CHƯƠNG 60. VÌ NHÂN DÂN PHỤC VỤ
Đồng hồ sinh học của An Hách vào thời gian làm việc và cuối tuần là hai hệ thống độc lập, vào ngày đi làm thì cứ sáu giờ là sẽ đánh thức y, còn cuối tuần nếu không có sắp xếp gì đặc biệt thì tùy, có khi dậy sớm, có khi lại ngủ thẳng đến tận buổi chiều.
Vừa nhận công tác có một năm, được phân công một cái ban thối rữa không ai cần, mỗi ngày đều bận đến gần chết, đồng hồ sinh học cứ cuối tuần là lại bãi công, có đôi khi y cảm thấy mình có thể ngủ thẳng cả hai ngày cuối tuần.
Đồng hồ sinh học hôm nay chắc là điều chỉnh vào buổi trưa, cho nên đến mười giờ sáng khi chuông cửa bắt đầu ca hát, An Hách còn đang trong cơn mơ màng, coi chuông cửa như chuông điện thoại di động, liền ném điện thoại vào trong bồn tắm. Có điều điện thoại này cũng thật cứng quá, ném vào bồn tắm rồi mà vẫn kêu lên không ngừng, cho đến khi y bị đánh thức.
Lúc mở cửa, Na Thần mặc một bộ đồ thể thao, tay cầm cà mèn đứng ở ngoài cửa, trên má trái còn có một vết thương, có điều hắn cười rất rạng rỡ.
“Mặt cậu bị sao vậy?” An Hách đỡ cánh cửa, thắc mắc, có chút giật mình quan sát mặt y.
“Sáng nay tập mạnh quá nên ngã nhào xuống, không sao đâu.” Na Thần bước tới ôm y đi vào bên trong, nhấc chân đá cửa đóng lại.
“Buổi tập của cậu sáng nay chắc có độ khó rất cao ha…” An Hách cười khẽ, “Tôi đi mặc quần áo đã.”
“Không cần không cần không cần,” Na Thần nói liên tiếp, ôm y không buông tay, sờ qua sờ lại trên người y, “Thế này rất tốt, tôi thích lắm, để tôi sờ một lát.”
“Bỏ móng vuốt ra,” An Hách bị hắn sờ có chút ngứa, “Mới sáng sớm đã lên cơn rồi hả?”
“Mười giờ rồi đấy đại gia! Bữa sáng cũng biến thành bữa trưa rồi còn sớm gì nữa,” Na Thần đặt cái cà mèn lên bàn, quay đầu nhìn chằm chằm An Hách từ trên xuống dưới, “Sao trước kia tôi lại không thấy dáng người anh đẹp như vậy nhỉ?”
“Ngài An của cậu đây vẫn luôn rèn luyện đấy,” An Hách xoay người đi về phòng ngủ, “Cậu mang điểm tâm sáng tới hả?”
Na Thần không nói gì, đứng ở cạnh bàn nhìn An Hách.
An Hách vừa rời giường, trên người chỉ mặc độc cái quần lót, thân thể cân xứng không có gì che chắn chuyển động trước mắt hắn, nhìn y như vậy liền làm hắn thấy có chút khô nóng, cởi áo khoác ra rồi cũng không cải thiện được gì.
“Để tôi liếm một chút.” Na Thần theo An Hách vào phòng ngủ.
“Hả?” An Hách đang đứng tìm quần áo trong tủ, nghe lời này liền ngẩn cả người.
“Để tôi liếm một chút,” Na Thần lại gần, “Liếm.”
“Sáng cậu tập chồng cây chuối à,” An Hách thò tay sờ lên trán hắn, “Máu ứ lên đầu giờ bắt đầu sung huyết hả?”
“Đừng nói linh tinh nữa,” Na Thần ôm eo y đến cạnh giường, rồi ném y xuống giường, “Thành thật để tôi liếm mấy cái là coi như hết nợ.”
“Tôi với cậu hết nợ cái con khỉ…” An Hách có chút bất đắc dĩ, muốn đứng dậy.
“Lần tới trước khi mở cửa cho tôi nhớ mặc quần áo vào,” Na Thần bổ nhào trên người y, rồi bắt đầu hung hăng vừa hôn vừa liếm lên cổ, lên ngực y, “Có muốn tôi trực tiếp làm anh luôn trên hành lang không?”
“Đứng dậy,” An Hách để hắn liếm có chút buồn cười, “Hôm nay tôi có một đống việc phải làm đấy.”
“Anh làm chuyện của anh,” Na Thần dùng đầu lưỡi vẽ trên ngực y một chút rồi liếm dần xuống dưới, sau đó lột quần lót của y đi, “Tôi làm chuyện của tôi.”
“Cái tên này!” An Hách hoảng sợ, nhanh chóng ấn vai hắn lại.
“Chào cờ buổi sáng còn chưa xuống được đâu,” Na Thần cầm lấy cái của y, nhẹ nhàng vỗ về, “Nhân lúc nóng thế này thì làm luôn.”
“Đệt,” An Hách bị hắn làm cho nhũn cả người ra, túm lấy cổ tay hắn, “Na Thần, sao tôi không sớm phát hiện ra bệnh cậu không nhẹ nhỉ!”
“Đối mặt hiện thực đi, chuyện tôi bệnh nặng thế này anh đã sớm phát hiện rồi,” Na Thần cười khẽ, “anh không muốn sao?”
“Tôi thật không muốn,” An Hách có chút vất vả trốn vào góc giường bên trong, song tay của Na Thần giữ chân y lại khiến y không dùng sức được, “Thật đấy, cậu có thể đừng như vậy không?”
“Không thể,” Na Thần trả lời rất kiên quyết, kéo y ra mép giường, còn hắn thì quỳ một gối ở bên giường, “Tôi mà cứng lên là không nể mặt ai hết ráo.”
“Đệt, cậu…” An Hách rất bất đắc dĩ cong chân lại, một mặt y thật không muốn làm, mặt khác lại bị tay Na Thần khiêu khích giờ cũng có chút muốn ngừng mà không được. Lúc đang cân nhắc là nên nhắm mắt thuận theo hay là tiếp tục giãy thì Na Thần đã sờ soạng lên đùi y, sau đó đột nhiên cúi đầu ngậm lấy nó. Cánh tay chống trên giường của An Hách trở nên mềm nhũn, y ngã xuống giường, “A…”
Na Thần chậm rãi phun ra nuốt vào hai cái, ngẩng đầu nhìn y: “Muốn hay không?”
“Đệt, có người như vậy sao!” An Hách nâng cánh tay lên che đi đôi mắt, “Muốn.”
Cảm giác lần này hoàn toàn khác với lần trong bồn tắm, không có nước bao quanh cũng như không có trì hoãn, miệng lưỡi của Na Thần mỗi lần đụng vào, quấn lấy bộ vị mẫn cảm của y đều mang đến khoái cảm rõ ràng, giống như sợi dây leo từng chút một bò lên quấn lấy từng tấc một trên thân thể y.
Hô hấp của An Hách dần tăng mạnh, tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc không chút che dấu tràn ra ngoài.
…
An Hách thở hổn hển nằm ở trên giường, Na Thần chậm rãi nằm sấp đè lên người y, chân hắn cọ nhè nhẹ vào đùi y: “Đại gia, thích không?”
“Thích,” An Hách nghiêng đầu, ánh nắng xuyên qua khe hở của bức màn chiếu lên mặt y, “Đi kéo màn kín lại đi.”
“Vì sao?” Na Thần nằm sấp trên người y không nhúc nhích, tay thì vân vê trên eo y, “Phơi nắng tốt vậy mà.”
“Kéo lại chút đi, sáng quá.” An Hách cau mày quay mặt vào tường.
“Anh hợp sống trong hầm đấy, khỏi cần cửa sổ.” Na Thần đứng dậy đi qua kéo màn che lại, sau đó trở về nằm sấp trên người y như trước.
“Muốn tôi giúp cậu không?” An Hách ôm hắn, ghé vào tai hắn nhẹ giọng hỏi.
“Lấy tay hay là miệng ?” Na Thần khẽ liếm lên cổ y.
An Hách dừng một chút: “…Tay.”
“Không cần,” Na Thần cong khóe môi, trượt từ trên người y xuống, “Tôi cũng tự có tay.”
“Ồ,” An Hách nhìn hắn, “Vậy cậu cũng có miệng đấy thôi.”
Na Thần kéo cửa đi ra ngoài, nghe lời này lại thò đầu vào: “Miệng của anh với tới hả? Anh bình thường toàn dùng miệng tự làm à?”
An Hách bị lời của hắn chọc cười, ở trên giường ngồi dậy: “Sao cậu dm thế?”
“Bản thân phóng túng xong rồi thì quay sang nói người khác dm.” Na Thần dựng ngón giữa với y, xoay người ra phòng khách. An Hách không nhúc nhích, ngồi ở giường cả nửa ngày, mãi mới đứng dậy lấy trong tủ một cái áo sơ mi ra mặc vào .
Na Thần không ở trong phòng khách, An Hách thấy cửa phòng tắm bị đóng lại, đi qua gõ mấy cái: “Big 7?”
“Ừ?” Trong giọng của Na Thần xen lẫn chút tiếng thở dốc.
“Cậu đang làm gì đó?” An Hách hỏi.
“Cửa không khóa, tự mình vào xem đi.”
An Hách đứng yên ở ngoài cửa phòng tắm, y không cần đi vào xem cũng có thể đoán được Na Thần đang làm cái gì. Na Thần vậy mà phải tự giải quyết ở bên trong quả thật không phải phong cách của hắn.
An Hách do dự vài giây sau đó đẩy cửa ra.
Y không thể chấp nhận làm chuyện đó với người không quen được, song Na Thần cũng không phải người không quen, hơn nữa mối quan hệ hiện tại của hai người cũng đã có những chuyển biến thần kỳ.
“Tôi giúp…” An Hách vào phòng tắm, còn chưa nói dứt lời thì đã dừng lại.
Na Thần đứng đối diện với tấm gương trong phòng tắm, cởi trần, một tay túm quần thể thao, tay còn lại thì nắm lấy chỗ kia. An Hách đã phát tiết qua, nhưng đối với cảnh tượng như vậy vẫn bị kích thích mạnh, vòng eo xinh đẹp của Na Thần khiến hô hấp của y trở nên gấp gáp.
“Tiến vào vì nhân dân phục vụ sao?” Bàn tay Na Thần chậm rãi vuốt, hắn quay đầu lại nhìn y, khóe miệng mang theo vẻ tươi cười.
An Hách cười khẽ: “Nhân dân đều đã bắt đầu còn cần tôi phục…”
“Cần.” Na Thần không đợi y nói xong, vươn tay ra kéo mạnh y lại.
An Hách bị hắn kéo đến lảo đảo người, còn chưa đứng vững, Na Thần đã nhấc chân vòng qua đầu gối của y. An Hách ngay cả giãy dụa cũng chưa tới kịp liền bị kéo ngã, quỳ gối trước mặt hắn.
Đang muốn đứng lên mắng chửi, Na Thần đã túm được tóc y, một bàn tay kéo quần của mình xuống: “Phục vụ cho tốt nhé, răng mà đụng vào đứa con của nhân dân, nhân dân sẽ ở chỗ này trực tiếp xử anh đấy.”
“Cậu bệnh hả.” An Hách cảm thấy có chút bất đắc dĩ đối với đứa con của nhân dân, mắng hắn.
“Tôi biết,” Na Thần đưa đứa con kề sát với môi y, “Mau trị bệnh đi, nếu không tôi lên cơn điên là anh chịu không nổi đâu.”
An Hách không nói gì, hướng lên trên nhìn thoáng qua, Na Thần cũng đang cúi đầu nhìn y, mắt lóe sáng, lộ ra sự bá đạo.
Nếu quỳ nơi này không phải chính mình, An Hách còn thấy cảnh này hẳn sẽ rất kích thích, dáng vẻ Na Thần từ trên cao nhìn xuống dưới rất chi là gợi cảm, các tấm ảnh đủ dm đãng.
“Mở miệng ra,” Na Thần khẽ nhéo mặt y, giọng nói khàn khàn, “Sắp nghẹn chết rồi.”
An Hách không có sức chống cự đối với sự bá đạo lại mang theo vài phần làm nũng này của Na Thần, khe khẽ thở dài, nâng tay sờ soạng eo Na Thần một lượt, dựa vào hắn mở miệng ra ngậm vào.
Thân thể Na Thần hơi căng lên, tay chống vào gương, đầu ngửa ra sau, phát ra tiếng rên rỉ.
Âm thanh này thật dụ hoặc, đem chút chống cự cuối cùng trong lòng An Hách quét sạch ra ngoài, tay y nhẹ nhàng xoa vuốt lên eo Na Thần, đụng vào đùi của hắn, tiếng rên rỉ không ngừng theo từng lần y phun ra nuốt vào của Na Thần khiến y có chút hưng phấn.
Có điều kỹ thuật An Hách cũng không phải quá mức tốt, răng cọ vào đứa con của nhân dân mấy bận, Na Thần hơi nhíu mày, sau đó tránh ra: “Đại gia, miệng của ngài thật chẳng ra sao…”
“Lắm lời thế,” An Hách thả ra, “Nếu không bằng lòng với kỹ thuật này thì cậu tự làm đi.”
“Bằng lòng mà,” Na Thần đưa lại vào miệng y, thở hổn hển, “Anh đừng ngậm miệng cắn là được rồi.”
An Hách còn muốn nói gì đó, nhưng miệng đã bị chặn lại, đành phải cẩn thận tiếp tục vì nhân dân phục vụ.
Đến lúc phục vụ cả miệng cũng bắt đầu mỏi, thân thể Na Thần căng lên, tay hắn đè lên ót y. An Hách biết cũng đến lúc rồi, muốn lùi lại, song Na Thần không có cho y cơ hội, ấn đầu y vào sâu hơn. Cảm giác cổ họng bị đâm vào khiến An Hách có chút không dễ chịu, y cũng không định để Na Thần bắn trong miệng y, lùi hai cái vẫn không lùi được, y hừ một tiếng.
Tay Na Thần siết chắt lại, nắm lấy tóc của y, lại đẩy mạnh vào trong một chút.
Ông đệt!
An Hách muốn tránh cũng không được, muốn mắng cũng không ra tiếng, đành phải chịu đựng, để đứa con của nhân dân kia bắn hết vào trong miệng y. Sau khi Na Thần chịu buông tay ra, An Hách đứng lên, vặn vòi nước ở bồn rửa súc miệng.
“Muốn đánh tôi không?” Na Thần tựa vào trên gương, cười khẽ với y.
An Hách quay đầu sang nhìn hắn một cái: “Sao?”
“Anh chẳng phải là không muốn tôi bắn vào miệng anh à.” Na Thần cởi quần, đứng dưới vòi nước, mở chốt để nước ấm chảy ra.
“Bắn thì cũng bắn rồi.” An Hách lấy khăn mặt xuống lau mặt.
“An Hách,” Na Thần chống tay lên tường, cúi đầu nhìn xuống vòi nước, “Tôi thích dáng vẻ này của anh.”
“Dáng vẻ gì?” An Hách lùi đến dựa vào cạnh cửa.
“Nói không được,” Na Thần quay đầu lại, vén tóc ở trán ra sau, để lộ cái trán xinh đẹp, “Chỉ cảm thấy anh đặc biệt có thể chịu đựng được tôi.”
“Thật không?” An Hách cười khẽ, “Tôi là người rất lười, bình thường có thể nhịn tôi sẽ nhịn, lười tức giận với cậu.”
“Không phải bởi vì anh thích tôi sao?” Na Thần hỏi rất nghiêm túc.
An Hách nhìn hắn một cái, không có lập tức trả lời, vấn đề này của Na Thần đối với y mà nói không phải mở miệng ra là có thể trả lời liền. Y không thể nói là không thích Na Thần, nhưng y cũng không thể xác định được thích đến cùng là thế nào, vì sao, có bao nhiêu.
Dù cho y biết Na Thần chờ mong đáp án gì, y cũng không có khả năng trả lời theo.
“Không biết,” An Hách mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, “Cậu tắm trước đi, tôi tìm quần áo cho cậu.”
“Đừng có đồ chơi bóng như lần trước nhé, trông ngố lắm.”
“Chẳng phải hôm nay cậu cũng mặc đồ thể thao à?” An Hách cười nói, y thích nhìn Na Thần mặc đồ thể thao, có cảm giác khiến người khác thoải mái, thả lỏng đi nhiều.
“Sao giống nhau được, mà tôi cứ ở truồng là được rồi.” Na Thần tắt vòi nước, cả người ướt đẫm ra khỏi phòng tắm.
“Tự cậu tìm đi,” An Hách ngồi xuống cạnh bàn trong phòng khách, mở hộp cà mèn Na Thần mang đến ra, một hộp sủi cảo hấp, một hộp cháo thịt băm, “Cậu làm à?”
“Ừ, hôm nay dậy trễ không kịp làm mấy món cầu kỳ, anh ăn tạm đi.” Na Thần đi vào phòng ngủ.
Tủ quần áo của An Hách được sắp xếp rất chỉnh tề, Na Thần không vội vã tìm quần áo ngay mà quan sát từng bộ quần áo của An Hách một.
An Hách có rất nhiều áo sơ mi, nhưng ngoài mấy cái áo màu xám, đen ra thì hình như toàn màu trắng. Na Thần cầm hai cái áo ra nhìn nhìn, rồi hỏi vọng ra: “Có phải khi anh mua áo sơ mi toàn mua thẳng một lố không, kiểu y chang thế này.”
“Ừ, cho tiện.” An Hách ở trong phòng khách vừa ăn vừa trả lời.
“Không sợ người khác nghĩ anh nửa tháng cũng chưa thay quần áo à…” Na Thần chậc lưỡi một tiếng, treo áo lại vào trong tủ, cầm một cái áo thun tay dài ra mặc vào, lại lật tìm quần ngủ.
“Có sao đâu,” An Hách cười khẽ, “Tìm được quần áo chưa?”
Na Thần ra khỏi phòng ngủ, biểu diễn quần áo trên người mình: “Anh vậy mà có sẵn áo thun à.”
“Là đồ hồi học đại học.”
“Quần áo lúc đi học đại học vẫn còn giữ,” Na Thần ngẩn người, kéo kéo bộ đồ, “Không giống đồ đã mười mấy năm đó.”
“Tôi học đại học đến bây giờ chưa tới mười mấy năm đâu,” An Hách buông đũa, “Đừng bảo cậu kêu tôi đại gia, tôi lại không tranh luận với cậu là cậu thật coi tôi là đại gia đấy.”
“Biết An đại gia rồi,” Na Thần kéo ghế dựa qua ngồi đối diện với y, “Ăn ngon không?”
“Ừ, ngon hơn Sa Huyện, cậu có thể đi mở nhà hàng đó.” An Hách nhón lấy miếng sủi cảo bỏ vào trong miệng.
“Không có hứng thú, tôi nấu ăn còn phải coi tâm trạng thế nào, còn biến nó thành công việc thì không có hứng,” Na Thần cười khẽ, “Không bằng đi tới bãi hỏa táng đâu.”
An Hách nhìn hắn, một lát sau mới hỏi: “Cậu thật muốn đi hả?”
“Vô nghĩa, ngành này còn có thể đi chỗ nào được nữa, nghĩa trang, bãi hỏa táng, công ty nhập quan mai táng, bãi hỏa táng là tốt nhất rồi,” Na Thần nói rất nhẹ nhàng, “Sáu tháng cuối năm sau phải đi thực tập rồi.”
An Hách không nói nữa, nếu là người khác, công việc ở bãi hỏa táng ngoại trừ nghe có vẻ hơi đáng sợ thì phúc lợi đãi ngộ đều khá tốt, song có lẽ Na Thần cũng không thích hợp với công việc này. Từ mục đích Na Thần lựa chọn ngành này cùng trạng thái tâm lý của hắn đều không hợp. Nhưng lời này An Hách không nói ra khỏi miệng, hiện tại y hình như vẫn chưa đủ lập trường vung tay múa chân vì công việc sau này của Na Thần đâu.
Na Thần cũng không nói gì nữa, im lặng ngồi đối diện nhìn y ăn.
Sủi cảo rất nhanh bị ăn sạch, lúc húp cháo, An Hách nghe được tiếng chuông điện thoại có chút quen thuộc. Nghe mấy tiếng, y chỉ vào cái túi Na Thần ném trên sofa: “Cậu có điện thoại kìa.”
Na Thần lười biếng không nhúc nhích, đợi đến khi tiếng chuông ngừng đổ, hắn mới chậm rì rì bước qua cầm lên coi.
“Chẳng phải có hiển thị cuộc gọi tới sao, lần sau ra xem là ai, lỡ người ta gọi tìm cậu có chuyện thì sao,” An Hách vừa ăn cháo vừa nói, “Đôi khi nhận cuộc gọi cũng có gì là khó chịu đâu, tôi thấy không nghe còn không thoải mái hơn đấy. Cậu cứ nhận đi rồi có thể cân nhắc lại, cứ phải nghe xong rồi mới biết có thật khiến cậu không thoải mái không, nếu…”
“Tôi không muốn nhận cuộc gọi của người này.” Na Thần nhìn y.
“Có người cậu muốn nghe máy sao?”
“Của anh.”
“Lúc nào tôi rảnh sẽ gọi cho cậu.” An Hách cười khẽ.
“Ừ.” Na Thần ngồi vào ghế sofa, mở tin nhắn ra.
Là Lôi Ba gọi tới, Na Thần nhắn cho anh ta một tin.
Chuyện gì?
Hiện tại đến nhà anh đi, anh tặng quà cho cậu.