Này! Anh Yêu Em Là Thật!

Chương 20: Chương 20: con giận em ấy rồi !!




Sau khi đựơc anh đưa về nhà , không lâu sau nó xách một cái balo và một cái túi nhỏ đựng quần áo , vác mặt qua nhà hắn

Trả tiền xe rồi đi vào nhà hắn

Ông thì đang ngồi uống trà xem tin tức , hắn cũng ngồi kế bên uống nước ngọt bắc chướt phong thái vương giả của ba mình

- chú - nó lên tiếng làm cả nhà ba người nhìn , bà đang ở trông nhà bếp cũng ló đầu ra xem

- hớ, sao giờ này con lại ở đây- ông thắc mắc hỏi

- nhà con người giúp việc về quê hết rồi , con qua nhà chú ở vài ngày được không - nó nhỏ giọng hỏi , mặc dù biết thế nào cũng được , xin phép chỉ là có lệ

Ông thắc mắc một tuần không gặp sao nó lại nói nhiều như vậy rồi , con trai mình đúng là xuất sắc như cha nó vậy

- chú biết con hỏi chỉ có lệ, chứ đồ cũng đem qua rồi mà - ông nói đùa , biết tổng ý nghỉ của nó

- hì - nó đưa “ hành lí “ cho người giúp việc đem lên phòng cho nó

Ngồi xuống cạnh hắn , nó nhìn hắn thắc mắc , tại sao nhìn hắn chẳng có biểu hiện gì là vui mừng, không lẽ hắn không thích nó qua đây hay sao ? Nó qua chủ ý là tìm hắn thôi mà

Người ta đã không đễ ý mình cũng không thể mặc dày bắt chuyện được

- này , mấy người vào ăn cơm đi - tiếng bà vọng ra từ nhà bếp

Ba người theo hàng mà đi vào

Trong lúc ăn

- hai đứa giận nhau à ? - bà thắc mắc hỏi , lúc trước nó qua là hắn cứ như là chó mừng chủ lãi nhãi không ngừng ( thật là một người mẹ yêu con !! Hoan hô )

- đâu có , là anh ấy không nói chuyện với con thôi - nó cuối mặt lầu bầu , tự nhiên giận vô cớ hừ

- con giận em ấy rồi - hắn liếc mắt nhìn bà một cái , xong đứng lên bỏ đi - con ăn xong rồi

- ơ , con làm gì nó giận à ? - ông thắc mắc, con nít bây giờ không biết ngại ngùng là gì

Giận thì nói trong lòng được rồi , sao lại nói ra ngoài làm gì ? Thằng con trai mình không biết giận dỗi mà đễ trong lòng , rồi con nhỏ sẽ hối hận mà nhỏ giọng xin lỗi ! Ủi không biết thế nào là cua gái ! Đúng là chẳng thông minh giống cha mày gì hết ! Ông hung hăng mắng hắn trong lòng

- con có đụng chạm gì cậu ấy đâu ? - nó ngơ ngác hỏi lại

- thôi để ý nó làm gì! Con ăn đi rồi lên nói chuyện với nó - bác nói ra câu nói mà ai cũng mong đợi nãy giờ

Nhất là hắn , đứng ở cầu thang nghe chút xíu sẽ có người lên “ dỗi dành “ thì vui biết mấy , tính là chẳng giận nó cái gì mà thấy nó qua đây nên làm giá xíu

Sau khi ăn cơm xong , nó đứng trước cửa phòng hắn mà không giám mở cửa

Nó ở ngoài suy nghĩ có nên vào không thì người ở trong còn nóng ruột hơn ! Tại sao lại lâu vào vậy ? Đây là câu hỏi đang ngự trì trong đầu hắn bây giờ

Thôi thì vào đại , nó vặn cửa vào , ngay lập tức hắn phắn lên bàn học , hóa thân thành học sinh nghiêm túc

- sao không gõ cửa đã vào rồi ?? - hắn lạnh giọng lên tiếng

- từ trước tới giờ có bao giờ mà gỏ cửa đâu - nó bất mãn lên tiếng , sao lại so đo chuyện này chứ

- vào đây làm gì - hắn cuối cùng cũng vào vấn đề chính

- anh giận tui à ! - nó thành thật lên tiếng , nằm trong giường của hắn cuộn tròn

- anh nào giám ?!

- thôi, anh đừng giọng nói đó nữa - nửa uy hiếp nữa dụ dỗ

- chứ muốn anh phải dùng giọng như thế nào - hắn xoay ghế lại nhìn nó

- đừng giận nữa - mặc dù không biết mình làm gì nên tội nhưng vẫn phải cuối đầu nhận lỗi

Cuối cùng cũng nhận tội , thấy thỏ trắng đã ngoan ngoãn nhận lỗi , mặc dù biết nó nhận lỗi mà không biết mình làm sai nhưng thấy nó nhượng bộ trước , sói sám cũng rất vui rồi

Hắn bước gần lại giường , khom lưng, lấy ngón tay đặt vào trán nó, lên giọng nói :

- tại sao cho người ta hôn vào đây?

- ơ anh nhìn thấy à

- trả lời ! - hắn nghiêm giọng nói

- là hôn tạm biệt thôi mà - nó bĩu môi

- cũng không được - người nào đó bá đạo lên tiếng

- không phải tại anh lúc đó đi đâu mất tiêu tui cũng không phải đi chơi với Hạo

- còn cãi - hắn cốc đầu nó một cái , rồi hôn vào trán nó

- ai cho anh hôn tôi , hừ , vừa đánh vừa xoa - nó lấy tau chùi chùi chỗ bị hôn

- gừ, chỉ có anh mới được hôn em - hắn gầm gừ lên tiếng , lúc đó cũng nhanh chân chui vào chăn

Nó nhích sang một bên , tránh hắn lại lạm dụng cơ hội ôm nó, nhưng hắn vẫn nhanh hơn một bước , kéo nó vào ngực ôm chặc

- này , tui với anh chẳng thân thiết tới mức ôm ôm ấp ấp như thế này đâu - nó cố gắng thoát khỏi móng vuốt của sói

- vậy chẳng lẽ em muốn hôn hơn à - hắn tà mị nhếch mép

Nó im bặt , rồi nói tiếp

- sao anh cứ phải nói mấy câu thể hiện sự biến thái sâu sắc không thế

- chăn thả em riết rồi học hư à

- anh xem tôi là động vật mà nuôi hả - nó quay người lại liếc anh

4 mắt nhìn nhau

- em muốn hôn em gê - vừa nói hắn vừa liếm môi

Nó đỏ mặt che miệng , quay ra chỗ khác không nhìn hắn nửa, cách hắn liếm môi thật quyến rũ nha

- anh biết em thấy anh rất quyến rũ có phải hay không ? - hắn cuối xuống nói vài lỗ tai nó

Cảm giác nhột nhột khiến nó nổi da gà da heo

Đẩy hắn ra , nhảy về phòng

Thật ra hắn thấy nó đỏ mặt tim đập loạn , đạt được ý đò rồi nên mới thả nó về chứ nếu không

.

.

.

.

.

Muốn thoát cũng không được

Mà hai người không biết rằng mọi hoạt động cấm trẻ em xem này đã được hay người chủ nhân của căn nhà này thu vào tầm mắt bằng chiếc camera nhỏ

Bà biết nó tới đây, thế nào tính biến thái của con trai lại bộc phát nên lúc ở dưới nhà bí mật kêu người lắp đặt

Cuối cùng cũng xem được thứ muốn xem , rất hài lòng

( những người nhà này ai cũng thật là “ít” biến thái )

( còn tiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.