Nhà kho bỏ hoang.
Bên trong cái nhà kho cũ nát đã được bỏ hoang từ
lâu hôm nay thật nhộn nhịp. khép nép bên cạnh một người khôi ngô tuấn tú đang ngồi trầm tư, tên áo đen lúc nãy lên tiếng:
- Dạ thưa anh, em đã đưa con nhỏ đó và bạn của nó đến rồi ạ.
- Tốt. nó đâu rồi? mặt giãn ra tỏ vẻ hài lòng chàng trai đó trả lời.
- Dạ em đã trói nó cùng với bạn ở đằng kia ạ. Vừa nói hắn vừa chỉ tay
về bên phải nhà kho. Nơi đó có ba người đang bị trói tay nằm ngất xỉu
trên nền đất đầy bụi bặm.
- Đánh thức bọn chúng dậy, tao có chuyện muốn nói. Chàng trai đó ra lệnh
Tên áo đen khi nghe xong liền đi lại chỗ nhóm Nhật Linh bị trói mà
không dám chần chừ thêm một giây phút nào, lời nói của chàng trai ấy
thật sự rất có trọng lượng. đến chỗ nhóm Nhật Linh đang nằm, hắn lấy
chân khều khều vào người Thái Vũ và nói:
- Dậy, dậy mau, đại ca tao muốn nói chuyện với bọn mày. Không có phản ứng. hắn lại đá mạnh
hơn. Không có phản ứng. bực mình hắn lấy hết sức đa vào người Thái Vũ.
Một tiếng hự vang lên, Thái Vũ miệng phun ra một ngụm máu và bật ho khẽ. Cậu bắt đầu mở mắt. lớp bụi dày dưới mặt đất bị khuấy động tạo nên một
cơn mưa bụi bay lơ lửng khiến người khác không thể thở được. cậu thấy
người mình ê ẩm, môi bị đánh đến sưng vẩu lên thật khó chịu. cậu ngước
đôi mắt lên và nói với tên áo đen:
- Mau thả bạn tao ra, bạn
tao ở đâu? Mày giấu bạn tao ở đâu. Mỗi lần cử động phát ra một tiếng nói là miệng cậu đau nhói cũng vì thế mà âm thanh bị méo mó phát ra không
rõ.
- Ha ha ha. Đồ anh hùng rơm, bạn mày đang nằm bên cạnh mày
đó. Nghe tên áo đen nói xong, Thái Vũ liền quay qua bên cạnh, là Kim Chi cô ấy bị đánh sưng hết cả mặt, vậy ắt hẳn bên kia là Nhật Linh rồi. cậu lo lắng nhìn qua, hi vọng là cô không sao. Khi quay sang bên kia cậu
thấy Nhật Linh đang nằm sõng soài dưới đất nhưng may mà không có vết
thương nào nặng thở ra một hơi giống như trút đi gánh nặng cậu nói với
tên áo đen:
- Mày muốn gì, nếu là tiền tao có thể nói gia đình chuẩn bị cho mày, chỉ cần mày thả bạn tao ra là được.
Bốp.
Tên áo đen đấm vào mặt Thái Vũ một cái đau điếng. hắn nói:
- Tiền à? Nhà mày liệu có bao nhiêu tiền mà dám to mồm nói chuyện với tao hả. mày….
- Mày định dây dưa đến khi nào hả thằng kia. Tao bảo mày đánh thức tụi
nó dậy chứ đâu nói mày đến đó mà tán phét hả? mày muốn cái chân mày
thiếu một cái không mà dám trái lời tao. Tên cầm đầu tức giận nói làm
tên áo đen kia sợ xanh mặt, mồ hôi toát ra đầm đìa. Hắn lấm la lấm lét
nhìn tên đại ca nói giọng run rẩy
- Dạ, em xin lỗi đại ca. nói rồi hắn chạy tới lay lay người Nhật Linh nói:
- Dậy, dậy mau lên. Đại ca tao muốn nói chuyện với mày.
- Đầu mày làm bằng bã đạu hay sao mà ngu vậy hả? con nhỏ đó là vợ mày
hay sao mà lay lay thế kia hả? lấy nước tạt vào cho nó tỉnh lại. MAU.
Tên cẩm đầu sốt ruột vừa đi lại vừa nói. Về phía tên áo đen, khi thấy
tên đại ca tức giận thì càng sợ hơn. Hắn cuống xuồng chạy ra cửa tìm
nước nhưng vì sợ quá nên chân này vướng chân kia ngã nhoài ra tạo nên
một cơn mưa bụi dày đặc.
Khụ khụ khụ. Bụi bay lên dày quá làm mọi người bị sặc. tên đại ca một tay che miệng một tay chỉ huy ba tên gần nhất:
- Ba bọn mày lôi nó ra đánh cho khi nào xịt khói ngu ra cho tao. Nuôi
nó thật tốn cơm quá. Ba tên kia nghe vậy thì nhất loạt đi đến gần lôi cổ tên áo đen kia ra ngoài. Tên áo đen chẳng biết làm sao vì hắn biết đại
ca mà ra lệnh thì không thể không tuân lệnh. Hai hàng lệ đau xót tuôn
rơi.
Khi thấy ba tên kia đã mang tên áo đen ra ngoài xử lí, tên cầm đầu tức Tuấn đại hổ ra lệnh cho một tên đàn em khác:
- Ra ngoài lấy nước vào đây. Tên kia nhanh chóng chạy ra ngoài, một lúc sau, một xô nước được mang vào. Hắn đưa tận tay cho Tuấn:
- Dạ đây thưa đại ca.
- Cho mày lui. Đỡ lấy cái xô nước từ tên đàn em, Tuấn không khỏi kinh
hoàng vì cái xô này không biết chứa cái loại nước gì mà hôi như mùi
chuột chết đã thế còn váng xanh váng đỏ trông rất gớm ghiếc. cố nén để
mình không nôn, tên Tuấn gọi tên đàn em kia lại:
- Thằng kia lại đây. Tên đàn em khi nghe Tuấn gọi thì rất sợ, hắn quay lại mà mặt xanh lét như tàu lá chuối
- Dạ đại ca gọi em.
- Mày lấy nước ở đâu mà hôi rình vậy hả?
- Dạ… dạ em sợ đại ca chờ lâu nên… nên đã lấy nước ở cái cống gần đây
ạ. Xin đại ca thứ lỗi cho em, nhà em còn mẹ già con thơ, em không thể ra đi như thế này ạ. Em xin đại ca, em van đại ca. hắn quỳ xuống nước mắt
ngắn nước mắt dài.
- Mày đi đâu mà kêu là ra đi? mới nói có mấy câu mà đã sợ mất mật như thế rồi thì sau này làm được cái gì cho đời
hả? cút. Tên kia sợ quá vọt thẳng còn tên Tuấn giơ cao xô nước và thẳng
tay đổ vào người Nhật Linh và Kim Chi.
Ào. Nước lạnh làm cho Nhật
Linh tỉnh lại, cô thấy đầu đau như búa bổ. cố gắng nhấc mi mắt nặng như
chì lên, cô thấy mình đang ở một nơi rất bẩn thỉu, nơi này cô chưa đến
bao giờ, trong lòng gợn lên cảm giác sợ hãi, trong đầu dần hiện lên
những hình ảnh cuối cùng trước khi mình ở đây, cô ý thức được rằng mình
đã bị bắt cóc. Cố vùng dậy chạy trốn, cô mới phát hiện tay mình đang bị
trói chặt và vết thương nơi đầu gối đau nhói, nhưng cơn đau này cũng làm cho đầu óc cô tỉnh táo hơn cô nghe thấy có người gọi khẽ:
- Heo mọi, bà tỉnh rồi hả? có sao không? Là giọng của Thái Vũ, Nhật Linh quay đầu tìm kiếm. không khó khăn gì khi cô nhìn thấy Thái Vũ đang ngồi bên cạnh, mặt còn dính mấy vệt máu tươi đang nhìn cô đầy quan tâm. Nhìn cậu mà lòng cô dâng lên một cảm giác xót xa khó tả. đã thấy được Thái
Vũ, Nhật Linh liền tìm kiếm Kim Chi, đôi mắt cô lướt qua một vòng nhà
kho và dừng lại ở sau lưng Thái Vũ. Sau lưng Thái Vũ, Kim Chi đã tỉnh
dậy và cố ngồi dậy mặc cho khuôn mặt đau rát. Cả Kim Chi và Nhật Linh
đều cố lết lại gần Thái Vũ, ba người ngồi dựa vào nhau như muốn dùng sức mạnh của tình bạn để bảo vệ mình khỏi những tên giang hồ này. Những
hành động này không qua khỏi con mắt đang theo dõi họ nãy giờ, nhẹ nâng
cằm Nhật Linh lên Tuấn đại hổ nói:
- Cảm động quá, cảm động đến mức muốn khóc luôn đây này. Ha ha. Xem ra cô cũng xinh đẹp lắm, vậy mà
lại gây chuyện với anh Hoàng, có vẻ như cô muốn mặt mình bớt xinh đẹp
thì mới hết cái tật lanh chanh thì phải. phải làm sao đây, khuôn mặt
xinh đẹp thế này mà mang vài vét sẹo chắc uổng lắm nhỉ. Cô nghĩ sao nếu
trên gò má bầu bĩnh trắng nõn nà này có một vết sẹo? vừa nói, Tuấn đại
hổ vừa lấy ngón tay trỏ xoa xoa má Nhật Linh. Tuy có phần sợ sệt trước
lời đe doạ của Tuấn nhưng Nhật Linh thật sự rất bực mình trước hành động động chạm của tên này. Mắt ánh lên tia nhìn khinh bỉ, cô phun một ngụm
nước miếng vào mặt Tuấn và nói:
- Bỏ bàn tay thối tha của mày
ra khỏi mặt tao. NGAY!!! Hành động này của Nhật Linh đã làm Tuấn tức
giận, vài tên đàn em bên ngoài thấy vậy thì bất bình chạy lên định đánh
cho Nhật Linh một trận nhừ tử nhưng đã bị Tuấn ngăn lại. từ từ đưa một
tay lên lau vết nước bọt trên mặt, tay kia bóp chặt lấy quai hàm của
Nhật Linh, Tuấn nói từ từ:
- Cô có biết hành động vừa rồi sẽ
phải lãnh hậu quả như thế nào không hả? ban đầu tôi chỉ tưởng cô là một
con nhóc cứng đầu nhát gan thích thầm anh Hoàng nên mới tìm mọi cách gây sự chú ý nhưng có lẽ là không phải rồi nhỉ. Cô thật không biết trời cao đất giày là gì cả, cô phải lãnh hậu quả nặng nề nhất. càng nói Tuấn
càng siết chặt tay hơn, Nhật Linh cố vùng vẫy thoát khỏi cánh tay của
Tuấn nhưng không thể. Cánh tay của Tuấn như một gọng kìm thép càng ngày
càng siết chặt, Nhật Linh đau đớn nhắm chặt mắt, quai hàm của cô như
muốn nứt ra, khuôn mặt đã bị Tuấn bóp cho méo xẹo. bên cạnh, Thái Vũ
thấy Nhật Linh bị đau thì rất đau lòng, Vũ cố thoát tay khỏi mối dây
thừng buộc chặt ở cổ tay, Nhật Linh càng đau thì Vũ càng cố thoát tay ra khỏi mối buộc, bàn tay đã trầy xước hết, máu chảy thành dòng, cuối cùng thì cũng rút được một tay ra khỏi, Vũ cố gắng tháo dây thừng ở tay thứ
hai sao cho mấy tên đàn em của Tuấn không nhìn thấy. đứng lúc ấy, Tuấn
ra lệnh cho tên đàn em:
- Mang con dao lại đây! Một tên đàn em
chạy lại và đưa cho Tuấn một con dao sắc lẻm, lưỡi dao ánh lên những tia sáng lạnh lẽo. Tuấn từ từ đưa con dao lại gần mặt Nhật Linh, ngay giây
phút con dao được đưa lại gần mặt Nhật Linh, Thái Vũ biết rằng thời gian không còn nhiều, phải nhanh lên nữa mới kịp. thế nhưng càng vội thì
động tác càng luống cuống, Vũ tháo mãi cái nút thắt cuối cùng mà không
được thêm việc tay chảy máu nhiều nên động tác không chính xác. Con dao
chỉ cách mặt Nhật Linh 1cm nữa thôi, Vũ động tác càng luống cuống, mồ
hôi chảy ròng ròng ướt đẫm mặt và chiếc áo sơ mi trắng. thế rồi con dao
chạm vào mặt Nhật Linh, biết là đã muộn, Thái Vũ hét lên:
-
Không được!!! và Thái Vũ đứng lên lao nhanh về phía Nhật Linh. Nhưng… có một người nhanh hơn, người ấy đâm sầm vào Tuấn làm cả hai ngã nhào,
người ấy chính là Kim Chi. Con dao văng khỏi tay Tuấn bay vào một góc
nhà kho. Cú ngã bất ngờ làm Tuấn thấy đầu hơi váng vất, khi đã nhận biết được chuyện gì xảy ra, Tuấn bật dậy hét lên với hai tên đàn em gần
nhất:
- Bắt nó lại!!! hai tên đàn em nhanh chóng giữ chặt Kim
Chi đưa lại gần. Nhật Linh lúc này mới mở mắt ra, cô thấy Kim Chi đang
bị bắt thì hoảng sợ gào lên:
- Thả Kim Chi ra, tên kia mau thả Kim Chi ra.
- Câm mồm, chưa đến lượt mày nói chuyện. Tuấn quay lại và cho Nhật Linh một cái bạt tai nảy đom đóm mắt. sau đó Tuấn quay qua Kim Chi nói;
- Mày phải lãnh hậu quả vì hành động của mình. Nói rồi Tuấn tát liền tù tì ba cái bạt tai vào mặt Kim Chi. Đang định đánh tiếp thì có người đá
vào người Tuấn làm Tuấn ngã nhào xuống đất đợt hai. Hai tên đàn em ngạc
nhiên thả Kim Chi đang mê man xuống đất và chạy lại đỡ Tuấn dậy. khi đã
được hai tên đàn em đỡ dậy Tuấn chỉ nói được hai chữ “ là mày” thì đã
phải ăn thêm một đá nữa nhưng cú đá này có vẻ nhẹ hơn cú trước.
Đứng trước mặt Tuấn bây giờ là Thái Vũ, trong lúc Kim Chi ngăn không cho Tuấn rạch mặt Nhật Linh thì Thái Vũ đã tháo được nút thắt cuối cùng. Vì tay chảy máu quá nhiều nên Thái Vũ dần xuống sức, chỉ đá Tuấn hai cái
mà cậu đã thấy thân hình khó có thể đứng vững, cơ thể loạng choạng như
kẻ say rượu, Thái Vũ chạy lại tháo dây trói cho Nhật Linh nhưng chưa kịp tháo xong nút thắt thứ hai thì Thái Vũ đã bị Tuấn lôi ra khỏi người
Nhật Linh và bị thụi cho một đấm đau điếng. đúng là dân đánh đấm chuyên
nghiệp, cú đá của Tuấn làm cho Thái Vũ đau đến nỗi chảy nước mắt cơ thể
run lên từng hồi. Nhật Linh thấy vậy liền hét lên:
- Cún , cún
ơi. Hu hu tên kia, dừng tay lại. mau dừng tay lại. thế nhưng Tuấn cố
tình lơ đi lời nói của Nhật Linh, hắn quay qua đám đàn em nói:
- Đánh chết nó cho tao. Vừa dứt lời, khoảng mười người đàn em chạy đến
đánh Thái Vũ túi bụi. quá đau đớn, Thái Vũ thốt không nên lời, cổ họng
chỉ thốt lên những tiếng “ hự hự”, cơ thể hết co lại rồi lại giãn ra
theo từng cú đánh. Thấy Thái Vũ như vậy, Nhật Linh rất đau lòng, nước
mắt tuôn ra như suối, cô nói mà như van xin Tuấn:
- Ngừng lại, xin hãy ngừng lại đi, xin các người hãy ngừng lại đi… hu hu hu.
- Đau lòng rồi hả cô em? Tôi tưởng cô sẽ cười tươi khi thấy bạn mình
như thế chứ. Tuấn nói lạnh lùng. Ngước khuôn mặt tèm lem nước mắt lên
nhìn Tuấn, Nhật Linh nói:
- Xin… xin anh hãy tha cho cậu ấy,
làm gì tôi cũng làm. Tôi xin anh, cậu ấy không thể chịu đựng được nữa.
hu hu. Nghe thấy lời này của Nhật Linh, Tuấn tỏ vẻ hài lòng, giơ bàn tay lên Tuấn nói:
- Dừng lại. cả đám dừng lại ngay tức khắc. tuấn quay qua Nhật Linh nói:
- Tôi đã cho dừng lại rồi đấy, bây giờ cô em phải nghe theo lời tôi
đấy… chưa kịp nói hết câu đã có tiếng nói ngăn lại:
- Không được, heo mọi, bà không được nghe lời hắn. bà mà nghe lời hắn
thì đừng bao giờ nhìn mặt tui nữa. Thái Vũ thốt lên một cách khó nhọc.
- Thằng khốn! tao tha cho mày mà không chịu yên phận đi hả chết tới nơi rồi mà còn không chừa được cái thói chen vào lời người khác. Nói rồi
Tuấn đưa chân đạp thẳng vào người Thái Vũ. Cú đạp này giống như một đòn
chí mạng, Thái Vũ người chẳng còn tí sức lực nào, miệng khẽ ho một
tiếng, một ngụm máu tươi trào ra nơi khoé miệng, Thái Vũ rơi vào trạng
thái mê man bất tỉnh. Nhật Linh thấy vậy thì hét lên:
- Cún,
cún ơi. Ông sao vậy? mau tỉnh lại đi. tui nói ông mau tỉnh lại, có nghe
không hả. chỉ cần ông tỉnh lại rồi thì ông muốn làm gì tui cũng có thể
làm cho ông. Tui sẽ không bắt nạt ông nữa mà. Cún! Cún ơi! Hu hu. Nhật
Linh nhìn Tuấn đại hổ bằng ánh mắt van lơn:
- Xin anh, xin anh
hãy đưa cậu ấy đi bệnh viện đi. cậu ấy, cậu ấy đang rất yếu. anh muốn
làm gì tôi cũng làm hết anh muốn tôi chết tôi sẽ chết, muốn tôi làm gì
thì tôi sẽ làm đó. Chỉ cần anh đưa cậu ấy đi bệnh viện chữa trị. Tôi van anh, tôi van anh mà! Nhật Linh khóc nức nở, đôi chân quỳ trên đất cố
lết về phía Tuấn cầu xin. Đến lúc này thì cô không cần thể diện, cô
không cần lòng tự trọng, chỉ cần cứu được Thái Vũ thì dù là tính mạng cô cũng có thể đánh đổi. nhìn Nhật Linh bằng ánh mắt lạnh lùng vô cảm,
Tuấn ra lệnh cho đàn em:
- Tháo trói cho cô ta. Ngay sau khi
câu nói vừa dứt, hai tên đàn em chạy đến cởi trói cho Nhật Linh. Dây
trói vừa được tháo ra Nhật Linh liền lao về phía Thái Vũ nhưng bị Tuấn
ngăn lại. hắn vẫn cất cái giọng đều đều nghe mà nổi da gà:
- Cô định đi đâu? Chạy trốn à? Muốn thằng bạn của mình chết ngay tại chỗ hay sao mà chạy hả? tay Tuấn siết chặt tay Nhật Linh làm bàn tay cô đau
nhói. Bỏ mặc cơn đau bàn tay Nhật Linh nói:
- Hức… tôi sẽ không chạy trốn, hức… tôi sẽ làm theo yêu cầu của anh nhưng trước hết hãy cho tôi lại xem tình hình của cậu ấy thế nào có được không? Cô vừa cố nín
khóc vừa nói. Ném mạnh cô xuống đất hắn nói:
- Mày còn lựa chọn sao? Ngoan ngoãn nghe lời tao thì thằng này còn cơ hội sống nếu không
thì ngày mai, ngay trước cổng nhà nó sẽ là xác của nó đấy biết chưa? Tên Tuấn này thật đáng sợ. Nhật Linh sợ đến mức mặt mày xám ngoét, cô nói:
- Tôi… tôi làm. Xin anh hãy đưa cậu ấy đi bệnh viện ngay bây giờ. Tôi xin anh!!! Nhật Linh nắm lấy bàn tay Tuấn cầu xin.
- Để xem cô có làm tốt yêu cầu của tôi không đã.
- Tôi… tôi sẽ làm tốt mà, là yêu cầu gì anh nói đi. không muốn Thái Vũ và Kim Chi phải đợi lâu hơn nữa, Nhật Linh trả lời.
- Có thấy con dao đằng kia không?( Tuấn hất mặt về phía con dao lúc nãy bị văng ra do Kim Chi đâm phải đang nằm trên sàn) lấy nó và tự rạch mặt mình đi.
- Rach mặt??? Nhật Linh hốt hoảng hỏi lại.
- Đúng vậy. tự tay rạch lên mặt mình ba vết. sau khi cô rạch xong tôi sẽ đưa hai người bạn của cô đi bệnh viện ngay lập tức.
- ….
Thấy Nhật Linh cứ đứng trơ người nhìn con dao, Tuấn lại lên tiếng, trong giọng nói pha chút khinh bỉ:
- Sao? Thấy sợ rồi à? Vậy ,à to mồm kêu là dù có đổi cả tính mạng cũng
làm. Những tưởng tình bạn của ba người cao quý lắm ai ngờ… chỉ là đồ bỏ
đi thôi. Cái gì mà tình bạn, cái gì mà sống chết cùng nhau? Khi nói thì
tỏ ra hùng dũng lắm thử hỏi khi bạn bè gặp nguy hiểm thì làm được gì
nào? Cô van xin tôi tha cho hắn, tha thì tôi cũng tha rồi đó. Bây giờ
thì cô mau thực hiện lời hứa đi. Tuấn nói giọng lạnh nhạt, trong giọng
nói chưa đựng một sự xót xa khôn tả.
- Sao vẫn chưa làm? Cô
muốn hắn chết à? Thấy Nhật Linh không trả lời mình, Tuấn phát bực, hắn
đến bên Thái Vũ đang mê man và giơ một chân lên chuẩn bị giáng cho Thái
Vũ một cái đạp. thấy hành động đó, Nhật Linh như tỉnh khỏi cơn mê, lắp
bắp nói:
- Tôi… tôi làm là được chứ gì? Xin anh, xin anh đưng
đánh bạn tôi nữa. nói rồi, Nhật Linh chậm bước lại gần con dao và cầm
con dao lên. Con dao trong bàn tay Nhật Linh trở nên lạnh lẽo một cách
đáng sợ, cô từ từ đưa con dao lại gần gương mặt của mình. Khi con dao đã chạm vào da thịt, cô thấy da thịt mình buốt giá. Nỗi buốt giá ấy đâm
thẳng vào trái tim, đau khổ khôn cùng. Trên thế gian này, có ai mà không muốn mình xinh đẹp, ai mà không muốn gương mặt mình không chút tì vết.
vậy mà giờ đây, Nhật Linh phải tự huỷ hoại dung nhan của mình, Nhật Linh đau khổ nhắm chặt mắt lại, một giọt nước mắt tuôn rơi. Lưỡi dao bắt đầu cắt lên da mặt cô, khuôn mặt đau rát, nước mắt nóng hổi, một giọt máu
đỏ hồng rơi xuống mang theo sự đau khổ tột cùng của chủ nhân.