Thoáng một cái đã đến cuối tuần. Anh đưa Tích Ngọc về nhà lớn rồi chở Thiên Giai đi bệnh viện tái khám. Thiên Giai khám ở tầng hai của bệnh viện, Tĩnh Phong nắm tay cô dẫn cô vào. Khi đi qua khoa sản, một vài người xì xầm bàn tán:
- Trời, còn nhỏ vậy mà đã cùng người yêu đến bệnh viện, lại phá thai cho xem.
- Chị thấy không? Giới trẻ bây giờ nó yêu đương loạn xị, hở tí là phá thai.
- Không biết giữ mình thì phải lãnh hậu quả thôi.
- Sau này có ân hận cũng không kịp.
Mấy lời đó cứ vô tình lọt vào tai của Tĩnh Phong và Thiên Giai, khiến hai người đỏ bừng mặt. Thiên Giai vô thức nắm chặt tay của Tĩnh Phong hơn. Tĩnh Phong thấy vậy, biết cô đang bị những lời nói kia làm rối loạn liền nắm chặt tay cô, như một lời động viên. Cuối cùng họ cũng đến được phòng khám. Vị bác sĩ từ tốn nói họ ngồi. Sau khi khám xong, ông nói:
- Tình hình rất tốt, vết thương đã không còn trở ngại gì. Nó đã liền lại rồi.
- Cám ơn bác sĩ, vậy bây giờ con còn phải chú ý việc gì nữa ạ? – Thiên Giai lễ phép hỏi
- Không cần chú trọng quá mức đâu, vì bây giờ con hoàn toàn như một người bình thường, không bị vết thương làm cản trở sinh hoạt hằng ngày.
- Vậy con xin phép về đây ạ.
- Ừ, mà không cần tái khám nữa đâu nhé.
- Vâng, con biết rồi ạ. – Thiên Giai đứng lên chào ông bác sĩ đáng kính. Tĩnh Phong đứng bên ngoài chờ cô, thấy cô ra liền vội hỏi:
- Sao rồi.
- Mọi thứ đều tốt cả, vậy là em có thể đi làm rồi.
- Về thôi. – Tĩnh Phong quay người, bước xuống hướng cầu thang. Thiên Giai đi theo phía sau anh, cô đang suy nghĩ xem hôm nay nấu món gì.
- Anh Phong
- Thiên Giai này
Cả hai đồng thanh.
- Em nói trước đi
- Vậy em không khách sáo nhé. Chút nữa anh ghé qua siêu thị để em mua chút đồ, hôm nay muốn nấu món gì đó ngon ngon cho Ngọc ăn.
- Cũng được.
- Mà khi nãy anh muốn nói gì vậy?
- Tính rủ em ngày mai chủ nhật ra ngoài.
- Đi đâu bây giờ?
- Về rồi tính. – Tĩnh Phong kéo Thiên Giai vào xe. Anh lái xe tới siêu thị, cùng cô chọn lựa mọi thứ rồi về nhà. Nhưng anh chợt nảy ra một ý nghĩ : hôm nay đi chơi, ngày mai đưa Ngọc đi coi phim. Vậy là anh liền rẽ hướng xe, cho chạy thẳng đến khu vui chơi của thành phố. Thiên Giai không khỏi bất ngờ, vì đây không phải là đường về nhà, nhưng cô cũng không dám hỏi gì thêm. Đến nơi, cô nhận ra đó là nơi mà lần trước cô và anh đã từng đến. Xuống xe, cả hai cùng bước vào trong, Tĩnh Phong nói:
- Lần trước ở bệnh viện anh đã tự hứa khi em khỏi bệnh sẽ đưa em đến đây một lần nữa.
- Nhưng chúng ta còn phải nấu cơm mà, còn Tích Ngọc nữa.
- Không cần lo. Đi nào.- Tĩnh Phong kéo tay Thiên Giai, cùng cô chọn đồ chơi. Khi anh đang mua vé, cô liền đi qua quầy gần đó để mua kem. Đang nhận kem từ tay chị chủ bán hàng, bỗng kem trên tay cô bị hất xuống. Thiên Giai nhìn qua người đã làm việc đó, là Nguyệt Nhã. Đã lâu lắm rồi cô mới gặp lại cô ta, nhưng dáng vẻ đanh đá kênh kiệu lại không hề khác xưa. Cô ta cất cao giọng mà hỏi :
- Sao, lại đến cùng Tĩnh Phong ? À, tao đã thấy anh ấy rồi. Rốt cuộc mày vì điều gì nơi anh ấy mà cứ bám hoài thế? Chung quy là vì tiền thôi.
- Tôi không hề tiếp cận anh ấy vì tiền. – Thiên Giai nói thẳng – Chị đừng bao giờ cũng cho mình là đúng.
- Tao nói sai sao? Hahaha. – Nguyệt Nhã ghé đầu vào gần tai Thiên Giai – Tĩnh Phong sẽ rất đau lòng nếu mày có tai nạn nhỉ? Để mày hay anh ấy là người đau lòng? Yên tâm, tao sẽ chọn cách nhẹ nhàng nhất để cướp Tĩnh Phong từ tay của mày. Xem ra, trong mắt tao bây giờ, mày chỉ là một món đồ chơi đáng thương trong tay Tĩnh Phong mà thôi. – Nguyệt Nhã quay người, bước đi chỗ khác.
Tĩnh Phong sau khi mua xong vé, tìm xung quanh mình lại không thấy Thiên Giai, anh liền đi tìm cô. Thật may khi cô ở ngay quầy gần anh, anh thấy cô như người mất hồn, vội đi đến vỗ vai cô mà hỏi:
- Sao vậy, sao lại chạy ra đây?
- Hả – Thiên Giai giật mình- Không có gì, em muốn mua kem.
- Vậy sao chưa mua?
- Em mua rồi, nhưng lại vô ý làm đổ, giờ phải mua lại.
- Mua đi.
Thiên Giai liền đi mua lại hai cây kem khác, những câu nói của Nguyệt Nhã cứ lởn vởn trong đầu cô. Cô không mua kem nữa mà chỉ đi đến bên Tĩnh Phong. Cô thật sự lo ngại nếu Tĩnh Phong xảy ra chuyện. Tĩnh Phong nhận ra hết những biểu hiện trên khuôn mặt cô, trước khi đi vào những trò chơi, anh kéo cô ra chiếc ghế đá, nói cô ngồi xuống rồi hỏi:
- Có chuyện gì à?
- Không đâu, chỉ là suy nghĩ lung tung thôi.
- Vậy chúng ta đi. – Tĩnh Phong nắm tay Thiên Giai chuẩn bị kéo cô đứng dậy
- Khoan – Thiên Giai ngước lên nhìn Tĩnh Phong – Em muốn hỏi điều này
- Ừ, em hỏi đi.
- Nếu… một ngày nào đó, ừm… em và anh… lạc mất nhau thì sao?
- Hả, em đang nói cái gì vậy?
- Anh trả lời đi.
- Sao lại nói mấy chuyện đó? Anh không thích nghe những lời nói đó từ em.
- Anh có trả lời em không?
Tĩnh Phong im lặng. Một lúc sau, anh nói:
- Nếu lạc nhau, em cứ đứng yên một chỗ, đừng đi tìm anh. Vì càng đi, em càng xa anh mà thôi.
- Vì sao vậy? – Thiên Giai thoáng buồn – Nếu không tìm thì cơ hội gặp được anh sẽ càng nhỏ.
- Vì anh là người đi tìm, nếu em cứ đi, chẳng phải hai ta càng xa nhau sao? Em từ nay không được nói đến chuyện này nữa. Biết chưa?
- Em biết rồi – Thiên Giai gật đầu, mỗi lần cô lo lắng anh luôn là người mang lại cho cô cảm giác an tâm. Nhưng cả hai không bao giờ biết được, tương lai của họ sẽ như thế nào? Liệu Tĩnh Phong có phải là người đi tìm Thiên Giai hay không? Hay anh sẽ chán ghét cô. Tất cả chỉ có thể biểu đạt bằng hai từ : DUYÊN PHẬN
_______________________________**************************************_____________________
” Em chỉ có thể gọi anh là duyên phận, vì chính duyên phận đưa anh đến với em. Nhưng cũng chính nó mang anh đi xa khỏi em, có thể là sẽ xa mãi mãi.”