Này, Cái Muôi Của Em

Chương 60: Chương 60




Lần này ra khỏi cửa nhanh hơn so với dự đoán.

Bốn người đều không nói gì, Tề Trình đã xuống giường đi vào nhà vệ sinh, Trì Trĩ Hàm để ý thấy anh còn cố ý cạo râu.

Có kinh nghiệm từ lần ra khỏi nhà trước đó, lần này chờ Tề Trình và Trì Trĩ Hàm ăn mặc chỉnh tề xong xuôi, vừa đi ra khỏi cửa thì chiếc xe chuyên dụng đã qua cải tạo đã chờ sẵn, toàn bộ xe đều màu đen, ngọn đèn bật sáng giữa màn đêm trống trải.

Không hiểu sao Trì Trĩ Hàm lại cảm thấy căng thẳng trong lòng.

“Chị ngồi xe với bọn em.” Tề Ninh giúp Tề Trình mở cửa xe, gật gật đầu với Chu Cảnh Thước, Trì Trĩ Hàm để ý thấy phía sau mang tai Tề Ninh có một mảng hói nho nhỏ, bởi vì động tác gật đầu mà trở nên nổi bật hơn một chút.

Nhận thấy ánh mắt của Trì Trĩ Hàm, Tề Ninh vuốt tóc ra sau tai, che khuất phần hói kia, coi như không có việc gì, dặn dò chu đáo: “Thuốc và kim tiêm chị đã lấy từ chỗ bác sĩ Triệu, nếu giữa đường cảm thấy không thoải mái thì lập tức nói với chị.”

“Đêm nay toàn bộ cổng sau của bệnh viện đều đã được xử lý xong xuôi, không có bất kỳ ai khác, chúng ta còn khoảng ba tiếng đồng hồ, nếu trong vòng ba tiếng mà vẫn chưa đến được thì em hãy gọi video cho ông nội.” Sau khi đóng cửa xe, Tề Ninh lấy từ trong túi ra một cái khẩu trang, nhưng lại đưa cho Trì Trĩ Hàm: “Ở cổng có phóng viên, phải đề phòng chuyện ngộ nhỡ.”

“Em không thể che mặt, đến lúc đó cần phải ngồi cạnh cửa sổ để phóng viên mà chúng ta mời đứng từ xa chụp một vài tấm ảnh, nếu không ngày mai sẽ có tin đồn em đã qua đời hoặc là đã bị đuổi khỏi nhà họ Tề.” Tề Ninh muốn nâng tay lên vỗ vỗ vai Tề Trình, nhưng mới đưa tay ra được một nửa thì lại khựng lại, chuyển thành vỗ nhẹ lên chân Trì Trĩ Hàm.

Tề Trình khẽ gật đầu.

Anh đang để dành sức lực để chuẩn bị đối mặt với tất cả những thứ cần phải đối mặt phía trước.

Trì Trĩ Hàm vẫn nắm chặt cánh tay đeo máy theo dõi của anh, từ khi xe bắt đầu khởi động cho tới khi đã chạy tới con đường lớn hơi ồn ào, trong lòng bàn tay Tề Trình vẫn không có mồ hôi lạnh, hô hấp và các chỉ tiêu khác cũng đều bình thường.

Thật sự rất bình thường.

Trì Trĩ Hàm bị sự bình thường như vậy khiến cho vô cùng bất an.

“Tôi đã dọn dẹp hết toàn bộ đoạn đường hai người đi, nhưng cửa trước cửa sau phòng bệnh của ông nội đều có người của tổng giám đốc Cố, tất cả mọi người đi vào phòng bệnh đều phải ký thỏa thuận giữ bí mật.” Tề Ninh dặn dò rất nhanh, cô ấy vẫn luôn chú ý số đo trên máy theo dõi, bởi vì không thể đụng vào Tề Trình nên cô ấy ngồi sát cửa xe, sống lưng vẫn thẳng tắp: “Tôi sẽ nghĩ cách điều động đám người ở cửa sau, nếu thật sự không làm được thì có lẽ cần Trì tiểu thư ký một chữ, là thỏa thuận giữ bí mật rất bình thường, nội dung là nếu ông nội mất thì trong vòng mấy ngày tới không được tiết lộ cho người ngoài biết chuyện.”

Tề Trình rụt tay một chút, Trì Trĩ Hàm gật gật đầu.

“Chỉ cần nói với bọn họ rằng cô là bạn gái của Tề Trình là được, về bệnh tình của Tề Trình, ngoại trừ người nhà họ Tề ra thì không có ai khác biết.”

“Cậu ấy sống cùng ba, lần này cũng chỉ vì gặp mặt ông nội lần cuối nên mới về nước, đây là bản thảo của tôi công bố với bên quan hệ xã hội, cô đọc sơ qua một chút là được.” Tề Ninh đưa cho Trì Trĩ Hàm một tờ giấy A4.

Cô ấy cũng giống như Trì Trĩ Hàm, bởi vì sự bình thường của Tề Trình lúc này mà có chút bất an.

Tề Trình lắc đầu, Trì Trĩ Hàm để ý thấy ngón tay anh hơi run run, sau đó dùng một chút sức, nhìn nghiêng thì thấy hàm dưới của anh hơi căng lên, hàm răng đang nghiến chặt.

Anh đang muốn nôn nhưng lại không nói ra.

Trì Trĩ Hàm cúi đầu, ngón cái và ngón trỏ bắt đầu giúp Tề Trình xoa bóp huyệt đạo trên cổ tay, cô không biết có thể giúp được bao nhiêu, nhưng cô biết rằng Tề Trình rất muốn đi gặp ông nội anh.

Tề Trình cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên một góc khiến khóe mắt Trì Trĩ Hàm bắt đầu chua xót.

“Còn gì nữa?” Anh hỏi Tề Ninh, giọng điệu rất điềm tĩnh.

Tề Ninh điều chỉnh hô hấp một chút.

Từ trước tới giờ, sinh lão bệnh tử của người trong nhà bọn họ đều không chỉ là chuyện riêng trong nhà mình, đám cổ đông nhìn vào, giới truyền thông cũng nhìn vào, thậm chí nhóm cổ dân đầu tư cổ phiếu mỗi ngày chỉ chực chờ nghe ngóng một chút tin tức cũng nhìn chằm chằm vào họ.

Cô ấy vốn định chọn một vài lời mấu chốt, sợ nói nhiều sẽ khiến phản ứng của Tề Trình nghiêm trọng hơn, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.

Dù sao bệnh viện cũng không phải là nhà mình, cho dù cô ấy có sắp xếp chu đáo thế nào thì cũng khó đảm bảo rằng sẽ không có cá lọt lưới.

Từ trước tới giờ, Tề Trình vẫn luôn là đứa bé nhạy cảm hiểu chuyện tới mức cả nhà bọn họ đau lòng không ngớt.

“Chuyện của tổng giám đốc Cố hẳn là em biết cả rồi chứ.” Tề Ninh hỏi xong, Tề Trình liền gật gật đầu.

Thực ra tới tận bây giờ bọn họ chưa từng nói, nhưng Tề Trình luôn có cách biết được.

“Ông nội có một phần di chúc bổ sung vẫn chưa công chứng, cho nên lúc em đến phòng bệnh của ông nội thì luật sư Lý có ở đó.”

“Phần di chúc này liên quan đến 4% cổ phần của tập đoàn mà ông nội vẫn chưa bàn giao lại, đều để lại cho em, cho nên, chắc chắn bên phía tổng giám đốc Cố sẽ không đồng ý.”

Anh ta đã làm loạn trong phòng bệnh mấy lần, bởi vì Tề Trình vẫn chưa lộ diện nên làm loạn thì làm loạn, lần nào cũng không giải quyết được gì.

“4% này sẽ quyết định ai mới là cổ đông lớn nhất tập đoàn, chắc chắn tổng giám đốc Cố sẽ không buông tay, ông nội sợ phiền toái nên đã bàn bạc với luật sư Lý, chờ đến khoảnh khắc cuối cùng đầu óc còn minh mẫn mới tiến hành đóng dấu công chứng.”

Không ai biết về bệnh của Tề Trình, một đám người xa lạ đằng đằng sát khí đột ngột xuất hiện sẽ gây kích thích lớn tới mức nào đối với Tề Trình, bọn họ ngay cả thử cũng không dám.

Cô ấy và Tề Bằng đã vận dụng tất cả các mối quan hệ nhưng vẫn lo sẽ có sơ hở.

“Đêm nay Trì tiểu thư cần phải luôn luôn ở bên cạnh Tề Trình, lỡ như thật sự có người xông tới thì cô phải dẫn cậu ấy đi trước, những chuyện còn lại tôi và anh cả sẽ xử lý.”

“Bệnh của Tề Trình không thể để cho người ta phát hiện ra.” Lúc nói những lời này, ánh mắt Tề Ninh nhìn Trì Trĩ Hàm có vẻ bi thương: “Tình trạng thân thể hiện giờ của cậu ấy không cho phép bị người ta đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, giá cổ phiếu công ty cũng không cho phép.”

Trong đầu Trì Trĩ Hàm đột nhiên nghĩ tới một câu mà ba cô từng nói khi trước, lúc đó, người bạn hợp tác kia của ba cô đề nghị mở rộng quy mô nhưng ba cô phản đối.

“Tiền ấy à, có một cái mốc, vượt qua cái mốc này rồi thì cuộc sống của con sẽ thay đổi.”

Người nhà họ Tề đã vượt qua cái mốc này.

Cuộc sống mưu sinh của bốn, năm vạn người, vô số cổ dân, những đối thủ cạnh tranh như hổ rình mồi, cùng với những cổ đông có thể kéo bạn xuống ngựa bất cứ lúc nào.

Ông cụ đã sắp lâm chung kia, đến khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, vẫn hết lòng hết dạ che chở cho vương quốc do ông ấy một tay dựng nên.

***

Tề Trình chống cự được đến cổng sau bệnh viện, lúc xuống xe hơi lảo đảo một chút, sắc mặt tái nhợt, uống một viên thuốc.

Tề Ninh sắp xếp vô cùng chu đáo, qua cổng sau chỉ vài ba bước là đã đến thang máy lên khu nội trú của bệnh nhân đặc biệt, cách rất xa cổng sau có mấy bóng người nhìn không rõ lắm, có thể mơ hồ nghe được tiếng đèn flash chớp nháy.

Tay Tề Trình đã bắt đầu ra mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không nói chuyện, dựa vào vách thang máy, cúi đầu nhắm mắt dự trữ sức lực.

Trái tim Trì Trĩ Hàm thắt thành một cục, bị cảm giác dinh dính ẩm ướt trong lòng bàn tay Tề Trình khiến cho cô hít thở cũng thấy đau đớn.

Tề Ninh vừa xuống xe liền liên tục gọi điện thoại, khóe mày nhíu chặt, chỉ cần Tề Trình thở mạnh hơn một chút thì cô ấy sẽ lập tức dừng cuộc nói chuyện lại, liếc mắt nhìn máy kiểm tra trên tay anh.

Mọi người đều đang rất căng thẳng.

Tất cả những điều này chỉ là để Tề Trình gặp mặt ông nội anh lần cuối.

Đối với người bình thường thì đây là chuyện hết sức đơn giản, nhưng đối với Tề Trình, điều này còn mạo hiểm hơn cả phản ứng đáp trả kích thích ở mức độ kịch liệt.

Đối với Tề Trình, bệnh viện là một hoàn cảnh vô cùng xa lạ, mùi nước sát trùng, không gian với thứ màu sắc đơn điệu, cùng với hành lang trống trải chỉ cần cất bước nhẹ cũng có thể tạo nên tiếng vang.

Anh bắt đầu thấy hoa mắt choáng đầu, sau khi đi ra khỏi thang máy lại uống thêm một viên thuốc.

“Thuốc này được uống tối đa là mấy viên?” Rốt cuộc Trì Trĩ Hàm cũng nhịn không được, cầm lấy lọ thuốc trong túi Tề Trình bỏ vào trong cái túi to của áo mình.

Tề Ninh đi trước dẫn đường quay đầu lại, giơ năm ngón tay về phía Trì Trĩ Hàm, cô ấy vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, bước chân rất nhanh.

“Anh không sao.” Tề Trình đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, cười cười với Trì Trĩ Hàm.

Không có người ngoài, ánh sáng trên hành lang lại bị Tề Ninh chỉnh xuống mức thấp nhất có thể, ngoại trừ cảm giác áp lực do hoàn cảnh xa lạ thì phản ứng của anh cũng không tính là lớn lắm.

Để anh có thể gặp mặt ông nội lần cuối, Tề Bằng và Tề Ninh đã chuẩn bị suốt hai tháng, thậm chí ở trong video cuộc gọi, ông nội anh vẫn liên tục xác nhận tiến độ điều trị với anh.

Mức độ mạo hiểm quá cao.

Mạo hiểm không chỉ trên phương diện sức khỏe của anh, mà còn mạo hiểm về việc bệnh tình của anh bị công chúng biết tới.

Nhưng chuyện anh muốn gặp ông nội lại không có bất kỳ ai mở miệng ngăn cản, ngay cả người từ xưa tới nay ghét nhất mạo hiểm là Tề Ninh cũng không hề phản đối lấy một câu.

Chuyện này, đối với anh, đối với ông nội, thậm chí đối với tất cả người nhà họ Tề, đều có ý nghĩa quá lớn.

Anh đi ra ngoài, có nghĩa là gia đình đã vì bệnh của anh mà tan tác suốt mười năm nay cũng sẽ thay đổi.

Anh biết.

Lúc này không phải là cố hết sức, mà là buộc phải làm.

***

Phòng bệnh của ông nội Tề Trình nằm ở vị trí tận cùng hành lang, trước và sau có hai cánh cửa.

Phóng viên truyền thông không có cách nào lên được tầng dành cho bệnh nhân đặc biệt này, phần lớn đều canh giữ ở cạnh thang máy, mấy người Tề Ninh đi vòng qua thang máy, chẳng khác nào đi vòng qua đám truyền thông.

Còn lại chính là đám người do tổng giám đốc Cố phái tới để yêu cầu tất cả những người đi vào phải ký thỏa thuận.

Tề Ninh đi rất nhanh, Tề Trình vì nhịp tim và huyết áp mà bị bỏ lại ở đằng sau mấy bước, Trì Trĩ Hàm dắt tay anh, lúc sắp đến nơi, cô cảm giác được Tề Trình ưỡn thẳng lưng lên.

Lúc đến gần hơn một chút, cô làm ra tư thế tay trong tay thông thường của các cặp đôi yêu nhau.

“Tôi chỉ không muốn gây chuyện ở trước phòng bệnh của ông nội, nhưng ông hãy nghĩ cho rõ ràng, sau chuyện này, ông có còn muốn tiếp tục lăn lộn ở thành phố S nữa không?” Giọng của Tề Ninh bị đè xuống rất thấp, bởi vì cố tình trang điểm trông có vẻ độc ác nên trông giống như một người khác.

Người đàn ông trung niên ngăn trước cửa có ý định đi tới gần Tề Trình bắt anh ký tên khựng bước lại.

Tề Trình cố gắng duy trì tư thế đứng thẳng, Trì Trĩ Hàm lạnh mặt, tay hơi dùng sức.

Anh sắp không chịu đựng được nữa, cô biết.

Từ cái khoảnh khắc người đàn ông kia đứng lên, anh bắt đầu không còn hít thở nữa.

“Tôn Hoa Vinh, ông dám nhích chân lên một bước thử xem.” Không phải Tề Ninh không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Trì Trĩ Hàm, nhưng cô ấy vẫn không nhúc nhích, đứng trước phòng bệnh, vào lúc người đàn ông trung niên kia dừng bước, lại định đi về phía Tề Trình thì cô ấy lạnh lùng nói một câu như vậy.

“Tổng giám đốc Tề, thỏa thuận cần phải ký, nếu không bệnh tình của chủ tịch Tề bị truyền ra ngoài, bất cứ ai cũng không chịu nổi trách nhiệm.” Rốt cuộc người đàn ông trung niên kia vẫn không dám, quay đầu nhìn về phía Tề Ninh.

Ông ta đã sắp bị người phụ nữ này giày vò đến phát điên rồi, ông ta đứng canh giữ ở đây một tháng, cứ cách vài ngày cô ta lại đến tìm ông ta gây chuyện một lần.

Bây giờ lại dùng đến một lý do quá mức kỳ dị, nói rằng bộ dạng ông ta quá xấu, làm ô uế ánh mắt người nhà cô ta.

Thật muốn tìm một cơ hội giết chết người phụ nữ này.

Hiện giờ nhà họ Tề miệng cọp gan thỏ đều dựa vào sự chống đỡ của người phụ nữ này, chờ ngày cô ta ngã xuống, ông ta chắc chắn sẽ là người đầu tiên giẫm chết cô ta.

“Hít thở.” Trì Trĩ Hàm thấp giọng nhắc nhở, bàn tay còn lại đưa cho Tề Trình một viên thuốc, thấy Tề Trình nhanh chóng nuốt xuống, nhắm mắt lại cố khống chế nhịp tim.

Viên thứ ba rồi.

Trong lòng cô yên lặng ghi nhớ.

“Tôi không muốn ông làm ô uế ánh mắt người nhà tôi.” Tề Ninh mang giày cao gót không nhanh không chậm đi tới, rút bản thỏa thuận trong tay người đàn ông trung niên, đưa cho Trì Trĩ Hàm.

Trì Trĩ Hàm nhanh chóng ký tên, một tay cầm tờ giấy, nghiêng người ngăn lại tầm mắt người đàn ông trung niên, cắn môi nhìn Tề Trình nâng tay lên, trong lòng bàn tay ẩm ướt tới nỗi suýt không cầm được bút.

“Cút.” Tề Ninh nện bản thỏa thuận đã được ký xong lên trên mặt người kia, môi mấp máy.

Trì Trĩ Hàm nhìn sắc mặt người kia biến thành màu gan heo, cầm bản thỏa thuận nhanh chóng rời đi, cùng lúc đó, Tề Bằng mở cửa phòng bệnh ra, ra hiệu cho Tề Trình và Trì Trĩ Hàm lập tức đi vào.

“Tôn Hoa Vinh gọi điện thoại cho tổng giám đốc Cố tới đây mất chừng khoảng mười phút, nhưng ông ta vốn đa nghi, sẽ cho rằng chúng ta chỉ đưa tới một Tề Trình giả, tôi đã đóng thang máy lên tầng này, nếu bọn họ phải đi thêm năm tầng thì sẽ có thể tranh thủ được thêm hai mươi phút.” Sau khi Tề Trình vào cửa, Tề Ninh bắt đầu dặn dò: “Anh cả sẽ canh giữ cửa trước và cửa sau, có thể tiếp tục chống đỡ được thêm mười phút, cho nên, em có thời gian bốn mươi phút đồng hồ.”

“Cửa sổ bên trái chị có đặt một chén trà màu xanh lá, em đứng ở đó để phóng viên chụp ảnh tầm một phút đồng hồ.”

“Nếu thật sự có chuyện không ổn, Trì tiểu thư, cô dẫn cậu ấy đi ra từ cửa sau trước, đã nhớ đường tới thang máy rồi chứ?”

Trì Trĩ Hàm gật đầu.

“Bệnh của ông nội em cũng biết rồi đấy, từ chối phẫu thuật và dùng thuốc, nhiều nhất cũng chỉ có thể gắng gượng được tới hừng đông, em chưa chắc đã có thể ở lại tới phút cuối cùng, cố gắng tâm sự với ông nội nhiều một chút.” Tề Bằng đóng cửa lại, nhốt mình và Tề Ninh ở ngoài cửa.

“Thuốc.” Tề Trình vẫn gắng gượng tới lúc cửa đóng lại mới thấp giọng lên tiếng.

Viên thứ tư rồi.

Trì Trĩ Hàm lại đếm thầm lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.