Tĩnh Phong thấy Thiên Giai liền đứng dậy, đi về phía cô, ôn tồn hỏi:
-Có chuyện gì à?
Cô gật đầu:
-Em muốn ở lại ăn trưa với bạn. Chiều rồi qua nhà anh được không?
-Cũng được, vậy chiều anh qua đón em. Điện thoại em đâu mà phải xuống đây?
-Hết pin mất rồi. Em không nhắn tin được mới xuống tìm anh.
Có lẽ do khi nãy đi lại nhiều, cộng với vết thương còn chưa khỏi hẳn nên liền có một trận đau bụng hành cô. Cô ngồi thụp xuống, ôm bụng, lộ rõ vẻ đau đớn. Tĩnh Phong liền ngồi xuống, lo lắng hỏi:
-Em có sao không? Đau bụng nữa à? Để anh đưa về phòng?
Thiên Giai lắc đầu, nói cô có thể tự đi. Nhưng anh nào cho. Trong lúc cô còn ôm bụng đã bế xốc cô lên. “A”- Thiên Giai la nhỏ, để mọi người thấy thì mặt mũi cô để đâu? Cô cuộn tròn trong vòng tay của anh, rúc đầu vào bờ ngực rắn chắc.Anh nhìn cô cười nhẹ. Hic, sao lại đau bụng lúc này chứ? Anh bế cô đi về hướng kí túc xá. Đến chân cầu thang, cô nói:
-Này, anh để em ở đây đi, em tự lên được rồi.
-Không được, nhỡ có mệnh hệ gì em để anh chịu à?
-Sẽ không sao đâu, anh đừng lo lắng quá.
-Vậy em lên đi, anh ra chỗ Dương với Vũ.
Thiên Giai gật đầu, sau đó liền bước lên. Tĩnh Phong chờ cho đến lúc cô đã lên đến phòng mới quay đi.
……………………………
Dương và Vũ
- Này, cô ấy sao vậy?- Kỳ Dương hỏi
-Vết thương trúng đạn hôm bữa chưa khỏi hẳn nên bị đau – Tĩnh Phong trả lời
-Cứ tưởng ngày hôm đó anh hùng cứu mỹ nhân, ai dè mỹ nhân lại đỡ đạn cho anh hùng, haizzz. – Quốc Vũ làm bộ thở dài
-Rồi giờ mày tính sao? – Kỳ Dương
-Thiên Giai ở với tao đến khi vết thương khỏi hẳn- Tĩnh Phong
-Có phải mày bắt cô ấy đến ở với mày không? Cứ kiểu đấy mất người yêu như chơi con ạ – Quốc Vũ
-Nhà có hai người…. Nhà có hai người..- Kỳ Dương nói to
-Ba người, Tích Ngọc nữa – Tĩnh Phong cãi
-Vâng thì ba người, mà làm vậy sao Thiên Giai dám nhìn mặt mũi người ta? – Kỳ Dương
-Hiện tại thì chỉ cần mày ngậm miệng lại là được. Về, tao đón Tích Ngọc – Tĩnh Phong đứng dậy, hai người kia cũng đứng theo. Xe của Tĩnh Phong lao vun vút trên đường quốc lộ, hướng về trường của Tích Ngọc. Đến nơi, ba người chờ thêm khoảng 10p thì Tích Ngọc tan trường. Cô chạy thật nhanh về phía xe của Tĩnh Phong, mở cửa xe:
-Anh ba, về thôi. A, có cả anh Dương và anh Vũ nữa.
-Chào em – Dương, Vũ đồng thanh.
-Tao xuống đây được rồi, để tao bắt xe về. Mày đưa Ngọc về đi Phong – Quốc Vũ
-Mày ngồi đó đi, tao chở về cũng được – Tĩnh Phong
Tĩnh Phong lại lao xe đi vun vút, chẳng mấy chốc đã đến nhà Quốc Vũ và Kỳ Dương. Trên đường đi, Tích Ngọc nói:
-Anh ba, anh mà lái xe như vậy bạn gái anh chắc sợ lắm.
-Em khỏi lo
-Anh, anh ghé siêu thị mua chút gì về nấu ăn đi. Em thèm món ăn mà anh nấu quá
-Em thích thì tự đi mà nấu
-Thôi mà anh, anh thừa biết em nấu không bằng anh rồi mà.- Tích Ngọc làm mặt nhõng nhẽo
- Được rồi cô nương- Tĩnh Phong đành đầu hàng với cô em gái của mình, lái xe vào siêu thị. Cô em của anh được dịp đòi anh mua đủ thứ. Lúc ra, mỗi người cầm một tay tới hai túi đồ, Tích Ngọc nói mua như vậy là để dự trữ. Trưa hôm đó, Tĩnh Phong làm ba món ăn mà Tích Ngọc thích nhất. Công nhận sức ăn của cô nhỏ này ghê thật, ăn hết tất cả những gì anh nấu. Ăn xong, cô xoa xoa bụng , cười nói với anh:
-Anh ba, mai mốt cô nào vớ được anh chắc sung sướng lắm.
-Cô chỉ giỏi nịnh. Sao không dùng cái giỏi của mình để học mấy môn tự nhiên đi
-Anhhh, xin đừng đụng đến nỗi đau của em – Tích Ngọc la lớn. Trước giờ môn tự nhiên cô toàn hỏi anh cô thôi, nỡ lòng nào anh lại chọc cô như thế
-Haha, được rồi. Anh có chuyện muốn nói với em.
-Chuyện gì vậy anh?
-Ừm, chiều nay sẽ có người đến nhà mình ở, em chuẩn bị phòng bên cạnh phòng em cho sạch giúp anh.
-Ai mà có phước vậy, có bao giờ anh cho người lạ vào nhà mình ở đâu?
-Người này đặc biệt, em đừng hỏi nhiều nữa, thu dọn chén rồi rửa đi, anh lên trên đây. – Tĩnh Phong đẩy ghế đứng dậy.
-Xí, cái người gì mà…. — Tích Ngọc chu môi, làm mặt giận.
-Người gì cũng là anh của em thôi.- Tĩnh Phong nhún vai
-Anh…anh. Aaaaa, tức quá, không thèm nói chuyện với anh nữa.
Tĩnh Phong thấy vậy chỉ biết mỉm cười rồi lên lầu, anh cần nghỉ ngơi một chút. Có lẽ trong mấy ngày qua quá mệt nên anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Chiều nay còn phải đón Thiên Giai qua nhà nữa. Nghĩ vậy, anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô: ” Chiều 5h anh đón em, em chuẩn bị đi”
Tin nhắn phản hồi: ‘Em biết rồi, anh ăn trưa chưa?”
” Vừa mới xong, còn em?”
” Em cũng vậy, đang nằm nói chuyện với bạn”
” Em nghỉ ngơi đi, cẩn thận vết thương”
” Em biết rồi, đại ca cũng nghỉ trưa đi ạ” kèm theo đó là 1 icon mặt cười gian ( chị này giờ to gan thật )
Đọc những dòng tin nhắn của cô, anh bật cười, anh đâu có ngờ cô thú vị đến thế