Hôm sau, giờ ra chơi, Tĩnh Phong lên sân thượng hóng gió. Lấy điện thoại ra, nhanh chóng soạn một tin nhắn và chờ đợi. Bỗng một nữ sinh bước đến bên anh, cố dùng cung giọng nhẹ nhàng nhất mà hỏi anh:
-Anh Tĩnh Phong, sao anh lại lên đây? Nghe nói hôm qua anh bị thương, có thể để em giúp anh băng lại không?
Người này chính là Kiều Nguyệt Nhã, con gái của một chủ nhà hàng nổi tiếng trong thành phố. Cô ta vào trường này không biết là nhờ tiền hay nhờ tài nữa. Anh rất ghét loại con gái cứ bám lấy anh, ra vẻ nũng nịu, quan tâm anh. Anh chỉ lạnh lùng:
- Không cần.
-Nhưng để vậy sẽ rất nguy hiểm đó. Em hoàn toàn có thể giúp anh.- Nguyệt Nhã vẫn không từ bỏ ý định
-Người anh cần đã đưa đến.- Giọng của một nam sinh vang lên
Nguyệt Nhã quay lại, là Thiên Giai. Sao cô ta lại đến đây? Không phải vài ngày trước đã cảnh cáo cô ta không được đụng đến Tĩnh Phong rồi sao?
-Lại đây- Tĩnh Phong ra lệnh
Thiên Giai có chút lo sợ. Tĩnh Phong ở một mình đã đáng sợ rồi, giờ lại có thêm chị của lớp 11B hôm trước, cô thật không biết mình phải làm thế nào?
-Anh.. gọi tôi có gì không? Thiên Giai mở lời
-Giúp tôi rửa vết thương – Tĩnh Phong nhìn cô
-Tĩnh Phong, việc này em có thể giúp anh, không cần đến cô ta đâu- Nguyệt Nhã cố kìm nén cơn tức giận
-Không phải việc của cô – Tĩnh Phong chán ghét thể loại như cô lắm rồi
-Không được, việc này phải để em. – Nói rồi Nguyệt Nhã hùng hổ tiến tới chỗ Thiên Giai, giật lấy túi y tế mà nam sinh lúc nãy đưa cho cô, thuận tay xô cô ngã, lưng đập vào tường đau điếng.
Tĩnh Phong thấy cảnh đó thì không khỏi tức giận, chạy tới đỡ Thiên Giai, nhìn Nguyệt Nhã với đôi mắt đầy sự ghét bỏ mà nói:
-Đưa cô ta đi ngay, nếu Thiên Giai có chuyện gì thì cô gánh không nổi đâu.
Nguyệt Nhã tức lắm, nhưng đành đi xuống theo nam sinh kia, không quên bỏ lại cho Thiên Giai ánh mắt căm thù. Lúc này Tĩnh Phong mới buông Thiên Giai ra, nhẹ nhàng hỏi:
-Không sao chứ?
-Không sao, để tôi giúp anh rửa vết thương. Sắp hết giờ ra chơi rồi.
-Cô nghỉ tiết này đi.
Suy nghĩ một chút, thấy tiết sau là của lịch sử, cũng không có gì quan trọng lắm nên gật đầu đồng ý.
Cô làm rất cẩn thận, sợ bị nhiễm trùng vết thương. Băng lại kĩ, rồi dặn anh
- Chắc vài ngày nữa là khỏi thôi, anh chú ý một chút
-Vậy cô giúp tôi rửa mỗi ngày được không?
-Việc này…tôi…
-Sao? sợ tôi lắm sao? Tôi ăn được em sao? ( đổi cách xưng hô rồi này bà con )
-A, không phải..chị ấy..lúc nãy – Thiên Giai không biết nói sao nữa, nên những lời ra khỏi miệng không hề ăn khớp với nhau.
-Nguyệt Nhã? cô ta làm gì sao?
-Thực ra, vài ngày trước chị ấy đến tìm tôi, nói tôi đừng đụng đến anh nữa, nếu không chị ấy sẽ không biết kết quả thế nào đâu. Chị ấy chỉ nói thế thôi, không hề nói gì thêm.
-Thực có chuyện đó- Anh lo lắng nhìn cô
-Ừm- cô gật đầu. Chợt nhớ ra điều quan trọng lại nói thêm- Anh đừng làm gì chị ấy, tôi nghĩ chị ấy không có ác ý đâu.
- Tôi biết. – anh biết rõ con người của Nguyệt Nhã, điều gì cô ta muốn là sẽ làm. Phải canh chừng hơn- Em.. không sống cùng gia đình sao?
-Ba và dì ở quê, tôi lên đây học vì muốn thực hiện ước mơ ngày trước của mẹ. Ba và dì thương tôi lắm nhưng tôi cũng thương mẹ, vì vậy tôi chọn lên đây. Còn anh?
-Tôi sống với em gái. Anh cả đã đi du học rồi. Ba mẹ đều là doanh nhân nên ít khi tôi gặp mặt họ trước 11h đêm. Càng lớn thời gian tôi ở cạnh họ càng ít. Em tôi đáng thương hơn. .- Nói tới Tĩnh Phong ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh thẳm. Sinh nhật mình anh đều cùng em gái cô độc trong ngôi nhà to lớn với vài người giúp việc. Sáng hôm sau thì đã thấy gói quà to ở góc phòng. Nhưng anh đâu cần điều ấy, anh cần tình cảm gia đình hơn. Anh thông cảm với họ nhưng đôi khi thấy rất tủi thân.
-Anh thật sự rất cô độc. Vậy nên anh mới lạnh lùng như vậy sao?
-Đúng vậy, tôi còn không hiểu chính mình.
-Nói ra anh sẽ thấy lòng nhẹ nhõm hơn.- Thiên Giai không còn thấy anh đáng sợ nữa, cảm thấy mình còn may mắn hơn anh về mặt tình cảm gia đình.Trống đánh, hết một tiết nữa rồi, nhanh quá.
- Tôi xuống trước đây. – Thiên Giai
-Ừm. Tĩnh Phong gật đầu
Cô khuất bóng, anh vẫn chìm trong suy nghĩ của mình. Sao anh lại mở lòng với cô như vậy? Anh gọi là tâm sự với cô sao? Nhưng thật sự điều đó khiến anh rất thoải mái.Không nhịn được mà cười, chỉ là một chút cong nơi khóe miệng nhưng cũng đủ làm nổi bật vẻ điển trai của anh . Đúng như cô nói, những tâm tình trong lòng được bộc lộ ra thì sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Anh hình như càng ngày càng quan tâm đến cô, nếu không thì việc Nguyệt Nhã ức hiếp cô anh đã không thèm để ý đến.