Anh dừng xe,bấm chuông cửa. Một cô gái rất xinh chạy ra mở cửa.
-Chào anh Bảo!
-Ngọc Linh,cô ấy đâu?
-Ở bên trong ấy ạ. Anh vào nhà đi!
Anh bước vào nhà,thấy ngay nó đang vui vẻ ăn một cái bánh
ngọt to đùng,bên cạnh là bao nhiêu chén,dĩa hết sạch sẽ. Thấy
có người,nó ngước lên nhìn,nhận ra là anh,nó vội chạy lại,ôm
chầm lấy anh:
-Anh Bảo!
-Bảo Ánh à,sao em lại bỏ đi vậy? Có biết anh lo cho em lắm không?
-Huhu…em nhớ anh lắm…
-Anh cũng nhớ em lắm. Nhưng Bảo Ánh à,sao em lại đến đây vậy?
-Em…
-Thực ra lúc nãy em đang đi dạo thì gặp cô ấy ngồi khóc ở dưới gốc cây nên em đưa về đây.-Ngọc Linh nói.
-Vậy sao? Cảm ơn em nhé Ngọc Linh. Nhưng giữa em và Hoàng Phong đã có chuyện gì vậy?
-Huhu…anh Phong…
Nó kể hết cho anh nghe,tất nhiên là anh hiểu và đau lòng vì
nó phải chịu quá nhiều mệt mỏi. Anh ôm nó vào lòng,ôm chặt
lắm như muốn mang đi hết những u phiền của nó. Được một
lát,anh nhìn xuống thì nó đã ngủ mất tiêu rồi. Bế nó lên
giường,đắp chăn rồi hôn nhẹ một cái lên trán nó,tất nhiên tất
cả hành động này cô đều chứng kiến hết,ánh mắt khẽ hiện lên
nỗi buồn,anh quay lại,nắm tay cô,mỉm cười:
-Ngọc Linh này,cảm ơn em nhé! Với lại nhờ em chăm sóc cho Bảo Ánh vài ngày nhé!
-Vâng,anh Bảo cứ yên tâm để cô ấy ở đây. Em sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận.
-Em nói vậy là anh yên tâm rồi. Thôi,anh về trước nhé!
-Ơ,anh Bảo không ở lại chơi thêm ạ?
-Thôi,thấy Bảo Ánh không sao là anh mừng rồi,anh có việc phải đi trước. Thế nhé!
Anh nói rồi đi xuống lầu,tạm biệt Ngọc Linh và lái xe đi
thẳng,tâm trạng bớt lo lắng phần nào. Đeo tai nghe,gọi cho ai kia đang như sắp bốc hỏa vì không kiếm ra nó.
-Alo.
-Hoàng Phong,tôi tìm được cô ấy rồi.
-Thật sao? Hiện giờ cô ấy đang ở đâu? Có bị làm sao không?
-Đang ở nhà của một người bạn,rất rất an toàn,không bị gì cả.
-Cho địa chỉ đi,tôi sẽ đến đó ngay.
-Không được đâu.
-Tại sao chứ?
-Cô ấy hiện không có tâm trạng gặp anh đâu. Cứ để ở đấy vài ngày đi đã.
-Nhưng….
-Thế nhé,tôi cúp máy đây.
-Này,Gia Bảo! Alo! Alo! Hừ,bực mình quá!
HắnqHắn quăng mạnh cái điện thoại xuống ghế bên cạnh,may là không rớt xuống đất. Nhưng mà nó an toàn là được rồi,đến gặp nó sau vậy. Hắn lái xe về nhà,nằm lên giường,nhìn trần nhà.
Tuy biết là nó an toàn nhưng không có nó ở bên xạnh thấy cứ
thiếu thiếu,khó chịu sao ấy. Nói chung là không thích cảm giác này. Hắn nằm lăn qua lộn lại,nhưng chợt nhớ ra là có gắn máy phát tín hiệu lên người nó mà. Vội vàng mở điện thoại,nhưng
mà đáng tiếc thay,con chip đó đã bị anh phát hiện gắn ở cổ
nó nên đã gỡ ra và phá nát rồi. Niềm hi vọng nhỏ nhoi của anh Phong nhà ta lại vị dập tắt. Trời đất quỷ thần ơi,mới thiếu
nó có một lúc đã như chết đi sống lại thì vắng mấy ngày hắn biết phải làm sao đây?
-Aaaaaaaaaa!!!!! Bảo Ánh à,rốt cuộc em ở đâu chứ?
Thôi thôi,tác giả thấy thế này không ổn,ở bên hắn riết rồi lây bệnh tự kỉ đấy,thôi qua thăm nó nhé.
Nó đang nằm ngủ,bỗng dưng la toáng lên rồi ngồi bật dậy. Cô
ở dưới lầu,nghe tiếng la vội chạy lên thì thấy nó mồ hôi đầm
đìa,thở hồng hộc. Vệi vàng rót cốc nước đưa cho nó và hỏi:
-Có chuyện gì vậy Bảo Ánh?
-Tớ nằm mơ thấy ác mộng,mơ thấy anh Phong vì bảo vệ tớ mà
bị thương rất nặng,máu chảy đâm đìa và sau đó thì bỏ tớ và
đi mất…huhuhu..
-Thôi nín đi. Không sao đâu,đó chỉ là giấc mơ thôi mà. Uống nước đi.
-Cảm ơn. Cậu tốt với tớ quá!
-Không phải đâu,chính tớ mới là người phải nói lời xin lỗi cậu,tớ đã gây ra phiền phức cho cậu.
-Không sao đâu,tớ luôn biết Ngọc Linh là người tốt,chỉ là bất đắc dĩ cậu mới phải làm thế.
-Cậu nói cũng phải. Từ trước đến giờ tớ luôn phải sống sau cái bóng của chị tớ,lúc nào cũng chỉ được nhận phần thừa
của chị tớ mà thôi. À mà,cậu đó,lần đầu tiên tớ gặp người
như cậu. Bị hại mà vẫn bảo vệ tớ. Cậu là quá tốt bụng hay
ngốc vậy Bảo Ánh?
-Nè,sao cậu lại nói như vậy chứ?
-Tớ hỏi chơi thôi mà chứ tớ biết cậu là một cô gái rất
rất tốt bụng. Chắc là vì thế nên anh Bảo mới yêu cậu nhiều
như vậy.
-Cậu nói anh Bảo yêu tớ sao?
-Đúng vậy. Ai nhìn vào cũng biết mà,từng cử chỉ hành động lơi nói của anh ấy đền thể hiện rõ là anh ấy yêu cậu,quan tâm tới cậu…
-Ngọc Linh,cậu sao thế?
-À,không sao. Chỉ là tớ ghen tị với cậu thôi. Tớ cũng muốn được như cậu.
-Ồ Ngọc Linh,chẳng lẽ cậu cũng yêu anh ấy ư?
-Phải,yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên,từ cái lần cùng học
chung khi tớ đi du học bên Pháp. Anh ấy thực sự là người đàn
ông hoàn hảo.
-Trước giờ tớ chỉ coi anh ấy như một người anh mà thôi. Nếu cậu yêu anh ấy cậu hãy mạnh dạn nói ra.
-Nhưng tớ sợ anh ấy sẽ từ chối,người anh ấy yêu là cậu mà.
-Thôi nào,không ai là không yêu một người xinh xắn,hoàn hảo như cậu đâu. Cố gắng lên,tớ sẽ giúp cậu.
-Thật sao? Cảm ơn nhé!
-À mà cậu có nghe tiếng chuông cửa không?
-Chuông ư? À đúng rồi,nãy giờ không để ý. Cậu ngồi ở đây nhé,tớ xuống mở cửa.
-Được.
Cô nhanh nhẹn chạy xuống lầu,bất ngờ vì đứng trước cửa chính là chị gái của cô,Ngọc Huyền.
-Em làm gì mà để chị bấm chuông từ nãy đến giờ không ra mở hả?
-Em xin lỗi. Em không nghe thấy tiếng chuông. Mà sao hôm nay chị lại đến nhà em thế?
-Chị nhớ em gái không được đến thăm sao?
-À không ạ.
Ngọc Huyền bước vào nhà,nhìn quanh.
-Nhà em cũng đẹp lắm nhỉ? Cho chị thăm quan một vòng nhé?
-A không được đâu!
Cô chạy đến ngăn lại.
-Tại sao thế?
-Ở bên trên bề bộn lắm,chị ở dưới này,ăn bánh uống trà đi,nhà em không có gì đâu mà tham quan đâu.
-Vậy cũng được.
Ngọc Huyền bước tới chiếc ghế và ngồi xuống,uống một ngụm trà,nhìn đống chén dĩa trên bàn,nhíu mày:
-Nhà em có khách à?
-À không,hồi nãy em ăn mà quên dọn.
-Em ăn nhiều vậy ư?
-À vâng,không biết làm sao dạo này em ăn nhiều lắm. Để em dọn đi.
-Thôi không cần đâu,lát dọn cũng được. Em ngồi xuống đi,chị có chuyện muốn nói.
-Chuyện gì ạ?
-Chẳng qua là chị muốn nhờ em lam sao dụ dỗ cái đứa hồi trước giúp chị.
-Là Bảo Ánh ạ? Không được đâu chị!
-Tại sao chứ?
-Chẳng qua em không muốn chị làm mấy việc đó nữa đâu.
-Ý em nói là sao? Chị chỉ muốn dành lại chồng chị mà cũng không được hay sao?
-Nhưng chúng ta có thể dùng cách khác mà…
-Cách khác là cách nào? Chẳng lẽ em muốn chị ngồi nói chuyện cầu xin con nhỏ đó hả?
-Em…
-Không nói nhiều nữa,bây giờ em có giúp chị hay không?
-Em xin lỗi nhưng…
-Vậy được thôi. Em không giúp,chị sẽ đích thân làm. Chị đi trước.
Ngọc Huyền đứng dậy,bỏ đi,bỏ lại Ngọc Linh ngồi đó. Cô buồn lắm,buồn vì chị mình là người như vậy….