Này, Cái Muôi Của Em

Chương 24: Chương 24




“Cô cảm thấy chứng sợ giao tiếp nên là như thế nào?” Bác sĩ Triệu nhìn Trì Trĩ Hàm đang đầy hoang mang trước mặt, vẻ mặt hiền lành.

Ngày thứ tám Tề Trình nhịn ăn nhịn uống, Trì Trĩ Hàm nhân lúc bác sĩ Triệu tới làm kiểm tra, đi theo ông ra khỏi căn nhà lớn.

Cô đã rối rắm mấy ngày nay, bởi vì tính cách của Tề Trình, cũng bởi vì bệnh của anh.

“Ngại ngùng, hướng nội, không dám nói lời nào?” Đây là ấn tượng ban đầu của cô khi còn ở bên phía đối diện, khi ấy cô chỉ mới có thể nhìn được tới bàn tay anh.

Bác sĩ Triệu cười lắc đầu: “Trước khi mắc bệnh, Tề Trình là một đứa bé rất ngoan ngoãn, lễ phép, hài hước, rất giỏi giao tiếp, tuyệt đối không hề hướng nội hay ngại ngùng.”

“Chứng sợ giao tiếp không hoàn toàn giống với hướng nội, người mắc chứng sợ giao tiếp cũng không hẳn đều là người hay ngại ngùng và hướng nội. Căn nguyên của bệnh này là bởi vì có chuyện gì đó dẫn tới hoài nghi bản thân, nhìn thấy đám đông thì sẽ căng thẳng, sự căng thẳng như vậy bị cường đại hóa lên thì hình thành chứng sợ giao tiếp.”

“Tề Trình mà cô nhìn thấy hiện giờ có một phần tính cách là của lúc trước khi cậu ấy còn khỏe mạnh cả về thể xác và tinh thần, nhưng bởi vì hoài nghi bản thân, mâu thuẫn nội tâm nên có đôi lúc cô sẽ cảm thấy cảm xúc của cậu ấy chuyển biến rất nhanh, tính cách khiến người ta không cách nào đoán định được.” Bác sĩ Triệu xoa xoa sống mũi của mình: “Cô kéo tôi ra đây chắc hẳn là để hỏi vấn đề này.”

Trì Trĩ Hàm cười mỉa, bác sĩ tâm lý đúng là bác sĩ tâm lý…

Cô rất không muốn thừa nhận, Tề Trình mấy ngày nay khiến cô hơi lo lắng, một người nghe nói là mắc bệnh tâm lý cần cô giúp để chữa khỏi mà nhìn còn có vẻ bình tĩnh hơn cô rất nhiều, thật là quá kỳ cục.

Hơn nữa, rất khó hiểu là anh lại còn rất có sức hấp dẫn…

Giống như khi lên án rằng cô đang bắt nạt anh, giống như khi nhìn thấy cô đang xem hoàng thư, anh không tán thành lắm nhưng lại không dám lên tiếng nói rõ, luôn thừa dịp cô ra ngoài để giấu đi, lúc cô hỏi đến thì sẽ chớp chớp đôi mắt sáng ngời nhìn cô với vẻ vô tội.

Giống như khi cô tới gần, tiếng thở dốc của anh thỉnh thoảng sẽ khiến xương cốt cô như tê dại ra.

Cô còn suýt chút nữa đã muốn ra tay với một người mang bệnh, phát hiện này khiến cô cũng sắp bị chính mình hù chết…

“Cho nên mấy hành vi không hợp lẽ thường của anh ấy hiện giờ đều là vì bị bệnh?” Trì Trĩ Hàm lưỡng lự cất tiếng hỏi, nói chuyện với bác sĩ Triệu, nhất là lúc trong lòng cất giấu chút tâm tư mơ hồ nào đó, cô luôn luôn thấy chột dạ.

Hơn nữa, cô hỏi xong rồi bác sĩ Triệu lại không trả lời ngay mà chỉ nhìn cô một cái.

Trì Trĩ Hàm vắt hai tay ra sau lưng, cả người bất giác đứng thành dáng vẻ học sinh tiểu học đang bị phạt.

“Tiểu Trì à.” Bác sĩ Triệu đi về phía vườn hoa bên ngoài căn phòng lớn, giọng nói cũng không khác gì trước kia, chỉ là không gọi cô là Trì tiểu thư nữa: “Thật ra chúng ta đã từng gặp nhau từ rất lâu rồi, lúc đó, cô chỉ tầm khoảng học lớp hai gì đó mà thôi.”

Bước chân Trì Trĩ Hàm theo sau bác sĩ Triệu dừng lại.

“Không biết cô có còn nhớ không.” Bác sĩ Triệu quay đầu, nhìn cô cười một cái: “Ba cô dẫn cô tới, nói là chủ nhiệm lớp cô nói cô có chứng tăng động, bảo ông ấy dẫn cô tới bệnh viện xem thử.”



Mặt Trì Trĩ Hàm đỏ lên.

Cô còn nhớ rõ chuyện này, lúc trước cô rất nghịch ngợm, bạn cùng bàn vừa bắt đầu làm bài là cô sẽ đưa bút vẽ lên vở người ta, lúc ngồi học tay chân cũng không chịu để yên, cứ dịch chuyển cái ghế cho nó kêu thành tiếng, giáo viên không nhịn nổi nữa mới gọi ba cô tới.

Giáo viên nói ba cô dẫn cô tới bệnh viện xem thử chỉ là đang phát cáu mà thôi, nào ngờ ba cô lại thật sự vô cùng lo lắng, dẫn cô tới bệnh viện khám.

Cô nhớ rõ, khi đó mẹ cô ngại chứng tăng động quá mất thể diện nên ở ngoài cổng bệnh viện không chịu đi vào, chờ đến lúc hai ba con cô đi ra thì mua cho cô một cái kem ốc quế vô cùng đắt tiền.

Khi đó vẫn còn là một nhà ba người.

“Năm đó phòng khám riêng của tôi mới mở chưa lâu, ở trong nước, việc chẩn đoán bệnh đối với chứng tăng động ở trẻ em cũng chưa có hệ thống, một tuần tôi sẽ tiếp đón vài gia đình giống như của cô, phần lớn cũng chỉ là hỏi mấy câu cơ bản như cảm xúc của người bệnh có ổn định không, tình hình trong nhà có hòa thuận không.”

“Nhưng mà ấn tượng của tôi đối với cô lại rất sâu sắc, lúc tôi hỏi tại sao không cho bạn cùng bàn làm bài, cô trả lời rất thành thật.” Bác sĩ Triệu vừa cười vừa nhìn cô một cái: “Cô nói, lúc nhìn người ta làm bài tập thì sẽ nhớ tới cô còn rất nhiều bài tập chưa làm, trong lòng sẽ sốt ruột.”



Mặt Trì Trĩ Hàm đỏ lên, cô nhớ rõ, còn nhớ rõ là sau khi cô nói xong, ba cô dở khóc dở cười gõ cho đầu cô sưng một cục.

“Đã nhiều năm như vậy, cô đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng kết quả khảo sát tâm lý vẫn giống như trước kia, có một chút tâm tư nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng vẫn rất thẳng thắn trung thực.” Bác sĩ Triệu tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, ra hiệu cho Trì Trĩ Hàm cũng ngồi xuống: “Nói thật, lúc nhìn thấy báo cáo kia, tôi rất vui mừng.”

“Tính cách của cô rất thích hợp để tham gia vào loại trị liệu như thế này, sự thật cũng đã chứng minh điều đó, tốc độ Tề Trình tiếp nhận cô nhanh hơn cả trong tưởng tượng của chúng tôi rất nhiều.” Bác sĩ Triệu cười cười, vỗ vai Trì Trĩ Hàm: “Bệnh nhân Tề Trình này tôi đã điều trị lâu lắm rồi, từ khía cạnh tình cảm cá nhân mà nói, tôi luôn cảm thấy thằng bé không nên rơi vào kết cục như vậy.”

“Bác sĩ Triệu…” Trì Trĩ Hàm bắt đầu bất an, cả một đoạn dài trước đó đều chỉ là lời dạo đầu, người như bác sĩ Triệu sẽ không nói mấy lời dạo đầu vô vị.

“Cô là một đứa bé có nội tâm ấm áp, sau khi rời đi rồi lại lựa chọn trở về, chắc là vì cảm thấy mình được cần tới?” Bác sĩ Triệu cười cười: “Nhưng sau khi thật sự tiến vào cuộc sống của Tề Trình, cô lại phát hiện ra cậu ấy cũng không cần tới sự trợ giúp của cô như những gì cô đã tưởng tượng trước đó?”

Cảm giác bị người ta mổ xẻ ra như vậy không hề dễ chịu, Trì Trĩ Hàm cũng chỉ biết cười theo mà không tiếp lời.

“Tề Trình đang vô cùng cố gắng lấy lòng cô, cho nên mới biểu hiện ra ngoài những mặt tốt nhất cho cô xem, nhưng dù gì thì cậu ấy cũng là người bệnh, cho dù cố gắng thế nào thì điều mà cô nhìn thấy cũng chỉ là một bệnh nhân mang chứng sợ giao tiếp và chứng uất ức. Cho nên cô sẽ cảm thấy Tề Trình âm tình bất định, đôi khi giống như yếu đuối lấy lòng cô, đôi khi lại có chút tùy hứng cậy mạnh.”

“Tại sao anh ấy lại muốn… cố gắng lấy lòng tôi?” Cái từ ‘lấy lòng’ này khiến Trì Trĩ Hàm cảm thấy có chút quái dị, không hiểu sao lại cứ khiến cô không được thoải mái.

“Con người cũng có tính hướng sáng, đối với Tề Trình thì cô là nguồn sáng duy nhất mà cậu ấy có thể nhìn thấy ở hiện tại.” Bác sĩ Triệu dừng một lúc: “Mấy năm nay người trong nhà họ Tề đều đã lần lượt thử làm nguồn sáng tương tự, nhưng tất cả đều đã thất bại.”

“Tại sao?” Trì Trĩ Hàm tò mò.

“Bởi vì Tề Trình cho rằng, bọn họ đều đã thất vọng rồi.” Bác sĩ Triệu cười bất đắc dĩ: “Tề Trình bắt đầu có khuynh hướng tự sát là từ hơn một năm trước, lúc đó ông nội cậu ấy lâm bệnh nặng, cậu ấy tới phòng bệnh nhưng lại không cách nào tới gần để ông nội nắm tay cậu ấy.”

“Sau lần đó, cậu ấy tự cho rằng bản thân mình chính là gánh nặng của nhà họ Tề, là một kẻ vô ích, với trạng thái tinh thần của cậu ấy lúc đó, loại nhận thức này rất khó bị xoay chuyển.” Bác sĩ Triệu lắc đầu: “Hơn nữa, vì kết hôn với Tề Ninh mà Chu Cảnh Thước dù là con trai độc nhất trong nhà vẫn phải chọn ở rể, cậu ấy lại càng tự trách mình không thể san sẻ gánh nặng của nhà họ Tề.”

Trì Trĩ Hàm cúi đầu, thật ra cô chẳng có hứng thú gì với mấy chuyện trong nhà người có tiền thế này, bác sĩ Triệu nói với cô những thứ đó cũng khiến cô có phần gượng gạo.

Cô và nhà họ Tề còn chưa gắn bó thân thuộc tới mức cần phải biết những chuyện này.

“Tôi nói hơi lạc đề rồi.” Bác sĩ Triệu cười ha ha, nhanh chóng chuyển đề tài: “Tề Trình lấy lòng cô, cô có thể hiểu là vì cậu ấy theo bản năng hướng tới những thứ mà cậu ấy cảm thấy ấm áp, nhưng mà cô phải nhớ rõ, làm nguồn sáng duy nhất là chuyện rất nguy hiểm, một khi đã tắt thì tình huống sẽ biến thành ngay cả cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cậu ấy cũng không còn.”

“Còn nữa, tôi vẫn rất lo, trong tiềm thức của cậu ấy có một phần không muốn được chữa khỏi, sợ là cũng sẽ dập tắt nguồn sáng này.” Sau khi nói xong, bác sĩ Triệu xoa xoa cằm.

Trì Trĩ Hàm đã bị một đống phân tích tâm lý làm cho choáng váng: “Vậy tôi nên… làm gì bây giờ?”

“Liên tục tỏa sáng, cho dù cậu ấy có làm ra chuyện thế nào thì cũng phải cho cậu ấy biết rằng cô sẽ không thay đổi.” Bác sĩ Triệu nói rất trừu tượng: “Chờ giai đoạn cẩn thận lấy lòng này qua đi, cậu ấy sẽ có một giai đoạn quan sát cô, cậu ấy sẽ quan sát xem có phải cô sẽ không rời đi thật hay không, trong giai đoạn đó, cô phải để cậu ấy hoàn toàn tin tưởng.”

“…” Trì Trĩ Hàm có chút không biết nên nói cái gì, từ cái khoảnh khắc cô chủ động hỏi Tề Trình đồ ăn có hợp khẩu vị hay không, quan hệ giữa hai người đã bị ràng buộc lại một cách mơ hồ, là cô bởi vì lòng riêng mà chủ động, cũng là cô bởi vì không buông xuống được mà quay đầu.

“Mặt khác, cô có thể thổ lộ tình cảm với cậu ấy nhiều hơn trong giai đoạn này, cậu ấy từng học tâm lý học, tính cách lại nhạy cảm, lúc đầu muốn giữ cô lại cũng là bởi vì thấy được phần bị tổn thương trong lòng cô nên mới muốn mở đường cho cô, nếu không ngại thì cô có thể xuất phát từ khía cạnh này.” Bác sĩ Triệu nói xong thì lại gật gù đắc ý: “Cô xem tôi lại vẽ đường cho cô rồi, đây là việc riêng của cô, không nói cũng không có vấn đề gì cả, tôi chỉ đưa ra một đề nghị như vậy thôi.”



Lão già lang băm xảo quyệt này!

Trì Trĩ Hàm căm giận, cô đã sắp quen để cho ông ấy đào hố cho cô tự nhảy xuống rồi!

Nhưng mà, lúc ban đầu Tề Trình… là muốn mở đường cho cô sao?

Cho nên mới hòa nhã và phối hợp với cô như thế?

Cho nên ngày đó cô nói sợ bệnh viện, Tề Trình đã giận dỗi mấy ngày liên tục mới chủ động hỏi một câu.

Cái người đến cả tự thân mình cũng khó bảo toàn kia thật sự hy vọng rằng bản thân có thể có giá trị…

Anh rất muốn được sống tiếp, nghĩ ra đủ loại lý do để mình có thể sống tiếp…

Tâm sự với Tề Trình… Tâm sự cùng một người hiền lành vô hại như vậy…

Thật ra cũng chẳng phải là chuyện quá mức khó khăn…

***

Trở lại phòng của Tề Trình, vị bác sĩ Lý kia vẫn còn ở đó, nhìn thấy Trì Trĩ Hàm thì hừ một tiếng bằng giọng mũi: “Lão họ Triệu gian trá kia lại nói gì với cô rồi?”

… Trì Trĩ Hàm hít hít cãi mũi, cười ngây ngô.

“Đôi lúc cũng không cần phải hoàn toàn nghe theo lời ông ta.” Bác sĩ Lý cũng chẳng mong đợi Trì Trĩ Hàm sẽ trả lời: “Ông ta quá coi trọng sức khỏe tâm lý, quên mất rằng thân thể khỏe mạnh mới là vấn đề quan trọng nhất.”

… Lại nữa rồi, hai người này mà cùng đứng một chỗ thì chắc chắn sẽ cãi nhau ầm ĩ vì mấy cái chuyện gà có trước hay là trứng có trước.

Lúc này đối tượng bị đưa ra thảo luận đang nằm yên lặng trên giường, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

“Kết quả kiểm tra không tốt sao?” Không hiểu sao cô lại có cảm giác cảm xúc của Tề Trình không được tốt cho lắm.

“Các chỉ tiêu sau khi kiểm tra máu và nước tiểu không có vấn đề gì, buổi tối có thể ăn một chút cháo, mấy ngày tới tôi sẽ tới kiểm tra máu và nước tiểu hằng ngày, nếu sau khi ăn mà các chỉ tiêu đều không tăng đột ngột thì có thể thử thêm một chút thịt nạc.” Bác sĩ Lý cười cười: “Thằng nhóc này từ nhỏ đã ham ăn rồi, bây giờ đáng đời, sau này cấm rượu cả đời, nếu không bệnh này mà còn tái phát thì tỷ lệ tử vong sẽ rất cao.”



Nghĩ đến cảnh hơn nửa đêm Tề Trình gọi người tới đòi cô rượu gạo, Trì Trĩ Hàm nhíu mày, không hiểu sao trong lòng lại có chút tiếc nuối.

“Đây là một tin tốt, ngoài ra còn một tin xấu nữa.” Bác sĩ Lý vừa dứt lời, Tề Trình liền nhanh chóng ngẩng đầu lên.

“Hừ, cậu dùng chiêu này với tôi cũng vô dụng thôi.” Bác sĩ Lý trừng mắt nhìn Tề Trình một cái, coi như không nhìn thấy ánh mắt ngập nước của anh, nhấc lên một góc chăn đang bị Tề Trình nắm chặt, lại kéo áo anh lên, để lộ ra một nửa vòng eo.

Vòng eo trắng nõn, còn đòi mạng hơn nữa là nơi đó mơ hồ lộ ra cơ bắp, Trì Trĩ Hàm đỏ mặt, không hiểu đột nhiên bày ra cảnh xuân như vậy là có ý gì.

Sau đó bác sĩ Lý dùng một đầu ngón tay chọc chọc lên eo Tề Trình, Tề Trình rõ ràng đã cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được mà dịch người đi một chút.

Chỉ trong một nháy mắt đó, Trì Trĩ Hàm đã thấy được một vùng da bầm tím sau lưng anh, một mảng da rất rộng đậm màu xanh tím đập vào mắt khiến người ta hoảng sợ.

“Cô ngủ chung với cậu ta rồi sao?” Bác sĩ Lý hỏi một cách vô ý.

“…” Trì Trĩ Hàm ngây ra một lúc lâu mới hiểu được ông ta đang hỏi cái gì: “Tôi ngủ trên sofa…”

“Lão Triệu không nói với cô chuyện cậu ấy không thể ở chung một phòng với người khác sao?” Bác sĩ Lý nhướng mày, tiếp tục hỏi.

“… Có nói rồi.” Trì Trĩ Hàm cắn môi, cô biết việc này, nhưng mà vì cô không muốn nhìn tới căn phòng đã bị đổi thành phòng khám ở bên đối diện nên mới kéo chăn gối tới ghế sofa, bởi vì Tề Trình không phản đối, buổi tối thấy anh vẫn ngủ rất sâu, cho nên cô cũng cho rằng không có vấn đề gì.

“Thằng nhóc này vì tránh cho giữa đêm phát bệnh nên vẫn luôn cuộn chặt mình như vậy, vết thương bên ngoài cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng liên quan tới vấn đề cô có nên ngủ ở đây không thì tốt nhất vẫn nên đi hỏi thử lão Triệu một chút.” Bác sĩ Lý nói tới đây thì thôi, ông không có chuyên môn về mặt tâm lý, cũng không có tư cách gì mà nói về phương án trị liệu này của lão Triệu, chỉ là để cho một cô gái còn trẻ tuổi như vậy trông nom Tề Trình, trong lòng ông ít nhiều gì cũng có chút lo lắng.

Lần sinh bệnh này của Tề Trình, chuyện hồi phục nhanh hơn trước kia là sự thật, có lẽ sự xuất hiện của cô nhóc kia thật sự khiến Tề Trình chuyển biến tốt đẹp hơn, nhưng mà quá nhanh cũng không tốt, nhất là khi người nhà họ Tề đã mất mười năm mà vẫn không có cách nào để giải quyết vấn đề cùng sống chung một phòng với anh.

Sắc mặt Trì Trĩ Hàm tái mét như thể vừa bị người ta dội một chậu nước lạnh, đứng ngây ra tại chỗ không biết phải làm sao.

Cô thật sự không biết, buổi tối mấy hôm đầu tiên thì cô vẫn còn thức khuya, đợi tới lúc hơi thở của Tề Trình đã dịu lại, chắc chắn anh đã ngủ say rồi cô mới dám đi ngủ, nhưng sau đó thì cô cũng thoải mái hơn.

Cho nên cô không hề biết rằng người mà mỗi ngày mình trông nom lại vì phòng ngừa phát bệnh mà khiến sau lưng bị bầm tím một mảng như thế.

Đây là lần đầu tiên kể từ lúc chăm sóc Tề Trình cho tới giờ, cô ý thực được một cách rõ ràng về vấn đề trách nhiệm.

“Tôi nói rồi, là tôi để cho cô ấy ngủ lại đây.” Tề Trình kéo áo xuống, nhìn bác sĩ Lý: “Không liên quan gì tới cô ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.