Cao Ngữ Lam làm một giấc say sưa không mộng mị đến tận buổi trưa ngày hôm sau.
Cô bị nụ hôn của Doãn Tắc đánh thức.
Đang ngủ ngon có người làm phiền, Cao Ngữ Lam rất bực, cô nhíu mày vung tay, miệng làu bàu: "Đừng làm loạn...".
"Mười hai giờ rồi, em vẫn ngủ nữa sao?" Ngữ điệu Doãn Tắc rất nhẹ nhàng và dịu dàng, Cao Ngữ Lam không để ý chỉ "ừ" một tiếng rồi tiếp tục nhắm mắt.
Một lúc sau, Cao Ngữ Lam mới định thần, cô lập tức mở to mắt ra nhìn, má ơi, đây không phải là nhà cô mà là khách sạn.
"Mười hai giờ rồi?" Cao Ngữ Lam kêu lên thất thanh.
Doãn Tắc ra khỏi nhà vệ sinh, cầm đồng hồ đeo tay trên kệ tivi cho chô xem: "Mười hai giờ hơn rồi".
Cao Ngữ Lam nhìn kỹ rồi đứng bật dậy, chân tay luống cuống: "Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?"
"Stop, stop". Doãn Tắc kéo chăn cuộn vào người Cao Ngữ Lam: "Cẩn thận bị nhiễm lạnh".
"Em...đêm qua em ra ngoài mà không báo cho bố mẹ em một tiếng. Làm thế nào bây giờ? Muộn như vậy rồi, chắc chắn bố mẹ đã tỉnh dậy.Bố mẹ không thấy em ở nhà cũng không thấy nói năng gì, chắc họ sẽ sốt ruột lắm".
Doãn Tắc đưa di động cho cô: "Em mau gọi điện về nhà đi".
"Em phải nói thế nào đây?"
"Tự em nghĩ". Doãn Tắc kéo ghế ngồi đối diện Cao Ngữ Lam.
Cao Ngữ Lam bĩu môi, cô tỏ ra không hài lòng: "Người ta vì anh nửa đêm mới không về nhà, bây giờ bị ăn mắng anh còn không nghĩ cách giúp người ta".
Doãn Tắc nhún vai: "Cách thì không phải không có, em hãy nói với bố mẹ em lượm được chàng rể quý, lát nữa đưa về nhà cho bố mẹ xem. Bố mẹ em vui mừng sẽ không mắng em nữa".
Anh đúng là nói mà không biết ngượng mồm.
Cao Ngữ Lam trừng mắt với Doãn Tắc, hít vài hơi thật sâu, cô lại nhìn Doãn Tắc, cuối cùng cũng quyết tâm bấm số điện thoại bàn ở nhà: "Mẹ, là con ạ. Con xin lỗi...không không...con không sao. Có một người bạn đột ngột đến thành phố C, con vội đi gặp anh ấy nên không kịp nói với bố mẹ. Vâng, đúng rồi ạ, con để quên điện thoại ở nhà..."
Cao Ngữ Lam vừa nói vừa lén nhìn Doãn Tắc, anh đang cười rất tươi, Cao Ngữ Lam đỏ bừng mặt, đến quần áo cô còn chẳng kịp thay, ai nhớ đem theo máy di động chứ.
Cao Ngữ Lam vỗ về bà Cao, nói lát nữa cô sẽ về. Ở phía đối diện, Doãn Tắc nheo mắt nhìn cô, cô ngừng lại trong giây lát rồi nói sẽ dẫn một người bạn về nhà. Lúc này Doãn Tắc mới gật đầu hài lòng.
Cao Ngữ Lam cúp điện thoại rồi lao vào người Doãn Tắc: "Anh đúng là xấu xa, không giúp em còn ngồi ở đó cười nữa".
Doãn Tắc cười ha hả, anh ôm cô đặt lên giường, đắp chăn cho cô rồi hôn lên môi cô và nói: "Em hãy nghỉ ngơi ở đây, buồn thì xem tivi, anh ra ngoài một lúc".
"Anh đi đâu vậy?"
"Anh đi mua quần áo và giày cho em. Không phải em định mặc đồ ngủ đi dép lê hình hoạt họa rời khỏi khách sạn về nhà đấy chứ?"
Cao Ngữ Lam gật đầu, Doãn Tắc lại cúi gập lưng hôn cô rồi quay người đi về phía cửa ra vào. Cao Ngữ Lam gọi với theo: "Anh có biết size của em bao nhiêu không?"
"Em thử đoán xem?" Doãn Tắc quay đầu nháy mắt nở nụ cười đểu đểu với cô, khiến Cao Ngữ Lam lại đỏ mặt, cô nghiêm giọng: "Đừng vớ vẩn nữa, anh đi nhanh về nhanh nhé".
Doãn Tắc cười lớn đi ra ngoài, để lại một mình Cao Ngữ Lam trong phòng khách sạn. Cô ôm chăn ngồi ngẩn ngơ, cô nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm qua, trong lòng đột nhiên có cảm giác không chân thực. Cô đã trở thành đàn bà, vừa rồi cô còn nói với mẹ sẽ dẫn bạn về nhà.
Cao Ngữ Lam cắn môi, vừa muốn cười nhưng lại cảm thấy mặt nóng bừng, cô đã trở thành đàn bà thật rồi, cô còn có bạn trai để đưa về ra mắt bố mẹ.
Doãn Tắc quay lại nhanh hơn Cao Ngữ Lam tưởng. Anh không những mua váy áo khoác ngoài và đôi giày, mà còn mua cả quần áo lót. Cao Ngữ Lam thẹn thùng đem quần áo mới đi vào nhà tắm, cô vừa thay đồ vừa nghe bụng réo ùng ục.
"Em đói quá". Cao Ngữ Lam đi ra ngoài báo cáo với Doãn Tắc. Doãn Tắc đang dùng điện thoại lên mạng, nghe cô nói vậy liền giơ tay kéo cô vào lòng: "Em có nói với mẹ bữa trưa chúng ta giải quyết thế nào không?"
"Em không nói, vừa rồi không thấy mẹ em hỏi em có về nhà ăn cơm?"
"Vậy thì em gọi điện thoại cho mẹ, bảo mẹ chúng ta ra ngoài ăn cơm rồi về nhà sau".
Cao Ngữ Lam làm theo lời Doãn Tắc. Sau đó anh lái xe đưa cô đến một nhà hàng cao cấp rất đông khách. Đã một giờ chiều mà trong nhà hàng vẫn đầy ắp người.
"Sao anh biết nơi này?" Cao Ngữ Lam cảm thấy hơi lạ, cô là người địa phương mà cũng chưa đến nhà hàng này bao giờ.
"Anh vừa tra bằng di động, anh muốn dẫn em đi ăn ngon một chút". Doãn Tắc nhìn cô mỉm cười, hôm nay anh cảm thấy nhìn cô bao nhiêu cũng không đủ.
"Anh đúng là mắc bệnh nghề nghiệp, đi đâu cũng phải tìm đến quán ăn ngon". Cao Ngữ Lam lật tẩy anh, Doãn Tắc cười ha hả, ôm cô rồi hôn lên trán cô: "Em yêu, em nhiều ý kiến thật đấy".
Hai người cười cười nói nói theo nhân viên phục vụ đi tới một bàn ăn ngồi xuống. Doãn Tắc xem thực đơn của nhà hàng người ta cứ như nghiên cứu bí kíp võ lâm. Cao Ngữ Lam biết anh lại mắc bệnh nghề nghiệp, nhưng cô thật sự rất đói nên gọi trước hai món bình dân để đệm bụng. Cô dặn người nhân viên phục vụ: "Tôi tạm gọi như vậy, anh mau bảo nhà bếp làm ngay đi, càng nhanh càng tốt. Thực đơn để lại đây để chúng tôi xem, khi nào cần thêm món tôi sẽ báo anh sau".
Người phục vụ vừa đi khỏi, Doãn Tắc mắt vẫn không rời khỏi quyển thực đơn, ngoảnh đầu hôn Cao Ngữ Lam và khen cô một câu: "Đúng là vợ hiền có khác".
Cao Ngữ Lam đẩy người anh rồi ngó qua quyển thực đơn: "Ảnh chụp đẹp quá...Món này làm bằng nguyên liệu gì...Món này trông có vẻ ngon quá...Em chưa gặp món này bao giờ...". Những nhận xét, đánh giá và vấn đề Cao Ngữ Lam nêu ra khiến thời gian nghiên cứu thực đơn của đại đầu bếp Doãn Tắc càng lâu hơn. Đến khi hai món Cao Ngữ Lam gọi được bưng lên, anh vẫn chưa xem xong.
Cao Ngữ Lam đói đến mức hoa mắt, cô giúp Doãn Tắc sắp đũa rồi kêu anh ăn đồ. Doãn Tắc nói: "Để anh gọi thêm vài món nữa". Vừa nói xong, cảm thấy Cao Ngữ Lam ở bên cạnh cứng đờ người, Doãn Tắc ngẩng đầu, liền bắt gặp một đôi nam nữ ở đằng trước đang đưa mắt nhìn bọn họ.
Đứng ở vị trí của đôi nam nữ, chắc họ vừa ăn xong chuẩn bị ra về. Dù thế nào, họ cũng sẽ đi qua bàn của Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc. Doãn Tắc quay sang nhìn Cao Ngữ Lam, cô nói thì thầm vào tai anh: "Trịnh Đào và Tề Na".
"Ờ". Doãn Tắc gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, nhưng anh không lên tiếng. Lúc này, Trịnh Đào và Tề Na đã đi đến trước mặt họ.
"Trùng hợp thật đấy". Tề Na cười cười: "Lâu rồi không gặp, Ngữ Lam"
"Vẫn chưa đủ lâu lắm". Cao Ngữ Lam cũng cười cười đáp lại, việc Doãn Tắc ngồi ở bên cạnh khiến trong lòng cô cảm thấy rất vững tin.
Sắc mặt Trịnh Đào không được tốt, Tề Na ngược lại vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt lạnh lùng nhanh chóng đảo qua Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam. Hai người này ngồi cạnh nhau chứ không phải ngồi đối diện, không cần nói cũng biết là quan hệ gì. Cô ta thầm đánh giá Doãn Tắc rồi hỏi Cao Ngữ Lam: "Đây là bạn cậu? Đang làm việc ở đâu vậy?"
Doãn Tắc mỉm cười trả lời: "Tôi là đầu bếp".
Ánh mắt Tề Na lộ rõ vẻ hài lòng và khinh miệt. Cô ta còn chưa kịp nói tiếp, Doãn Tắc hỏi lại: "Vị này là ông xã của cô? Đang làm việc ở đâu?"
Tề Na hất cằm cất giọng đầy tự hào: "Anh ấy làm trưởng phòng ở Cục tài chính".
"Tuổi còn trẻ như vậy đã lên tới chức trưởng phòng, có tiền đồ". Doãn Tắc tán thưởng, Tề Na tỏ ra rất đắc ý, nhưng Doãn Tắc bồi thêm một câu: "Người nhà nước thì phải phục vụ nhân dân, không phải dùng công quỹ đến đây ăn cơm đấy chứ?"
Tề Na cười nhạt: "Yên tâm, khoản tiền nhỏ này chúng tôi có thể tự móc hầu bao". Liếc thấy hai đĩa thức ăn bình dân trên bàn của Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc, Tề Na nói với giọng khinh bỉ: "Giá các món ăn ở đây không rẻ, nếu muốn ăn nhiều món thì đi quán bên cạnh càng thích hợp hơn".
"Người này quan tâm đến chúng ta quá, chuyện bao đồng cũng quản rộng ghê". Doãn Tắc ôm tim, nói với Cao Ngữ Lam bằng một giọng cảm động.
Cao Ngữ Lam đang bận ăn cơm, cô không định để bụng đói vì đôi tiện nhân trước mặt. Thấy Doãn Tắc bắt đầu đóng kịch, cô nuốt miếng thức ăn rồi phối hợp cùng anh: "Ừ, cô ta cũng không biết mệt mỏi là gì".
"Cao Ngữ Lam", Tề Na tắt ngấm nụ cười trên môi: "Chẳng phải cậu yêu Quách Thu Thần hay sao? Sao vừa chớp mắt đã chuyển sang người khác. Nhiều năm không gặp, cậu đúng là chẳng thay đổi gì cả".
"Cậu cũng không thay đổi". Cao Ngữ Lam không thèm nhìn cô ta: "Vẫn độc ác, thích bịa đặt và hay phao tin đồn nhảm như trước".
"Cậu...". Sắc mặt Tề Na hoàn toàn thay đổi, cô há miệng chuẩn bị mắng chửi, Trịnh Đào liền kéo tay cô ta: "Đi thôi, không có gì đáng nói cả". Tề Na nhìn ngang nhìn dọc, cảm thấy nơi này đúng là không thích hợp để phát tiết, thế là cô ta nghiến răng, hừm một tiếng rồi bỏ đi mất.
"Đúng là đê tiện quá, muốn nói chuyện với bọn họ thêm một lúc nữa nhưng người ta không cho cơ hội". Doãn Tắc tỏ ra tiếc rẻ, Cao Ngữ Lam gắp một miếng thức ăn đút vào miệng anh: "Chẳng phải anh bảo gọi thêm món sao? Nhanh lên đi, lát nữa em ăn no rồi chẳng còn bụng nhét thức ăn đâu đấy".
Doãn Tắc cười ha hả, vẫy tay ra hiệu nhân viên phục vụ rồi gọi tất cả những món anh có hứng thú nếm thử. Người phục vụ vừa đi xuống bếp, Tề Na loẹt quẹt đôi guốc cao gót quay trở lại, cô ta nghênh mặt nói với Cao Ngữ Lam: "Tết này bạn học cũ đều về nhà, mọi người sẽ tổ chức buổi họp lớp, cậu có dám đến dự không?"