“Tiểu Dương, nếu như anh nói anh thích em thì sao?” Thích thì sẽ nói thẳng, đó là tính cách của Vương Tử Duệ. Cứ giấu diếm, người ta sẽ mãi mãi không biết được, vậy chẳng phải lãng phí một đoạn tình cảm sao?
Đương nhiên, Vương Tử Duệ chuyên nghiệp như vậy đã chứng minh được điều đó rồi, điển hình của sống chết bám lấy.
“Nếu như là vì chuyện lần trước, tôi không cần chịu trách nhiệm.” Tịch Dương chẳng thể nào hiểu nổi, sao anh lại bị người này quấn riết không tha, dây dưa kì lạ. Vẻ bề ngoài của Tịch Dương dù không quá khó coi, nhưng cũng không tính là quá đẹp, lẫn trong đám đông cũng không nổi bật.
Anh không biết, có những người yêu anh vì khí chất.
“Là anh cần em chịu trách nhiệm với anh. Thực ra đó cũng là lần đầu tiên của anh.” Bình thường mặc dù Vương Tử Duệ ăn chơi đàn đúm, nhưng không sa đọa(1), cũng coi như giữ mình trong sạch.
Tịch Dương nghe giọng điệu ấm ức của hắn, rất là mất tự nhiên. “Đại ca, là anh đè tôi, không phải tôi đè anh, được không?” Sự thật chứng minh, muốn nói chuyện tử tế với Vương Tử Duệ là không có khả năng. Thực đúng là thần kinh mới nói lời vô ích với hắn, Tịch Dương đỡ trán.
Vương Tử Duệ lại mừng rỡ vô cùng vì được thấy một mặt tính cách mới này của Tịch Dương. Thẳng thắn rất đáng yêu, đúng là hắn nhặt được báu vật mà, trên mặt vui tươi hớn hở.
Tịch Dương dứt khoát không phí thời gian cùng hắn nữa, trực tiếp về nhà.
Cho tới tận khi vào đến hàng hiên, người phía sau vẫn duy trì khoảng cách không quá xa như cũ.
Dù sao cũng là theo dõi người ta, tốt xấu gì cũng phải mang ô đi chứ.
Cuối cùng vẫn là Tịch Dương mềm lòng, thấy khổ nhục kế của đối phương rất có hiệu quả. Tịch Dương thở dài, xoay người nói với Vương Tử Duệ: “Trước lên thay quần áo đi, sau đó tôi cho anh mượn ô, rồi biến về đi.”
“Được!” Vương Tử Duệ dứt khoát gật đầu, ba bước thành hai bước đuổi theo anh, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định.
Ở góc Tịch Dương không thấy, Vương Tử Duệ vỗ vỗ gương mặt vì dầm mưa quá lâu mà cứng ngắc của mình, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu như lại sốt thêm lần nữa thì thật tốt.”
Có thể thấy, để theo đuổi được Tịch Dương, Vương Tử Duệ sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Vừa tiến vào, Tịch Du đang ở nhà, khi nghe thấy tiếng mở cửa, cậu lập tức vọt ra từ trong phòng. Bởi vì thấy mấy ngày nay Tịch Dương có chút kì quái, tuy rằng cậu ở ký túc xá, nhưng vẫn bớt thời gian về nhà ở, cẩn thận chú ý động thái của Tịch Dương.
Kết quả vừa gặp đã thấy gương mặt đáng ghét kia. Anh trai lại thản nhiên như không mời người ta vào nhà, còn lấy quần áo cho hắn ta thay.
Hắn bắt chuyện với Tịch Du, còn Tịch Dương thì bận rộn vào bếp nấu cơm.
“Này, rốt cuộc anh là ai?” Tịch Du trừng mắt nhìn hắn.
Chính là người này phát sinh quan hệ với anh trai, hiện tại cậu đã hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra với anh cậu. Tịch Du không dám trực tiếp hỏi anh, đành phải ở đây nói lời khách sáo với tên kia.
Vương Tử Duệ đến gần cậu, đôi mắt nhìn xa xa dán chặt vào bóng lưng Tịch Dương đang bận rộn nấu nướng, sau đó ghé sát vào Tịch Du mà nói: “Kim chủ của anh trai em, em hiểu ý là gì không?”
Sau đó hắn đi vào phòng vệ sinh thay quần áo, chỉ để lại Tịch Du đang ngẩn ngơ ngẫm nghĩ ý nghĩa sâu xa trong câu hắn nói.
“Kim chủ?!” Tịch Du đã đọc không ít tiểu thuyết đam mỹ, tất nhiên hiểu được ý của từ đó.
Kim chủ đều là các công tử ăn chơi có tiền, muốn đùa giỡn tình cảm của người khác! Tịch Du không biết có phải Tịch Dương mang nỗi khổ tâm gì khó nói hay không, nhưng anh cứ giấu diếm cậu, chẳng lẽ là để cậu bớt lo lắng hay sao?
Khổ nỗi Tịch Du không biết anh trai bị người đàn ông kia nắm thóp cái gì, lại chẳng thể hỏi thẳng, như vậy sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Tịch Dương. Nhớ lại lần trước mê man, Tịch Dương lộ ra sự yếu ớt, Tịch Du không thể nói cho anh biết được.
Cậu tựa ở cửa, có thể thấy rõ được bóng lưng gầy yếu của Tịch Dương.
“Anh, anh với hắn có quan hệ gì?” Tịch Du tỏ vẻ tò mò hỏi.
Tịch Dương bình thản đáp: “Bạn bè.”
“A.” Thật đúng là đáp án vạn năng.
“Anh…” Tịch Du còn muốn hỏi tiếp, lại bị Tịch Dương ngắt lời: “Em về phòng trước đi, bao giờ ăn anh gọi.”
Nói lảng sang chuyện khác nha. Tịch Du vâng lời trở về phòng, bắt đầu ở trong lòng mắng tên Vương Tử Duệ là đồ khốn kiếp.
Vương Tử Duệ cởi quần áo, nhưng lại dùng nước lạnh tắm rửa, chà xát thân thể mình. Sợ Tịch Dương chờ lâu sốt ruột, hắn tùy tiện mặc lấy quần áo của anh.
Quần áo của Tịch Dương, Vương Tử Duệ mặc vừa khít. Có hương chanh nhàn nhạt, hắn ngửi ngửi, phảng phất như thấy mùi hương thơm ngát trên người Tịch Dương.
Vương Tử Duệ nghĩ sau khi hắn thích Tịch Dương, hắn đã trở thành đồ biến thái rồi. Các thể loại phương pháp đê tiện đều dùng cả.
Tịch Dương vẫn bận rộn trong nhà bếp. Vương Tử Duệ đắc ý nâng cằm, mắt híp quyến rũ: “Được đó, vợ của anh đúng là người hiền lành, so với Tiểu Háo Tử nhà thằng kia còn giỏi hơn.”
Tiểu Háo Tử nhà thằng kia ngày nào cũng hết ăn lại nằm, ăn ngủ ngủ ăn, sống chả khác gì heo. So với nó, hình tượng của Tịch Dương trong nháy mắt trở nên vĩ đại hơn nhiều. Đương nhiên, đây vốn là “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”.
Tịch Dương cảm thấy mình bị người ta nhìn chằm chằm, khi vừa quay đầu lại, quả nhiên không sai. Bị anh bắt gặp, Vương Tử Duệ vẫn thản nhiên như không bước vào, nói “Cảm ơn.”
Tịch Dương không đáp lại, bỏ tương cà lên đĩa, định đặt lên bàn cơm. Vương Tử Duệ xông tới tích cực nhận lấy, ý muốn giúp đỡ. Cái đĩa bị hắn mạnh mẽ đoạt mất, Tịch Dương còn có thể từ chối sao.
Bộ dạng Vương Tử Duệ ra sức lấy lòng khiến anh có chút buồn cười. Tịch Dương thấp giọng nói thầm “Đồ ngốc”, rồi tiếp tục xào thức ăn.
Vì thế, Vương Tử Duệ cứ mặt dày mày dạn ở lại trong nhà họ đợi cơm. Thực ra là hắn đang muốn kéo dài thời gian, kéo tới khi Tịch Dương chủ động đuổi người.
Sự thật chứng mình là lần này Vương Tử Duệ sai rồi.
“Chờ mưa ngớt rồi hãy về, ăn cơm đi.”
A? Vương Tử Duệ kinh hỉ nhìn Tịch Dương, biểu tình khó tin sững sờ thật buồn cười. Tịch Du đang tắm, Vương Tử Duệ cùng Tịch Dương ngồi chờ.
Người kia trầm mặc, Vương Tử Duệ đành phụ trách mở đầu câu chuyện.
“Tiểu Dương, tới nhà anh làm việc đi, rất nhẹ nhàng.”
“Anh có thể gọi là Tịch Dương không?”
“À, Tịch Dương. Anh thực sự muốn giúp em, có cửa sau cho em đi, sao em không đi? So với mấy việc đứng trên đường phát tờ rơi còn thoải mái hơn mà, Tiểu Dương.”
“Hơn nữa em xem, lần trước em làm ở quán bar, quá nguy hiểm.”
“Tôi thấy anh cũng rất nguy hiểm.” Tịch Dương bổ sung.
“Á… Ha ha ha…” Vương Tử Duệ kinh ngạc cười. Không có biện pháp, ấn tượng đầu tiên đã không tốt rồi, khó mà khiến người ta tin tưởng mình.
“Tiểu Dương, anh rất nghiêm túc theo đuổi em, anh muốn giúp em.”
Lời tỏ tình nói nhiều sẽ thành giả dối, những lời nói ấy sao có thể dễ dàng nói ra, ai biết được cảm tình này có thể duy trì được bao lâu.
Tịch Dương vẫn lấy lặng yên để đáp lại, Vương Tử Duệ cũng không giận. “Chừng nào em muốn làm thì cứ nói với anh, anh đang tìm cơ hội để có thể ở bên em.” Lời nói dè dặt cẩn thận, lại chân thành thâm tình.
Có một người lấy lòng anh như vậy, hứa hẹn với anh như vậy, Tịch Dương vốn dễ mềm lòng, rất dễ sinh ra đồng cảm. Nhưng người này là Vương Tử Duệ, khởi đầu của hai người không hề tốt đẹp, vậy nên Tịch Dương không thể chấp nhận.
Mặc kệ là hắn thật lòng hay giả dối.
Ngày ấy, Vương Tử Duệ muốn khiến mình bị cảm lạnh, dưới cái nhìn khinh bỉ của Tịch Du cùng sự trầm mặc của Tịch Dương, hắn ủ rũ đi về.
Khi tắm rửa, các dấu vết nhợt nhạt trên thân thể anh tùy ý đều có thể thấy được, không ngừng nhắc nhở về cái đêm hoang đường đó. Khi ấy, bị một người đàn ông xa lạ làm cho điên loạn, rên rỉ phóng đãng, Tịch Dương chỉ cảm thấy sung sướng, không che giấu được dục vọng sản sinh trong thân thể. Tịch Dương là một người đàn ông bình thường, tất nhiên sẽ có phản ứng. Khi anh biết mình thích đàn ông, anh hiểu con đường này vô cùng khó đi. Trong vòng đời luẩn quẩn này, không có tình cảm nào kéo dài mãi mãi, bởi vì không có pháp luật ràng buộc, bọn họ có thể không kiêng nể điều gì.
Tịch Dương từng mong đợi những câu chuyện cổ tích quá sức đẹp đẽ, chờ mong có một người ở bên anh mãi mãi, coi như đó là một loại hy vọng xa vời. Có hy vọng này, Tịch Dương có thể kiên nhẫn chờ người đó xuất hiện.
Thế nhưng, Vương Tử Duệ đã xuất hiện, chẳng chút gì giống người đàn ông trong mơ của anh. Tịch Dương chỉ mong ước cuộc sống chồng chồng ấm áp bình thường, Vương Tử Duệ đương nhiên không thích hợp. Tịch Dương nghĩ anh cùng hắn là hai người ở hai thế giới khác nhau.
Tuy nói coi như bị chó cắn một phát, nhưng bị đè rồi chẳng lẽ còn ăn vạ. Thực chất Tịch Dương vẫn là một người rất ngây thơ, lần đầu tiên chẳng phải nên trao cho người mình thích nhất hay sao. Trong giây phút mơ hồ đánh mất cái lần đầu quan trọng ấy, đó chính là ấn tượng tồi tệ nhất.
Tịch Dương lấy tay nhẹ nhàng xoa lên dấu hồng hồng, xoa thế nào cũng không mất được.
Tịch Du có bài tập muốn hỏi Tịch Dương, gọi anh vào phòng mình. Tịch Dương kiên trì giảng cho cậu, nhưng Tịch Du không yên lòng, muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy? Em không hiểu à?” Tịch Dương nhạy cảm nhận ra.
Tịch Du tùy tiện phụ họa, gật đầu: “Vâng.”
Tịch Dương yêu thương xoa xoa đầu cậu: “Anh giảng lại cho em lần nữa.” Tịch Dương học chuyên ngành Tiếng Anh, bài tập môn Tiếng Anh của Tịch Du đối với anh mà nói rất đơn giản.
Cuối cùng Tịch Du vẫn muốn nuốt hết lời muốn nói vào bụng, tuy rằng là anh em ruột, nhưng vẫn có những bí mật nhỏ không muốn người khác biết.
Tan học, Tịch Dương hiếm khi bị chủ nhiệm gọi lại. Nhìn vẻ mặt của ông, Tịch Dương có chút bất an hỏi.
“Tịch Dương à, trợ cấp học bổng năm nay của em có chút vấn đề, vậy nên không thể cấp.”
“Vì sao?”
Tiền học bổng, chỉ cần thành tích học tập tại trường đạt điều kiện nhất định, ngoại trừ số tiền học bổng còn có thể xin trợ cấp vì hoàn cảnh gia đình. Số tiền khá khả quan, Tịch Dương đương nhiên phải cố gắng có được.
Giáo viên chủ nhiệm thở dài, giải thích: “Đều cho thầy, mấy hôm trước mới phát hiện bỏ sót bảng điểm của em, bên phòng hành chính tổng hợp không ghi lại, hiện tại tiền đã phát rồi, không thể bổ sung.”
Vậy nên dù cho tức giận, buồn bực thế nào, nguyên nhân là thầy chủ nhiệm sơ ý, Tịch Dương chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tịch Dương nói đã biết, giáo viên chủ nhiệm khuyên can, xin lỗi mãi, sau đó mới lắc đầu rời đi.
Phần tiền của năm học này, Tịch Dương rất tiếc nuối. Số học phần ở trường còn chưa đủ, dù sao cũng còn lâu mới tốt nghiệp, anh chỉ có thể tìm việc làm thêm. Tịch Dương rất mong mình có thể mau chóng tốt nghiệp, đến lúc đó cầm bằng đi xin việc, chi tiêu của hai anh em cũng có thể dư dả hơn.
Phía trước có một góc rẽ, ở đó có người nói chuyện, Tịch Dương vốn làm như không có việc gì đi qua, thế nhưng lại nghe được tên mình, bước chân bỗng chững lại.
“Giờ Tịch Dương theo Vương Tử Duệ rồi, mày còn dám cùng cậu ấm kia cướp người sao?”
Tịch Dương nghe ra giọng nói của Phương Chinh.
“Ai, theo người giàu có, tương lai rộng mở.” Có người nói.
“Mày thì biết cái gì, chỉ là một con vịt, chờ người ta chơi chán thì bỏ.”
“Con đàn bà dâm đãng kia mày còn muốn đâm, đói khát đến thế cơ à?”
“Đến lúc đó cái động phía sau kia dùng tiện lắm.”
Tiếng cười hèn hạ vang vọng khắp đại não, Tịch Dương không muốn nghe tiếp nữa, xoay người loạng choạng lánh sang hướng khác.
Trên đường cái, có một người mất hồn mất vía bước đi. Bước chân người đi đường vội vã lướt qua, chỉ hiếu kỳ thản nhiên thoáng nhìn, chẳng có ai quan tâm trạng thái tinh thần của một người qua đường xa lạ.
Tin tin—-
Tiếng còi xe đột nhiên vang lên, Tịch Dương bị giật mình tỉnh táo lại.
Chiếc xe kia đã mở cửa, khôi phục sự yên tĩnh trên đường.
“Tiểu Dương, em không sao chứ?” Vương Tử Duệ kiểm tra từ đầu tới chân anh.
Tịch Dương lắc đầu.
“Không muốn sống nữa sao? Đứng ngơ ngẩn trên đường!” Vương Tử Duệ có chút hoảng hốt, may mà hắn đi theo anh, chưa theo đuổi được người tới tay thì không dám lơi lỏng.
Tịch Dương giãy tay ra khỏi bàn tay của Vương Tử Duệ, qua loa giải thích: “Tôi mải suy nghĩ.”
“Anh đưa em về.”
Tịch Dương không chấp nhận, tiếp tục đi về phía trước. Vương Tử Duệ sóng vai đi cùng anh, thỉnh thoảng còn chú ý tới vẻ mặt của anh.
Sắc mặt có chút tái nhợt, sau này nhất định phải tẩm bổ thật kỹ.
*Chú thích:
(1) Nguyên văn là “lưu luyến bụi hoa nhưng không dính một phiến lá”, ý chỉ người kiểu “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” version ăn chơi, kẻ ăn chơi nhưng vẫn giữ mình cách xa điều xấu, tránh để lại hậu quả =))