Chạy tới chạy lui vẫn không thấy,hốt hoảng định gọi cho
cả cảnh sát thì bỗng thấy có nguyên cây trắng bóc nhìn như
cuộn giấy vệ sinh đang đứng trên sân thượng. Cô và anh ngán ngẩm nhìn,đứng đây mà làm nãy giờ chạy tới chạy lui muốn chết à! Cô quay qua nhìn anh,sau đó thì bước tới bên cạnh hắn:
-Này!
-Cô đến đây làm gì? Sao không ở trong phòng với cô ấy?
-Cô ấy buồn ngủ nhưng cứ vừa chợp mắt là lại gặp ác
mộng nên không thể ngủ. Cho dù tôi có làm mọi cách cũng thế.
Cô ấy nói chắc là do thiếu hơi ai đó nên không ngủ được…
-Sao chứ? Cô đang nói dối để an ủi tôi chứ gì? Vừa nãy cô ấy còn đuổi tôi ra khỏi phòng mà?
-Tôi không có nói xạo anh đâu. Không tin thì anh thử vào mà xem.
-…Vào rồi lại bị đuổi ra thì vào làm gì?
-Sao anh biết sẽ bị đuổi ra chứ?
-Chắc chắn là thế!
-…Anh thật là khó khuyên. Tôi chỉ nói thế thôi,nghĩ thế
nào mặc anh,cô ấy đang cực kì cực kì buồn ngủ nhưng không dám
nhắm mắt vì sợ những hình ảnh gớm ghiếc lại hiện ra đấy. Mà thôi,dù sao anh cũng không quan tâm,tôi đi trước vậy!
Cô đi rồi,bỏ lại hắn với những suy nghĩ vẩn vơ. Liệu cô
có nói thật không? Vừa nãy nó còn nhất quyết đuổi hắn ra cơ
mà. Nhưng đúng thật là nó hay gặp ác mộng lắm,nhất là sau
những chuyện như thế này…
-Aaaa,thật điên cái đầu quá đi! Phải làm sao đây?
-Anh ơi,anh làm sao thế?
Một giọng nói trong trẻo vang lên. Hắn cúi xuống. Một cô
bé 5 tuổi trắng trẻo mũm mĩm rất đáng yêu,một tay ôm một con
gấu bông màu hồng,tay kia cầm một bịch bánh,ngước đôi mắt long
lanh nhìn hắn. Bình thường hắn sẽ không quan tâm đâu,nhưng chẳng
hiểu sao nhìn cô bé này rất giống nó lúc ôm Tiểu Đào,hắn
cười với cô bé,dịu dàng nói (Chuyện lạ chưa từng thấy,có lẽ
hôm nay có bão lớn):
-Anh không sao. Em tên gì?
-Em tên là Nguyệt Ánh ạ!
-Nguyệt Ánh sao?
-Dạ! Nguyệt Ánh tức là ánh trăng đẹp nhất,lung linh nhất,mẹ em nói thế đấy ạ!
-Cô bé,em dễ thương quá,lại còn thông minh nữa. Nhưng sao em lại đến đây?
-Em đến thăm mẹ em. Mẹ em từ hôm qua đến giờ bị sốt cao
lắm,chắc chắn sẽ đau lắm,em rất lo cho mẹ,em thương mẹ nhiều
lắm…oa oa oa…
-Nè nè Nguyệt Ánh à,sao em lại khóc vậy chứ? Em xinh thế này mà khóc là xấu lắm!
-Tại em thương mẹ,em lo cho mẹ lắm..hức hức…
Càng nhìn hắn lại càng thấy cô bé này giống nó,ngay cả
cái tên và cái tật hay khóc nhè nữa chứ! Hắn suy nghĩ rồi
đánh bạo hỏi một câu:
-Này Nguyệt Ánh à,anh hỏi cái này nhé! Nếu như người mà
em yêu nhất,một ngày kia họ nói ghét em và muốn rời xa em trong khi em không làm gì cả thì em sẽ làm sao?
-Ưm,Nguyệt Ánh sẽ giữ họ lại,không để người đó đi! Nếu
như người đó nói ghét Nguyệt Ánh,em sẽ vẫn đến bên chăm
sóc,yêu thương họ mọi lúc có thể vì em biết họ làm thế là
có lí do cả,Nguyệt Ánh muốn người đó biết,em yêu người đó
đến chừng nào và mong muốn họ đừng đi. Thế thôi ạ!
Nghe xong câu trả lời của một cô nhóc 5 tuổi,hắm mới lờ
mờ nhận ra. Phải rồi,em ấy nói đúng,hắn phải ở bên chăm sóc
nó mọi lúc có thể,nhất là khi nó cần hắn. Khuôn mặt điển
trai hiện lên một đường cong hoàn mỹ,cúi xuống xoa đầu Nguyệt
Ánh,hắn cười nói:
-Anh hiểu rồi,cảm ơn em nhé! Bây giờ thì anh phải đi để giữ người anh yêu lại đây!
-Vậy sao ạ? Chúc anh thành công nhé!
Hắn chạy vù qua hành lang khiến nhiều người hết hồn cũng
như nhiều bác sĩ vây quanh nhưng hắn gạt ra hết,chạy thẳng đến
phòng nó,nhìn xuyên qua lớp cửa kính,thấy ngay cảnh tượng anh
đang ngồi đút cháo cho nó. Hắn thất vọng,định quay người đi
nhưng nghĩ ngợi gì đó lại mở cửa xông vào,giật luôn tô cháo
và cái thìa từ tay anh,tỉnh bơ nói:
-Ra ngoài đi,chuyện ở đây cứ để tôi lo!
-Gì mà chuyện ở đây cứ để tôi lo? Anh đang nói gì vậy?
Anh thắc mắc trước thái độ của hắn.
-Ý tôi bảo anh ra ngoài đi!
-Sao cơ chứ? Tôi…
Anh chưa kịp nói hết câu,đã bị cô kéo tay ra ngoài. Kéo
đến tận cái sân thượng hồi nãy hắn đứng mới bỏ tay ra,anh bực bội nói:
-Ngọc Linh,sao lại kéo anh tới đây?
-Anh không thấy nên để không gian riêng cho hai người đó à?
-Không gian riêng cái gì? Tưởng hai người đó đang có vấn đề mà?
-Thế là anh muốn chen vào à?
-Tất nhiên rồi!
Anh khẳng định một cách chắc chắn mà không biết trong lòng cô đang buồn vô hạn,nuốt vào bên trong,cô nói:
-Hai người đó,làm lành rồi!
-Sao lành sớm vậy? Tiếc quá!
-Vậy…em hỏi anh? Tại sao anh lại yêu Bảo Ánh như vậy?
-Anh không biết. Cô ấy giống như một thiên thần chiếu sáng cho cuộc đời anh.
-Vậy thì…đối với anh.. em là gì?
-Em là…Em nói thế nghĩa là sao?
-Em chỉ muốn biết,những nỗ lực của em suốt bao nhiêu năm
nay được anh đánh giá như thế nào thôi…Nhưng chắc có lẽ em đã
tin mù quáng rồi…
-Ngọc Linh…chẳng lẽ…
-Phải,em yêu anh,ngay từ lần đầu em gặp anh. Có le sẽ̃ không bao giờ em được hồi đáp nhưng em vẫn mãi yêu anh,như anh yêu Bảo Ánh vậy…
Cô quay đi,cố giấu những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má. Anh thật sự không ngờ,trước giờ anh cứ tưởng cô vô tư
lắm,sao có thể nói ra những lời này. Thật sự thì,đối với cô
anh cũng có chút động lòng,chỉ là không nhiều bằng nó
thôi,lúc cô gặp nạn,anh cũng rất lo lắng,chỉ là không nhiều
bằng nó thôi. Anh yêu nó,điều đó không thể phủ nhận,nhưng mà
anh cũng có một chút gì đó gọi là yêu cô nhưng đã sớm bị vùi lấp bởi tình yêu anh dành cho nó rồi,sao bây giờ tình yêu đó
lại hiện lên mạnh mẽ vậy. Anh phải làm sao đây? Tiếp tục hay
từ bỏ cái tình yêu không hồi đáp đối với nó để đáp lại tình cảm của cô. Anh suy nghĩ,rồi từ từ tiến lại gần cô,đôi tay vô
thức đưa lên ôm eo cô từ đằng sau,tựa cằm vào vai cô,sau đó thì
nói nhỏ:
-Anh xin lỗi…Từ trước đến giờ anh không để ý…Vậy thì bây giờ…để anh bù đắp lại cho em nhé…!
Chap này là nó cực kì là nhảm luôn ớ. Tại Mun cũng hết
ý,muốn cho qua nhanh để còn nhanh chóng đến với những cái khác thú vị hơn từ khi anh thử yêu cô và nó và hắn thì có lẽ
cũng sẽ làm lành,nhưng mọi chuyện hông có đơn giản như thế
đâu…hơhơhơhơ…Mà các bạn ủng hộ cho Mun nhé!