Này, Cái Muôi Của Em

Chương 33: Chương 33




Bác sĩ Triệu gài bẫy cô ba lần, ngoại trừ lần đầu tiên là vì cần đến cô, hai lần khác đều là vì tin tưởng Tề Trình.

Cho dù bọn họ nói rằng bệnh tình của Tề Trình đều là yếu tố khách quan, nhưng cô vẫn không tin rằng người như Tề Trình sẽ làm cô khổ sở.

Ý nghĩ như vậy rất không có căn cứ khoa học, nhưng mỗi lần bác sĩ Triệu hoặc người nhà họ Tề nói với cô rằng, có thể Tề Trình sẽ làm ảnh hưởng đến sức khỏe tâm lý của cô hoặc sẽ muốn lôi kéo cô cả đời không rời khỏi căn phòng lớn kia, trong lòng cô đều chưa từng coi là thật.

Một người đàn ông giữa lúc bệnh nặng mà còn để ý đến cảm xúc của cô, cô nghĩ, bóng tối không phải là nơi dành cho anh.

Cho nên cho dù biết rõ đây là cái bẫy mà bác sĩ Triệu gài sẵn, cô vẫn không hề chần chừ mà đồng ý tham gia.

Mà phương thức bác sĩ Triệu thuyết phục Tề Ninh và Tề Bằng thì còn thô bạo dứt khoát hơn, bác sĩ chủ trị và bản thân bệnh nhân đều sẽ không đồng ý ký tên, việc chuyển viện liền không thể thực hiện được, trừ phi Tề Trình đã hoàn toàn đánh mất ý chí sống sót, xuất hiện bệnh trạng như là tuyệt thực, nếu không người nhà sẽ không có quyền tự ý chuyển viện.

Đến lúc này Trì Trĩ Hàm coi như đã hiểu rõ ý nghĩa của tam đường hội thẩm lần này, bác sĩ Triệu lại một lần nữa đào hố chôn cô rồi…

Trước lúc Trì Trĩ Hàm ra về, thái độ của bác sĩ Triệu rất khác thường, dặn dò cô đủ thứ này nọ, ví dụ như cô cần phải duy trì cuộc sống và các mối quan hệ bình thường, không thể không ra khỏi cửa như Tề Trình, ví dụ như cô không cần phải lúc nào cũng tỏ ra hừng hực sức sống, chuyện xem phim lần trước với Tề Trình đã chứng tỏ rằng cô có thể bày ra càng nhiều cảm xúc chân thật ở trước mặt Tề Trình thì càng tốt, nhưng phải chú ý không thể quá cực đoan, quan trọng nhất là, ông ấy hy vọng tạm thời cô chưa cần phải nói rõ chuyện yêu đương, để giúp Tề Trình ổn định thì trước mắt cần nhất là khiến anh vướng bận, để anh thấy ổn định, sau đó mới tiến thêm một bước để tự anh có hy vọng.

Còn bảo Tề Bằng và Tề Ninh gửi cho cô một bản fax giấy ủy quyền, bệnh sử của Tề Trình cũng phải gửi cho cô.

Đến lúc này, Trì Trĩ Hàm có một loại ảo giác được ủy thác rất kỳ quái, dù rằng cả Tề Bằng và Tề Ninh đều không cam tâm tình nguyện cho lắm…

“Chuyện này và việc yêu đương không hẳn giống nhau.” Sau khi đạt được mục đích, bác sĩ Triệu lại khôi phục dáng vẻ trông rất bình thường: “Hiện giờ cậu ấy không thích hợp với kiểu tình cảm có quá nhiều cảm xúc bất ổn, chúng ta phải bước từng bước một.”

Cũng nói cho cô biết rằng chuyện này không giống với yêu đương bình thường còn có cuộc điện thoại của Tề Ninh cho riêng cô trên đường quay trở lại căn nhà lớn.

Thái độ của cô ấy vẫn như vậy, bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc gì, hoàn toàn khác với giọng điệu ở trong điện thoại lúc van nài Tề Trình đừng công khai bút danh Trừng Ất.

Nhưng mà lúc này, Trì Trĩ Hàm lại cảm giác được một chút chân thành.

“Bác sĩ Triệu cũng chỉ là bác sĩ, ông ấy không biết cái gì gọi là cảm tính, ở trong lòng ông ấy chỉ có hai từ ‘bệnh nhân’ và ‘hồi phục’, cho nên ông ấy hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của người khác trong lúc điều trị, thậm chí cũng sẽ không thấy những tổn thương tình cảm như vậy có vấn đề gì, đối với ông ấy, cứu một mạng người quan trọng hơn rất nhiều so với mấy thứ như tình cảm nam nữ.”

“Cho nên những lời này tôi chỉ có thể nhắc với cô. Tề Trình là bệnh nhân, cậu ấy ỷ lại vào cô, trước hết là vì ham muốn chiếm hữu, đã nhiều năm như vậy cách ly khỏi xã hội, chưa hẳn cậu ấy đã hiểu được cái gì gọi là ‘thích’ của người trưởng thành.”

“Nếu như có thời gian thì cô có thể xem truyện tranh của cậu ấy một lần thử xem, rất nhiều nhà phê bình đánh giá rằng Trừng Ất có một trái tim rất thanh khiết, cô biết đấy, rất nhiều thứ của cậu ấy đều đã dừng lại ở năm mười chín tuổi.”

“Con đường này sẽ rất mệt mỏi, lúc nào cô cũng có thể đổi ý, nhà họ Tề sẽ không trách cô.” Đây là lời cuối cùng, sau khi nói xong, chưa đợi Trì Trĩ Hàm kịp cảm động, cô ấy đã cúp máy.

Tề Ninh vẫn không thích nổi cô, cũng giống như cô không thích cô ấy, cho nên ngoại trừ việc lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác rằng nhà họ Tề sẽ không làm khó cô, hai người cũng chẳng có gì hay ho để nói với nhau.

Nói thật, Trì Trĩ Hàm bĩu môi, nếu lúc này mà người nhà họ Tề bắt đầu ôm đùi cô chảy hết nước mắt nước mũi cầu xin cô cứu Tề Trình thì cô sẽ thấy áp lực quá lớn, nhưng giống như bây giờ, cô vì động lòng mà lựa chọn con đường trông có vẻ rất gian nan này, thứ nhà họ Tề cho cô chính là để cô tự do, ngược lại cô lại thấy… thoải mái.

Có lẽ cô có bệnh thật rồi…

Che mặt rên rỉ một tiếng, ra một quyết định phi nhân loại như vậy, thế mà trong lòng cô không hề cảm thấy có chỗ nào không ổn…

***

Sau đó, cô lại nhanh chóng bị bẽ mặt rồi.

Sự thật là… thực sự rất… vô cùng không ổn.

Bệnh viêm tụy cấp tính của Tề Trình đã tiến vào giai đoạn hồi phục cuối cùng, phạm vi hoạt động của anh cũng từ giường chậm rãi mở rộng dần, cảm giác tồn tại càng lúc càng khó mà né tránh được, sau đó rốt cuộc Trì Trĩ Hàm cũng ngây ngô phát hiện ra rằng, hình như cô… càng ngày càng muốn ở bên cạnh người đàn ông mà cô thích.

Đây là một chuyện vô cùng khó tưởng tượng nổi.

Bởi vì cô đã nói chuyện mình thích Tề Trình cho người nhà họ Tề và bác sĩ chủ trị của anh biết, cho nên trong tiềm thức, cô cảm thấy chuyện này giống như đã ra mắt người nhà — mặc dù hình thức không được giống với việc ra mắt bình thường lắm.

Cho nên, đối với chuyện đã rồi này, cô thiếu một chút cảm giác có tội và che giấu, thỉnh thoảng không để ý lại phát hiện ra rằng tự mình đã coi anh như bạn trai.

Có một người bạn trai ba mươi tuổi vẫn còn giống một thiếu niên, thỉnh thoảng sẽ thích làm nũng như thế kia mà lại không thể nói cũng không thể đụng vào, lại còn phải che giấu tính sói của mình trước một người đàn ông nhạy cảm như vậy, thật sự đúng là một loại dày vò.

Trong đó gian nan nhất chính là vào đêm khuya yên tĩnh…

Vì tĩnh tâm, thậm chí cô còn lấy bệnh sử bao nhiêu năm qua của Tề Trình ra, bắt đầu ghi chép lại những điều cần chú ý.

Kết quả là càng xem thì mày lại càng nhíu chặt.

Tề Trình thật sự đã trải qua rất nhiều thứ, các giai đoạn dị ứng thuốc, bệnh tình thất thường, sức đề kháng giảm dẫn tới đủ loại bệnh tật, anh kiên trì mười năm, sau đó đến lúc các chỉ tiêu đều có xu hướng ổn định thì lại đột nhiên không còn ý chí sống sót.

Bản ghi chép của bác sĩ Triệu rất giống với tính cách của ông ấy, không theo hệ thống nào, chỉ ghi chú điểm mấu chốt.

Cho nên ở mục tại sao anh lại đột nhiên đánh mất ý chí sống sót này, cô thấy mấy dấu chấm hỏi, nguyên nhân gia đình, nguyên nhân công việc hay là do chứng sợ giao tiếp trở nên trầm trọng hơn, không hề có giá trị tham khảo.

Tề Trình quan sát cô hồi lâu, ban đầu còn cho rằng cô lại đang đọc một cuốn sách có tên kỳ quái nào đó, kết quả phát hiện ra cô đang đọc bản ghi chép, sau đó sắc mặt càng lúc càng trầm xuống.

Chồng tài liệu này có vẻ ngoài vô cùng quen thuộc, anh mượn cớ rót nước đi vòng đến nhìn thoáng qua, sắc mặt liền thay đổi: “Cô đang xem bệnh sử của tôi?”

Cái người hẳn là đang thấy chột dạ kia ngẩng đôi mắt đỏ ửng lên, gật gật đầu.



Tề Trình hé miệng, cầm cốc nước đứng tại chỗ.

“Sao bác sĩ Triệu lại đưa cái này cho cô?” Sắc mặt vẫn không tốt lắm, giọng nói cũng cứng rắn, lúc nói chuyện, bàn tay đang cầm cốc nước dùng thêm chút lực, sau đó thuận tay đặt cốc nước sang một bên trên bàn.

Anh không muốn cô xem mấy thứ này, đây là thứ ghi chép lại phần quá khứ giãy giụa giữa vũng bùn của anh, nếu thắng, có lẽ anh còn có thể được nhận huân chương, nhưng mà anh đã thua, trận chiến kéo dài suốt mười năm, anh đã thất bại thảm hại.

Cho nên, xem mấy thứ này không hề có ý nghĩa gì.

Anh hơi bực bội, muốn vươn tay ra lấy lại chồng tài liệu kia, nhưng lại bị ánh mắt của cô làm cho khựng lại, cuối cùng chỉ có thể đứng tại chỗ nhíu mày mấp máy môi.

Cô gái trước mặt hoàn toàn không nhìn ra được sự tức giận của anh, thoạt nhìn cũng chẳng có tâm tư trả lời anh, cúi đầu lật sang một tờ khác, có lẽ là thấy được mấy điều cấm kỵ của anh, mớ ghi chú chằng chịt trên laptop lại được thêm vào một điều.

“Đừng có xem nữa!” Rốt cuộc cũng nhịn không được, anh tới gần hơn một chút, lấy tay che lên chữ viết trên bệnh án, một chuỗi chữ màu đỏ trên đó khiến khóe mày anh nhíu chặt lại, đầu lại bắt đầu đau.

Trì Trĩ Hàm nhanh chóng nắm lấy tay phải của anh, vén tay áo của anh lên, ngón tay chuẩn xác đụng đến chỗ đau trên tay anh.

Anh từng có một lần có ý định tự sát, vết sẹo để lại trên cổ tay rất rõ ràng, khi đó anh trực tiếp cắt vào động mạch trên cổ tay, để ngăn máu đông lại còn cố ý uống aspirin, đây coi như một hành vi tự sát tương đối thành công của anh, cho nên được ghi lại rất kĩ trong hồ sơ bệnh án, bao gồm cách thức điều trị, quá trình miệng vết thương khép lại, vân vân.

Miệng vết thương lồi lõm gồ ghề, sức đề kháng của anh vốn đã kém, khả năng đông máu thấp, miệng vết thương bị nhiễm trùng nhiều lần suốt một thời gian dài.

Nhưng mà bây giờ mấy thứ đó cũng không quan trọng, quan trọng là động tác của Trì Trĩ Hàm, cô sờ soạng hai lần, không có dũng khí nhìn thẳng vào, cũng có thể là đột nhiên nhớ ra rằng không thể đụng vào anh, cho nên lại nhanh chóng kéo tay áo của anh xuống, buông tay ra.

Tại sao mỗi lần chủ động kéo tay anh, động tác buông ra của cô đều vội vàng như vậy.

Tề Trình cũng không ý thức được rằng cơn đau đầu vừa rồi đã biến mất, hiện giờ toàn bộ lực chú ý của anh đều đặt ở biểu cảm trên mặt Trì Trĩ Hàm.

“Cô… làm sao thế?” Rõ ràng người động tay trước là cô, bây giờ lại có vẻ mặt như thể sắp khóc đến nơi.

Hoàn toàn là dáng vẻ kẻ xấu lại đi cáo trạng trước.

“Chỉ là…” Trong lòng Trì Trĩ Hàm đang rối tinh rối mù, lúc mở miệng cũng hoàn toàn chẳng có đầu óc: “Chỉ là rất đau lòng thôi.”



Trì Trĩ Hàm khịt khịt mũi.

Tề Trình duy trì tư thế đứng thẳng không nhúc nhích, trên mặt không có biểu cảm.

“Ý của tôi là…” Trì Trĩ Hàm tự phỉ nhổ mình một vạn lần trong lòng, mồ hôi đầm đìa cố tìm cách đáp lại: “Chỉ là nhìn thấy cái này liền cảm thấy bệnh nhân mắc chứng uất ức thật đáng thương…”

“Không phải… Tôi không phải là cảm thấy anh đáng thương đâu!” Trì Trĩ Hàm dùng sức lắc đầu.

“… Cũng không phải… Chỉ là, chỉ là cảm thấy những thứ anh đã từng phải trải qua khiến người ta… rất đau lòng…” Âm cuối cùng nhỏ tới mức sắp không nghe thấy được, mặt đỏ tai hồng, lại ra sức lắc đầu.

“Chính là đau lòng dựa trên chủ nghĩa nhân đạo!” Dứt khoát nhắm mắt lại, bắt đầu nói hươu nói vượn.

Cho nên mới nói, cái thói quen nói chuyện không có đầu óc này của cô đến lúc nào thì mới bỏ được đây…



Tề Trình yên lặng một hồi.

“Ồ” một tiếng, sau đó vô cùng bình tĩnh bỏ đi.

Trước khi bỏ đi còn thuận tiện dặn dò một câu: “Đừng có xem nữa.”

… Bình tĩnh như vậy, lại khiến cho sự hoảng loạn vừa rồi của cô có vẻ thật khó hiểu…

“… Anh không hiểu lầm sao?” Trì Trĩ Hàm đột nhiên lại thấy khó chịu.

… Động tác chuẩn bị lên giường của Tề Trình khựng lại, anh quay đầu, có chút không hiểu: “Hiểu lầm cái gì?”

“… Không có gì.” Trì Trĩ Hàm ấp úng.

Cái từ như ‘đau lòng’ này được thốt ra, thế mà anh lại không hiểu lầm sao…

Gần đây cô có đọc một ít sách liên quan đến chứng uất ức, nói rằng người bệnh vì thiếu cảm giác an toàn và bi quan nên sẽ nhìn mọi việc dưới góc độ vô cùng tiêu cực.

Có phải anh nghĩ tiêu cực mà cho rằng, cô sẽ không đau lòng cho anh, cho nên mới không nghĩ nhiều không.

“Tề Trình, tôi là thật sự rất đau lòng.” Trì Trĩ Hàm không cam lòng, lại da mặt dày lớn tiếng tuyên bố lần nữa, không muốn anh cứ tiêu cực như vậy.

Tề Trình ngồi trên giường “ừ” một tiếng, rất bình tĩnh đắp chăn xong rồi nằm ngửa xuống.



Trì Trĩ Hàm bĩu môi, tự nói với mình rằng đường còn rất dài, nhưng cứ đi đúng hướng rồi nhất định sẽ có thể đến đích.

Mà Tề Trình ở trong chăn lại đỏ mặt tới mức sắp phát nổ.

Tay anh không đau, đầu cũng không đau, nhưng huyết áp có hơi cao.

Chống đỡ tới lúc lên giường nằm đã phải dùng hết sức lực của anh, sau đó, anh cũng chỉ có thể che mặt lại, nhếch khóe miệng lên, híp mắt.

Dáng vẻ mặt đỏ tai hồng chân tay luống cuống vừa rồi của Trì Trĩ Hàm khiến anh thật sự rất muốn tiến lên xoa đầu cô.

“Anh có biết ý nghĩa của từ ‘đau lòng’ không đấy?” Dường như Trì Trĩ Hàm vẫn canh cánh chuyện này, sau khi lên giường thì than thở một câu, sau đó sofa bị cô cọ thành từng tiếng sột soạt.



Tề Trình xoay người lại, lại “ừ” một tiếng, sau đó yên tĩnh một lát, sợ Trì Trĩ Hàm muốn hỏi lại, lại bổ sung một câu: “Có biết.”



Trì Trĩ Hàm ôm mặt, hai cái chân khựng lại giữa không trung một lúc, sau đó bất tri bất giác bắt đầu hối hận…

Tình cảm ổn định… Vừa rồi có phải cô đã hơi… dữ dội quá rồi không…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.