Này Chớ Làm Loạn

Chương 25: Chương 25: Ưỡn ngực ngẩng cao đầu




Cao Ngữ Lam rất muốn lật cái bàn, muốn túm Hồ Thiên xuống đất đánh cho hắn một trận nhưng cô trên thực tế, cô không thể làm gì. Cô thậm chí chỉ nghe thấy giọng nói vô cùng bình tĩnh của mình.

"Giám đốc Hồ đã kết hôn chưa?"

"Tôi kết hôn rồi." Hồ Thiên nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, thản nhiên thừa nhận.

"Quý phu nhân còn khỏe mạnh không ạ?"

Hồ Thiên nhíu mày: "Tất nhiên. Cô Cao, tôi không ngại nói cho cô biết, chuyện này chẳng liên quan gì đến tình yêu. Gia đình tôi vẫn là gia đình tôi".

Trong lòng Cao Ngữ Lam bùng lên một ngọn lửa, cảm giác nhục nhã càng ngày càng tăng đến mức khó kiềm chế. Gia đình hắn vẫn là gia đình hắn. Kinh tởm thật đấy, vậy hắn coi vợ mình là gì? Những cô gái tốt của gia đình khác vất vả tìm việc làm, nghiêm túc kiếm sống, bị hắn coi như món đồ chơi trong tay sao?

Cao Ngữ Lam nghiến răng hỏi: " Giám đốc Hồ thiếu tiền hay sao?"

Hồ Thiên cau mày, hắn bắt đầu cảm thấy cô gái này không dễ dàng cắn câu như hắn tưởng. Hắn có thể nhìn ra Cao Ngữ Lam rất cần công việc này. Một người phụ nữ ở độ tuổi như cô, vừa trẻ trung nhưng không quá non nớt, có nhu cầu đồng thời chịu trả giá, người ở tuổi như cô từng ra xã hội nên nắm rõ quy tắc, nếu chấp nhận cuộc chơi thì sẽ rất vui vẻ, không chấp nhận cũng không có gì phiền phức, mọi người đều đạt mục đích của mình, hai bên cùng có lợi.

Hồ Thiên vốn tưởng điều kiện của hắn hoàn toàn có khả năng thu hút Cao Ngữ Lam. Một cô gái tỉnh lẻ tới đây tìm việc, muốn xác lập chỗ đứng ở thành phố này không phải là một việc dễ dàng. Vì vậy hắn tưởng Cao Ngữ Lam sẽ ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của hắn. Nhưng vẻ mặt hiện giờ của Cao Ngữ Lam và những lời nói chẳng ăn nhập của cô, khiến hắn cảm thấy hắn đã nghĩ sai rồi.

Cao Ngữ Lam nói tiếp: " Giám đốc Hồ không thiếu tiền đúng không? Thế thì anh thừa sức thuê phòng ở đây và tìm một người nhận tiền lên giường cùng anh. Anh là người có gia đình, tại sao anh còn làm chuyện vô đạo đức đáng kinh tởm như vậy?"

Hồ Thiên tựa người vào thành ghế phía sau, nói lạnh lùng: "Cô Cao không có hứng thú gia nhập công ty chúng tôi, thật đáng tiếc. Nếu đã như vậy thì cô nên về nghỉ sớm đi".

"Tôi rất muốn gia nhập công ty của anh, nhưng không có hứng thú lên giường với anh". Cao Ngữ Lam nghiến răng, trừng mắt nhìn Hồ Thiên: "Anh đúng là đồ vô liêm sỉ khốn khiếp, vợ anh sao có thể gả cho loại người như anh. Anh nghĩ phụ nữ chúng tôi chỉ dựa vào việc lên giường mới có thể tìm việc làm hay sao? Anh cho rằng chúng tôi phải khoe đùi mới có khả năng nhận tiền thưởng sao? Tôi cho anh biết, công ty của anh rất tốt, tôi rất muốn đi làm ở đó, nhưng anh thật buồn nôn ...".Cô nhất thời không biết mắng chửi như thế nào nữa, chỉ tức giận đến mức thở không ra hơi, hai nắm chặt tay thành quả đấm. Kìm nén một lúc, Cao Ngữ Lam đứng dậy:" Anh chỉ là loài sâu bọ thối tha, nên có người đạp anh một phát bắn lên tường..."

Hồ Thiên bị Cao Ngữ Lam chửi mắng nặng lời, thẹn quá hoá giận: "Cô cho là bản thân cô thanh cao trong sáng lắm sao? Tôi muốn vui vẻ với cô là may cho cô rồi. Cô có bản lĩnh, không cần dựa vào mối quan hệ, tại sao cô vẫn không tìm được việc làm? Không chơi nổi thì đừng có ra ngoài xã hội, đừng thấy tôi cho cô chút thể diện mà dám lên mặt với tôi. Nơi này là thành phố A, là thế giới thực dụng vô cùng. Cô tưởng cô đồng ý cởi quần áo là có người chịu chơi cô? Mau cút về chốn nhà quê của cô chờ uống gió Tây Bắc đi, đồ đĩ thối".

Mặt Cao Ngữ Lam đỏ phừng phừng, cô giận đến mức toàn thân phát run. Cô chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục, loại sỉ nhục ác liệt hạ cấp như lúc này.

Hồ Thiên cố tình cất cao giọng nói ở câu cuối như muốn ám chỉ Cao Ngữ Lam mới là người bám lấy hắn ta, còn hắn không muốn chấp nhận cô. Hai nữ nhân viên phục vụ đưa mắt về phía bọn họ rồi cúi đầu rì rầm bàn tán. Ánh mắt của họ khiến Cao Ngữ Lam muốn ói.

Cô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hai mắt đau nhức. Cao Ngữ Lam không chịu nổi nữa, nhặt vội túi xách trên bàn, quay người chạy một mạch khỏi quán cà phê.

Nước mắt cuối cùng cũng tuôn ra như mưa, Cao Ngữ Lam vừa tức giận vừa xấu hổ, cô cúi đầu chạy như điên. Lúc này, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đáng kinh tởm này. Khi chạy đến cửa khách sạn, đằng sau dường như có người gọi cô nhưng Cao Ngữ Lam không để ý. Cô vừa giận dữ vừa sợ hãi, nên chỉ biết chạy nhanh hơn.

Khi chạy đến sân trước khách sạn, đột nhiên có người túm lấy cổ tay cô từ đằng sau. Toàn thân Cao Ngữ Lam run rẩy, cô thét lên một tiếng. Người đang nắm tay cô lên tiếng: "Lam Lam, là tôi, là tôi đây".

Cao Ngữ Lam quay đầu nhìn, thì ra là Doãn Tắc. Cô ngây người một lúc mới định thần trở lại. Đúng rồi, là Doãn Tắc, cô quên mất chính Doãn Tắc đã đưa cô tới đây.

Cao Ngữ Lam nhào vào lòng Doãn Tắc, khóc òa lên.

Doãn Tắc ôm cô dỗ dành: "Đừng khóc nữa, tôi nghe thấy cả, tôi đều biết hết, em đừng khóc nữa".

Cao Ngữ Lam nức nở nghẹn ngào: "Tôi chỉ muốn tìm việc chứ không phải đi bán thân, sao hắn có thể đối xử với tôi như vậy. Tôi chỉ muốn có việc làm, tôi rất chăm chỉ làm việc, cố gắng hết sức mình. Tiền lương ít một chút cũng không sao, dù phải làm thêm giờ tôi cũng chưa từng than vãn. Trong công việc tôi không hề qua loa, cũng không phung phí tiền của công ty, đi công tác tôi đều chọn khách sạn rẻ tiền, có tàu hỏa tôi sẽ không ngồi máy bay, có tàu điện ngầm tôi không bao giờ bắt taxi, tôi không phạm sai lầm, tại sao lại đuổi việc tôi..."

Cô khóc đến nức nở thê lương, khóc không thành tiếng, nợ mới nợ cũ đều lôi hết ra kể lể. Doãn Tắc ôm chặt lấy cô, nhất thời không biết an ủi cô thế nào.

Cao Ngữ Lam khóc một hồi, cuối cùng cũng ngừng lại. Doãn Tắc móc khăn giấy giúp cô lau nước mắt.

Mắt Cao Ngữ Lam vẫn còn đỏ hoe, cô thì thầm: "Tôi xin lỗi, muộn như vậy rồi còn kéo anh ra ngoài, kết quả lại gặp phải chuyện đáng ghét này". Doãn Tắc không lên tiếng, nước mắt Cao Ngữ Lam lại rơi xuống: "Tôi buồn lắm. Doãn Tắc, trong lòng tôirất buồn...Hắn mắng tôi, chửi tôi rất khó nghe".

"Tôi biết rồi, tôi biết rồi". Doãn Tắc lau nước mắt cho Cao Ngữ Lam, anh nắm tay cô: "Chúng ta đi về thôi".

Cao Ngữ Lam có chỗ dựa nên hơi lấy lại bình tĩnh, cô đưa tay quệt nước mắt giống như một đứa trẻ, không quên nhắc nhở Doãn Tắc: "Xe đỗ ở đằng kia".

"Chúng ta không lấy xe vội". Doãn Tắc kéo vai Cao Ngữ Lam, dẫn cô đi ngược về phía quán cà phê: "Chúng ta đi tìm tên khốn đó".

Nghe thấy những lời này, chân Cao Ngữ Lam lập tức mọc rễ, cô đứng yên một chỗ không chịu đi tiếp: "Tôi không đi đâu, kẻ đó rất đáng ghét, tôi không muốn gặp hắn".

"Đi! Sao em có thể để người ta bắt nạt như vậy". Doãn Tắc lôi Cao Ngữ Lam xềnh xệch, anh có sức mạnh nên dễ dàng kéo cô đi: "Em không thể mỗi khi gặp oan ức lại bỏ chạy, cứ như vậy cả đời này em sẽ bị người khác bắt nạt. Có tôi ở đây, em sợ gì chứ?"

Cao Ngữ Lam lại muốn khóc. Doãn Tắc đứng lại, nâng mặt cô lên và lau sạch nước mắt trên mặt cô: "Em hãy nhìn tôi".

Cao Ngữ Lam nhìn Doãn Tắc, đôi mắt cô hoe và ngân ngấn nước, trông rất đáng thương. Doãn Tắc nói: "Em hãy ưỡn ngực ngẩng cao đầu, em không làm sai chuyện gì, em không cần phải sợ hãi".

Cao Ngữ Lam hít một hơi sâu, ưỡn thẳng sống lưng.

"Đúng rồi, phải như vậy. Em muốn khóc cũng chờ đánh xong tên khốn kia rồi khóc sau, em biết chưa hả?"

Cao Ngữ Lam gật đầu. Doãn Tắc kéo tay cô, đi vào trong quán cà phê. Ở góc trong cùng, Hồ Thiên thanh toán tiền với nhân viên phục vụ. Hắn còn chưa đi, tốt quá!

Doãn Tắc ngó bốn xung quanh rồi lấy một thùng nước đá ở quầy lễ tân đưa cho Cao Ngữ Lam. Trong thùng vẫn còn nửa già đá viên và nước. Cao Ngữ Lam nhận lấy, cúi đầu nhìn thùng đá rồi lại ngẩng mặt nhìn Doãn Tắc.

Doãn Tắc hất cằm về phía Hồ Thiên: "Em đi đi, hãy tự mình ra tay. Em phải thả lỏng bản thân, đối phó với kẻ cặn bã không thể mềm lòng. Em đừng sợ, có tôi ở đây".

Cao Ngữ Lam cắn môi, ôm thùng nước đá đi qua bên đó. Hồ Thiên vừa thanh toán xong, nhân viên phục vụ quay ra ngoài, hắn còn chưa kịp đứng dậy đã bắt gặp cảnh Cao Ngữ Lam xông tới. Đột nhiên bị một thùng nước đá đổ xuống đầu, Hồ Thiên kêu lên một tiếng, hắn chưa kịp phản ứng đã bị nện vào đầu.

Cao Ngữ Lam vừa đánh vừa mắng hắn: "Anh là kẻ biến thái, đồ lưu manh, súc sinh, mặt người dạ thú..."

Lúc này, Hồ Thiên mới định thần, hắn kêu một tiếng đầy tức giận, nhảy dựng lên định đánh Cao Ngữ Lam. Nhưng hắn vừa giơ tay, mặt hắn đã lĩnh trọn một cú đấm. Cú đấm này rất mạnh, đến mức Hồ Tiên ngã dúi sang chiếc bàn bên cạnh. Hắn còn đang hoa mắt, cổ áo lại bị người ta tóm lên, rồi một cú đấm khác bay trúng mặt. Cú đấm thứ hai này khiến hắn đổ nhào xuống đất.

Bên cạnh có người thét lên, có người gọi bảo vệ. Từ xa xa có hai người mặc đồng phục phục bảo vệ chạy tới. Cao Ngữ Lam hoảng hốt đến mức tim đập thình thịch, Doãn Tắc ngược lại không chút vội vàng, anh xách cổ áo Hồ Thiên lên, nói giọng lạnh lùng: "Anh hãy nghe cho rõ, tôi sẽ không bỏ qua cho anh".

Có lẽ do bộ dạng của Doãn Tắc rất hung hăng nên Hồ Thiên nhất thời không có phản ứng. Doãn Tắc thả người hắn xuống đất rồi quay lưng kéo Cao Ngữ Lam rời khỏi nơi đó.

Cao Ngữ Lam quay đầu, thấy hai người bảo vệ đỡ Hồ Thiên đứng dậy, không biết họ đang nói điều gì. Cao Ngữ Lam hơi lo lắng: "Có khi nào hắn kêu bảo vệ bắt chúng ta hoặc là báo cảnh sát?"

"Không đâu". Doãn Tắc cất giọng bình thản: "Hắn nghĩ em là người dễ bắt nạt, không ngờ em dẫn người quay lại đánh hắn. Hắn không biết rõ lai lịch của em, hơn nữa hắn có tật giật mình, hắn sẽ không dám làm lớn chuyện đâu. Còn phía khách sạn thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, bọn họ cũng muốn giữ thể diện làm ăn".

Doãn Tắc vừa giải thích vừa đưa Cao Ngữ Lam ra xe. Đoạn đường từ khách sạn đến chỗ đỗ ô tô không ai ngăn bọn họ cũng không có ai đuổi theo bọn họ. Đến lúc này, Cao Ngữ Lam mới thở phào nhẹ nhõm. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi khu vực khách sạn.

Bên ngoài cửa xe, hai bên đường rực rỡ ánh đèn, ánh đèn nhấp nháy từ những tòa nhà cao tầng chiếu sáng cả thành phố. Đây là một đô thị phồn hoa, đến cảnh đêm cũng rất đẹp. Cao Ngữ Lam chợt nhớ tới lời nói của Hồ Thiên: "Không chơi nổi thì đừng có ra ngoài xã hội, đừng thấy tôi cho cô chút thể diện mà dám lên mặt với tôi. Nơi này là thành phố A, là thế giới thực dụng vô cùng. Cô tưởng cô đồng ý cởi quần áo là có người chịu chơi cô? Mau cút về chốn nhà quê của cô chờ uống gió Tây Bắc đi, đồ đĩ thối".

Nơi này là thành phố A. Cao Ngữ Lam muốn rơi nước mắt, nếu lúc trước cô dũng cảm hơn một chút, có phải cô sẽ không đến thành phố A, sẽ không gặp nhiều chuyện không vui như vậy. Có phải cô suy nghĩ quá ngây thơ, cho rằng thành phố này rất tốt đẹp?

"Tôi dẫn em đi ăn chút gì nhé?" Doãn Tắc chăm chú lái xe, thỉnh thoảng đưa mắt qua thấy cô lặng lẽ lau nước mắt .

Cao Ngữ Lam lắc đầu, hơi nghẹn giọng: "Tôi không muốn ăn."

"Hay là tôi đưa em đi hóng gió nhé?" Anh lại hỏi. Lần này Cao Ngữ Lam gật đầu, bây giờ cô thật sự không muốn về nhà, có một người ở bên cạnh cũng tốt.

Doãn Tắc không lên tiếng, chỉ tập trung vào việc lái xe, phong cảnh ở bên ngoài cửa xe hơi khác lạ, Cao Ngữ Lam ngẩn người một lúc, mới phát hiện bọn họ đã rời khỏi nội thành.

"Chúng ta đi đâu đây?"

"Mang em đi bán." Doãn Tắc trả lời, vẻ mặt anh lộ vẻ lưu manh .

Cao Ngữ Lam dụi mắt: "Tôi không tin."

"Em còn khóc đấy à, mắt đã bị mù chưa? Còn có thể nhìn rõ gương mặt đẹp trai hơn cả Phan An của tôi hay không?"

(Phan An (247-300) người Hà Nam sống ở thời Tây Tấn, là một trong những mỹ nam nổi tiếng thời cổ đại Trung Quốc)

Cao Ngữ Lam phì cười: "Doãn Tắc, anh thật đáng ghét".

Xe dừng lại, Doãn Tắc quay sang giữ mặt Cao Ngữ Lam, ngắm nghía một cách nghiêm túc: "Để tôi xem nào. À, tròng mắt vẫn còn, không bị nước mắt cuốn trôi, mũi vẫn còn, chưa bị nước mắt cuốn đi, miệng cũng còn ở đây..."

Cao Ngữ Lam bị anh chọc cười khanh khách. Anh chàng này đúng là đáng ghét. Cô cười không ngừng lại được, giơ tay đẩy người anh ra. Doãn Tắc kéo cô lại, còn muốn xem mắt của cô. Hai người co kéo dây dưa, Cao Ngữ Lam dùng sức đẩy mạnh về phía trước, môi cô đột nhiên âm ấm, giống như đụng phải một vật mềm mại nào đó.

Cả hai sững sờ, Doãn Tắc lập tức quay người ngồi thẳng, giơ tay ôm miệng, liếc Cao Ngữ Lam bằng ánh mắt thẹn thùng: "Đáng ghét, sao em hôn trộm người ta?"

Cao Ngữ Lam hóa đá trong giây lát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.