Này, Cái Muôi Của Em

Chương 82: Chương 82




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuộc sống dần dần trở nên tốt đẹp hơn.

Trong quá trình Tề Trình tự điều trị bằng cách gây áp lực cho mình, rốt cuộc Trì Trĩ Hàm cũng biết tại sao người đàn ông này lại có thể kiên trì suốt mười năm.

Anh còn kiên cường hơn rất nhiều so với những gì cô tưởng tượng.

Sau khi có mục tiêu, thậm chí anh còn có thể kiểm soát được nhịp tim của mình một cách ổn định trong lúc ngừng thở và trước mắt tối đen.

Anh chịu khổ chịu cực một tháng, hoàn thành đợt phục hồi chức năng gần bốn tháng của bác sĩ Triệu.

Mặc dù tháng chín đã gần kết thúc, nhưng họ vẫn chọn một ngày hoàng đạo thích hợp để cưới gả trong tháng mười hoa quế đưa hương.

Anh đã đồng ý sẽ gắng hết sức để bình phục, sẽ đưa cô cùng đi lĩnh giấy chứng nhận.

Rốt cuộc người nhà họ Tề vẫn không yên lòng, Tề Trường Thanh vận dụng tất cả các mối quan hệ có thể vận dụng, giúp bọn họ tranh thủ nửa tiếng nghỉ trưa của Cục Dân chính, không có những người khác vây xem, chỉ có ba, bốn nhân viên làm thủ tục.

Tề Trình dắt tay Trì Trĩ Hàm, trong lòng bàn tay hơn ươn ướt.

Quá trình nhận giấy chứng nhận cũng không có nhiều nghi thức phức tạp, lúc điền đơn nhân viên chỉ đưa cho họ một bảng kê khai dở dang, phía trên đã dày đặc tên của những cặp vợ chồng mới như bọn họ.

Điền đơn xong, cung cấp ảnh chụp trước đó của hai người, lấy giấy chứng nhận, quá trình kết thúc.

Một quy trình công thức hóa, nhưng về mặt pháp luật hai người đã kết thành một thể.

Nhưng đúng lúc này Tề Trình lại đột nhiên do dự.

Khẩu hiệu “Trăm năm thuận hòa bạc đầu giai lão” sáng bóng trong Cục Dân chính khiến mắt anh đau nhói, lúc Trì Trĩ Hàm ký tên, anh cầm lấy cây bút của cô.

Anh hơi mơ hồ nhìn quá trình lĩnh giấy chứng nhận đã được ba mình chuẩn bị sẵn, những nhân viên đang bận rộn làm việc kia đều gắng sức nhìn thẳng để không khiến anh có cảm giác áp lực trước hoàn cảnh xa lạ này.

Có lẽ, tình yêu mà anh dành cho cô gái ở bên cạnh này còn sâu sắc hơn cả tình cảm nam nữ.

Hai người họ ở cạnh nhau vô cùng ăn ý và hòa hợp, cho nên anh cũng sẽ tự thôi miên mình rằng đây là số mệnh.

Nhưng hai người họ đã chuẩn bị kết hôn rồi, anh lại chưa từng đưa cô ra ngoài hẹn hò lần nào.

Tất cả mọi chuyện giữa anh và cô đều loanh quanh trong căn nhà lớn, dù rằng Trì Trĩ Hàm biểu hiện rằng không có vấn đề gì thì trên thực tế, anh vẫn là một bệnh nhân không có chút kinh nghiệm xã hội nào.

Nếu như không có nhà họ Tề dồi dào về mặt tài lực che chở thì thậm chí có thể anh còn đã chết đói.

Một người như anh xứng đáng để cô gả sao?

“Em suy nghĩ thêm một chút đi.” Sắc mặt Tề Trình hơi xanh xao, giọng nói nghiêm túc, bởi vì căng thẳng nên anh đã vứt máy theo dõi ở trên xe: “Em vẫn còn có thể có sự lựa chọn tốt hơn, cho dù anh tốt thế nào thì cũng chỉ là một bệnh nhân.”



Trì Trĩ Hàm yên lặng nhìn anh.

“Không phải là không kết hôn nữa.” Tề Trình nói một cách khó khăn: “Chỉ là suy nghĩ thêm một chút thôi.”

Anh biết mình đang sợ, hơn nữa còn theo bản năng bắt đầu đi vào chỗ bế tắc.

Trên thế giới này có rất nhiều thứ còn thực tế hơn cả tình yêu hư vô mờ mịt này, ví dụ như sinh tồn, ví dụ như xã giao.

Dù rằng trong lòng anh rất thèm khát mình giống một người đàn ông hơn một chút mà đưa bút cho Trì Trĩ Hàm để cô ký tên, để cô cùng anh đi hết cuộc đời này, thế nhưng lý trí lại vẫn không cách nào để anh được thản nhiên như vậy.

Lỡ như… anh tái phát thì sao.

Nếu như chưa kết hôn, Trì Trĩ Hàm có rời khỏi anh thì cũng chỉ là thất tình.

Anh hiểu rất rõ ý nghĩa của gia đình đối với Trì Trĩ Hàm, cũng biết rõ rằng đối với cô gái ngốc nghếch như Trì Trĩ Hàm, chữ ký này tượng trưng cho cả đời.

Cô tốt đẹp như thế.

Tốt đến mức một khắc kia anh đột nhiên nhận ra mình khiếm khuyết tới mức nào.

Trì Trĩ Hàm vẫn yên lặng, nhìn chằm chằm khuôn mặt anh một lúc lâu, mấp máy môi.

Khóe miệng cô không hiện lên lúm đồng tiền, ánh mắt dời đi nơi khác, không nhìn vào anh nữa.

Sau đó mặt không đổi sắc lấy một cây bút khác từ trong túi xách ra, từng nét từng nét một, viết trọn vẹn tên mình lên bảng kê khai.

“Đừng có giở trò lưu manh, đã đến đây rồi mà còn nói không muốn cưới em, em sẽ nổi điên đấy.” Cô nói rất bình tĩnh: “Cũng đừng có nói mấy cái câu máu chó như anh không xứng với em gì gì đó, em ít khi nói tục trước mặt anh, nhưng em có thể mắng tục suốt năm phút mà không ngượng mồm đấy.”

“Ký đi!” Chép miệng, đẩy tờ giấy mình đã ký xong sang phía Tề Trình.

Trong mắt đầy ý uy hiếp, như thể nếu anh không ký tên thì cô có thể ra tay đánh chết anh trước mặt bao nhiêu người như vậy.

Tề Trình nhận lấy, lúc cầm bút ký tên, trong tay ướt sũng mồ hôi.

Đây chỉ là một bảng kê khai thông thường, phía trên còn có tên của những cặp vợ chồng mới khác, chắc hẳn lúc ký tên bọn họ đều đang nghĩ đến một tương lai tốt đẹp.

Còn anh, sau khi nhìn thấy Trì Trĩ Hàm dứt khoát ký tên mình xuống, trong đáy lòng dâng trào cảm giác ưu tư khiến trước mắt anh biến thành một mảng đen kịt.

Ở trong căn nhà lớn bọn họ đã kiên định thề sống thề chết đều ở cạnh nhau, cũng ở trong căn nhà lớn đó anh đã cầu hôn cô.

Nơi đó anh rất quen thuộc, từ sau khi vấn đề tâm lý dần được giải quyết, giữa hoàn cảnh quen thuộc đó, anh lại càng lúc càng có nhiều khát vọng và mơ mộng xa vời.

Nhưng giữa nơi xa lạ này, ngay từ khi đặt bước chân đầu tiên vào, anh đã bị thực tế làm cho mồ hôi lạnh đầm đìa.

Anh bảo cô suy nghĩ thêm một chút.

Dưới tình huống anh biết chắc Trì Trĩ Hàm sẽ ký tên, anh bảo cô suy nghĩ thêm một chút.

Cứ như thể làm vậy thì anh sẽ có thể thuyết phục mình rằng, ít nhất là Trì Trĩ Hàm đồng ý với chuyện này, cái loại thuyết phục này dường như có thể khiến anh an lòng hơn.

Thật ra chuyện anh làm hôm nay và chuyện họ làm lúc ban đầu để Trì Trĩ Hàm tham gia vào quá trình điều trị là giống nhau như đúc.

“Ba anh giúp chúng ta tranh thủ được nửa tiếng, anh ký tên trước đã, món nợ này em sẽ tính với anh sau.” Trì Trĩ Hàm yên tĩnh nhìn anh, bởi vì thích cười nên khóe miệng cô vẫn luôn luôn cong lên một chút, nhưng bây giờ trong con ngươi đen nhánh của cô không có chút cảm xúc nào, khiến Tề Trình không cách nào nhìn ra được vui giận của cô.

Cô biết rõ vừa rồi anh lại đang rối rắm.

Cũng biết vừa rồi anh vì cái chuyện rối rắm này mà tự mình ghét mình, tự đâm đầu vào ngõ cụt.

Tề Trình nhắm mắt, cố nén xuống lớp sương mờ trước mắt, kiên định vạch xuống từng nét trong tên mình, giống như Trì Trĩ Hàm vừa rồi.

Trì Trĩ Hàm biết tất cả mặt u ám của anh, cũng từng nhìn thấy dáng vẻ anh trong lúc bất lực nhất.

Điều đó còn khiến anh cảm thấy an toàn hơn cả hai chữ “tình yêu” này.

Cả quá trình Trì Trĩ Hàm đều yên lặng nắm cổ tay anh, mở điện thoại ra dùng đồng hồ bấm giây để đếm nhịp tim của anh.

Cứ như thể màn nhạc đệm nho nhỏ do sự lưỡng lự của anh không hề xảy ra.

Trong nháy mắt dấu đỏ được đóng xuống đó, Trì Trĩ Hàm biết Tề Trình đã khóc.

Bởi vì anh hơi nghiêng đầu đi, một lúc sau mới quay lại.

Chóp mũi cô cũng hơi cay cay.

Trong lòng hai người đều biết đi được tới bước này không hề dễ dàng, con đường phía trước còn rất dài, bọn họ cũng biết con đường này của mình có lẽ sẽ khó đi hơn những người bình thường.

Thể chất Tề Trình vẫn rất yếu, những món quá bổ thì không được ăn, những thứ đồ bổ thông thường thì lại không có tác dụng.

Anh mất ngủ, sợ lạnh, và vẫn thường xuyên sốt nhẹ.

Lúc bác sĩ Lý kiểm tra cho anh sẽ thường cau mày, muốn nói rồi lại thôi.

Những thứ này chính là nguyên nhân khiến Tề Trình đã bước một chân vào cánh cửa hôn nhân lại độ nhiên do dự.

Người đàn ông mà cô gả có thể sẽ tái phát chứng uất ức, cũng có thể sẽ vì thể chất quá yếu mà mất sớm.

Ký tên xong, có thể cô sẽ biến thành quả phụ.

Bởi vì ba nên cô vẫn cho rằng kết hôn là chuyện cả đời, cho dù có thành quả phụ thì cô vẫn là người phụ nữ của anh.

Cho nên lúc Tề Trình do dự, khớp tay dùng sức khiến gân xanh nổi lên, cô thấy đau lòng, nhưng lần này không định tha thứ cho anh dễ dàng như vậy.

Dù sao thì cả đời cũng chỉ có một lần lĩnh giấy chứng nhận.

Dù biết nguyên nhân khiến anh rối rắm, dù biết bản tính của anh chính là nhạy cảm dè dặt như vậy.

Nhưng cô vẫn không cách nào kìm nén cảm giác tủi thân trong lòng.

Giống như trước kia cô đã từng nói.

Thật ra người chủ động ban đầu là Tề Trình, là anh chủ động hôn cô, là anh chủ động túm cô không buông trong lúc bị bệnh, là anh chủ động cầu hôn, thậm chí là anh chủ động để hai người bọn họ gần gũi da thịt.

Tất cả đều là anh chủ động, dù rằng ở giữa khó tránh khỏi có những lúc là cô ép buộc anh thừa nhận.

Thế mà trước lúc trở thành vợ chồng được pháp luật thừa nhận, anh lại bảo cô suy nghĩ thêm một chút.

Đúng là thiếu đòn mà.



Lúc đi ra khỏi Cục Dân chính và chui vào trong xe, Trì Trĩ Hàm không nói lời nào, cửa sổ xe vẫn đen kịt, cô không nhìn thấy được cảnh phố phường bên ngoài, chỉ có thể lấy di động ra bắt đầu giết thời gian.

Chỉ là một trò chơi ấu trĩ mà cô cũng có thể chơi hết cả quãng đường.

Mở âm thanh trò chơi, liếc mắt nhìn Tề Trình đang ngoan ngoãn đeo máy theo dõi lên, sau khi chắc chắn máy sẽ không lóe lên bất thường thì không thèm để ý đến anh nữa.

Cô cảm thấy hôm nay cô không thể không sử dụng chiến tranh lạnh.

***

Tề Trình vẫn không lên tiếng.

Từ khi lên xe Trì Trĩ Hàm cũng không kéo tay anh nữa, mắt nhìn chằm chằm vào trò chơi.

Về đến nhà, cô kéo tay anh đi vào nhà, lúc nhập mật mã mở cửa, anh bế cô lên.

Cũng không biết là tập tục học được từ bộ phim nào.

Trì Trĩ Hàm từng nói, ngày tân hôn muốn được ôm đi vào nhà.

Anh nhớ rõ, cho nên mặc dù bây giờ Trì Trĩ Hàm không muốn để ý đến anh thì anh cũng ngoan ngoãn ôm cô đi vào.

Trì Trĩ Hàm sợ hết hồn, nhanh tay nhanh chân ôm lấy cổ anh.

Đoán chừng là cũng đã nhớ ra mình đã từng đề cập tới phong tục này, cho nên sau khi vào nhà rất kịp thời tỏ ra biết điều.

Nhưng vừa đặt cô xuống, cô đã lập tức buông tay ra, ném túi xách thay quần áo, cả người ngã vật ra ghế salon, sau đó chẳng thèm đứng lên nữa.

Điện thoại di động cũng bị chơi tới mức hết sạch pin.

Chẳng biết cái trò tiêu khiển này có gì vui, Tề Trình đã lén chơi thử một màn trong lúc cô hoàn toàn không để ý tới anh.

Sau đó mấp máy môi, thoát ra.

Cũng chẳng hay ho gì.

Cho nên cô thật sự đang tức giận.

Anh nghĩ anh phải xin lỗi, nhưng lại cảm thấy lời xin lỗi như thế nào cũng không thể diễn tả được sự áy náy trong lòng anh lúc này.

Vì để mình có thể an lòng mà trước khi ký tên anh đã bảo Trì Trĩ Hàm xác nhận lại một lần nữa trước mặt anh, bằng cái tư thái hèn mọn mà anh quen thuộc nhất.

Về đến căn nhà quen thuộc, tìm lại được cảm giác an toàn, anh mới biết lúc đó anh đã quá đáng tới mức nào.

Nếu đối phương không phải là Trì Trĩ Hàm mà là một người thích tự đâm đầu vào ngõ cụt như anh thì sự xác nhận đó của anh chính là phủ nhận tình cảm và sự tin tưởng giữa bọn họ.

Càng nghĩ thì sự áy náy trong lòng lại càng tăng lên.

Trì Trĩ Hàm đang gây chiến tranh lạnh với anh, bọn họ từng nói rằng thà phải cãi cọ gây gổ cũng không được dùng phương pháp gây chiến tranh lạnh như vậy, đáng lẽ anh nên cảm thấy ấm ức, nhưng lúc này, ngay cả cảm giác ấm ức anh cũng không dám có.

Là anh quá đáng trước.

Cho dù cô có phạt anh thế nào thì cũng đáng đời.

Cúi đầu giúp cô rửa rau, bởi vì trong lòng không yên nên lúc mở nước nóng bị nước chảy qua đầu ngón tay làm bỏng, rụt tay lại một chút.

Trì Trĩ Hàm bình thản đi tới, giúp anh chỉnh nước, sau đó lại bình thản rời đi.

Tối hôm nay vốn định ăn mừng, hai người không ăn nổi quá nhiều đồ ăn, cho nên thực đơn của Trì Trĩ Hàm vốn là lẩu sữa đậu kiểu Nhật, từ sáng sớm đã ngâm đậu nành để làm sữa đậu.



Lúc Tề Trình rửa rau, Trì Trĩ Hàm đứng ngây người, phát hiện ra rằng dường như mỗi lần bọn họ ăn lẩu kiểu này thì đều xảy ra vấn đề, bắt đầu từ lần đầu tiên ăn lẩu Tề Trình phát bệnh viêm tuyến tụy cấp tính…

Quá xui xẻo.

Nhíu mày, tắt lửa nồi sữa đậu nành, vứt sang một bên.

Tề Trình đang rửa từng cây nấm trắng, thấy Trì Trĩ Hàm với vẻ mặt không được tốt lắm đặt nồi sữa đậu nành chuẩn bị cho bữa tối sang một bên thì trong lòng cuống lên.

Cho dù Trì Trĩ Hàm có giận tới mức nào thì cũng sẽ không bỏ việc nấu cơm.

Cô rất quý trọng đồ ăn, từ trước tới giờ cô làm đồ ăn cho hai người đều không làm nhiều, thỉnh thoảng còn dư lại thì cô cũng sẽ nghĩ cách để làm thành nhân bánh cho bữa sáng ngày hôm sau.

Từ trước tới giờ chưa từng xảy ra chuyện nấu một nửa lại bỏ như hôm nay.



Không rửa nổi mớ đồ ăn trên tay nữa.

Anh tắt vòi nước, bàn tay ướt nhẹp muốn đưa ra kéo vạt áo Trì Trĩ Hàm nhưng lại do dự một chút, đi tìm khăn lông để lau khô, lau xong thì nắm tay lại đưa lên mặt sờ thử lại thấy hơi lạnh, mặc dù lúc đến Cục Dân chính không phát bệnh nhưng dù sao thì vẫn bị kích thích, tay chân anh tuần hoàn máu không tốt, vì vậy anh lại do dự một lúc, mở nước nóng ra bắt đầu ngâm tay.

Toàn bộ quá trình đều không dám nhìn Trì Trĩ Hàm, cho nên đương nhiên không phát hiện ra rằng lúc này Trì Trĩ Hàm đang im lặng trợn trừng mắt.

Đợi một người đàn ông nội tâm chậm chạp lại muốn nói quá nhiều lời xin lỗi, có thể cô phải chờ tới một năm.

Rõ ràng lúc ôm cô đi vào anh đã muốn nói lại thôi, kết quả có lẽ là trong lòng người này lại đang giãy dụa vùng vẫy, vẻ mặt càng lúc càng chán nản, đến giờ ngay cả nhìn cô cũng không dám nhìn.

Chỉ kéo vạt áo thôi mà còn để ý tay mình có lạnh hay không.

Dịu dàng cái con khỉ!

Kiểu cách cái con khỉ!

Nhưng mà cô không muốn chủ động!

Nhưng nếu không chủ động thì cô thật sự sẽ tức đến hộc máu…

Trì Trĩ Hàm trợn trừng mắt tìm bậc thang cho người đàn ông của mình bước xuống, nghĩ một chút lại thấy thật ra mình rất tủi thân, rõ ràng người sai là anh, rõ ràng người mãi không chịu nói xin lỗi là anh, thế nhưng cuối cùng người đau lòng trước dáng vẻ muốn nói lại thôi đó của anh lại vẫn là mình.

Liếc mắt nhìn cái kẻ đang chuyên tâm ngâm tay kia một cái, anh dùng nước có nhiệt độ cao, ngón tay trắng nõn đỏ lên.



Thôi được rồi.

Trì Trĩ Hàm thở dài.

Xoay người, ngồi xuống, nức nở một tiếng.

Sau lưng nhanh chóng có tiếng động, Tề Trình với bàn tay còn nóng hổi, chưa kịp lau khô đã vội xông tới.

“Sao thế?” Trì Trĩ Hàm đang ở gần thớt thái đồ ăn, suy nghĩ đầu tiên của anh là cô cắt vào tay, sau đó lại nhớ ra hôm nay Trì Trĩ Hàm giận tới mức không định nấu ăn.

Bàn tay đang muốn nâng cái đầu đang cúi gằm của cô lên nhưng lại bị cô bỏ qua một bên.

Tay anh còn rất ướt, sau khi bị né tránh thì hơi luống cuống lau loạn lên người.

Trì Trĩ Hàm cúi đầu nên không nhìn thấy được động tác của anh, nhìn thấy anh bị cô né thì hai tay anh rời khỏi người cô, cô tức giận cắn răng, lại nức nở tiếng nữa, lần này tiếng hít mũi còn rất kêu.

“Sao thế?” Tề Trình chỉ có thể ngồi xuống ôm cô.

Cô bị anh làm cho tức tới bật khóc sao?

Nhưng mà cũng đã nửa ngày rồi…

Từ trước tới giờ cô đều là người bụng dạ thẳng thắn, sao lâu như vậy rồi giờ mới khóc?

“Em… để ý đến anh một chút có được không?” Tề Trình dè dặt, dường như cô gái trong ngực anh đang khóc rất dữ, cả người còn run run.

“… Hay là để em cắn một chút?” Bị cô khóc cho hoảng loạn, lại không đoán ra được nguyên nhân khiến cô khóc, Tề Trình bắt đầu dỗ dành.

Ngược lại lại hơi quên mất sự áy náy vừa rồi của mình, ôm tự nhiên hơn một chút, theo thói quen vỗ vỗ lưng cô như đang dỗ con nít.

“Đừng khóc…” Giọng anh càng ngày càng thấp: “Lúc ban ngày là do anh không đúng, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Hương vị ngọt ngào trên người Trì Trĩ Hàm khiến anh cảm thấy thả lỏng, lúc dỗ cô đã vô ý thức nói ra miệng lời xin lỗi, dây thần kinh bị kéo căng trước đó cũng bất giác buông lỏng hơn một chút.

“Anh xin lỗi, đừng khóc nữa.” Anh dỗ dành càng lúc càng thuận miệng hơn.

Rốt cuộc Trì Trĩ Hàm cũng động đậy, cô ngẩng đầu lên, cắn lên cằm Tề Trình một cái, trợn mắt nhìn nhau với anh.



Trên mặt sạch bóng, làm gì có nước mắt, ngay cả mũi cũng không đỏ.

“Chịu nói xin lỗi rồi?” Cô cắn xong thì nhả ra, hừ hừ mấy tiếng.

Kết quả vẫn là phải để cô tìm cho anh bậc thang để bước xuống.

“Hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên của chúng ta, anh lại định cứ im im như vậy cho hết ngày sao?” Cô lại hỏi, hỏi rồi mới cảm thấy tủi thân, sau đó chóp mũi hơi đỏ lên.



Nghĩ lại thì lập tức muốn khóc luôn.

“Chỉ là anh cảm thấy…” Tề Trình bị chuỗi biểu cảm biến hóa liên tục của cô làm cho mơ mơ màng màng, nuốt nước miếng một cái mới nhớ ra mình còn đang giải thích: “Chuyện anh làm lúc ban ngày có nói xin lỗi cũng vô ích.”

“Anh không nên như vậy.” Anh không nên nghi ngờ tình cảm của Trì Trĩ Hàm dành cho anh, sau khi cô đã hy sinh vì anh nhiều như vậy.

“Nếu nói xin lỗi cũng vô ích thì anh định làm thế nào?” Trì Trĩ Hàm thu lại cảm giác tủi thân, bị đề tài của Tề Trình đánh lạc hướng.

“… Anh còn chưa nghĩ ra.” Tề Trình có chút ảo não.

“…” Trì Trĩ Hàm trợn mắt nhìn anh.

Cuối cùng vẫn thở dài.

“Đối phó với phụ nữ ấy à, có một chiêu cực kỳ cực kỳ có tác dụng.” Trì Trĩ Hàm nói hết sức nghiêm túc.

“… Chiêu gì?” Tề Trình bắt đầu cảm thấy mọi chuyện đang phát triển theo hướng không đúng lắm.

“Anh đứng lên đi.” Trì Trĩ Hàm tự đứng dậy trước, sau đó kéo Tề Trình dựa vào tường.

Tề Trình làm theo, vẫn còn chưa hiểu ra cái gì.

“Nếu như em tức giận, anh đẩy em vào tường, sau đó đè em cưỡng hôn là được rồi.” Trì Trĩ Hàm bày đặt xong tư thế cho Tề Trình, còn chính mình thì đứng giữa hai cánh tay anh, hai mắt tỏa sáng: “Chính là cái kiểu cưỡng hôn đầu lưỡi điên cuồng đó.”

“…” Tề Trình cảm thấy có cho anh thời gian cả đời thì anh cũng không tiếp thu được chuyện này.

“Rất hữu ích, thật đấy, không lừa anh đâu.” Thậm chí Trì Trĩ Hàm còn vỗ ngực đảm bảo.

Vì vậy, Tề Trình thử thật.

Anh là họa sĩ truyện tranh, anh biết cái gì gọi là kabe-don*.

*Kabe-don là kết hợp giữa từ ‘kabe’ – bức tường và ‘DON’ – tiếng khi bạn đấm tay chống vào bức tường. Kabe-don trở thành hình ảnh lãng mạn đối với nhiều cô gái, hy vọng rằng một chành trai dễ thương (tốt nhất là cao hơn nhiều so với họ) sẽ giữ họ lại sát với tường và đến gần một cách lãng mạn.



Vì nghiên cứu xem phải làm thế nào mới vẽ ra được đúng cái cảm giác đó mà anh còn từng xem không ít video liên quan, từng tính toán tỷ lệ cơ thể người.

Cho nên anh hết sức quen thuộc, vị trí đặt tay lên gáy cô cũng vừa vặn, thậm chí còn tiến thêm hai bước, khoảng cách giữa hai người trở thành dán sát nhau.

“… Thấy chưa, rất hữu ích.” Giữa lúc đang bị hôn tới mức nghiêng trời lệch đất mà Trì Trĩ Hàm còn không quên khoe khoang thành tựu của mình.

“…”

“… Còn nữa, chỉ tiêu hai lần trong tuần này đã dùng hết rồi.” Lúc bị vứt xuống giường, Trì Trĩ Hàm chớp chớp mắt với anh ra vẻ vô tội.

“… Dùng của tuần sau.”

“Hôm qua anh đã dùng phần của tuần sau rồi.” Trì Trĩ Hàm tiếp tục chớp mắt, kéo chăn lên người.

“…” Tề Trình dừng lại, thở dốc.

“Được rồi, em hết giận rồi.” Sờ cái trán ướt đẫm mồ hôi của anh một cái, Trì Trĩ Hàm dịu giọng.

“Anh xin lỗi.” Tề Trình nghiêm túc nói lại lần nữa: “Anh không biết có thể có lần sau hay không, giữa hoàn cảnh xa lạ anh sẽ không khống chế nổi.”

“Ừ.” Trì Trĩ Hàm gật đầu.

“Lần sau nếu anh còn như vậy…” Tề Trình cau mày, muốn tìm một hình phạt nghiêm khắc một chút.

“Thì cứ kabe-don!” Cô gái trong lòng anh lập tức cung cấp phương án, híp mắt cười hệt như một con tiểu hồ ly đắc ý.

“Chúng ta dùng phần của tuần sau nữa đi…” Tề Trình đột nhiên đề nghị.

“Lưu manh!” Trì Trĩ Hàm đứng dậy: “Đi nấu cơm, em sắp chết đói rồi.”

“… Anh tưởng là em giận không làm nữa.” Tề Trình cũng đứng dậy lẽo đẽo đi theo cô.

“Sau này chúng ta không được ăn lẩu, ăn lần nào là có chuyện lần đó.” Trì Trĩ Hàm giận dữ: “Hôm nay ăn rau xào đi!”

“… Được.” Tề Trình tiếp tục ngoan ngoãn rửa rau.

“Bà xã…” Rửa nấm trắng xong, Tề Trình đột nhiên lẩm bẩm gọi một tiếng, giọng rất nhẹ, mặt rất đỏ, mím môi nhìn Trì Trĩ Hàm: “Anh rửa xong rồi.”

“…” Trì Trĩ Hàm ngẩn ra.

Sau đó giậm chân tại chỗ.

“A a a a!” Cô thét chói tai: “Quá con mẹ nó buồn nôn!”



“Không được, anh gọi lần nữa đi.”



“Không gọi thì không cho ăn cơm!”

“… Bà xã.”

“A a a a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.