Thật ra những người bạn học cũ được Tề Na mời đến để chứng kiến Cao Ngữ Lam sống không ra gì ngày hôm nay đều là người làm chứng vụ Cao Ngữ Lam bắt cá hai tay bị vạch trần năm đó. Bọ họ đều có ấn tượng xấu về "hành vi" của Cao Ngữ Lam, đồng thời cũng tận mắt nhìn thấy bộ dạng đau khổ vì bị phản bội của Trịnh Đào.
"Ruồi nhặng không đậu trên quả trứng không nứt vỏ" cũng chính là câu Tề Na đánh giá Cao Ngữ Lam năm đó, nghĩa là nếu Cao Ngữ Lam không kiểm điểm lời nói và cử chỉ của mình thì làm gì có người đàn ông nào có tình ý với cô.
Vì vậy khi nghe câu nói này, mọi người đều hiểu là ý gì.
Theo tình hình hiện tại, Cao Ngữ Lam chắc chắn kể cho bạn trai biết chuyện xảy ra năm đó, vì vậy người bạn trai mới nói đỡ cho cô. Tất nhiên Cao Ngữ Lam sẽ nói với bạn trai, Tề Na và Trịnh Đào liên kết hãm hại cô, vì dù sao cuối cùng Cao Ngữ Lam cũng một thân một mình rời bỏ quê hương, trong khi đó Tề Na và Trịnh Đào kết mối lương duyên, hạnh phúc mỹ mãn. Ở một góc độ nào đó, Cao Ngữ Lam đúng là người yếu thế. Nhưng lúc đó sự thật rõ như ban ngày bày ra trước mắt mọi người, nên mọi người có thể lý giải, đó là kết cục dành cho kẻ đứng núi này trông núi nọ.
Tuy nhiên đã ba năm trôi qua, việc ai đúng ai sai, người ngoài cuộc đều không truy cứu hay bận tâm, chỉ coi như chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu. Mọi người đều không còn thái độ phẫn nộ bất bình như lúc tận mắt chứng kiến vào ba năm trước, vì dù sao sự việc cũng không liên quan đến bản thân. Thời gian ba năm đủ để bọn họ quên đi ít nhiều.
Vì vậy khi Tề Na lại nhắc đến câu "Ruồi nhặng không đậu trên quả trứng không nứt vỏ", mọi người đều ngượng ngập không lên tiếng, chỉ có Doãn Tắc hưởng ứng: "Nói đúng lắm, bạn Tề, chúng tôi làm một người đàn ông nhất định phải làm "quả trứng tốt", không thể làm "trứng thối". Không thể để mấy người đàn bà xấu xa ác độc lợi dụng, phải chuẩn bị trước cây đập ruồi, đã làm một quả trứng tốt thì nên đập cho ruồi nhặng chết hết, nếu không cưới về nhà sẽ hối hận cả đời". Anh nói rất nhập tâm, vẻ mặt thể hiện rõ mình là "quả trứng tốt", khiến Dương Dương ngồi ở bên cạnh không nhịn được liền phì cười.
("Trứng thối" có nghĩa là kẻ khốn nạn. Bạn Tề Na nói rất bóng bẩy nhưng đồng chí Doãn Tắc giải thích theo nghĩa đen luôn ^^)
Tề Na đổi sắc mặt, nhưng cô ta chưa kịp bộc phát, Trịnh Đào liền kéo tay cô ta cất giọng không to không nhỏ: "Em chấp bọn họ làm gì?"
Doãn Tắc giả vờ không nghe thấy, anh cầm cốc rượu giơ lên cao: "Bạn nam nào cảm thấy mình là "trứng tốt" thì cùng nâng ly, khẩu hiệu của chúng ta là đập chết hết lũ ruồi nhặng".
Mấy bạn học nam bật cười, mọi người đều dẫn theo vợ hoặc người yêu đến đây, ly rượu này nếu không uống chứng tỏ bản thân không phải người tốt, thế là tất cả vội vàng xếp vào hàng ngũ "trứng tốt", cùng nâng ly uống cạn.
Tề Na bĩu môi lạnh lùng đảo mắt quanh phòng nhưng không lên tiếng mà lặng lẽ gắp thức ăn. Thế là Doãn Tắc nghỉ ngơi sau một hiệp đấu, anh vui vẻ ăn uống cùng mọi người. Bàn của anh có người thỉnh giáo bí quyết nấu nướng, Doãn Tắc chỉ bảo tận tình, mọi người bắt đầu thảo luận khiến không khí náo nhiệt hẳn lên. Trong khi đó bàn bên Tề Na không ai mở miệng, không khí rất lạnh lẽo.
Đúng lúc này một nhân viên phục vụ gõ cửa, dẫn một người đi vào. Tất cả quay đầu thấy một người đàn ông trẻ tuổi cao ráo nho nhã, ngoại hình sáng sủa, khí chất nổi bật. Trần Nhược Vũ phì một tiếng, nước ở trong miệng suýt phun ra ngoài.
Dương Dương vội rút tờ giấy ăn đưa cho cô, Cao Ngữ Lam kinh ngạc khi nhìn người vừa vào: "Sao anh lại đến đây?" Hóa ra là bác sỹ Mông Cổ.
"Chẳng phải nói có thể dẫn theo người nhà hay sao?" Mạnh Cổ nói giọng thản nhiên, anh ta đảo mắt một vòng quanh gian phòng.
Mọi người không chớp mắt, người đàn ông này lẽ nào là người nhà của Cao Ngữ Lam? Cô có đến hai người bạn trai? Doãn Tắc không tức giận sao?
Tề Na được dịp vui mừng trở lại, cô ta hỏi: "Anh là người nhà của ai?"
Cao Ngữ Lam dùng khuỷu tay huých Trần Nhược Vũ, Trần Nhược Vũ trừng mắt: "Không liên quan gì đến tớ". Cao Ngữ Lam nhìn Mạnh Cổ bằng ánh mắt "thật ngại quá". Doãn Tắc chỉ cười ngoác miệng xem trò vui mà không lên tiếng.
Mạnh Cổ đứng đó mà không có ai nhận làm người nhà, anh đá chiếc ghế về phía Doãn Tắc: "Cười cái mông, sau này có việc đừng nhờ tôi đấy nhé".
Doãn Tắc sững người, anh chợt nhớ ra đang có chuyện cần bạn giúp, thế là anh vội đứng dậy kéo Mạnh Cổ: "Cậu này, sao đến muộn thế. Lại đây, chắc đói rồi phải không, mau ngồi xuống ăn cơm đi". Anh ngẩng đầu nói to: "Là người nhà của tôi".
Bạn học nữ bên cạnh Tề Na lập tức lên tiếng: "Thế này thì có vẻ không thích hợp lắm, tôi chưa từng thấy ai dẫn theo người nhà của người nhà tham dự buổi họp lớp".
Cao Ngữ Lam chọc tay vào người Trần Nhược Vũ, Trần Nhược Vũ quay sang nói với bạn học nữ: "Là bạn của tôi". Nói xong cô kéo một chiếc ghế vào bên cạnh mình, Mạnh Cổ không khách sáo liền ngồi xuống.
"Người ta đến anh cũng đến, anh định giở trò gì?" Trần Nhược Vũ nói thầm với Mạnh Cổ bằng một giọng không vui.
Mạnh Cổ bày ra vẻ mặt vô tội chỉ tay vào Doãn Tắc: "Là tên đó kêu tôi đến, cô có ý kiến ý cò thì hãy tìm hắn".
Trần Nhược Vũ bĩu môi, Mạnh Cổ tỏ ra không hài lòng khi nhìn vào cái cốc của cô: "Đã bảo với cô Coca cola không tốt cho sức khỏe, sao cô còn uống nữa?".
"Ai cần anh quan tâm". Trần Nhược Vũ trừng mắt với anh.
"Tôi thích đấy". Mạnh Cổ nói rồi thò tay cầm cốc của Trần Nhược Vũ đưa lên miệng uống hết chỗ coca còn lại, sau đó anh đưa cốc không cho Doãn Tắc: "Rót nước hoa quả cho cô ấy".
Những người trong phòng đầu tiên tưởng Trần Nhược Vũ nhận người nhà là giúp Cao Ngữ Lam, nhưng xem ra anh chàng đến muộn này đúng là người nhà của Trần Nhược Vũ. Thế là có người hỏi: "Nhược Vũ, bạn trai cậu làm nghề gì?"
Mạnh Cổ tự trả lời: "Bác sỹ".
Trần Nhược Vũ thật ra muốn nói: "Đây không phải là bạn trai của tôi", nhưng theo tình hình hiện tại, cô không muốn gây thêm phiền phức cho Cao Ngữ Lam nên đành lặng im.
"Bác sỹ à?" Nghề nghiệp này khiến mọi người có hứng thú, có người hỏi về việc khám chữa bệnh, Mạnh Cổ trả lời qua loa. Có người hỏi: "Bác sỹ Mạnh ở khoa nào?"
"Khoa chặt chém". Doãn Tắc lập tức trả lời thay: "Bác sỹ Mạnh thích nhất bắt bệnh nhân kiểm tra toàn thân, kê đơn thuốc đắt tiền". Anh ôm ngực: "Tôi là một trong những người bị hại".
"Cậu kiếm nhiều tiền như vậy không tiêu đi có chết cũng chả mang theo được, đấy là tôi làm một việc tốt". Mạnh Cổ không hề cảm thấy áy náy.
Hai người đàn ông này nhất định có thù oán, mấy bạn học trong phòng đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy hơi ngượng ngùng. Một người vội chuyển sang đề tài khác: "Đúng rồi, không biết bây giờ Lam Lam làm việc ở đâu?"
"Tôi làm cửa hàng trưởng ở quán của anh ấy". Cao Ngữ Lam trả lời.
"Cửa hàng trưởng to hơn đầu bếp phải không, cậu quản lý anh ấy à?"
"Không phải cùng một quán, hơn nữa anh ấy là ông chủ, anh ấy lớn hơn". Cao Ngữ Lam thật thà trả lời: "Quán của tôi là dạng quán nước, tổ chức các hoạt động salon".
"Ôi, anh Doãn không chỉ là đầu bếp mà còn tự mình mở quán ư?"
Doãn Tắc gật đầu: "Là một nhà hàng ăn".
"Việc kinh doanh thế nào?"
"Cũng tạm". Chỉ cần không phải là những câu hỏi mang ý đồ chọc ngoáy của đám Tề Na, Doãn Tắc đều trả lời bằng thái độ bình thường. Đáng tiếc là bầu không khí "trong lành" chỉ duy trì vài phút.
Tề Na thấy Doãn Tắc từ đầu bếp biến thành ông chủ, tuy có khả năng là ông chủ vừa bẩn vừa mệt nhưng trong lòng cô ta rất không vui, cô ta lại bắt đầu mở miệng: "Bây giờ làm ông chủ dễ như trở bàn tay, chỉ cần bỏ ra một vạn tệ là có thể mở quán".
(Một vạn nhân dân tệ tương đương 32 triệu VND)
Mọi người thầm nghĩ thôi xong rồi, hai bên lại bắt đầu khai chiến? Kết quả Doãn Tắc còn chưa trả lời, Mạnh Cổ nói xen vào: "Quán bán đồ lặt vặt trước cổng bệnh viện chúng tôi không cần đến một vạn tệ".
Anh chàng bác sỹ nhất định có thù oán với người đầu bếp. Tất cả không hẹn cùng nhìn về phía Doãn Tắc, Doãn Tắc mỉm cười nhét thức ăn vào miệng như không nghe thấy.
Tề Na bất giác mừng rỡ khi thấy có người đứng về phía mình, hơn nữa người đó lại là người quen của Doãn Tắc. Cô ta nói tiếp: "Nhưng tôi nghĩ nhà hàng của anh Doãn chắc cũng có quy mô nhất định, không biết có thể tổ chức tiệc cưới không? Một người họ hàng của tôi ở thành phố A khoảng hai tháng nữa sẽ tổ chức đám cưới, tôi có thể giới thiệu để họ đến thăm nhà hàng của anh. Nếu thích hợp thì đây là một hợp đồng lớn, bọn họ đặt ít nhất hai mươi bàn".
(Tiệc ở Trung Quốc một bàn thường có từ 10 đến 12 người)
"Hai mươi bàn? Tốt quá, đúng là một hợp đồng lớn". Mạnh Cổ kêu một tiếng tán thưởng, những người khác không lên tiếng, nơi có thể tổ chức hai mươi bàn tiệc chắc chắn phải là nhà hàng lớn hoặc khách sạn. Tề Na nói như vậy rõ ràng muốn hạ bệ Doãn Tắc. Quả nhiên Mạnh Cổ lên tiếng: "Chuyện tốt như thế này không đến lượt Doãn Tắc đâu, nhà hàng của cậu ta chỉ có đúng năm bàn ăn nên không thể bày tiệc".
Bạn học nữ bên cạnh Tề Na phì cười ra tiếng: "Có năm bàn ăn mà cũng gọi là nhà hàng ư? Quán ăn vặt mới đúng".
"Chúng tôi bán cả đồ ăn vặt". Doãn Tắc vừa trả lời nghiêm túc vừa chạm cốc với Mạnh Cổ.
"Vậy nhà hàng của anh Doãn chủ yếu kinh doanh món gì, không thể tổ chức tiệc cưới, tôi sẽ bảo bạn đến đó làm một bữa giúp anh". Tề Na hỏi.
"Món gì cũng được, bảo bạn cô muốn ăn gì chỉ cần đặt trước là được". Doãn Tắc cười tươi, nếu cô dám mò đến tôi sẽ chặt chém chết thôi.
Còn phải đặt trước, chơi trò gì thế? Tề Na cười nhạt: "Vậy anh Doãn hãy cho tôi danh thiếp, tôi bảo bạn tôi mấy ngày nữa đến nhà hàng của anh".
"Mấy ngày?" Mạnh Cổ nói xen ngang: "Mấy ngày thì không được, hắc điếm của tên đó phải đặt chỗ trước ít nhất một tháng may ra mới có vị trí, nhiều lúc còn phải đặt trước ba bốn tháng ấy chứ. Tôi đây đến đó ăn cơm cũng chỉ có thể chui vào nhà bếp ăn ở cái bàn nhỏ".
"Lần nào cậu đến ăn cơm cũng không trả tiền, cho cậu chỗ ngồi là tốt lắm rồi, cậu nên cảm ơn mới đúng, người anh em". Doãn Tắc không khách khí.
"Cảm ơn cái mông, mỗi món ăn chỉ chia cho tôi chút xíu, cậu tinh tướng gì chứ?"
"Sao cậu không nói lần nào cậu ăn mười mấy món đi, con heo".
Hai người theo thói quen lại lao vào cuộc chiến "nước bọt". Đúng lúc này một người bạn học lên tiếng: "Thành phố A có một nhà hàng rất nổi tiếng, nhà hàng đó chỉ có năm bàn ăn, giá cả cực đắt đỏ lại phải đặt chỗ trước, nhưng có thể gọi bất cứ món gì. Nhà hàng đó tên là nhà hàng Thực, không hiểu anh Doãn có biết không?"
"Tôi biết" Doãn Tắc trả lời.
"Rất quen thuộc là đằng khác". Mạnh Cổ trả lời.
Người bạn học nói tiếp: "Thảo nào tôi thấy anh Doãn rất quen, liệu có đúng như tôi nghĩ không?"
Doãn Tắc hỏi: "Bạn nhìn thấy trên mạng sao?"
Người bạn học đột nhiên nghĩ ra: "Đúng, đúng là tôi thấy ở trên mạng".
Doãn Tắc cau mày: "Sau này không cho bọn họ chụp ảnh lưu niệm nữa, suốt ngày đăng linh tinh". Cao Ngữ Lam lườm anh: "Em cũng nhìn thấy mấy tấm ảnh đó, vai kề vai đúng không? Cười tươi như hoa đúng không?"
"Oan cho anh quá". Doãn Tắc ôm ngực.
"Lam Lam, cô đừng khách sáo với tên này, tên chết bầm này tôi nhìn hắn không vừa mắt từ lâu lắm rồi". Mạnh Cổ đổ thêm dầu vào lửa. Người bạn học vừa hỏi đến nhà hàng Thực đột nhiên mắt sáng thốt lên: "Quả nhiên là anh".
Những người khác quay sang hỏi chuyện gì, người bạn học đó hưng phấn giới thiệu nhà hàng Thực nổi tiếng như thế nào, đặc biệt như thế nào. Ở bên này Trịnh Đào hừ một tiếng: "Kẻ không ra gì tìm người không ra gì, hèn hạ".
Tề Na ôm tay anh ta cất giọng dịu dàng: "Anh đừng tức giận, anh cũng biết cô ta là loại người thế nào rồi mà".
Tề Na vừa dứt lời liền nghe thấy Mạnh Cổ đập bàn đánh đốp. Anh đứng dậy chỉ tay vào Trịnh Đào: "Cậu vừa nói ai không ra gì, cậu mắng ai hèn hạ hả?"
Trịnh Đào đen mặt, anh ta á khẩu không biết mở miệng như thế nào. Tề Na lập tức đứng dậy: "Anh tưởng anh là ai hả, nơi này không hoan nghênh anh, mời anh ra ngoài".
Mạnh Cổ cười nhạt: "Sao, cô tức lắm phải không? Anh đây chẳng sợ mấy trò này. Các người được phép mắng chửi và lăng nhục người khác nhưng không cho người ta chất vấn sao? Cô mời cơm thì giỏi lắm sao, giỏi ở điểm nào cô thử nói ra cho tôi nghe xem nào?
Tề Na xanh mặt, Mạnh Cổ quay đầu hỏi Doãn Tắc: "Là hai đứa này phải không?"
Doãn Tắc gật đầu, Mạnh Cổ quay sang mắng tiếp: "Còn dám mắng người không ra gì? Rốt cuộc ai mới là kẻ hèn hạ? Đúng là đồ không có não, cô tưởng Lam Lam và Nhược Vũ còn là những cô gái ngốc nghếch vừa rời khỏi cổng trường học để các người muốn bắt nạt thế nào cũng được? Họ đều có nơi có chốn cả rồi, cô biết chưa hả? Cô đi mà tìm hiểu xem, tôi và Doãn Tắc cãi nhau đã thua ai bao giờ chưa? Chúng tôi một người cầm dao thái thịt một người cầm dao mổ, đánh nhau cũng chẳng sợ thằng nào! Anh đây chém một nhát dao từ đầu đến đuôi, dù không chém vào tận xương tủy không đâm vào tận lục phủ ngũ tạng cũng có thể khiến cô máu chảy lênh láng. Khi đi xét nghiệm chỉ là bị thương nhẹ những cũng có thể khiến cô đau đến mức khóc lóc gọi cha la mẹ thảm thiết".
Trần Nhược Vũ lập tức che mặt, má ơi, vừa rồi cô không nên nhất thời mềm lòng nhận anh chàng này làm người nhà. Cô quên mất anh ta cũng mặt dày mồm mép điêu ngoa chẳng kém gì Doãn Tắc.