-Tôi đưa cô về – Tĩnh Phong hướng về phía xe
-Anh nghỉ ngơi đi, tôi tự về được. Sắp đi học lại rồi.
-Nghe lời đi. Nhớ thư hai nấu cơm cho tôi – Tĩnh Phong kéo cô ngồi vào xe.
-Anh làm ơn dưỡng bệnh cho khỏe đi, chuyện đó tôi nhớ mà. Anh có mệnh hệ gì chắc tôi không được yên đâu. – Thiên Giai nói
-Biết cô có nhớ không? – Rồi Tĩnh Phong lái xe
-Này, anh chạy từ từ thôi, nhanh như thế nguy hiểm lắm, mất mạng như chơi – Thiên Giai nói. Cô quá sợ khi ngồi chung xe với anh, để anh cầm lái. – Anh đang còn bệnh nữa.
Nghe vậy, Tĩnh Phong giảm tốc độ, chạy từ từ. Tới trường, anh mở cửa xe, Thiên Giai xuống chào anh, anh chỉ gật. Sau đó đóng cửa xe rồi lao đi. Thiên Giai chỉ biết lắc đầu.
Ngày lại ngày, cô vẫn nấu cơm cho anh, khiến rất nhiều người hiểu lầm.
……………………………………..
Tại quán bar
-Chị Nhã ơi, con nhỏ đó cứ bám lấy anh Phong thôi. Nghe nói tuần vừa qua nó về quê anh Phong tìm nó dữ lắm – Một đứa con gái đang học lớp 10, ngồi nói chuyện với Nguyệt Nhã
-Mẹ nó, đã bảo đừng đụng đến Tĩnh Phong mà còn mặt dày – Nguyệt Nhã tức giận
Một đứa con trai từ bên ngoài đi vào quán bar, nói với Nguyệt Nhã rằng:
-Chị Nhã, hơn 1 tuần trước người của Tĩnh Phong có đánh nhau với bọn Demon khiến chúng thua thảm hại. Nghe nói tên thủ lĩnh đó giờ căm thù Tĩnh Phong lắm.
-Được rồi. ‘ Tĩnh Phong, nếu em không có được anh, thì đừng mong người khác có được anh” – Nguyệt Nhã nghĩ thầm- Mọi người cứ vui chơi đi, tôi có công chuyện.
-Chào chị – Cả đám người đồng thanh
Lái chiếc xe máy, cô đi thẳng đến địa bàn của Demon. Bước qua cánh cửa, đi vào một căn phòng không quá sang trọng là thủ lĩnh của Demon đang ngồi uống rượu cùng mấy đàn em thân cận.
-Chúng ta có thể thương lượng không. Tôi là Nguyệt Nhã, chúng ta có điều cần nói về Tĩnh Phong. Có thể tôi sẽ giúp ích cho anh đấy.
-Hahaha, cô nói đi. Lâu lắm rồi mới có người đến đây vì Tĩnh Phong đấy. Để tôi đoán nhé, cô cũng chỉ là một trong những người đeo bám hắn ta mà thôi – Tên thủ lĩnh cười sảng khoái.
-Anh nghĩ sao thì nghĩ, nhưng chuyện này sẽ có lợi cho chúng ta – Nguyệt Nhã đã tức giận lắm rồi, nhưng vì chuyện lớn nên cô đành nhịn
-Nói đi – Tên thủ lĩnh ra lệnh
-Là thế này, Tĩnh Phong đang để ý một đứa con gái tên là Thiên Giai. Tôi nhờ anh bắt cóc con nhỏ đó rồi tống tiền, sau đó giao cho tôi xử lí. Như vậy, tôi vừa có thể trừ khử được tình địch của mình, anh vừa có tiền để tiêu mà lại vừa hả giận. Nhưng nếu anh có đánh thì đừng nặng tay quá kẻo làm Tĩnh Phong bị thương.
-Haha, cô quá nham hiểm.
-Anh có đồng ý không? Hay để tôi nhờ nhóm khác?
-Được thôi, ngày mai tiến hành luôn. – Tên thủ lĩnh tiếp tục nốc rượu
-OK, vậy tôi về, nhờ vào anh đấy.- Nguyệt Nhã quay ra.
………………………………………
-Chị ơi, em về nhé – Thiên Giai xin phép chị chủ quán
-Ừ, em về đi, nhớ cẩn thận nhé. À mà này, cậu bạn kia không đón em sao ?- Chị chủ quán hỏi
-Ai ạ? À, anh ấy chỉ là anh của em thôi – Thiên Giai cười.
-Em về đi không thôi trễ, nguy hiểm lắm .
-Em chào chị – Thiên Giai bước ra cửa, hòa vào dòng người. Có một bàn tay đặt lên vai cô, cô quay lại thì bị tên đó đánh ngất đi, đưa về địa bàn của Demon
- Thưa anh, em đã đưa cô ta về – Tên vừa nãy báo cáo.
-Được, ra ngoài đi – Tên thủ lĩnh ra lệnh ( có ai thắc mắc về thủ lĩnh Demon ko nhỉ, xin chờ vài phần tiếp theo nhé ) Hắn bước tới cạnh cô, nâng cằm cô lên, quan sát kĩ lưỡng. “Tên Tĩnh Phong này cũng thật tinh tế, chọn được một người đẹp như vậy”- hắn nghĩ thầm. Hắn cảm thấy mình không thể đụng đến được cô gái này, nên đành để cô yên. Sáng mai sẽ giao cô cho Nguyệt Nhã