết mình đang nghĩ cái gì.
Lo lắng, khó chịu, bối rối…
Không khí tràn mùi cà phê cùng thuốc lá vây quanh y, cơn mỏi mệt, ủ rũ vốn bị đè ép giờ bắt đầu nở lên, y cúi đầu nằm sấp trên bàn, nhắm hai mắt lại.
Na Thần lái xe trở về bãi xe cũ, Lão Đại còn chưa ngủ, đang nằm trong ổ chó sủa hắn. Hắn ngừng xe, móc được miếng bánh gạo trong túi, bẻ nhỏ rồi đặt vào bát của nó: “Đừng sủa, hôm nay về quên mua đồ ăn cho mày rồi, chỉ có mỗi bánh gạo thôi, ăn miếng đi cho đỡ tức giận.”
Lão Đại liếm tay hắn, vươn đầu ra ăn sạch miếng bánh gạo trong bát, rồi lùi về cuộn tròn người, tiếp tục ngủ. Na Thần đứng ở cạnh ổ chó nhìn Lão Đại rất lâu, gió lạnh thổi tới không biết có cái gì bay vào mắt hắn, hắn mới dụi mắt mà tránh đi.
Đã nhiều ngày Na Thần chưa trở về bãi xe, lửa trong thùng sắt đã sớm tắt, trong tiết trời tuyết đang tan như thế này, căn phòng lạnh một cách đáng sợ.
Hắn thay quần áo, lấy điện thoại ra gọi cho Cát Kiến: “Anh đang ở chỗ anh Lôi đúng không?”
“…Ừ.” Bên phía Cát Kiến vang đến tiếng nhạc, có thể nghe thấy có người đang cao giọng hát bài Hành tây.
Nếu em bằng lòng bóc từng lớp từng lớp từng lớp trái tim anh…
“Karaoke hả?” Na Thần hỏi, rút một cây gậy sắt ở dưới gầm giường rồi cầm đi ra cửa.
“Cậu đừng qua đây,” Cát Kiến không đáp lại câu hỏi của hắn, có chút sốt ruột hạ giọng, “Na Thần, đừng qua đây…”
Na Thần không đợi gã nói xong liền cúp máy, tắt nguồn.
Tôi mệt rồi.
Mệt chết đi được.
Lời An Hách nói cứ bay mãi vào tai hắn, áp chế toàn bộ âm thanh trong đêm tối.
Xe lao mạnh đi, Na Thần nhìn chằm chằm phía trước, đêm đã khuya, bên trong quán đêm ồn ào náo nhiệt thì bên ngoài ngã tư đường lại rất lạnh lùng. Gió tạt mạnh trên người đã mất đi cái lạnh bình thường khiến hắn dễ chịu rồi, hơi lạnh thấm vào người có cảm giác như là bị lửa giận trong lòng đốt tan thành mây khói.
Đến khi vọt tới bãi xe, hắn mới giảm tốc độ lại, chậm rãi vòng xe lên bãi xe ở tầng hai.
Xe của Lôi Ba rất dễ tìm, Na Thần đã tìm thấy con F-150 ở tầng một, đậu bên cạnh là con Prado của Lôi Ba, hai xe đều chạy đến đây, hôm nay Lôi Ba đưa người tới hát karaoke. Na Thần chạy xe lên gửi ở tầng tiếp theo, mang gậy sắt trở về tầng một, ngồi xổm ở một góc khuất có thể thấy rõ xe của Lôi Ba.
Lôi Ba chưa bao giờ ra cổng lớn chờ người lái xe tới mà có thói quen tự mình đến bãi lấy xe. Na Thần châm một điếu thuốc, kẹp ở ngón tay song lại không đưa lên miệng hút lần nào.
Tay hắn vẫn đang run, không thể khống chế mà run rẩy. Sợ hãi, phẫn nộ, khổ sở, hắn không phân được rõ rốt cuộc là cảm xúc nào khiến trong đầu hắn giờ chẳng thể nghĩ được gì.
Tàn thuốc đốt ra một khúc dài, khi ngón tay run run liền rơi xuống đất. Na Thần dụi tắt điếu thuốc, lại châm thêm một điếu mới. Thời gian trôi qua từng giây, đã có mấy người lẻ tẻ tới lấy xe, song không ai thấy hắn đang ngồi xổm trong bóng tối cùng ánh lửa ảm đạm trên tay hắn.
Khi điếu thuốc thứ tư cháy hết, Na Thần nghe thấy từ hướng thang máy truyền đến tiếng bước chân của vài người. Hắn đứng dậy, hoạt động đôi chân đã hơi tê dại một chút, nhấc cây gậy sắt đặt bên chân lên.
“Chiều mai qua đón tao,” Giọng của Lôi Ba truyền tới, “Tao đến thăm cửa hàng một vòng.”
“Vâng, sáng mai em chuẩn bị xe, đang cần đi bảo trì.” Cát Kiến trả lời.
“Ừ, còn…” Lôi Ba còn chưa nói dứt lời, nửa câu sau bị kẹt trong cổ họng.
Một bóng đen lao ra từ góc tối bên cạnh, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, nháy mắt đã chắn trước mặt Lôi Ba, tiếp đó là tiếng đánh nặng nề, Lôi Ba che vai lắc người né một chút, cây gậy đập vào người gã tay sai đứng đằng sau.
Trước khi đám tay chân muốn lao ra bảo vệ Lôi Ba, bóng đen lại giơ tay lên, đập xuống mặt Lôi Ba.
“Na Thần?” Lôi Ba theo bản năng nâng tay lên chắn trước mặt. Na Thần không nói gì, gậy sắt lần thứ hai hạ xuống, nện mạnh lên cánh tay của Lôi Ba. Hắn nghe được tiếng xương gãy rất giòn cùng tiếng Lôi Ba cắn răng hét lên. Gậy thứ ba hắn không thể đập trúng Lôi Ba, khi gậy sắt hạ xuống thì bị Cát Kiến bắt lấy.
Cát Kiến gần như là bổ nhào vào người hắn, ôm mạnh hắn rồi đẩy ra sau, đè âm thanh xuống rất thấp, rít bên tai hắn: “Mày không muốn sống nữa sao!”
Na Thần không lên tiếng, trầm mặc xô Cát Kiến ra, Cát Kiến bị hắn đâm vào, loạng quạng lui vài bước.
Lúc tiến lên, mấy tên thủ hạ của Lôi Ba đã chắn trước mặt Lôi Ba, gã đứng gần Na Thần nhất đã rút dao ra, Na Thần không chút suy nghĩ liền dùng gậy đánh tới, kẻ kia hét thảm một tiếng, dao rơi xuống đất.
“Mẹ nó, ai cho bọn mày dùng dao! Đệt!” Lôi Ba chửi.
Đây là câu cuối cùng Na Thần nghe được, sau đó tất cả âm thanh bên tai hắn đều biến mất, tiếng hét, tiếng chửi, tiếng gió khi nắm đấm vung lên, tiếng bước chân hỗn loạn… tất cả đều biến mất. Hắn vung mạnh gậy sắt lên, lửa giận bùng cháy khiến toàn thân hắn đều bị đau đớn bao vây, mỗi một cái đấm, mỗi một cái đá, mỗi một lần đánh đều xuất phát từ cơn phẫn nộ của hắn.
Chưa từng thấy ai lại điên cuồng giống Na Thần, mắt đỏ ngầu, ánh mắt rét buốt khiến kẻ khác phải lạnh đi. Hình như hắn đã không còn cảm thấy đau đớn, hai lần bị chúng đánh ngã xuống đất hắn đều đứng dậy, không có tạm dừng mà hung hăng vung tay lên với những kẻ đứng gần mình, mục tiêu rõ ràng là dồn về phía Lôi Ba.
Có hai gã tay sai bị hắn đạp ngã xuống đất, nửa ngày còn chưa đứng dậy nổi.
Lôi Ba nắm cánh tay của mình, lùi về phía sau: “Đánh cho tao! Đánh chết cho tao! Mẹ nó, đánh ngã nó!”
Nắm đấm rồi chân đá không ngừng dừng ở trên người Na Thần, gậy sắt trong tay hắn rơi xuống đất. Cát Kiến đẩy hai gã đang hung hăng đánh Na Thần ra, nhặt gậy sắt lên, giơ tay vung mạnh đánh xuống lưng Na Thần.
Động tác Na Thần dừng một chút, ngừng lại sau đó từ từ ngã xuống đất. Một gã xông tới nâng chân lên chuẩn bị đá vào bụng hắn, Cát Kiến ở phía trước ngăn gã này lại, hung hăng liếc gã làm gã phải giật mình.
“Lôi lên xe.” Cát Kiến quay đầu nhìn thoáng qua Na Thần nằm đo ván trên nền đất. Vài gã bước tới kéo Na Thần lên xe, ném vào lên thùng hàng trên con F-150 của Lôi Ba.
“Anh Lôi anh không sao chứ?” Cát Kiến chạy đến trước mặt Lôi Ba, lại quay đầu la lên, “Lại đây đỡ cái coi! Đờ ra cái ln mẹ mày!”
Hai gã khác chạy tới muốn đỡ lấy tay Lôi Ba, Lôi Ba nâng tay lên: “Không cần.”
“Anh Lôi lên xe trước đi ạ.” Cát Kiến xoay người đi qua chiếc xe bên cạnh, kéo cửa xe ra.
“Cát Kiến,” Lôi Ba xoay người nhặt gậy sắt bị ném dưới đất lên, đi tới phía sau gã, “Mày thật là… làm tao cảm động đấy.”
Cát Kiến quay sang, gậy sắt đã nện lên xương sườn của gã. Gã cong lưng quỳ gối xuống đất, tay che ở bụng, thở hổn hển nửa ngày mới lên tiếng: “Anh Lôi…”
“Nhắc mày bao lần rồi, đừng giở trò trước mặt tao,” Lôi Ba cười nhạt, chui vào trong xe, “Lên xe.”
Đau.
Toàn thân đau như là bị xé rách.
Rất lạnh.
Từ rất lâu Na Thần đã không còn cảm thấy lạnh rồi, không phải, mà là đã rất lâu không còn cảm thấy thống khổ vì rét lạnh nữa.
Gió thổi rất mạnh, bên tai hắn toàn là tiếng gió vù vù, gió rít gào đang xuyên qua thân thể hắn.
“Tỉnh hả?” Có người hỏi hắn.
Na Thần chậm rãi mở to mắt. Xung quanh sương dày giăng kín, tối đến mức không nhìn thấy được bất cứ cái gì. Hai luồng sáng mạnh từ phía trước bắn tới, là đèn xe. Đôi mắt dưới ánh sáng chói lòa trở nên đau nhức, hắn nâng tay lên cản nhưng cơn đau trên vai khiến hắn rất nhanh buông tay xuống.
Lôi Ba ngồi xổm trước mặt hắn, cánh tay được quấn băng vải qua loa.
“Tiểu Thần Thần,” Lôi Ba nhẹ nhàng sờ trên mặt hắn, “Lần đầu anh thấy cậu tức giận như vậy đấy, đúng là được mở mắt.”
Na Thần không nói gì, hất tay Lôi Ba ra, thở dốc vài giây rồi đột nhiên nhảy dựng lên, đầu gối thúc mạnh vào mặt Lôi Ba.
“Ông đệt cả nhà mày!” Lôi Ba bụm mặt ngã xuống đất. Hai gã chạy tới bắt lấy tay Na Thần, kéo hắn ra, Lôi Ba đứng dậy đá một cái lên bụng hắn. Trước mắt biến thành màu đèn, ánh đèn chói mắt biến mất, trở thành những vệt sáng lốm đốm nhảy lung tung trên tấm màn đen phía trước.
Lôi Ba tóm lấy cổ áo hắn: “Mày có tin tối nay ông giết chết mày ở đây không?”
“Tùy,” Na Thần quan sát Lôi Ba, khóe miệng cong lên, “Tùy ông.”
Lôi Ba với hắn nhìn nhau trong chốc lát, cũng cười lên, lấy khăn tay ra lau máu mũi: “Giết chết cậu không được rồi, anh cũng đâu phải xã hội đen, loại chuyện này anh chưa bao giờ làm.”
Na Thần không nói gì, trong miệng có vị tanh, dạ dày cuồn cuộn lên không ngừng, đau đớn khiến hắn dù đứng trước gió vẫn rịn ra mồ hôi.
“Vốn chỉ định thử xem phản ứng của cậu thế nào,” Máu mũi không ngừng chảy, Lôi Ba nhíu mày lại, bụm khăn trên mũi, “Na Thần, là anh cho cậu đường lui đấy. Nếu anh gửi ảnh đó trực tiếp đến nhà phụ huynh kia, phụ huynh đến thẳng sở giáo dục làm ầm ĩ, đó mới coi là mở màn của kịch hay, có điều…”
Lôi Ba cười nhạt, bước tới đứng đối diện, cách Na Thần một mét: “Anh không định làm như vậy, cậu khiến anh…hoàn toàn thất vọng rồi.”
“Khỏi cần chừa đường lùi cho tôi, hướng nào cũng không cần lưu,” Na Thần thở hổn hển nhìn Lôi Ba, “Tôi sẽ không đi về phía ông, một bước cũng không đi tới.”
“Nhìn ra rồi,” Lôi Ba cười xoay người, đi đến bên cạnh xe, vỗ vỗ lên Cát Kiến nãy giờ vẫn đứng dựa vào xe, “Mày cũng đã sớm nhìn ra rồi phải không?”
Cát Kiến cúi đầu không lên tiếng, Lôi Ba quay qua nhìn Na Thần: “Giờ ta chơi thử một trò cuối đi, qua hôm nay, giữa hai ta xem như sòng phẳng.”
Cát Kiến đột ngột ngẩng đầu, muốn nói gì đó nhưng không mở miệng.
“Biết chúng ta đang ở đâu không?” Lôi Ba đi tới trước mặt Na Thần, “Xem xem, nơi này cậu có thấy quen không?”
Na Thần quan sát Lôi Ba, nhìn thoáng qua rồi chậm rãi quay đầu nhìn xung quanh. Nương theo ánh đèn, hắn nhìn ra bọn họ đang đứng trên một cây cầu, cũng thấy được dưới cầu, một phần nước sông đã đóng băng. Hắn biết nơi này, tuy rằng chưa quay lại lần nào nhưng chỉ cần liếc mắt cái thôi hắn liền nhận ra đây là nơi Lôi Ba từng kéo hắn ra khỏi cái búa.
“Bắt đầu từ nơi này vậy chấm dứt ở đây luôn đi,” Lôi Ba hếch cằm, hai gã kia liền kéo Na Thần tới gần lan can cầu, Lôi Ba đi qua ấn đầu hắn thấp xuống, “Cậu sợ nước phải không?”
Hô hấp Na Thần nhất thời thắt chặt lại. Quen Lôi Ba sáu năm, ở một số phương diện Lôi Ba rất hiểu về hắn.
Đúng vậy.
Hắn sợ nước.
Nước sông lạnh như băng bao lấy thân thể, bóp chặt hô hấp, muốn giãy dụa nhưng lại chẳng thể hít thở, sợ hãi thì cứ tăng lên. Kể từ lần đầu bị mẹ ném xuống sông, hắn đã bắt đầu sợ nước, nhất là nước sông vào mùa đông thì càng khiến hắn sợ hãi hơn.
Hắn có thể đi trên bờ sông, có thể trèo lên lan can cầu nhưng hắn không dám nhìn thẳng xuống nước sông, lại càng không dám tiếp cận. Cái loại hoảng sợ cùng tuyệt vọng từ tận trong tim không thể khống chế sẽ khiến hắn không kịp thở.
“Nhảy xuống đi, Na Thần,” Lôi Ba phất tay, hai kẻ giữ Na Thần lùi đi, “Cậu nhảy xuống đi rồi tôi coi như là chưa từng thấy cậu.”
Na Thần tựa vào lan can, lời Lôi Ba nói khiến hắn chấn động toàn thân, nỗi sợ hãi cường liệt quét tới trong nháy mắt vây chặt lấy hắn, chầm chậm siết lại, thít chặt khiến hắn choáng váng từng cơn.
“Thế nào?” Lôi Ba đi đến cạnh hắn, cách lớp quần áo sờ soạng lên thắt lưng hắn, “Cơ hội là lúc này đấy.”
Na Thần không nói gì, bàn tay nắm chặt lấy lan can, đôi chân gần như không chống đỡ nổi sức nặng của cơ thể.
Sông này không sâu mấy, chưa tới hai mét. Nhưng hắn sợ hãi. Cảm giác bất lực cùng tuyệt vọng giống như nổi điên mà va đập lấy nhau, dập tắt lửa giận trong lòng hắn từng chút một rồi vắt dần cả sức lực của hắn.
Lôi Ba cũng không nói nữa, xoay người vào trong xe.
“Anh Lôi…” Cát Kiến còn tựa người trên xe, “Cậu ta sẽ không bơi được.”
“Vậy mày nhảy xuống cùng với nó đi.” Lôi Ba châm thuốc, lạnh lùng nói.
Cát Kiến trầm mặc.
Lôi Ba hút xong một điếu, nhìn thoáng về phía lan can cầu bên kia. Na Thần giống như bị tạc tượng, đứng chôn chân tại chỗ. Lôi Ba cười lạnh một tiếng, mở cửa xe xuống xe, một gã tay chân rụt cổ lại, tới gần: “Anh Lôi, có muốn ném nó xuống không ạ? Lỡ nó muốn đứng ở đó cả đêm thì…”
“Ném đi,” Lôi Ba liếc gã một cái, “Ném xong mày cũng nhảy xuống luôn.”
Gã kia không dám nói gì nữa, lùi lại. Lôi Ba cúi đầu nhìn cánh tay của mình, chậm rãi sửa sang lại chỗ băng vải, đột nhiên Cát Kiến đứng ở phía sau kêu lên: “Na Thần!”
Lôi Ba rất nhanh ngẩng đầu, thấy Na Thần giơ một chân lên, vắt qua lan can cầu.
Na Thần thở hồng hộc, sau khi ngồi vắt ngang trên lan can cầu, hắn quay đầu sang nhìn Lôi Ba rồi giơ ngón tay giữa lên.
Lôi Ba không động đậy, cũng không nói gì.
Na Thần cười khẽ nhắm hai mắt lại, không chút chần chờ cả người nghiêng một chút sang hướng bên cạnh, trở mình ngã xuống dưới, biến mất trong tầm mắt Lôi Ba.
Dưới cầu truyền đến tiếng nước thật lớn.
Cát Kiến vọt tới, víu vào lan can nhìn xuống sông: “Na Thần!”
Dưới cầu rất tối, trừ bỏ mấy tia sáng nho nhỏ phản xạ lại ánh sao trời trên mặt nước chưa tan hết băng ra thì không nhìn thấy cái gì nữa. Lôi Ba đứng ở tại chỗ, bàng hoàng nhìn lan can cầu, thật lâu sau mới nói được một chữ: “Đi.”
Cửa xe đóng kỹ, tay Cát Kiến đặt trên vô lăng không động đậy.
“Muốn xuống xe thì xuống đi.” Lôi Ba nói.
Cát Kiến do dự một chút, mở cửa xe, nhảy xuống.
“Vậy tao tự lái xe.” Lôi Ba nhìn ra ngoài cửa sổ, Cát Kiến đã chạy qua bãi sông dưới chân cầu.
An Hách không biết bản thân ghé vào bàn trong quán cà phê ngủ bao lâu rồi, sau khi bất ngờ tỉnh lại y mới phát hiện ra xung quanh đã chẳng còn vị khách nào. Nhân viên phục vụ thấy y tỉnh, chạy tới cười khẽ: “Anh ơi, anh về nghỉ chưa ạ? Bọn em chuẩn bị đóng cửa rồi.”
“Ngại quá.” An Hách thanh toán tiền, cầm tách cà phê lên uống một ngụm.
Lại nguội.
Ra khỏi quán, An Hách đứng ở bên đường. Đêm đã khuya, không còn người đi đường, đứng vài phút cũng chỉ có một chiếc xe lao qua.
An Hách men theo lề đường chậm chạp đi về phía trước, gió vẫn lạnh như vậy, không bao lâu cả người đều buốt lên, thở ra khí hình như cũng nặng hơn. An Hách cúi đầu, chỉ khi nhìn vụn băng bị đạp thành bùn đen ở hai bên đường mới nhận ra xuân đã về.
Một chiếc taxi trống giảm tốc độ đi cạnh y, bấm còi. An Hách nghe thấy tiếng còi, nhưng không dừng lại mà tiếp tục cúi đầu đi về phía trước.
Xe taxi lại bấm còi mấy cái rồi mới tăng tốc lao đi.
An Hách cũng không muốn đi, y muốn ngủ, rất mệt, mệt chết đi được, cũng rất lạnh, nhưng lại dừng không được, từng bước chết lặng tiến về phía trước.
Con cứ chạy về phía trước, chạy về phía trước, liền nhìn thấy được ngôi sao.
Y không biết vì sao mình lại đột nhiên nhớ tới những lời này.