Cao Ngữ Lam làm đà điểu một lúc mới chợt nhớ ra nhỡ Doãn Tắc gọi điện cho cô lại không liên lạc được, nếu Nựu Nựu không nói không với anh, làm anh lo lắng cho cô thì sao?
Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam vội vàng mở di động.
Quả nhiên cô vừa mở máy, Doãn Tắc liền gọi điện thoại đến: "Em không sao đấy chứ?"
"Vâng, em không sao cả"
"Em đang ở đâu?"
"Ở nhà".
"Vừa rồi em gọi điện thoại cho anh là có chuyện gì vậy?". Nghe cô nói không sao, Doãn Tắc mới yên tâm. Vừa rồi Nựu Nựu nói trong điện thoại chỉ có tiếng "Ô ô ô...xì xì xì...suỵt suỵt suỵt" gì đó, làm anh tưởng cô gặp phải sự cố gì.
"Không có chuyện gì đâu".
"Không có chuyện gì là chuyện gì?". Doãn Tắc quyết tâm không bỏ qua, truy hỏi Cao Ngữ Lam đến cùng, ai bảo cô suýt nữa làm anh sợ chết khiếp.
"Em xin lỗi, em không sao thật đấy". Cao Ngữ Lam kiên quyết không khai, chuyện mất mặt vừa nãy tốt nhất nên dấu kín.
"Em à, em khiến anh mất công lo lắng thì ít nhất em cũng phải cho anh biết chuyện gì xảy ra chứ. Còn nữa, hôm nay em không chỉ nợ anh vụ này đâu. Lâu như vậy rồi mà chẳng thấy em Mua~ lại anh, em nợ anh nhiều cái Mua~ lắm đấy...". Nói đến đây, Doãn Tắc đột nhiên nghĩ ra: "Không phải em đem hết Mua~ của anh cho Nựu Nựu đấy chứ?". Âm thanh kỳ lạ mà Nựu Nựu không thể hình dung ra chính là Mua~, Mua~...
Cao Ngữ Lam than thầm trong lòng, anh chàng này đừng có thông minh như vậy được không?
"Doãn Tắc, anh đáng ghét quá".
"Hừ, em lại nói lái sang đề tài khác, bây giờ em ghét anh cũng muộn rồi. Em phải trả cho anh tất cả Mua~ còn thiếu anh".
"Em không phải bây giờ mới ghét anh, mà từ trước đến nay anh luôn đáng ghét". Cao Ngữ Lam lại đỏ mặt khi nghĩ đến chuyện cô nhất thời hồ đồ bắn ra bao nhiêu Mua~.
Doãn Tắc thoải mái hẳn, anh cười ở đầu bên kia điện thoại, thanh âm của anh nhẹ tựa chiếc lông vũ chạm vào trái tim Cao Ngữ Lam. Doãn Tắc cố tình hạ thấp giọng nói trêu cô: "Ghét đến mức nào?"
Cao Ngữ Lam không lên tiếng, trong lòng cô hét lớn: Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét...
"Lam Lam, thời học sinh chắc chắn môn ngữ văn của em có thành tích rất tốt, phản ngữ vận dụng tinh tế thật đấy, anh rất tán thưởng khả năng đó của em. Em nói anh luôn đáng ghét có nghĩa là, em ham muốn anh từ rất, rất lâu rồi phải không?
"Đâu có?"
"Em ở đâu cũng có". Giọng điệu đểu đểu của Doãn Tắc khiến Cao Ngữ Lam thấy buồn cười.
"Doãn Tắc!"
"Gì cơ?"
"Doãn Tắc!" Cô chẳng gì cả, cô chỉ muốn gọi tên anh thôi.
"Anh đây".
"Doãn Tắc".
"Ơi".
"Doãn Tắc".
"Ừ"
"Doãn Tắc!"
"Em muốn gọi đến bao giờ?"
"Doãn Tắc!"
"Anh biết rồi"
"Doãn Tắc!"
"Nhớ anh lắm đúng không?"
"Doãn Tắc!". Cao Ngữ Lam gọi anh một câu, anh trả lời một câu. Cô và anh một người nằm trên giường ở thành phố A, một người nằm trên giường ở thành phố C như hai kẻ ngốc nghếch trong tình yêu, làm chuyện vô vị nhất nhưng cũng ngọt ngào nhất trên thế giới này.
"Ca mổ của mẹ em rất thuận lợi, anh đừng lo".
"Tốt quá"
"Em phải ở lại đây chăm sóc mẹ, em nghĩ ít nhất sẽ ở nhà khoảng hai tuần".
"Được, anh đợi em".
"Hôm nay em tình cờ gặp Trịnh Đào và Tề Na".
"Hai người đó là ai?"
"Chính là bạn trai cũ và bạn thân trước kia của em".
"Thế thì sao, em lại trở thành Bánh bao à?"
"Không, em ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi qua bọn họ, em cảm thấy rất vui".
"Cô bé ngốc nghếch, đợi sau này có cơ hội, anh nhất định sẽ giúp em đòi lại công bằng".
"Vâng ạ".
"Muộn rồi, em mau đi ngủ đi, sáng sớm mai em còn phải vào viện nữa, sẽ vất vả lắm đấy".
"Em vẫn muốn nói chuyện với anh".
"Trước khi ngủ em hãy trả hết Mua~ cho anh, mau Mua~ đi"
"Anh thử nói xem quan hệ của chúng ta bây giờ là quan hệ gì?"
"Mua~ không đủ là không xong đâu đấy".
"Anh có phải là bạn trai của em không?"
Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc mỗi người nói một nẻo, nhưng họ không hề cảm thấy không ăn khớp.
"Vấn đề ngốc nghếch như vậy mà em cũng hỏi sao? Em mau về đi, về rồi anh sẽ dùng thân thể của anh nói cho em biết, anh có phải là bạn trai của em hay không?"
"Mua~, Mua~...Em hôn xong rồi nhé, em đi ngủ đây".
Doãn Tắc ngây người, anh còn đang trêu chọc cô, lần này cô không "xì" anh mà hôn anh? hôn xong liền cúp điện thoại?
"Khoan đã", Doãn Tắc vội mở miệng: "Em lại khiến anh rối loạn rồi chạy mất? Cô bé xấu xa này, em tàn nhẫn thật đấy. Bây giờ em làm anh tha hồ tưởng tượng, em bảo anh ngủ thế nào được chứ?
"Thì anh cứ suy nghĩ, cứ tưởng tượng rồi sẽ ngủ được ngay. Mua~, chúc anh ngủ ngon". Cao Ngữ Lam quả quyết cúp điện thoại, nghĩ đến bộ dạng Doãn Tắc nghiến răng nghiến lợi ở đầu bên kia, cô bất giác lại mỉm cười. Doãn Tắc luôn có cách khiến cô vui vẻ.
Cao Ngữ Lam chìm vào giấc mộng, nụ cười vẫn đọng ở trên môi.
Những ngày tiếp theo đó, Cao Ngữ Lam bận rộn đi đi về về giữa nhà và bệnh viện để chăm sóc mẹ.
Bà Cao nằm viện năm ngày, rất nhiều bà con lối xóm và bạn bè đến thăm. Ông bà Quách cũng xách một làn hoa quả đến, trong lúc nói chuyện khen Cao Ngữ Lam ngoan ngoãn hiếu thảo, đúng kiểu bố mẹ chồng đánh giá con dâu. Những người xung quanh cũng góp lời, khen Quách Thu Thần là chàng trai tốt tính, hai nhà Quách Cao có phúc, con cái hai nhà đúng là một đôi trời sinh.
Câu chuyện càng nói càng không đúng điệu, nhưng trước mặt các bậc trưởng bối, Cao Ngữ Lam chỉ cúi đầu không lên tiếng hoặc viện cớ đi ra ngoài.
Ông Cao nhìn ra vấn đề, nhưng những người khách đều là bạn bè lâu năm, họ lại có lòng đến thăm bệnh nên ông không tiện phản bác, đành phải lặng câm.
Vài ngày sau, Cao Ngữ Lam và ông Cao cuối cùng cũng đón bà Cao về nhà. Một buổi tối, hai cha con đứng ngoài ban công hóng gió và trò chuyện. Nói đi nói lại, câu chuyện chuyển sang vấn đề tình cảm, Cao Ngữ Lam nhân cơ hội này trình bày rõ tình hình của cô.
"Ba, con gặp được một người đàn ông rất tốt. Anh ấy không có học vấn cao, cũng không giàu có. Anh ấy còn phải chăm sóc một người chị và một cô cháu gái. Anh ấy nuôi một con chó rất đáng yêu. Anh ấy mở nhà hàng nhưng vẫn chưa thanh toán hết nợ cho ngân hàng. Tuy nhiên, con rất thích anh ấy".
Ông Cao lặng người: "Con gái à, chuyện bắt đầu từ khi nào thế, sao con chẳng để lộ một chút gì?"
"Con mới biết cách đây không lâu".
Ông Cao đen mặt, con gái ông vừa mới biết cô thích người ta?: "Vậy...các con đã xác định chưa?"
"Coi như xác định rồi ạ, anh ấy đối xử với con rất tốt". Cao Ngữ Lam cắn môi, cô nhớ đến những lời hỏi thăm của Doãn Tắc mỗi ngày, nghĩ đến việc nhờ có anh an ủi nên cô mới thoải mái tinh thần trong những ngày qua. Cao Ngữ Lam nói: "Một thời gian nữa, con sẽ đưa anh ấy về gặp bố mẹ".
"Được rồi". Trong lòng ông Cao vừa vui mừng vừa lo lắng. Con gái có người yêu là chuyện đáng mừng, nhưng trước đó ông và ông Quách ầm ĩ như vậy, ông Quách gần như coi con gái ông là con dâu, bây giờ con gái ông nói có người khác, ông thật sự không biết ăn nói thế nào với người bạn già.
"Anh chàng mà con thích ấy, nếu so với Tiểu Quách thì thế nào?"
"Chuyện này sao có thể so sánh ạ". Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ: "Anh Tiểu Quách rất tốt, lễ độ, biết quan tâm chăm sóc người khác, nhưng con không có cảm giác với anh ấy. Còn Doãn Tắc..." Cô ngừng lại trong giây lát: "Doãn Tắc từng chịu nhiều vất vả, thích nói đùa, nhiều lúc không nghiêm túc. Về hoàn cảnh gia đình...dưới con mắt các bậc trưởng bối như bố mẹ thì không phải tốt lắm, khuyết điểm của anh ấy có thể nhìn thấy rõ. Nhưng...anh ấy thích con, con cũng thích anh ấy. Ba, lúc con không vui, anh ấy luôn khiến con trở nên vui vẻ".
Lời nói của Cao Ngữ Lam không đầu không cuối, logic cũng chẳng đâu vào đâu nhưng ông Cao lại hiểu ra vấn đề. Chàng trai Cao Ngữ Lam nhắc tới giống hệt bà Cao, người không đẹp, lại hay cằn nhằn và nổi cáu, nếu kể khuyết điểm thì có cả đống, thế nhưng ông vẫn muốn ở bên bà trọn đời.
Ông Cao nhìn con gái, than thầm trong lòng, ông nói: "Lam Lam à, quan trọng nhất là cậu ta đối xử tốt với con, con cũng thích cậu ta. Trước đây con bị oan ức, bố thấy con đau khổ nhưng lại chẳng thể giúp gì cho con, trong lòng bố cũng rất buồn. Một mình con tới thành phố A làm việc, bố biết rõ nguyên nhân tại sao. Lần này dù thế nào bố cũng đứng về phía con. Về chuyện hiểu nhầm, bố sẽ nói lại với chú Quách, dù đắc tội người ta, bố cũng không sợ".
Cao Ngữ Lam hết sức cảm động, cô biết rõ tính bố cô, từ trước đến nay ông không bao giờ làm mích lòng ai. Theo tình hình hiện tại, người nhà chú Quách chắc tưởng cô và Quách Thu Thần yêu nhau thật, anh Tiểu Quách không biết đã giải thích với người nhà chưa? Nếu bố cô đứng ra phủ nhận chuyện này, ông sẽ đắc tội người ta cũng không biết chừng. Những lời nói khó nghe, cô đã từng nghe qua, không ngờ bây giờ cô lại liên lụy đến bố mẹ cô.
Cao Ngữ Lam nhẹ nhàng ôm bố: "Bố, con xin lỗi".
"Là bố không tốt, bố sốt ruột quá, bố còn tưởng tìm được đối tượng tốt giúp con, ai ngờ lại làm loạn hết cả lên".
Hai bố con Cao Ngữ Lam ngồi dưới ánh trăng, tự kiểm điểm bản thân, nói đi nói lại một hồi, cả hai cùng mỉm cười.
Ánh trăng rất sáng, Cao Ngữ Lam cảm thấy cuộc sống của cô cũng trở nên lung linh sáng sủa.
Một tuần sau đó ông Cao đi làm bình thường, Cao Ngữ Lam ở nhà chăm sóc mẹ. Ông Cao hình như gặp chuyện không vui ở cơ quan, về nhà vẫn thấy than ngắn thở dài. Cao Ngữ Lam nghi ngờ có liên quan tới cô, nhưng cô không hỏi trực tiếp mà nhờ mẹ tìm hiểu hộ.
Bà Cao cho cô biết, ông Cao đã nói với ông Quách chuyện con trai con gái hai nhà, khiến ông Quách rất không vui. Ông Quách bảo Quách Thu Thần không ý kiến gì, ngược lại nhà họ Cao kén cá chọn canh, khiến quan hệ giữa hai người bạn trở nên căng thẳng.
Nghe những lời này, trong lòng Cao Ngữ Lam rất buồn. Cô gọi điện thoại cho Quách Thu Thần, đề nghị anh ta nói giúp với người nhà. Quách Thu Thần cũng không ngờ chuyện đến nước này, liên tục nói xin lỗi và nhận lời sẽ giải thích với bố anh ta.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi sức khỏe của bà Cao hồi phục bình thường, hai ông bà liền đuổi Cao Ngữ Lam trở về thành phố A. Hôm đó vừa vặn là ngày cuối tuần, Quách Thu Thần về thành phố C thăm bố mẹ đúng lúc quay lại thành phố A, anh ta chủ động đến đón Cao Ngữ Lam cùng đi.
Ngồi ô tô con tất nhiên hơn ngồi xe buýt, ông bà Cao rất vui mừng, tiễn con gái tới cổng khu chung cư.
"Con hãy cố gắng tìm việc nhé, tuy bố mẹ có thể nuôi con nhưng bản thân con phải có mục tiêu của mình". Ông bà Cao biết tính con gái, tuy cô có bề ngoài hiền dịu nhưng trong cốt tủy khá mạnh mẽ.
Cao Ngữ Lam gật đầu. Bà Cao lại nói: "Cái cậu Doãn Tắc đó, con hãy quan sát thêm một thời gian nữa, nếu đúng là người tốt, con hãy đưa cậu ấy về đây để bố mẹ xem mặt". Cao Ngữ Lam lại gật đầu đồng ý.
Nói đến đây, Quách Thu Thần vừa vặn tới nơi. Anh ta dừng xe, đi xuống giúp ông Cao xếp hành lý vào cốp xe. Ông Cao khách khí cám ơn, Quách Thu Thần tỏ ra ngượng ngùng: "Cháu đã gây phiền phức cho chú, bố cháu nóng tính quá, mong chú Cao bỏ quá cho".
"Làm gì có, chúng tôi là bạn bè nhiều năm rồi, cháu khách sáo làm gì chứ".
Hai bậc phụ huynh và hai người trẻ tuổi đang nói chuyện, có hai người phụ nữ từ trong khu chung cư đi ra, cô gái trẻ là bạn học thời cấp ba của Cao Ngữ Lam, còn mẹ cô ta làm cùng cơ quan với ông Cao.
Người mẹ bắt gặp cảnh tượng trên cười lớn: "Con gái con rể anh chị đi thành phố A đấy à. Anh Cao có phúc thật đấy, Tiểu Quách là một chàng trai tốt, nếu không phải anh ra tay nhanh, tôi sẽ cướp cậu ấy về làm con rể của tôi".
Người bạn học của Cao Ngữ Lam ngượng ngùng, liếc nhìn cô rồi thúc khuỷu tay vào mẹ mình. Người mẹ cười hihi, vẫy tay tạm biệt rồi cùng cô con gái đi mất, để lại hai già hai trẻ đứng đơ ra, không biết nói gì cho phải lẽ.
Cuối cùng, Quách Thu Thần bảo không còn sớm nữa, xin phép lên đường, bốn người mới giơ tay chào tạm biệt.
Lên xe, Quách Thu Thần liên tục nói xin lỗi. Cao Ngữ Lam thở dài, miệng lưỡi người đời rất đáng sợ, mấy năm trước cô từng thấm thía rồi.
Không khí trên xe hơi ngột ngạt, trong lòng Cao Ngữ Lam buồn phiền, nhưng đến nửa đường cô nhận được một cuộc điện thoại của Doãn Tắc. Doãn Tắc hỏi cô đi tới đâu và bắt cô đến nhà hàng "Thực" để anh có thể gặp cô ngay lập tức.
Giọng nói của Doãn Tắc khiến Cao Ngữ Lam cảm thấy được an ủi, cô bỗng dưng trở nên vui vẻ và mong ngóng đến lúc gặp lại Doãn Tắc.