Này, Cái Muôi Của Em

Chương 70: Chương 70




Cuối cùng Trì Trĩ Hàm cũng không đi gặp mẹ cô, ném toàn bộ ảnh chụp và tư liệu vào thùng rác.

Chiều hôm đó, cô cô của cô dành cả buổi chiều để giúp cô trả nợ, hai trăm vạn, chọn mấy món nợ gần đến hạn nhất.

“Tiền này là do mẹ ruột cháu đưa, cô cô sợ cháu đứt dây thần kinh não không nhận, cho nên dứt khoát giúp cháu trả rồi.” Bên kia điện thoại, cô cô thở dài: “Số nợ còn lại, tự cháu trả cũng được, đưa số tài khoản cho mẹ cháu cũng được, tự cháu quyết định.”

“Nhưng mà, coi như bà ấy không có quan hệ gì với nhà họ Trì chúng ta nữa, loại mẹ mà đến cả con gái mình cũng không cần này, cô gặp lần nào sẽ mắng lần đó.” Cô cô ngừng một chút, giọng điệu chậm dần: “Tiểu Hàm à, nhìn về phía trước đi.”

“Những ngày khó khăn nhất của cháu đã qua rồi, nhìn về phía trước, cháu còn trẻ, đừng vì việc này mà tự làm khổ mình.” Cô cô thở dài, nói xong thì im lặng một lúc lâu, lại thở dài.

Bà rất muốn mắng mẹ cô mấy câu, nhưng rốt cuộc vẫn không nỡ nhiều lời ở trước mặt Trì Trĩ Hàm.

Năm đó anh trai bà cưới người phụ nữ kia chính là vì vẻ bề ngoài như hoa như ngọc và tính cách nũng nịu, trước lúc kết hôn trưởng bối đã từng khuyên can, nói rằng người phụ nữ như thế sẽ không thể đồng cam cộng khổ cả đời.

Kết quả người anh trai từ nhỏ tới lớn vẫn luôn khí phách kia của bà dõng dạc tuyên bố rằng, không cần phải cộng khổ, ông ấy sẽ cưng chiều vợ mình cả đời.

Chẳng ai ngờ được rằng, cả đời của anh trai bà quá ngắn, người phụ nữ kia cũng chẳng thể cộng khổ, chỉ thương cho đứa con của hai người, mới hai mươi tuổi mà thôi, thế mà đã nhìn rõ lòng người dễ đổi, một đứa bé vốn đang được cơm bưng nước rót, cuối cùng lại chỉ có thể dựa vào việc làm cơm cho kẻ có tiền để kiếm sống.

“Cháu đã gửi số tài khoản cho bà ấy rồi.” Lúc nói những lời này, Trì Trĩ Hàm đang sửa soạn thuốc tuần sau cho Tề Trình, thuốc trị chứng uất ức thật thú vị, rõ ràng là một căn bệnh tâm lý u ám như vậy, viên thuốc lại sặc sỡ đủ loại màu sắc: “Bà ấy muốn trả thì cứ để bà ấy trả đi, hằng tháng cháu vẫn sẽ gửi tiền vào tài khoản như trước đây, để đề phòng chuyện ngộ nhỡ.”

“Số tiền này tạm thời cứ để đó, bao giờ nhận được tiền bà ấy gửi, cháu nhất định sẽ trả lại cho bà ấy.” Cô không muốn để mẹ cô yên lòng, cả đời này cũng không muốn.

Nhưng biện pháp duy nhất mà cô có thể nghĩ ra để khiến bà ấy không yên lòng cũng chỉ có cái này.

Mẹ cô không cần cô nữa, từ đầu tới cuối đều không cho cô con đường vãn hồi.

Có lẽ, vài năm nữa, nỗi oán trách của cô sẽ dần phai nhạt, nhưng trong lòng vẫn sẽ có một chỗ như vậy, hoàn toàn trống rỗng, bén rễ sâu gốc.

Không buồn không vui.

***

Mẹ chiếm cứ phần lớn suy nghĩ của Trì Trĩ Hàm. Đợt giảm thuốc này của Tề Trình mặc dù thuận lợi nhưng phản ứng đáp trả kích thích và cảm giác sợ hãi đám đông lại vẫn không có chuyển biến tốt đẹp nào.

Số lần bác sĩ Triệu và bác sĩ Lý cãi nhau càng lúc càng nhiều, ầm ĩ mãi cuối cùng Trì Trĩ Hàm cũng hiểu ra được, thật lâu thật lâu trước kia, các y tá nói chuyện phiếm nói rằng thân thể Tề Trình đã thiếu hụt là có ý tứ gì.

Nói một cách đơn giản, phản ứng đáp trả kích thích với tâm lý căng thẳng trong thời gian dài khiến nhịp tim của Tề Trình tăng lên, cho nên bác sĩ Lý vô cùng không đồng ý với phương án điều trị giải mẫn cảm hệ thống càng lúc càng triệt để của bác sĩ Triệu.

“Ông phải làm cho tới khi trái tim cậu ấy sinh bệnh thì mới chịu bỏ qua có đúng không? Mười năm đều đã như thế rồi, tại sao đến lúc sắp khỏi lại phải gấp gáp như thế?” Lúc bác sĩ Lý nổi bão, trên người Tề Trình còn mang miếng dán giám sát nhịp tim, ông ấy cao giọng gào thét, Tề Trình vô tội chớp chớp mắt với Trì Trĩ Hàm đang nhíu mày ngồi bên cạnh.

“Nếu bệnh của cậu ấy còn không giải quyết, thêm một thời gian ngắn nữa Tiểu Trì không cần cậu ấy nữa, cậu ấy chắc chắn sẽ lập tức quay trở lại như lúc đầu đấy ông có tin không?” Giọng của bác sĩ Triệu cũng chẳng chịu thua kém bác sĩ Lý: “Ông là bác sĩ, chẳng lẽ không biết rằng gốc rễ chưa trị dứt thì ngọn cành có trị thế nào cũng vô dụng sao?”

Lần này đến lượt Trì Trĩ Hàm cau mày chớp chớp mắt với Tề Trình đang đen mặt…

“Ông là bác sĩ, chẳng lẽ lại không biết tầm quan trọng của trái tim đối với cơ thể sao?” Bác sĩ Lý gào thét đáp lại: “Là tự ông đường ngang ngõ tắt dựa vào Tiểu Trì để điều trị chứng uất ức, bây giờ thì thế nào? Cảm thấy biện pháp này hỏng rồi sao? Sợ rồi sao? Tôi thấy chính ông mới có vấn đề tâm lý đấy!”



“Cái đó…” Trì Trĩ Hàm nhấc tay, sau đó bị hai vị bác sĩ kia đồng thời trừng mắt: “Nếu là trong bệnh viện, nội dung thảo luận kiểu thế này không được để cho bệnh nhân nghe thấy.”



Hai vị bác sĩ tiếp tục trừng cô.

“Bọn họ đang nổi giận với anh.” Bị ép nằm trên giường làm kiểm tra nhịp tim một tiếng đồng hồ, Tề Trình hết sức bất đắc dĩ, vươn tay nắm tay Trì Trĩ Hàm, ngón tay chọc chọc lòng bàn tay cô.

“Cháu cũng biết đấy à?” Bác sĩ Triệu liếc mắt: “Cho nên mỗi lần lái xe chở cháu ra ngoài, cháu đều quan sát kĩ bản đồ, biết ở chỗ nào đông người nhất, rồi chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều này, đây là cố ý?”

“… Cháu cũng sợ.” Tề Trình bóc miếng dán trên người, ngồi dậy, cười khổ: “Cho nên cứ đến gần giao lộ là cháu sẽ không tự chủ được mà phòng ngự trước.”

“Cho nên đây chính là một nút chết, đáng lẽ lúc trước không nên để cho cháu tự học tâm lý!” Bác sĩ Triệu giậm chân.

“Tóm lại là không được, nửa tháng này trái tim cậu ấy phải nghỉ ngơi, nửa tháng sau xem tình huống thế nào rồi sẽ quyết định sau!” Bác sĩ Lý dứt khoát.



“Thật hung dữ…” Trì Trĩ Hàm nhìn hai người đàn ông trung niên tức giận đi ra khỏi cửa, lại đều không quên đi sang bên đối diện lấy điểm tâm được làm riêng cho mình, nhăn nhăn cái mũi với Tề Trình.

“Đợt điều trị không có hiệu quả…” Tề Trình ngồi vào mép giường, ôm lấy Trì Trĩ Hàm, giọng nói có chút uể oải.

“Cứ từ từ rồi sẽ đến, nghỉ ngơi nửa tháng rồi lại tiếp tục, chắc chắn sẽ có cách.” Trì Trĩ Hàm vỗ vỗ đầu anh: “Không biết tại sao em lại rất tin tưởng bác sĩ Triệu.”

Mặc dù trông chẳng đáng tin chút nào.

“Anh không muốn từ từ.” Tề Trình không ngẩng đầu lên, giọng nói ồm ồm.

“Hử?” Trì Trĩ Hàm có chút bất ngờ.

“Thuốc của bác sĩ Lý rất phiền…” Tai Tề Trình bắt đầu đỏ lên, giọng nói có hơi khàn khàn là lạ.

“…” Trì Trĩ Hàm bị giọng nói của Tề Trình làm cho khó hiểu, nuốt nước miếng một cái, mặt cũng bắt đầu ửng đỏ.

Còn từ từ nữa anh thật sự sẽ nghẹn chết mất…

Càng lúc càng gần ngày Trì Trĩ Hàm mặc áo dây rồi…

***

Lúc Tề Ninh về nước không nói cho bất kỳ ai biết.

Mười một giờ đêm, cô ấy vừa xuống máy bay liền đến thẳng chỗ Tề Trình, không vào cửa mà ngồi ở trong xe gọi điện thoại cho Trì Trĩ Hàm.

“Giả bộ như đây là điện thoại quảng cáo làm phiền.” Vừa bắt đầu đã ập xuống một câu như vậy khiến Trì Trĩ Hàm sửng sốt một chút, sau đó lại nhanh chóng thêm một câu nữa: “Cô cúp điện thoại đi vệ sinh, sau đó gọi lại cho tôi.”

“Phải làm cho giống, cô cũng biết là Tề Trình rất nhạy cảm.” Cô ấy lại dặn dò một câu.

“… Tề Trình đang tắm.” Trì Trĩ Hàm đi đến cửa nhà vệ sinh nhìn thoáng qua, bổ sung một câu: “Vừa mới đi vào, vừa mới bắt đầu.”

Mấy ngày nay anh ở nhà cố gắng duy trì nhịp tim ổn định, lúc cô quay video ở bên đối diện đều không mở camera.

“Cô đi đóng hết router trong nhà trước, sau đó cắt mạng tất cả các thiết bị mà Tề Trình có thể dùng để lên mạng, bao gồm cả máy theo dõi trên tay cậu ấy.” Tề Ninh ngừng một lát: “Thôi, máy theo dõi không cần tắt, những cái khác thì tắt hết, di động, Ipad, laptop, máy tính để bàn.”

“Tạm thời tôi còn chưa nghĩ ra cái cớ nào, nhưng mà từ trước tới giờ cô đều có rất nhiều cái cớ kỳ quái, cô phải thuyết phục Tề Trình để bắt đầu từ ngày mai, cậu ấy cho cô về nhà một tháng.” Tề Ninh nghe được tiếng Trì Trĩ Hàm chạy trong phòng, giọng nói bình tĩnh hơn một chút: “Còn nữa, lý do tắt mạng, cô cũng nghĩ một cái cớ đi.”

“…” Trì Trĩ Hàm ngừng một lát: “Nói rằng tôi không muốn nhìn thấy những bình luận ác ý trên mạng?”

Chuyện Nhậm Tuấn Hữu đã trôi qua năm ngày, khác với những gì luật sư Lý nói lúc đó rằng đây chỉ là chuyện nhỏ, trên mạng vẫn đang liên tục lan rộng, Trì Trĩ Hàm không biết mấy người Tề Ninh có tính toán gì không, cho nên trong lúc rất nhiều bình luận ác ý nhắm thẳng vào Weibo của cô, cô lựa chọn không nhìn đến.

Vừa vặn là có thể lấy cái này ra làm cớ.

“Được! Có thể!” Tề Ninh nhanh chóng hạ kết luận.

“Nhưng tại sao tôi lại phải về nhà một tháng?” Trì Trĩ Hàm tắt mạng của tất cả các thiết bị xong thì hỏi lại.

“Việc này không liên quan nhiều tới cô, hơn nữa cũng chưa chắc phải cần tới một tháng.” Tề Ninh gõ gõ tay lái, nhíu mày theo thói quen.

Về cách sắp xếp của Tề Ninh, Trì Trĩ Hàm cũng theo bản năng đồng ý.

Tiếng nước trong nhà vệ sinh nhỏ đi, cô nghe được Tề Trình cao giọng hỏi một câu, điện thoại của ai.

“Đừng nói là điện thoại của tôi.” Tề Ninh nhanh chóng ngăn cản.

“Thích Tình.” Trì Trĩ Hàm phản ứng rất nhanh, sau đó hạ giọng: “Tề Ninh, tôi biết hiện giờ không phải lúc nói những chuyện này.”

“Tôi và cô giống nhau, hiện giờ Tề Trình là mạng của tôi, tôi muốn biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Tất cả mọi chuyện của anh ấy đều liên quan tới tôi.”

“…” Tề Ninh im lặng.

Trì Trĩ Hàm cắn môi, lần đầu tiên, cô xung đột chính diện với Tề Ninh.

“Cô làm việc… quá cảm tính.” Dường như Tề Ninh còn đang nghĩ xem có cách nói nào uyển chuyển hơn không, cuối cùng từ bỏ: “Có chút khôn vặt, nhưng đầu óc không tốt.”

“…” Trì Trĩ Hàm giật giật khóe miệng, bỏ qua việc tranh cãi, duy trì im lặng.

“Bất cứ chuyện gì liên quan tới Tề Trình, tôi đều sẽ không mạo hiểm, nói cho cô kết luận sẽ khiến tôi yên tâm hơn là để cho cô lanh chanh láu táu dựa vào cảm tính mà làm việc.” Tề Ninh cự tuyệt rất dứt khoát: “Kết luận hiện tại chính là, cô và Tề Trình tạm thời không tiện ở cạnh nhau, sau này địa điểm quay video của cô sẽ được dời đến nơi khác để tiến hành, nhưng mà tôi cam đoan là sân bãi sẽ không thua kém chỗ này.”

“Tề Ninh.” Lần đầu tiên Trì Trĩ Hàm không gọi cô ấy là Tề tiểu thư: “Trước kia tôi cảm thấy, tình cảm giữa tôi và Tề Trình tốt là được, duy trì khoảng cách với bọn cô sẽ không có ảnh hưởng gì tới tình cảm của chúng tôi.”

“Nhưng đối với Tề Trình, bọn cô lại rất quan trọng.”

“Tề Trình nói bọn cô đều là người điềm tĩnh, không thích tình cảm thân mật, cho nên tôi có duy trì khoảng cách cũng không có vấn đề gì, nhưng tôi phát hiện ra, sau khi cảm thấy tôi và anh ấy sẽ không thể rời khỏi nhau, tôi sẽ để ý đến thái độ của bọn cô.”

“Tôi không có gen điềm tĩnh của nhà họ Tề, tôi cần cô tin tưởng tôi.”

“Người sẽ ở cạnh Tề Trình cả đời là tôi.”

Tề Ninh im lặng thật lâu, bên tai cô ấy có tiếng gõ gõ vào tay lái một cách thiếu quy luật.

“Tề Trình rất quen thuộc với cách bọn cô giấu diếm anh ấy, đổi lại là tôi lanh chanh láu táu không ra bài ra vở gì, anh ấy sẽ tin.” Trì Trĩ Hàm cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc.

Cô thật sự rất sợ Tề Ninh…

Ngay từ lúc đầu đã sợ.

Bây giờ chỉ nhiều lời thêm mấy câu, cô đã cảm thấy sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi.

“Anh ấy sắp tắm xong rồi.” Tiếng nước trong nhà vệ sinh đã nhỏ lại rồi.

“Tôi muốn ở cạnh một mình cô hai tiếng, cô có thể làm được không?” Rốt cuộc Tề Ninh cũng mở miệng: “Không được để cho Tề Trình nghi ngờ, không để cho cậu ấy biết tôi đã về nước, hai tiếng.”

“Được!” Trì Trĩ Hàm nhanh chóng nhận lời.

“Một khi khiến cậu ấy nghi ngờ, những lời cô vừa nói, tôi sẽ coi như chưa từng nghe thấy.” Tề Ninh dặn dò một câu.

“Được!” Trì Trĩ Hàm gật dầu, cúp điện thoại, vọt luôn vào nhà vệ sinh.

“Trì Trĩ Hàm!” Cho dù Tề Trình có phản ứng nhanh thế nào thì cũng chỉ kịp cầm một cái khăn lông che lại bộ phận quan trọng, mặt không biết là vì bị hơi nước hun nóng hay là bị cô dọa mà đỏ ửng.

“Xảy ra chuyện khẩn cấp.” Mặt Trì Trĩ Hàm cũng hơi đỏ: “Em ra ngoài hai tiếng có được không.”

“…” Tề Trình lau mặt một cái: “Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm rồi.”

“Ừ, cho nên em sẽ về trước hai giờ.” Trì Trĩ Hàm đáp lại rất nhanh.

“…” Tề Trình mấp máy môi.

“Thích Tình giang hồ kêu cứu.” Hai tay Trì Trĩ Hàm tạo thành chữ thập.

“…” Tề Trình vẫn mấp máy môi.

“Em để lại số điện thoại của Thích Tình cho anh, em cam đoan nửa tiếng sẽ gọi điện thoại cho anh một lần.” Trì Trĩ Hàm theo thói quen muốn tiến lên túm tay Tề Trình, duỗi được một nửa lại phát hiện nếu túm thì khăn lông của anh sẽ rớt, cô hơi xấu hổ, vò vò đầu.

“…” Mặt Tề Trình càng đỏ hơn: “Em ra ngoài trước, chờ anh hai phút, anh đi cùng em.”

“Anh đang kiểm tra nhịp tim, không thể ra ngoài! Hơn nữa trong lúc con gái bọn em nói chuyện với nhau anh sẽ rất ngại.” Trì Trĩ Hàm cắn răng, hạ chiêu độc: “Cô ấy là người bạn duy nhất của em.”

“… Về trước hai giờ?” Rốt cuộc Tề Trình cũng bị thuyết phục.

“Em cam đoan!” Trì Trĩ Hàm nhấc tay.

Lui ra ngoài được nửa bước lại đột nhiên quay đầu, khiến Tề Trình lại một lần nữa nhanh chóng tìm quần áo che bộ phận quan trọng lại.

“Cái đó… Em chỉ muốn nói với anh là em đã ngắt toàn bộ mạng trong nhà rồi, anh mà chán thì cứ đọc sách hoặc là đi ngủ luôn cũng được.”

“Em không muốn nhìn thấy những bình luận kia, rõ ràng là sao chép lại cứ nhất quyết nói là mình vô tội.” Cau cái mũi.

“… Được.” Tề Trình luống cuống tay chân, hai lần bị cô xông vào cửa, hơn nữa, vẻ phấn khích của cô không được bình thường cho lắm.

“Em không sao chứ?” Vẫn rất lo lắng, cầm khăn tắm đi ra, trên người vẫn còn bọt xà phòng chưa rửa sạch.

Trì Trĩ Hàm đang mang giày, nhìn anh đi ra, chõ ngón tay về phía anh.

“Đi vào đi! Cảm mạo đấy!” Rất hung dữ.

“…” Tề Trình nhanh chóng rụt nửa người lại vào trong nhà vệ sinh.

“Số điện thoại của Thích Tình em dán trên tủ lạnh, em sẽ về ngay thôi.” Trì Trĩ Hàm lại cam đoan lần nữa, lần này không còn hùng hùng hổ hổ nữa: “Em không sao, thật sự không có vấn đề gì đâu.”

“… Đi đường cẩn thận.” Khóe mày Tề Trình vẫn không giãn ra.

Nhìn cô tùy ý phất phất tay rồi lập tức xông ra ngoài, sau đó là tiếng cô nói rõ vị trí cho lái xe, cùng với tiếng động cơ ô tô đi xa dần.

Cô có việc.

Anh không thể nào tin được là Thích Tình.

Chỉ là anh không muốn truy hỏi.

Khoảng thời gian này cô rất khó khăn, hiện giờ khó lắm mới có một việc khiến cô hơn nửa đêm còn phấn khích như vậy.

Phấn khích như thể chiến sĩ chuẩn bị ra trận đánh giặc vậy.

Hai tiếng.

Hẳn là sẽ không có việc gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.