Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy!

Chương 25: Chương 25




Tên Nhị ca giơ cao con dao,định đâm xuống người nó thì bỗng dưng một tên đàn em hốt hoảng chạy vào:

-Nhị…Nhị ca…cái tên cần tìm,hắn đến rồi ạ!

-Hay lắm,mau đưa vào đây!

-Dạ.

Nó nghe thấy giật mình,hắn đến đây ư? Cố ngước đấu nhìn lên thì thấy hắn đang đi vào,hai bên có hai tên to lớn. Hắn đang tức giận nhưng khi nhìn thấy nó thì như đứng hình,người đầy vết thương và máu. Hắn điên tiết hét lên:

-Khốn khiếp! Tụi bay làm gì cô ấy rồi hả?

-Cuối cùng mày cũng đến sao? Tao đợi mày lâu lắm rồi…

-Rốt cuộc là tại sao?

-Mày còn hỏi tại sao ư? Chính vì mày nên Đại ca tao mới bị bắt!

-Đại ca? Chẳng lẽ…

-Đúnh như mày đang nghĩ đấy. Tao đã phải đi tìm khắp nơi,cuối cùng mày tự tới nộp mạng. Rất tốt,hôm nay chắc chắn mày sẽ không thể trở về được. Tụi bay đâu?

Bọn thuộc hạ chưa đụng được đến người hắn đã bị hắn đánh cho nằm chổng chơ. Tên Nhị ca chứng kiến hắn đánh xong mới vỗ tay,sau đó kéo nó lại gần,giở giọng dê xồm:

-Tài nghệ cũng giỏi quá nhỉ? Nhưng nếu ngươi cứ phản kháng như thế thì…chưa biết ta sẽ làm gì với cô nương xinh đẹp này đâu…

Gã đưa tay vuốt má nó. Nó khó chịu lắm nhưng trong người không còn chút sức lực nào để phản kháng cả,chỉ biết nhìn hắn rồi lắc đầu. Gã thì tay vẫn không rời má nó,mắt khiêu khích nhìn hắn. Hắn đâu thể nào nhìn nó bị hãm hại,nắm chặt tay lại sau đó thả lỏng ra,nói:

-Được thôi. Ngươi muốn làm gì ta cũng được nhưng hãy mau thả cô ấy ra.

-Tốt lắm. Chịu ngoan ngoãn ngay từ đầu có phải tốt hơn không?

Tên Nhị ca phất tay ra lệnh cho bọn thuộc hạ.Bọn chúng lấy ra một sợi dây thừng rất chắc chắn,cột hắn vào một chiếc ghế gỗ. Xong xuôi,gã Nhị ca cầm roi da bước đến,quất mạnh một cái vào người hắn. Hắn cắn răng,chịu đựng cái đau buốt đang hành hạ cơ thể. Tên Nhị ca tiếp tục thêm một roi nữa,sau đó thì cười cười,vỗ vỗ vào mặt hắn:

-Thấy sao hả? Chắc chắn là nhiêu đây chưa đủ đâu,nhưng nếu mày xin lỗi và cầu xin thì có lẽ tao sẽ cho mày một cái chết thanh thản hơn…

-Không bao giờ,đừng có mơ.

-Được. Là do ngươi nói đấy nhé. Tụi bay,đánh nó cho tao!

Lập tức hai tên côn đồ cầm hai roi da đánh liên tiếp xuống người hắn,mỗi roi đều sử dụng lực rất rất mạnh. Hắn cắn răng chịu đựng,bây giờ trong đầu hắn chỉ có nó mà thôi. Mô hôi hắn chảy ra ướt đẫm áo,hòa cùng máu tươi. Một vệt máu kéo dài từ thái dương đến khóe miệng bên trái do roi da để lại. Hắn vẫn kiên cường,cắn chặt môi,không phát ra bất cứ tiếng động nào,nhìn tên Nhị ca với ánh mắt căm thù. Roi da ngừng đánh,một xô nước đổ xuống người hắn. Đây là nước đá lạnh,còn có cả muối nữa nên chắc chắn sẽ đau xót hơn rất nhiều. Cái đau bao bọc hết cơ thể hắn,nó nhìn mà nước mắt không ngừng rơi,tuy thế nó cũng không thể làm gì được. Tên Nhị ca giơ tay ra hiệu dừng lại và nói:

-Xem ra roi da cũng không là gì với ngươi nhỉ? Ta còn nhiều trò hay lắm,thử cái khác nhé!

Bọn thuộc hạ cởi trói,hắn lảo đảo ngã xuống đất,cố gượng dậy thì thấy bọn chúng mang đến một bàn đầy gai nhọn lởm chởm,nhìn thôi đã thấy sợ. Hắn bị hai tên to xác nhấc lên,sau đó bị ấn xuống bàn gai đó. Hai đầu gối vừa chạm bàn gai đã đau như muốn ngất đi. Bọn chúng cứ ấn xuống rồi nhấc lên,đau đớn tột cùng. Hắn muốn hét lên để bớt đau đớn nhưng cố chịu đựng,nuốt ngược vào bên trong. Còn tên Nhị ca thì xem hắn bị tra tấn mà cười vui sướng,ngồi thưởng thức li rượu vang đỏ. Lại một lân nữa gã cho bọn thuộc hạ dừng lại,hắn biết là sắp lại có một thứ tra tấn mới nhưng thật sự lo sợ vì bọn chúng mang ra một cái bàn đỏ lửa. Gã phẩy tay,lập tức hai tên thuộc hạ xé toạc chiếc áo sơ mi của hắn. Gã Nhị ca cầm một thanh sắt nóng đỏ,đi đến gần hắn. Hắn nhìn thanh sắt,lại nhìn gã,thật sự tròng mắt có một chút dao động,nhưng chỉ một chút thôi. Tên Nhị ca cười cười,đưa qua đưa lại thanh sắt trước mắt hắn:

-Sao hả? Cái này đặc biệt lắm,là tao để dành riêng cho mày đấy! Chỉ cần một phát thôi,mày sẽ đau đớn đến mức muốn xuống dưới địa ngục gặp Diêm Vương cho xong. Nhưng nếu mày chịu xin lỗi và cầu xin bọn tao thì có lẽ tao sẽ nghĩ lại.

-Lại đây…nói nhỏ nghe này…

Tên Nhị ca ghé sát lại,lập tức bị hắn phun một nhúm máu vào mặt:

-Bảo tao xin lỗi tụi mày thì thà cứ nhận thanh sắt đó còn hơn.

-Mày…Tốt thôi…Để coi mày ngoan cố được bao lâu…

Gã không nói gì nữa,giơ thanh sắt nóng,dí thẳng vào bụng hắn. Thật sự hắn không còn kiềm chế được nữa mà la lên đầy đau đớn. Da thịt đang bị đốt cháy dưới thanh sắt kia,cảm giác như tất cả bộ phận trên người hắn cũng bị cháy theo. Gã nhấc thanh sắt ra,để lại một vệt đỏ thẫm dần biến thành đen sì trên ngực hắn. Tiếp tục nhúng thanh sắt vào lửa đỏ và lần này,có vẻ không còn ở dưới ngực hay bụng mà hình như gã muốn nhắm đến chính là …khuôn mặt điển trai của hắn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.