Này Chớ Làm Loạn

Chương 36: Chương 36: Xin lỗi




Trời vừa sẩm tối, trên con đường rợp bóng cây xanh, người đi bộ qua lại tấp nập.

Nựu Nựu dắt con Man đầu đi đằng trước, Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam tay trong tay đi sau. Cả hai đều không lên tiếng, chỉ đan chặt mười đầu ngón tay. Trong lòng Cao Ngữ Lam xuất hiện một cảm giác êm đềm khó diễn tả, cô cảm thấy cứ đi như vậy cũng rất hạnh phúc.

Nựu Nựu vừa đi vừa quay sang giáo huấn con Man đầu: "Cái đó không ăn được", "Em đừng có nhặt rác", "Không được chạy lung tung, em có quen biết người ta đâu". Man đầu đúng là chó ngố, nhìn thấy một người xách cái túi nylon liền định đi theo người ta.

Cao Ngữ Lam chứng kiến cảnh đó bật cười, Doãn Tắc quay sang búng vào trán cô: "Cô bé ngốc nghếch?"

"Ai bảo em ngốc?" Cao Ngữ Lam xoa trán. Hai người đi theo Nựu Nựu rẽ sang một lối, đó là đường đi về Tùy Tâm Uyển. Doãn Tắc đột nhiên chỉ tay vào quán bar ở phía đối diện: "Em nhìn xem, đó là nơi em vì muốn thu hút sự chú ý của anh nên đã đánh anh và cướp Man đầu".

Cao Ngữ Lam nhìn theo hướng tay Doãn Tắc, nhớ đến chuyện say khướt đòi đi kiếm đàn ông, cô bất giác đỏ ửng mặt: "Chính anh mới vô dụng, bị một cô gái đánh đến bị thương, còn bị cướp mất chó, anh không cảm thấy ngượng, em còn ngượng thay anh".

"Ôi giời, bây giờ thì vênh vang rồi. Không biết lúc đó ai nước mắt nước mũi giàn giụa kể lể mình uống say vì bị người khác hãm hại, đầu óc không tỉnh táo mới gây ra chuyện tồi tệ. Bây giờ không thấy em khóc lóc, còn quay lại cắn anh một miếng". Doãn Tắc bóp mũi Cao Ngữ Lam, anh rất thích nhìn gương mặt nhăn nhó như cái bánh bao của cô mỗi khi bị bắt nạt.

"Làm gì có chuyện nước mắt nước mũi giàn giụa". Cao Ngữ Lam hất mạnh tay Doãn Tắc.

"Anh phải vỗ béo em mới được, không thể để gương mặt em gầy quá".

"Anh có biết anh biến thái đến mức nào không?"

"Mặt tròn tròn mới đáng yêu".

"Gầy thì anh không cần em nữa phải không?"

"Cần chứ, nhưng anh sẽ nhốt em lại vỗ béo em cho đến khi em tròn xoe mới thôi".

Hai người anh một câu tôi một câu trêu chọc nhau, thoáng chốc đã đi đến cửa Tùy Tâm Uyển. Nựu Nựu quay lại bế con Man đầu, nhìn hai người lớn bằng ánh mắt coi thường: "Cậu và chị nói chuyện chẳng đâu vào đâu cả, chán thật". Nói xong, cô bé ngoáy mông đi vào trong quán.

"Con bé đang ghen đấy". Doãn Tắc kết luận: "Lam Lam, em nhất định phải cố lên mới được, đừng để thua Nựu Nựu. Bạn trai em mà bị một cô bé cướp đi thì em mất mặt quá".

"Từ trước đến nay em thường bị mất mặt rồi nên không sao đâu".

"Em không thể có yêu cầu thấp với bản thân như thế". Doãn Tắc không nhịn được lại véo má cô. Cao Ngữ Lam gạt tay anh ra, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền mở miệng hỏi: "Doãn Tắc, nếu có một ngày một người phụ nữ nào đó cướp Man đầu của anh, anh có làm như vậy không?"

"Làm thế nào?"

"Thì là...giả bộ bị thương nặng, tìm đến nhà người ta...lừa đảo, à không, nên nói là bắt chẹt mới đúng". Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc để tìm ra từ ngữ thích hợp: "Tóm lại là không dùng cách của người bình thường để nói chuyện".

Nói xong, Cao Ngữ Lam liếc nhìn Doãn Tắc, bắt gặp ánh mắt hung hãn của anh, Doãn Tắc giơ hai tay giả bộ siết cổ cô: "Em định làm phản đấy à, dám hủy hoại hình tượng của anh. Anh không giống người bình thường ở điểm nào, còn bắt chẹt lừa đảo nữa chứ...".

Cao Ngữ Lam kêu "Ôi" một tiếng rõ to rồi quay đầu chạy mất. Bộ dạng của Doãn Tắc đáng sợ quá, nhưng lúc đó anh đúng là giả vờ bị thương còn ngồi xe lăn đến nhà cô lừa đảo mà.

Doãn Tắc chạy theo đuổi cô, Cao Ngữ Lam hét lên: "Em sai rồi, em sai rồi, anh không phải là biến thái, không phải là biến thái".

"Còn biến thái nữa". Doãn Tắc vươn tay chộp lấy Cao Ngữ Lam. Cô không thể miêu tả anh bằng tính từ hay ho hơn sao?

Cao Ngữ Lam kêu một tiếng, liền bị Doãn Tắc túm chặt kéo vào lòng. Sau đó môi cô bị một thứ gì mềm mại âm ấm đặt lên. Nụ hôn của Doãn Tắc rất dịu dàng, Cao Ngữ Lam sững người trong giây lát rồi lập tức bị anh thu hút. Đến khi hai tay cô vòng lên cổ anh, cô mới chợt nhớ ra hai người đang đứng trên đường phố.

Cao Ngữ Lam liếc đuôi mắt sang bên này, thấy có vài người đang nhìn bọn họ. Một người đàn ông trung niên trông có vẻ bặm trợn còn cười với họ, Cao Ngữ Lam giật mình đẩy mạnh Doãn Tắc ra. Doãn Tắc không biết do quá tập trung hay không đứng vững, bị một lực đẩy từ Cao Ngữ Lam, anh liền ngã bổ chửng. Đằng sau lưng Doãn Tắc là vườn hoa nằm sát vỉa hè, chân của anh bị mắc trên bậc thang của luống hoa, còn cả người ngã vào bồn hoa ở phía sau. Doãn Tắc kêu một tiếng rất lớn.

Cao Ngữ Lam không thể ngờ cô đột nhiên có sức mạnh phi thường như vậy, cô sững sờ mất mấy giây. Sau đó Cao Ngữ Lam mới chạy đi kéo Doãn Tắc. Doãn Tắc từ từ đứng dậy, mặt anh xanh như đít nhái, anh động động cổ chân thấy hơi đau.

Cao Ngữ Lam cảm thấy rất áy náy, vừa xấu xổ vừa đau lòng, cô liên tục nói xin lỗi. Ông chú bặm trợn ở bên cạnh cười ha hả, Cao Ngữ Lam xấu hổ đến mức muốn khóc. Doãn Tắc quay đầu trừng mặt nhìn người đàn ông đó, ông ta liền ngậm miệng và bỏ đi mất.

"Em xin lỗi, không phải em cố ý". Cao Ngữ Lam đỡ Doãn Tắc đi về Tùy Tâm Uyển: "Chân của anh thế nào rồi? Có bị trật khớp không, em xin lỗi..."

"Sao tự dưng em lại đẩy anh". Doãn Tắc không có ý trách cô, chỉ là không hiểu tại sao cô đột nhiên có phản ứng dữ dội như vậy. Anh nhìn trái nhìn phải, dùng ánh mắt gườm gườm đuổi mấy người đứng xem trò vui.

"Em cũng không biết nữa, tự dưng em nhớ ra chúng ta đang ở trên phố, xung quanh có nhiều người nhìn chúng ta...". Cao Ngữ Lam hối hận chết đi được, tình hình bây giờ còn thu hút sự chú ý hơn cả vụ hôn nhau trên đường phố.

Cô đúng là xui xẻo, xui xẻo hết chỗ nói.

Hai người đi vào trong Tùy Tâm Uyển, Doãn Ninh gật mình kinh ngạc: "Xảy ra chuyện gì vậy? Hai em chẳng phải đứng ở cửa quán trò chuyện sao, chị còn đang nghĩ không biết hai em tâm sự đến bao giờ mới kết thúc?".

"Đều do em không tốt". Cao Ngữ Lam cúi đầu nhận lỗi ngay: "Em đã đẩy anh ấy, không cẩn thận nên..."

"Được rồi, có ai trách em đâu". Doãn Tắc véo má cô.

"Chân của anh có đau không?". Cao Ngữ Lam giống cô vợ bé nhỏ, đỡ anh ngồi xuống ghế. Doãn Tắc định nói không đau, nhưng Cao Ngữ Lam vặn vặn cổ chân anh, khiến anh đột nhiên đau đến mức toát mồ hôi lạnh.

Cao Ngữ Lam kéo ống quần Doãn Tắc lên xem xét cẩn thận, hình như chân anh hơi sưng. Doãn Tắc cười tít mắt trêu cô: "Em đã thấy chân ngà ngọc của anh thì phải chịu trách nhiệm đấy nhé".

Cao Ngữ Lam bĩu môi: "Chân ngà ngọc của anh toàn lông là lông". Trong lòng cô đang buồn, vậy mà người này còn trêu cô nữa, đáng ghét quá.

Doãn Ninh không nhịn được cười, Quách Thu Thần cũng mỉm cười, nhưng anh ta còn tỉnh táo nghĩ đến một vấn đề hiện thực: "Có cần tôi chở anh đi bệnh viện không, bị trật chân là chuyện không nhỏ đâu".

"Đúng rồi, đúng rồi, phải đi bệnh viện kiểm tra xem thế nào". Cao Ngữ Lam lập tức tiếp lời. Đều do cô không tốt, đang yên đang lành tự nhiên cô lại làm anh bị thương.

Bắt gặp vẻ mặt đầy lo lắng của Cao Ngữ Lam, Doãn Tắc than thầm trong lòng, nếu anh nói không cần đi, chắc cô sẽ cằn nhằn mãi không thôi.

Thế là Quách Thu Thần và Cao Ngữ Lam đưa Doãn Tắc đi bệnh viện, Doãn Ninh ở lại quán trông Nựu Nựu và Man đầu. Tất nhiên là ba người lại đến bệnh viện bác sỹ Mông Cổ làm việc ở gần đó. Doãn Tắc tưởng Mạnh Cổ đã ra về, nhưng hôm nay anh ta có ca mổ, vừa vặn vẫn còn ở bệnh viện. Doãn Tắc và Mạnh Cổ thân nhau đến mức cô y tá trực ban vừa nhìn thấy anh liền gọi điện thông báo cho Mạnh Cổ.

Mạnh Cổ bước vào, đem theo nụ cười khiến người khác chỉ muốn đập dép vào mặt anh ta: "Aya, xem ai đến đây này?"

"Ông nội cậu".

"Ông nội lại bị thương rồi? Sao ông nội lần nào cũng bị thương ở chân thế? Ông nội thiếu Canxi sao?"

Hai người đàn ông không ngừng kê kích nhau. Cao Ngữ Lam đứng bên cạnh tỏ ra không vui, cô nhíu mày nói bằng một giọng vô cùng nghiêm túc: "Anh hãy kiểm tra xem anh ấy bị thương thế nào? Có muốn lắm mồm lắm miệng thì để sau đi".

Một câu nói nhằm vào cả hai người đàn ông, Doãn Tắc lập tức ngậm miệng, Mạnh Cổ sờ sờ mũi. Chiến hữu "điêu ngoa" không lên tiếng, Mạnh Cổ không thể phản bác người nhà của chiến hữu, anh ta ho khan hai tiếng, đỡ Doãn Tắc lên giường, cởi giày Doãn Tắc kiểm tra vết thương. Mạnh Cổ vừa xem xét vừa hỏi nhỏ: "Cô ấy có khí thế ra phết, là cậu đào tạo đấy à?"

"Tôi còn chưa kịp đào tạo, tự bản thân cô ấy tiến bộ".

"Sao cậu lại bị thương?"

"Là cô ấy đẩy ngã".

"Chuyện gì xảy ra vậy? Hai lần đều do cô ấy?"

"Duyên số mà. Lúc mối duyên đến muốn tránh cũng không tránh nổi".

"Nhìn bộ dạng của cậu chỉ muốn đấm cho cậu một phát".

"Cậu dám động đến một sợi tóc của tôi, cô ấy sẽ giúp tôi trả thù đấy".

Hai người đàn ông vừa khám bệnh vừa thì thầm to nhỏ, nói chuyện hoàn toàn không liên quan đến vết thương. Giọng nói của hai người không nhỏ, Cao Ngữ Lam nghe thấy hết.

"Các anh có thể tập trung một chút không?". Quả thực cô không chịu nổi lại lên tiếng nhắc nhở bọn họ.

"Tập trung, tập trung". Hai người đàn ông tiếp tục câu chuyện phiếm chỉ bọn họ mới hiểu. Sau đó Mạnh Cổ về bàn viết phiếu khám bệnh. Cao Ngữ Lam hỏi tình hình vết thương, Mạnh Cổ nói không nặng lắm, chỗ đó sẽ bị sưng vài ngày, chân đi cà nhắc một thời gian, mỗi ngày bôi thuốc là được rồi.

Cao Ngữ Lam bán tín bán nghi, Doãn Tắc cười cười, Mạnh Cổ bày vẻ mặt bi thương: "Cô có thể nghi ngờ nhân cách của tôi, nhưng không thể hoài nghi y thuật của tôi".

Cao Ngữ Lam tối sầm mặt, cô lại nhìn xuống chân Doãn Tắc, hình như sưng to hơn lúc trước, nhưng tinh thần của anh vẫn rất tốt. Cao Ngữ Lam nghĩ chắc không đến nỗi nghiêm trọng, cô liền đi ra ngoài gọi Quách Thu Thần vào đỡ Doãn Tắc.

"Cứ thế ra về sao?" Mạnh Cổ tỏ ra luyến tiếc.

"Cậu còn muốn gì nữa?" Doãn Tắc trề môi.

"Mồm miệng ngứa quá mà lâu lắm không gặp đối thủ, khó khăn lắm mới xuất hiện một người, tôi thật sự không nỡ để cậu đi".

"Tôi có người yêu mới rồi, bây giờ không còn tý tình cảm nào với cậu". Doãn Tắc xua tay rồi một tay quàng vai Quách Thu Thần, một tay khoác vai Cao Ngữ Lam.

Mạnh Cổ lấy một cái xe lăn, tiễn bọn họ xuống dưới tầng một. Trong lúc đợi Quách Thu Thần đi lấy xe, Mạnh Cổ đột nhiên hỏi Cao Ngữ Lam: "Cô bạn của cô gần đây thế nào rồi?"

"Bạn nào cơ?" Cao Ngữ Lam nhất thời không nghĩ ra.

"Nhược Vũ ấy, cô ấy dạo này thế nào rồi?"

"Tôi không biết, hôm nay tôi mới quay lại đây, thời gian trước tôi về quê".

Mạnh Cổ cau mày hỏi: "Vậy ở thành phố A cô ấy còn bạn bè nào khác?"

"Tôi không biết".

Mạnh Cổ càng nhíu chặt đôi lông mày: "Cô chẳng phải là bạn thân nhất của cô ấy sao? Tại sao hỏi câu gì cô cũng không biết thế?"

Cao Ngữ Lam ngây người nhìn anh ta không lên tiếng, Mạnh Cổ lại hỏi: "Vậy thì số điện thoại mới của cô ấy chắc chắn cô cũng không biết?"

"Cậu ấy đổi số điện thoại rồi sao?". Cao Ngữ Lam không biết thật, cô rút điện thoại ra bấm số của Trần Nhược Vũ, tổng đài báo số này không có thực.

Cao Ngữ Lam hỏi với giọng đầy lo lắng: "Cậu ấy xảy ra chuyện gì phải không?"

"Cách đây không lâu cô ấy ra mặt giúp một khách hàng, đòi bồi thường bảo hiểm gì đó, kết quả là xảy ra phiền phức, cô ấy còn bị đánh nữa. Đúng lúc cô ấy được đưa đến bệnh viện chúng tôi cấp cứu, nhưng tôi mới hỏi vài câu, cô ấy liền bỏ chạy mất. Sau đó tôi gọi điện thoại cho cô ấy, mới biết cô ấy đã đổi số khác".

"Cậu ấy không tìm đến tôi, liệu có phải cậu ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không? Cậu ấy bị thương có nặng không?"

"Vết thương không nặng lắm, chỉ là cô ấy tương đối ngốc, tự dưng lại đi ra mặt hộ người ta. Khi tôi hỏi cô ấy, cô ấy nói không thể khoanh tay đứng nhìn người khác bị vu khống không lấy được tiền bồi thường bảo hiểm. Nhưng cô ấy làm sao phải bỏ chạy, tránh mặt tôi làm gì, đúng là đồ thần kinh. Nếu cô có gặp cô ta thì hãy giúp tôi mắng cô ta một trận".

"Sao phải mắng hộ cậu, nếu có bản lĩnh thì tự cậu mắng đi". Doãn Tắc nói chen ngang. Cao Ngữ Lam cau mày, cô có cảm giác không đúng ở điểm nào đó.

Đúng lúc này, Quách Thu Thần lái xe đi tới, Cao Ngữ Lam đỡ Doãn Tắc lên xe, sau đó chào từ biệt Mạnh Cổ. Trên đường đi, Cao Ngữ Lam cuối cùng cũng nghĩ ra: "Bác sỹ Mạnh sao lại có số điện thoại của Nhược Vũ?"

Doãn Tắc trả lời: "Nhược Vũ hình như triển khai hành động tấn công. Anh nghe Mạnh Cổ nói cô ấy đến bệnh viện của cậu ấy khám bệnh mấy lần, lần nào cũng chẳng bị làm sao cả. Mạnh Cổ rất không vui, nói cô ấy lãng phí tiền".

"Vậy...hai người đó không chạm điện sao?"

"Anh nghĩ là không. Mạnh Cổ thích những cô gái nhỏ nhắn dịu dàng, trong khi đó Nhược Vũ ăn to nói lớn, trông không có vẻ gì là nữ tính. Chắc Nhược Vũ không phải loại cậu ấy thích".

Cao Ngữ Lam thở dài, nghĩ đến lời nói của Mạnh Cổ lúc nãy, Trần Nhược Vũ ra mặt giúp khách hàng, cô ấy nói không thể khoanh tay đứng nhìn người khác bị vu khống không lấy được tiền bồi thường bảo hiểm. Cao Ngữ Lam nhìn xuống điện thoại, nhớ đến nhiều năm trước cô nhận được một tin nhắn từ Trần Nhược Vũ, tin nhắn chỉ có ba từ: "Tớ xin lỗi".

Khi sự việc xảy ra, chỉ có Trần Nhược Vũ lên tiếng giúp cô, nhưng rất nhanh bị người khác phản bác nên cô ấy không thể nói gì thêm.

"Tớ xin lỗi".

Lúc đó, trong đám bạn bè cũ chỉ duy nhất Trần Nhược Vũ gửi tin nhắn cho cô, mặc dù nội dung tin nhắn đơn giản như không thể đơn giản hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.