Này, Đại Thúc!

Chương 16: Chương 16: Cảm ơn vì ngươi yêu ta




Diệp Thiến bị Vưu Lạc mắng chạy, Vưu Lạc cho Vưu Ni một ánh mắt, Vưu Ni thức thời nhẹ nhàng đem của đóng lại

“Đại thúc, thực xin lỗi, khiến ngươi sợ hãi nhưng là ta có thể bảo hộ ngươi”, Vưu Lạc không muốn nhắc lại, hắn biết hiện tại Lý Mộc Nhất cái gì cũng nghe không vào

“Ôm chặt ta”, thanh âm rầu rĩ từ trong lòng Vưu Lạc truyền ra, Vưu Lạc đem Lý Mộc đang cứng đờ ôm chặt vào trong ngực.

Vưu Ni từ trong văn phòng Vưu Lạc đi ra bị Trình Hạo kéo sang một bên:” Sao lại thế này, đại thúc có sao không?”, Trình Hạo cùng rất nhiều người ở bên ngoài đều nghe được tiếng khắc khẩu bên trong văn phòng.

“Tiểu Ni, là Diệp Thiến?”, lúc Mai Á đi ra, Diệp Thiến đã chạy mất, bất quá nghe thanh âm thì hẳn là nàng.

“Đúng vậy, nàng đối Tam ca còn chưa hết hi vọng, chết lúc nào không chết lại chọn đúng lúc Tam ca cùng đại thúc đang làm việc, Tam ca thật là biết chọn thời gian a”

“Ta cảm thấy như vậy cũng tốt, Tiểu Lạc vốn cũng không định giấu giếm sự tồn tại của Lý Mộc Nhất với mọi người, hơn nữa, ta thấy hắn là đang ước gì mọi người đều biết Lý Mộc Nhất là của hắn, đây cũng coi như là một cơ hội dành cho hắn a”

“Ân, ta đồng ý với ý kiến của Mai tỷ, loại sự tình này không phải nói càng giải quyết sớm càng tốt sao? Bằng không với tính cách của đại thúc ta thấy sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị tổn thương, khi đó muốn bù lại cũng khó khăn”, Trình Hạo cảm thấy tính cách của đại thúc tuy rằng so với trước kia đã thay đổi, nhưng với người đã từng chịu đựng quá nhiều tổn thương như thế thì sao có khả năng hồi phục nhanh như vậy.

“Cuối cùng cũng sắp có trò hay để xem rồi, bất quá có nên gọi cho nhị ca một cuộc điện thoại không, chuyện hảo ngoạn như vậy mà không có nhị ca thì thực đáng tiếc nga”, Vưu Ni lấy điện thoại ra gọi cho Vưu Ly.

“Ách, ta đây cũng muốn gọi điện thoại cho Diêm”, Trình Hạo cũng đi gọi điện thoại

Trời ạ, nếu để cho yêu nghiệt như Vưu Ly cùng tham gia thì việc này thật đúng là sẽ rất hay, Mai Á có chút vui sướng khi người gặp họa, những người này đối với Diệp Thiến đều rất quen thuộc.

Ba ba Diệp Thiến trước đây là quản gia của Vưu gia, ở Vưu gia phục vụ 50 năm, hai vị lão nhân Vưu gia đều xem Diệp Thiến lớn lên, cũng phi thường thích nàng, vốn muốn để Diệp Thiến làm con dâu thứ hai.

Kết quả Vưu Ly yêu Lí Mục, hai vị lão nhân chỉ có thể từ bỏ ý định, sau đó nghĩ đứa thứ hai đã không được không phải còn đứa thứ ba sao. Diệp Thiến trước kia chạy theo Vưu gia lão nhị, hiện tại lại bám riết không tha Vưu gia lão tam, với nàng mà nói thì gả cho ai cũng được, có thể gả vào Vưu gia mới là điều quan trọng nhất. Trong mắt nàng, chỉ cần vào Vưu gia thì một đời sẽ được hưởng vinh hoa phú quý nếu lại sinh một bé trai nữa thì về sau càng có thể mẫu bình tử quý, huống chi nàng còn có hai lão nhân Vưu gia hậu thuẫn mà.

Đáng tiếc nàng tính toán nhầm rồi, Vưu Ly thích nam nhân, nàng một chút cơ hội cũng không có, đương nhiên nếu nàng thay đổi giới tính không chừng sẽ có cơ hội. Về phần Vưu Lạc, chính mắt nàng thấy bên người hắn không biết bao nhiêu cô gái trẻ tuổi một người lại một người liên tục thay đổi, chính là những người ở bên người hắn đều biết, Vưu Lạc không phải ngốc tử, nữ nhân biết tiến biết lùi mới xứng đáng được đứng bên người bồi hắn ngoạn, còn loại nữ nhân cả ngày như keo dính vào bên người hắn không cần, mà Diệp Thiến lại chính là loại nữ nhân này.

Tuy rằng hai vị lão nhân Vưu gia cực lực tác hợp nhưng Vưu Lạc chính là không để ý tới Diệp Thiến. Về sau, Vưu Lạc trực tiếp đến tìm hai vị lão nhân nói với bọn họ nếu hai người còn như vậy hắn liền ra nước ngoài, sinh ý trong nhà sẽ để một mình đại ca quản lí, nếu đại ca có hỏi hắn sẽ nói là do hai vị lão nhân bức. Hai vị lão nhân sợ Vưu gia lão đại muốn chết, vì sao a? Ha ha, về sau có cơ hội rồi nói sau.

Kết quả, Vưu Lạc thành công chặt đứt cái đuôi Diệp Thiến, người phụ nữ hôm trước ở trong phòng Vưu Lạc mà Lý Mộc Nhất thấy chính là mụ mụ của Diệp Thiến, mẹ con Diệp gia đều muốn được đặt chân vào Vưu gia, Diệp ba ba là người thành thật cũng đã nghiêm khắc nhắc nhở bọn họ nhưng đứng trước sự giàu có quyền thế rất nhiều người đều bị nó làm cho mờ mắt, cho nên Diệp Thiến mụ mụ lừa Diệp ba ba vụng trộm đến tìm Vưu Lạc hy vọng để Diệp Thiến đi làm, còn hi vọng dựa vào tình cảm của hai gia đình trước kia mà chiếu cố Diếp Thiến nhiều một chút. Diệp Thiến cùng mụ mụ của nàng đều có cùng suy nghĩ ở gần quan sẽ được ban lộc

Vưu Lạc quyết không muốn lưu lại Diệp Thiến, nhưng dù nói thế nào đi nữa thì Diệp ba ba thật sự không sai, mới trước đây cũng rất thương yêu bốn huynh đệ tỷ muội bọn họ cho nên cũng miễn cưỡng đồng ý. Nếu hắn biết Diệp Thiến không biết tốt xấu như vậy, khiến cho đại thúc bị thương tổn dù nói gì đi nữa hắn cũng sẽ không lưu Diệp Thiến lại.

Màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ mới lên, mọi người trong công ty đều đi rồi Vưu Lạc vẫn ôm Lý Mộc ngồi trong văn phòng

“Lạc, tình yêu của chúng ta thực sự sẽ nhận được chúc phúc sao?” thanh âm từ trong lòng Vưu Lạc truyền ra

“Nhất định thế, ngươi không tin ta sao? đại thúc”, bàn tay Vưu Lạc ở trên lưng Lý Mộc Nhất nhẹ nhàng vuốt ve

“Thực xin lỗi, ta rất yếu đuối, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”, Vưu Lạc cảm thấy ngực nóng lên, nước mắt Lý Mộc Nhất nóng đến mức làm tổn thương da hắn, cũng tổn thương tâm hắn.

“Đại thúc, người phải nói xin lỗi là ta, nhưng là xin ngươi tin tưởng vào tình yêu của chúng ta, xin ngươi tin tưởng ta được không? Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi”.

Hơn nửa ngày sau, Lý Mộc Nhất ngẩng đầu lên, nhìn người trước mắt:” Lạc, ta cũng không phải thực vô dụng”, Vưu Lạc đang định phản bác lại nghe Lý Mộc Nhất nói tiếp.

“Lúc còn bé, mọi người đều rất thích ta, dù là cha mẹ, lão sư hay bạn học. Khi đó ta cũng rất khoái nhạc, tính cách cũng phi thường tốt, hoạt bát sáng sủa, ta lại phát hiện mình là đồng tính luyến ai, ta sợ, ta muốn trốn lại không biết phải chạy trốn thế nào, cho nên ta chỉ có thể lựa chọn sống cuộc sống tại đó, sau đó ta gặp Trình Thành…”, Vưu Lạc nghe Lý Mộc Nhất nói từng đoạn từng đoạn thời gian đã trôi qua có vui vẻ, khoái hoạt, hạnh phúc nhưng càng nhiều là chua xót, thương tâm, thậm chí là tuyệt vọng, Vưu Lạc thấy thật may mắn vì mình là người gặp được hắn, nếu là người khác liệu hắn có bị tổn thương một lần nữa hay không, có phải đến mức cả dũng khí sống cũng không có?

“Ta cảm thấy chính mình thực may mắn bởi vì gặp được ngươi, ngươi mang đến cho ta hạnh phúc mà từ trước đến nay ta chưa từng được hưởng, đối với ta mà nói đây là ước muốn không thể với tới, vừa rồi rõ ràng muốn cùng ngươi đối mặt, nhưng ta lại không dám, ta chỉ có thể trốn ở trong lòng ngươi để tìm kiếm sự bảo hộ, thực xin lỗi, rõ ràng đã suy nghĩ thật lâu muốn cùng ngươi đối mặt với cuộc sống nhưng là thật sự ta không làm được….” Lý Mộc Nhất úp mặt vào lòng Vưu Lạc khóc lên

“Ô,ô.oa oa” Vưu Lạc nghe tiếng khóc từ áp lực biến thành tiếng gào khóc cái gì cũng không nói, chính là thấy tay nhẹ nhàng vỗ đầu hắn:” Khóc đi, khóc đi, khóc được ra thì tốt rồi”

Lý Mộc Nhất từ trước đến giờ cũng không khóc một trận như vậy, khóc đến tê tâm phế liệt, khóc đến thống thống khoái khoái, khóc ra tất cả chua xót cùng ủy khuất trong lòng từ nhiều năm đã qua. Sau một hồi, tiếng khóc dần dần nhỏ, Vưu Lạc cảm giác được người trong lòng hơi thở đã vững vàng trở lại.

“Đại thúc”, Lý Mộc ngẩng đầu đầu nhìn Vưu Lạc

“A, đại thúc, ngươi là người của ta, bảo hộ ngươi là việc ta phải làm, thời điểm ngươi sợ hãi chỉ cần trốn ở trong lòng ta là tốt rồi, vô luận bên ngoài có chuyện gì xảy ra đều đã có ta chắn, đợi đến khi ngươi không còn sợ hãi nữa chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt là được rồi.

“Ân, ta nhất định sẽ không như vậy nữa, vì ngươi ta sẽ cố gắng thật, sự xin ngươi hãy tin tưởng ta”, ánh mắt Lý Mộc Nhất kiên định hơn rất nhiều.

“Vưu Lạc nắm tay Lý Mộc Nhất đặt lên môi hôn hôn:” Đại thúc, ngươi chỉ cần nhớ rõ bất cứ lúc nào, dù là chuyện gì đi nữa ta đều tin tưởng ngươi”

“Cho dù ta làm sai sao?”, Lý Mộc chớp đôi lông mi thật dài còn ướt nước hỏi Vưu Lạc. Vưu Lạc nhìn thấy người kia như vậy một trận lửa nóng từ dưới hạ phúc bắt đầu hừng hừng cháy lên.

“Cho dù ngươi làm sai, cho dù toàn bộ thế giới mọi người không tin tưởng ngươi, ta vẫn sẽ tin tưởng ngươi vô điều kiện”. Lý Mộc Nhất nghe thế khóe miệng liền cong lên đến một độ cong xinh đẹp.

“Lạc, cảm ơn ngươi vì đã yêu ta”. Lý Mộc Nhất ngọt ngào nở nụ cười.

“Đại thúc, thấy ta có tốt không?” Vưu Lạc ánh mắt lóe sáng.

“Ân, trên thế giới này ngươi là người tốt nhất”, Lý Mộc Nhất ôm cổ Vưu Lạc, cúi đầu trên bả vai nam nhân lại dùng sức cọ cọ.

“Như vậy không phải nên thưởng cho ta sao?” bàn tay xấu xa của Vưu Lạc dần trượt xuống phía dưới

“Ân… Lạc, ngươi muốn tiếp tục sao?” Lý Mộc ngồi trên người Vưu Lạc sao có thể không cảm giác được biến hóa rõ ràng trên cơ thể Vưu Lạc

“Ân…ân, Lạc”, cảm giác được ngón tay đã muốn tiến vào thân thể mình bất giác Lý Mộc Nhất thở dốc.

Lý Mộc Nhất cảm thụ được ngón tay thon dài hữu lực của Vưu Lạc đang ra ra vào vào trong cơ thể mình cắn môi dưới:” Lạc, khó chịu”

Vưu Lạc nhẹ nhàng cười, bàn tay kia nắm chặt lấy phân thân đang đứng thẳng của đại thúc dùng sức bộ lộng, cả trước cả sau bị hai tầng kích thích đồng thời tấn công Lý Mộc Nhất cũng bắt đầu thấy mình sắp không được:” A…a… Lạc”

“Đại thúc, thoải mái không? Nói cho ta biết ngươi muốn ta không?” Vưu Lạc muốn bức người kia nói ra những lời bản thân hắn muốn nghe nhất.

“Ân, Lạc,ta….ta muốn, cho ta”, Vưu Lạc nở nụ cười, đây chính là những lời hắn muốn nghe.

Vưu Lạc rút ngón tay:” Đại thúc, mở chân ra”, Lý Mộc Nhất do dự một chút rồi chậm rãi đem hai chân mở ra mông chậm rãi ngồi xuống.

“Ân…Lạc…” Lý Mộc Nhất cảm giác phân thân của Vưu Lạc từng chút từng chút tiến sâu vào trong cơ thể mình, ánh mắt tràn ngập *** nhìn Vưu Lạc.

Vưu Lạc cảm giác được dũng đạo ấm áp chật hẹp đang gắt gao cắn chặt lấy phân thân mình nhưng vẫn có ý xấu muốn bắt nạt đại thúc, trêu tức nhìn lại Lý Mộc Nhất tà tà cười:” Đại thúc, tự mình động thử ta xem”.

“Ân, đại thúc, ngươi chặt quá, động nhanh lên”.

“Ân…lạc…giúp ta, giúp ta, ta không được” Lý Mộc có cảm giác thắt lưng mình như sắp rời ra.

“Hảo”, hai tay Vưu Lạc đỡ lấy thắt lưng đại thúc, giúp hắn vận động lên xuống

“Ân…Lạc…dùng sức…lại mạnh một chút, a…mau…Nhanh lên, a…a…không cần bắn ở bên ngoài, bắn…bắn ở bên trong đi”

Vưu Lạc dùng sức động vài cái nữa rồi trút toàn bộ chất dịch nóng bỏng vào trong thân thể Lý Mộc nhất, hai tay ôm thắt lưng hắn hôn lên đôi môi sưng đỏ vì bị gặm cắn.

“Đại thúc, đợi lát nữa về nhà ta mới có thể rửa sạch giúp ngươi, thực xin lỗi”, Vưu lạc nói lời xin lỗi nhưng trong giọng nói mộ chút ý tứ áy náy cũng không có.

“Không….không sao, là…là ta muốn ngươi làm như vậy”.

“Ha ha, thực ngoan”. Vưu Lạc lại hạ một nụ hôn lên môi Lý Mộc Nhất

Buổi tối hai người đều không về nhà mà bị Vưu Ni kéo đi. Đến nơi, Lý Mộc Nhất trợn tròn mắt, tại sao mọi người lại đều ở đây thế này! Vưu Ly, Trình Hạo, Tiểu Ngải, Vưu Ni, Lý Khắc, ngay cả người không nên xuất hiện nhất ở đây là Mai Á cũng có mặt. Lý Mộc sửng sốt nhất là đến cả Diệp Thiến cũng có mặt nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại nhưng là nhanh chóng siết chặt tay Vưu Lạc

Đúng vậy, Vưu Ni đem sự tình nói cho Vưu Ly, Vưu Ly tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, năm đó Diệp Thiến đuổi theo Vưu Ly cũng mang đến cho hắn cùng Lí Mục rất nhiều phiền toái, tuy rằng mọi chuyện đều đã được Vưu Ly giải quyết ổn thỏa nhưng đối với người đã từng tổn thương Lí Mục của hắn, hắn dù đã báo thù một nghìn lần vẫn muốn tiếp tục báo thù. Cho nên sau khi nghe được lời nói của Vưu Ni, không nói hai lời liền gọi điện hẹn Diệp Thiến ra ngoài nói là muốn giải quyết chút chuyện. Diệp Thiến nghĩ rằng Vưu Ly sẽ giúp đỡ mình cho nên vui vẻ đáp ứng.

Diệp Thiến vừa nhìn thấy Lý Mộc Nhất cũng sửng sốt, sau đó nhìn đến tay hắn cùng Vưu Lạc đang gắt gao nắm chặt lấy nhau lập tức hiểu được đây là nam nhân mà nàng đã thấy trong phòng Vưu Lạc lúc đó. Không nghĩ tới hắn cư nhiên dám xuất hiện trước mặt mình.

“Nhị ca, hắn, hắn chính là người câu dẫn Lạc ca”, Diệp Thiến vừa chỉ vào Lý Mộc Nhất vừa nói

“Ai nói với ngươi là hắn câu dẫn ta, là ta mặt dày mày dạn quấn quít hắn, dù là một giây ta cũng sẽ không ly khai hắn”,Vưu Lạc đem Lý Mộc Nhất kéo vào trong lòng, một tay ôm chặt thắt lưng hắn.

“Lạc ca, đừng náo loạn, bên người ngươi nữ nhân luân phiên nhau đổi một người lại một người, khi nào thì có nam nhân, ngươi không cần bận tâm đến mặt mũi của hắn, có gì muốn nói thừa dịp nhị ca ở đây hãy nói hết một lần cho rõ ràng đi”.

“Ta là người biết quan tâm mặt mũi người khác sao? Ngươi rất rõ ràng a, nữ nhân bên người ta luôn luôn thay đổi là vì ta căn bản không thích bọn họ, ta chỉ đang chờ đợi một người ta yêu thực lòng mà thôi, hiện tại ta đã tìm được rồi.” Vưu Lạc nói xong quay đầu nhìn Lý Mộc Nhất, trong mắt là nồng đậm tình ý, Lý Mộc Nhất ngẩng đầu lên, Vưu Lạc cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

“Lạc, đừng náo loạn, mọi người đều đang nhìn mà” Lý Mộc Nhất da mặt mỏng oanh một cái đỏ bừng lên.

“Nhị ca ngươi đừng nghe Lạc ca nói bậy, Lạc ca sao có khả năng thích nam nhân chứ, nam nhân thì có cái gì tốt, không thể sinh con cho hắn bọn họ cùng một chỗ sao có thể có được hạnh phúc chứ”. Diệp Thiến nhìn Vưu Lạc cùng Lý Mộc Nhất cư nhiên ở trước mặt mọi người thân thiết lý trí nháy mắt bị thiêu rụi, trong đầu suy nghĩ cái gì đều nói ra ngoài.

“Gọi ai nhị ca chứ? Ngươi nên rõ ràng cho ta một chút có được không, ta họ Vưu, Vưu gia nhị thiếu gia, nam nhân của ta họ Lí, Lí đại thiếu gia, ngươi họ Diệp, xin hỏi ngươi là thân thích nhà ai trong chúng ta a? Ai là nhị ca của ngươi a?” Vưu Ly vốn tính toán đến xem náo nhiệt, chờ đến lúc Vưu Lạc thực sự không đối phó được Diệp Thiến thì mới ra tay giúp hắn, dù sao cũng phải để tên nhóc con chết tiệt kia chịu chút đau khổ, đương nhiên đây là ý định ban đầu của hắn, kết quả khi nghe đến lời nói của Diệp Thiến hắn hoàn toàn phát hỏa, chính mình cũng thích nam nhân, nàng cư nhiên dám ở trước mặt mình nói như vậy, thật sự là không muốn sống nữa sao.

Diệp Thiến lập tức biết mình đã nói sai, lão nhị Vưu gia là người trăm ngàn lần không thể đắc tội, hắn mà đã muốn thì dù là Vưu gia lão đại cũng không kiềm chế được. Cho dù có một ngày Vưu Lạc thật sự đáp ứng cưới nàng, chỉ có Vưu gia lão nhị không đồng ý để nàng tiến vào gia môn thì nàng tuyệt đối không thể vào được, mà đã không vào được Vưu gia thì vinh hoa phú quý của nàng chỉ có thể ngâm nước nóng.

“Nhị ca, ta không có ý đó, ta không nói ngươi cùng Mục ca, đừng sinh khí ha ha”.

“Ôi, vừa rồi không phải ta đã nghe nhầm rồi đi, thân ái, không phải là em đã già rồi đi, lỗ tai như thế nào lại không tốt như vậy”, Vưu Ly quyến rũ hướng vào lòng Lí Mục ở sau lưng dựa vào.

“Bảo bối, em không có nghe sai, là có người vừa nói nam nhân thì có gì tốt, lại không thể sinh đứa nhỏ, thực xin lỗi anh không thể cho em một đứa nhỏ”., Lí Mục mừng rỡ giúp Vưu Ly giải quyết nữ nhân này, chỉ cần Vưu Ly chịu ra tay đối thủ là Diệp Thiến không đáng được hắn để vào mắt, huống hồ, hắn cũng không thích nữ nhân này.

“Hừ, rõ ràng chỉ là con gà hoang, thật sự nghĩ có thể bay lên trời làm phượng hoàng a, Diệp Thiến, nói dễ nghe một chút thì ngươi là con gái của quản gia nhà ta, nói khó nghe một chút thì ngươi là hạ nhân, ngươi có tư cách gì mà đòi quở trách người trong Vưu gia, còn nữa, nam nhân kia bộ dáng so với ngươi còn xinh đẹp hơn, nga, không phải, nói đúng ra phải nói là lão nam nhân kêu Lý Mộc Nhất, là em dâu thứ ba mà Vưu Ly ta đã thừa nhận, là tam thiếu phu nhân của Vưu gia, nghĩ muốn tiến vào Vưu gia chúng ta sao, Diệp Thiến, ta khuyên ngươi đừng nằm mơ nữa. Ta thấy nên gọi ngươi là “Diệp Tiện” còn tạm chấp nhận được, ta từng gặp qua nhiều nữ nhân phạm tiện nhưng chưa thấy qua ai tiện như ngươi”. Vưu Ly nói xong phong tình vạn chủng xoay thắt lưng, Lí Mục vẻ mặt sủng nịch nhìn Vưu Ly, chính mình không biết đã bao nhiêu năm không được nhìn bộ dáng này của bảo bối, nhớ tới thời điểm hai người vừa công bố quan hệ, mỗi ngày Vưu Ly đều phải khẩu chiến quần hùng một phen a.

“Phốc, Diêm, ngươi nghe không, đại thúc là tam thiếu phu nhân, ha ha, vậy nhị ca có phải là đại phu nhân của Lý gia không a?” Trình Hạo xem như lại hiểu thêm một chút về Vưu Ly, biết công phu trên giường của hắn cao không nghĩ tới công phu cãi nhau của hắn cũng không kém a.

“Ha ha, bảo bối, ngươi nói đúng rồi, ngươi cũng là đại phu nhân Lục gia a”, Lục Diêm buồn cười nhìn Trình Hạo.

“Ách, ta cái gì cũng chưa nghe được, ta cái gì cũng chưa nghe được…”

Diệp Thiến bị Vưu Ly nói đến mức mặt hết xanh lại trắng, vốn nghĩ Vưu Ly có thể giúp đỡ mình, hiện tại thì tốt rồi, như thế nào sự tình lại thành cái dạng này? Không được, phải nghĩ biện pháp cầu cứu hai vị lão nhân Vưu gia, để bọn họ ra tay.

“Hừ, lại suy nghĩ tiện chiêu sao? Người ngươi có thể lợi dụng cũng chỉ có vài người như vậy, phụ mẫu ta sao? Ngượng ngùng nga, ta vừa từ Bắc Kinh trở về, đã nói chút chuyện với đại ca, đại ca đã đem cha mẹ đưa đến nước ngoài rồi, về phần Diệp ba ba, ta không dám vạch trần chuyện ngươi đến công ti Tiểu Lạc, Diệp ba ba khẳng định là không biết, a nha! Nếu Diệp ba ba biết mình có đứa con gái không biết liêm sỉ như vậy không biết sẽ thương tâm đến mức nào a?”. Vưu Ly rất hiểu Diệp Thiến, cũng biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì lập tức tiếp chiêu.

“Ngươi…các ngươi thật quá phận, ngươi dựa vào đâu mà nói ta như vậy, ta chỉ là theo đuổi tình yêu của mình, như thế thì có gì sai”.

“Yêu, thân ái, người ta đối với nước mắt của nữ nhân luôn miễn dịch, không cần ở trước mặt ta giả đáng thương, ta không nuốt nổi vẻ mặt này của ngươi, về phần những người khác, ta nói ngươi là không phải có chứng bệnh hay quên đi, ngươi là người như thế nào, người khác có thể không rõ ràng lắm nhưng những người ở đây có ai là không biết con người thật của ngươi, nhìn thấy liền ghê tởm.”

Diệp Thiến nhìn những người đang ở xung quanh, đúng rồi, những người này thật đúng là rất quen thuộc, nàng quay đầu nhìn về phía Lý Mộc Nhất:” Ngươi là nam nhân ngươi có biết hay không, ngươi không có khả năng mang đến hạnh phúc cho Lạc ca, ngươi buông hắn ra đi”. Diệp Thiến nghĩ nếu không thể xuống tay với người khác, vậy trực tiếp tìm tới chính chủ đi.

Lý Mộc Nhất ngăn lại Vưu Lạc muốn mở miệng hắn biết người ta hạ chiến thư với hắn, đây là cuộc chiến của hắn, hắn không thể lại trốn tránh, hơn nữa đã đáp ứng Vưu Lạc cùng một lỗi sai không thể mắc hai lần, lần này hắn không thể lại trốn trong lòng Vưu Lạc.

“Ngươi nhầm rồi, dù ta là nam nhân, ta không thể cho Vưu Lạc một đứa nhỏ nhưng điều đó không có nghĩa là ta không thể mang đến hạnh phúc cho hắn, ngược lại, ta tin tưởng hạnh phúc của Lạc chính là ta”, Lý Mộc Nhất phi thường khẳng định đối Diệp Thiến nói sau đó quay đầu nhìn về phía Vưu Lạc:” Ta thấy mình thực may mắn vì có thể gặp được hắn, từ một khắc hắn tiến vào cuộc sống của ta, thế giới vốn chỉ có hai màu đen trắng mà ta vẫn sống đã trở nên tràn ngập màu sắc rực rỡ, ta trước kia đã chịu qua rất nhiều khổ sở, nhưng hiện tại ta đã có hắn, ta cảm thấy mọi khổ cực trước kia đều đáng giá, nếu hết thảy những gì ta từng chịu đựng là điều kiện để ta được gặp hắn thì dù có khổ cực gấp trăm gấp ngàn lần như vậy ta cũng nguyện ý”, Lý Mộc Nhất đi đến trước mặt Vưu Lạc, bàn tay ấm áp của Vưu Lạc xoa xoa mặt hắn.

“Đại thúc, dù ngươi phải chịu bao nhiêu đau khổ, ta cũng sẽ mang đến hạnh phúc gấp bội cho ngươi”.

“Lạc, cám ơn ngươi vì đã yêu ta”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.