Ngay giây phút quay mặt đi, Hoàng đã không thể ngờ rằng sự bất cẩn của mình sẽ gây nên sai lầm.
Ngay giây phút chiếc xe chơi vơi giữa vực, Mạnh đã ý thức tình cảnh của mình lúc này. Gần như ngay lập tức, cậu kéo Linh nhảy ra khỏi chiếc xe
trước khi nó rơi với tốc độ chóng mặt xuống vực sâu thăm thẳm phía dưới. hai người rơi thẳng xuống trong tư thế tay nắm chặt tay. Bỗng nhiên áo
Mạnh mắc vào một cành cây mọc vươn ra khỏi vách đá. Nhận thấy cơ hội
được sống của mình quá mỏng manh và phụ thuộc hoàn toàn vào hành động
của mình lúc này, Mạnh cố vươn cái tay rảnh rỗi còn lại lên cành cây để
làm điểm tựa. cái tay kia nắm chặt tay Linh đang hôn mê vì mất máu. Cái
áo không thể chịu đựng được trọng lượng của hai người nên đã rách toạc.
trọng lượng của hai con người dồn lên cánh tay đang cố bám chặt cành cây của Mạnh. Trong giây phút Mạnh bám vào cành cây thì chiếc xe va phải
đáy vực nổ tung. Không khí bị nén đột ngột làm cho mọi vật mất đi chút
sự sống cuối cùng, xung quanh chỉ có màn đêm đen đặc, một màu đen u tối, đau thương và tàn nhẫn. Hai thân hình khẽ lay động theo từng đượt gió
thổi. tay Mạnh đã rất mỏi, đường gân lộ rõ trên mu bàn tay và cánh tay,
mồ hôi cũng vì thế mà tuôn ra như suối.
Trong cơn mê sảng, Linh vẫn ý thức được tình cảnh của hai người. ngước đôi mắt mờ đục lên nhìn Mạnh cô nói:
- Thả tay tôi ra và tìm một cơ hội sống.
- Không được… cô nhất định… phải … sống. Mạnh thốt lên khó nhọc. vết thương ở bả vai buốt nhói từng hồi.
- Anh phải sống. lời Linh vang lên khe khẽ nhưng đầy quyết đoán và kiên định, trong đó ẩn chứa một sự cứng rắn và kiên quyết không bùi bước. cô nhẹ đưa cánh tay kia lên và gỡ bàn tay đang nắm chặt của Mạnh ra khỏi
tay mình.
- Không được!!!. Mạnh cố nắm chặt hơn bàn tay của
Linh nhưng thật khó khăn khi mồ hôi của cậu liên tục tuôn làm cho bàn
tay Linh trong tay cậu trở nên khó nắm bắt một cách lạ kì.
-
Chỉ một người chết là đủ. Giọng nói của Linh lạnh lẽo, tâm trí của cô đã không còn tỉnh táo nữa, cánh tay dù yếu ớt nhưng vẫn có gắng gỡ bàn tay nắm chặt của mình ra.
- Đừng… tôi…xin…em. Ánh mắt Mạnh nhìn
Linh cầu xin, lẫn trong ánh mắt ấy là sự đau khổ và sự tuyệt vọng khi
tay Linh đang dần tụt khỏi tay cậu.
- tôi…yêu…em. Tình cảm mà Mạnh
chôn giấu trong lòng bao lâu nay rốt cuộc cũng có câu trả lời. cậu luôn
tự huyễn hoặc mình rằng Linh chỉ như một người em không hơn không kém
nhưng trái tim của cậu thì không như thế. Những đợt gần đây, chỉ cần đi
cạnh Linh là cậu thấy tim mình đập không bình thường. khi thấy cô bị
đau, cậu cũng thấy mình đau, thậm chí đau gấp ngàn vạn lần. khi thấy Báo đánh cô đến ngất đi, cậu hận không thể chạy đến bên cô ngay lập tức.
khi Hoàng đánh cô bị thương, cậu xém chút nữa là chĩa súng vào Hoàng mà
bắn cho thỏa lòng hận thù. Tình cảm của cậu cứ lớn lên theo từng ngày mà cậu không hề nhận ra, cậu không hề biết đó chính là tình yêu, cậu chỉ
thấy khó chịu để rồi đêm đêm về nhà tự dày vò, tự gặm nhấm nỗi cô đơn
một mình. Giây phút này đây, khi cô sắp vụt khỏi tầm tay cậu mới nhận
ra, nhưng sao vậy kìa, cô thờ ơ quá. Cô bảo cậu sống trong khi cô phải
chết sao? Không được. cậu không cho phép điều đó xảy ra. Tại sao lần nào cậu cố ý tiến lại gần trái tim thì cô cũng lặng lẽ rời xa cơ chứ? Cõi
lõng cậu quặn đau, sự chua xót như men cay thấm vào tim, từ từ gặm nhấn
từng phần tử máu. Một giọt nước mắt lăn trên má Mạnh theo gió rơi vào
mặt Linh lạnh giá.
Giọt nước mắt của Mạnh làm Linh tỉnh táo hơn, cô thấy khuôn mặt Mạnh tràn ngập đau khổ mà lòng chua xót. Tại sao những
người con trai bên cạnh cô đều nói yêu cô khi cái chết đã cận kề cơ chứ. Vũ cũng vậy, Mạnh cũng thế, họ chẳng nghĩ đến cảm nhận của cô gì cả. họ cứ tự nhiên tiến đến chiếm hữu một phần quan trọng trong trái tim cô
rồi rời đi khi tình cảm của cô với họ đã sâu sắc. họ không thấy làm như
vậy là rất không công bằng, rất độc ác với cô hay sao. Ngước nhìn chàng
trai trước mặt một lần nữa, cô dùng hết sức kéo bàn tay Mạnh khỏi tay
cô. Một lần là quá đủ, trái tim con người không phải là sắt đá, tổn
thương một lần là đủ, không thể chấp nhận lần thứ hai. Mạnh cần được
sống, anh ta đáng sống hơn cô. Anh ta bản chất tốt, ngoại hình không đến nỗi tệ, cô đi rồi, anh ta có thể tìm được một người khác tốt hơn. Một
người tốt như thế không nên vì cô mà đau khổ, vì cô mà đớn đau cõi lòng. trong tim cô chỉ có Vũ thôi, cô không thể để bất cứ người nào đau khổ
vì mình. Vì thế nên nhất định phải rời xa cậu, vết thương của cô không
nhẹ, cô biết. Mạnh chỉ bị thương nhẹ ở vai, cơ hội sống sót cao hơn cô.
Nếu buông tay cô lúc này thì cậu có thể tìm cách thoát khỏi bờ vực này.
Phải tách tay Mạnh khỏi tay cô trước khi Mạnh kiệt sức vì kéo cả hai.
Tay Linh siết chặt, cô gồng mình để đẩy bàn tay của Mạnh ra. Khoảnh khắc bàn tay Linh rởi khỏi bàn tay Mạnh trong gió phảng phất một giọng nói
mơ hồ:
- Cảm ơn. Xin hãy quên tôi đi.
Cơ thể Linh rơi tự do trong không
trung, tà áo đẫm máu nhẹ bay trong gió. thiên nhiên có vẻ như ưu đãi cô
rất nhiều, gió nhẹ nâng thân hình cô không rơi qúa nhanh, trong ánh
trăng bàng bạc có thể thấy cô giống như một thiên sứ đang đi về nơi vĩnh hằng. không gian như ngưng đọng, xung quanh cô như xuất hiện muôn ngàn
bông hoa tuyết. trắng xóa, tinh khiết nhưng mong manh dễ vỡ. cô rơi
trong tư thế rất thoải mái, hai mắt nhắm nghiền, hai tay buông thõng ép
sát vài người, bờ môi tuy không hồng hào nhưng lại phảng phất nét cười.
vì sao ư? Có phải vì cô đang được đến bên Vũ mà cô muôn vàn yêu
thương???
Linh tàn nhẫn buông lơi bàn tay làm cho Mạnh cõi lòng tan vỡ tựa ngàn mảnh băng trôi nổi, mỗi lần chạm vào nhau là một lần đau
nhói. Hướng ánh mắt thất thần về phía Linh đang khuất dần trong bóng
tối, Mạnh khẽ nở một nụ cười cay đắng:
- Tàn nhẫn lắm, lúc sinh thời không hề đáp lại tình cảm của tôi. Đến lúc vận mệnh mong manh như
sợi chỉ thì lại bỏ tôi một mình mà ra đi. Em có biết rằng, thế gian
không có em sẽ rất vô vị không? Mạnh chớp mắt, hai hàng lệ tuôn rơi,
cánh tay cũng từ từ buông thõng, cơ thể rơi tự do trong không trung.
Miệng chỉ thốt ra một câu cuối cùng.
- Không có em thì cũng không có ai tên Trần Mạnh tồn tại trên đời cả. em ở đâu thì tôi sẽ ở đó.
Ánh trăng vàng ảm đạm lặng lẽ tỏa sáng. Hai bóng hình nhanh chóng khuất khỏi phạm vi chiếu sáng của ánh trăng và rơi vào một khoảng không vô
định. Liệu Diên Vương có tàn nhẫn cướp đi tính mạng của họ không???
Hoàng đang tức giận.
Hai bàn ay nắm chặt, ánh mắt đầy nộ khí, sống lưng vươn thẳng đầy uy
nghi. Tính ra thì Hoàng đã ngồi như vậy được 25p. một điều không thể ngờ được là BLACK DEVIL lại mưu mẹo như vậy. chúng lợi dụng lúc cậu cũng
toàn lực truy đuổi hai tên thám thính mà đột nhập vào đánh cắp toàn bộ
kho hàng.
Chết tiệt!!! một hành vi bỉ ổi hết sức. lấy hai mạng
người để đổi lấy chuyến hàng trị giá 500 tỉ đồng. một hành động không
nhân tính nhưng mang lại một lợi nhuận khổng lồ. Hoàng đã bị chơi một vố thật là đau, tâm trạng thức sự không tốt, bây giờ chỉ có thể giết người mới làm Hoàng bình tâm hơn. Ánh mắt lóe lên một tia hận thù cực độ,
Hoàng đập mạnh tay xuống chiếc bàn làm nó vỡ đôi mà nói:
- Chết tiệt!!! tao sẽ không tha cho tổ chức của mày cũng như những tên thám thính của chúng mày.
Nói đoạn, Hoàng với tay lấy chiếc bộ đàm và nói với ai đó:
- đưa người xuống đáy vực tìm cho ra xác của hai tên thám thính.
Không biết bên kia có nghe rõ không mà hơi chần chừ nhưng vẫn nói “ dạ” rất lễ phép. Hoàng quyết định thay quần áo và sát trùng vết thương,
không nhắc thì thôi, khi nhắc lại thì nó lại nhói lên từng hồi đau đớn.
1h30p sau, khi đã sát trùng xong vết thương và thay một bộ quần áo
chỉnh tề. ngay khi vừa bước ra khỏi phòng tắm, Hoàng nhận được thông báo của cấp dưới qua bộ đàm. Giọng nói vẫn đều dều vang bên tai còn Hoàng
thì mặt ngày càng đanh lại, những tiếng cuối phát ra trong bộ đàm làm
Hoàng tức đến mức nghiến răng ken két.
Giơ cái bộ đàm lên cao và
ném một cú không thương tiếc, Hoàng bước ra khỏi phòng và huy động lực
lượng triển khai một cuộc càn quét.
Hoàng tức lắm, không chỉ bởi vì hai tên kia đã tẩu thoát mà không thấy xác mà còn vì người của cậu tìm
thấy một tấm thẻ học viên của học viện Tinh Tú ở nơi chiếc xe phát nổ,
ảnh đã bị cháy mất nhưng vẫn nhìn rõ được hoa văn trang trí trên đó
-hoa văn độc quyền của học viện. thì ra hai tên thám thính đó ở trong
học viện Tinh Tú, cậu đã quá sơ suất khi cho những học viên của học viện vào đây mà không kiểm tra hành lí. Hành động của cậu chẳng khác gì cõng rắn cắn gà nhà cả. đau! Thật sự là rất đau. Một cú lừa ngọan mục như
thế ắt hẳn chúng phải rất công phu trong vấn đề dàn dựng. cũng rất may
là hôm qua cậu đã bắn trọng thương đứa con gái và làm bị thương nhẹ đứa
con trai, xét về thời gian thì chúng có lẽ chưa về kịp. cậu phải tranh
thủ lục soát để tóm được hai tên ranh ma này. Tóm được rồi nhất định cậu sẽ xẻ thịt, lột da, róc xương chúng nó.
Toàn bộ lực lượng bảo vệ
của học viện được huy động, tất cả đang đứng chờ Hoàng ra lệnh. Bước lên một bước, Hoàng phát lệnh một cách rất uy nghi:
- khám xét từng phòng, nếu thấy bất cứ nghi ngờ gì lập tức bắt giữ không cần thông báo trước.
- rõ.
Tất cả đồng thanh và nhanh chóng thực hiện kế hoạch. Bắt đầu từ khu ở của nam sinh trước.
Nói về Mạnh và Linh, khi rớt xuống vực thì đã rất may mắn khi rơi trúng nhiều tầng lá dày và đáp đất ở chỗ rong riêu dày nên vết thương cũng
không nặng thêm bao nhiêu.
Có một người nhìn thấy hai người nhìn thấy và đưa hai người về chữa trị.
Linh mất máu khá nhiều nhưng tình hinh không quá bi quan, thể
trạng tốt nên ngay khi truyền máu thì cơ thể đã hồng hào trở lại. còn
Mạnh chỉ bị thương nhẹ ở bả vai nên chỉ sát trùng băng bó là ổn.
Ngay sau khi băng bó xong cho Mạnh và Linh, người đó liền đưa họ đến gần khu ở của học sinh học viện Tinh Tú, sau đó rời đi khi họ chưa tỉnh mà
không nói thêm một câu gì. Một con người bí ẩn.
Mặt trời sau một
đêm nghỉ ngơi đã vươn vai thức dậy phóng ánh mắt hiền hòa khắp nhân
gian. Từng tia nắng khẽ đùa nghịch trên mặt và hai hàng lông mi cong
cong của Linh làm Linh thấy nhột nhột. cô nhẹ nhàng mở mắt, ánh sáng
chiếu thẳng làm Linh thấy hơi chói và đưa tay lên che nắng. ngay khi
cánh tay đưa lên, Linh cảm thấy một cơn đau buốt đến tận xương tủy chạy
từ bả vai lên đến não nhức nhối. cô chợt nhận ra là hôm qua mình bị
thương. Cúi xuống nhìn vết thương, cô không hề hay biết rằng quần áo
mình đã được ai thay và ai đã giúp cô xử lí vết thương. Phải chăng là
người của tổ chức??? không thể nào!!! Tổ chức vì chuyến hàng mà hi sinh
tính mạng của cô và Mạnh thì không có lí do gì họ lại cứu cô cả. vậy thì ai cơ chứ? Linh suy ngẫm thật kĩ càng và nhận ra trong tay mình có một
mảnh giấy, trong đó viết “ thiên đường là nơi dành cho em chứ không phải là địa ngục, ta không thể ra mặt nên chỉ làm được vậy thôi. Vết thương
hơi nặng nên cần chú ý.
Sứ giả của ánh sáng” đây là cái gì chứ? Cô
có quen biết ai là sứ giả của ánh sáng sao? Nắm thật chặt mẩu giấy trong tay, Linh nghiền ngẫm từng chữ một nhưng tiếc rằng những dòng chữ này
được đánh máy nên không thể nhận ra chữ của ai với ai. Mảnh giấy được cô giữ chặt trong lòng bàn tay, quay qua bên cạnh, cô thấy Mạnh vẫn trong
tình trạng hôn mê. Đã 6h rồi, học sinh sắp ra ngoài ăn sáng, cô phải
nhanh lên mới được, không vào kịp coi như bại lộ. lay Mạnh một hồi lâu
cậu ta mới tỉnh, hai người nhanh chóng đi vào phòng sao cho không ai
phát hiện. nói là nhanh nhưng mỗi bước đi làm vết thương của Linh như
sưng lên miệng vết thương như há ra đau khopng thể tả, chân như không có sức, mồ hôi vã ra như tắm nhưng cô vẫn cố gắng vươn thẳng lưng đi sao
cho thật bình thường.
Có vẻ như bạn cùng phòng của Mạnh chưa ngủ
dậy, cậu vào mà không gặp trở ngại gì, vấn đề của Linh nắm ở Kim Chi. Cô ấy chắc chắn chờ Linh từ hôm qua đến giờ, với lòng hận thù mà Linh cố
gắng xây dựng ở cô ấy, cô ấy rất có thể sẽ bán đứng cô.
Tuy có chút lo sợ nhưng Linh vẫn bước vào không chút dè dặt, lần này là bằng cửa
chính. Cánh tay của cô rất đau nên không thể leo cửa sổ được. ngay khi
cánh cửa được mở ra, Linh đã thấy Chi ngồi đối diện mình và phóng về
phia mình một tia nhìn khó hiểu xen lẫn bự tức. Linh không quan tâm, cô
thản nhiên bước vào phòng và lấy một bộ đồ khác đi thay. Không đơn giản
như Linh nghĩ, người cô đã kiệt sức, ngay khi cầm bộ quần áo khác lên
chuẩn bị thay thì toàn bộ sức lực trong người cô như bị rút hết, cô ngã
xuống bất tinhe, máu chảy lam khắp một vúng áo lớn.
Kim Chi thấy
vậy thì rất hoảng sợ, từ tư thế dửng dưng, cô liền chạy lại đỡ Linh lên
giường. Chi xém chút nữa là ngất xỉu khi nhìn thấy vết thương cuar Linh. Cô định lấy băng sát trùng vết thương thì nghe tiếng ồn ào ở bên ngoài . đắp vội chiếc chăn lên người Linh để che đi vết máu, Chi chạy ra ngoài
nghe ngóng tình hình. Là kiểm tra đột xuất, Linh bị thương nặng đến mức
mê man bất tỉnh thế kia thì làm sao mà ứng phó được, Chi trong cơn sợ
hãi vô tình cắn môi đến rớm máu, mồ hôi túa ra như tắm. ngay lúc đó thì
tiếng gõ cửa phòng vang lên “cốc cốc cốc”. Chi run sợ trả lời:
- Ai, ai vậy?
- Chúng tôi là bảo vệ của điền trang, phiền co thông cảm cho chúng tôi vào kiểm tra hành lí.
“Chết rồi, kiểm tra. Làm sao đây chứ, tự nhiên không không lại muốn
kiểm tra. Có lẽ hôm qua Linh đã làm điều gì đó kinh động rồi. bây giờ
phải làm sao đây chứ?” Chi cứ đi đi lại lại trong phòng mà hồi hộp, tay
cứ hết nắm vào lại thả ra trong vô thức, cái đầu với IQ hơn 280 đang cố
nghĩ cách nào toàn vẹn nhất để không bị phát hiện.
Cốc… cốc…cốc.
- Yêu cầu cô nhanh cho, chúng tôi cần kiểm tra gấp.
Người bên ngoài có vẻ rất sốt ruột, tiếng gõ cửa đã nói lên điều đó.
Chi đã cuống nay lại càng cuống hơn, cái miệng chỉ lặp lại đúng ba chữ “ làm sao đây, làm sao đây” còn cái chân thì bước đi trong vô thức với
tần số ngày càng cao, mồ hôi chảy ướt đầm trán.
- Nếu cô còn không mở cửa, chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh là phá cửa, chúng tôi cho cô 10s. mười … chín… tám……… năm…. Bốn.
Cạch.
- Tôi đang tắm, các người làm gì vậy chứ? Thật là vô duyên quá.
Trong cái giây phút lịch sử ấy, cuối cùng thì cái đầu đất của Chi cũng
nghĩ ra một cách, cô chạy vào nhà tắm lấy vội cái khăn tắm choàng lên
người rồi cố tình tỏ vẻ khó chịu ra mở cửa.
Sự xuất hiện đột ngột
của Chi làm mấy tên bảo vệ giật thót tim. Trạng thái giật mình ấy nhanh
chóng được thay thế bằng những khuôn mặt ửng hồng vì Chi… mặc đồ tắm
thật sự rất, rất gợi cảm. thấy người khác cứ nhìn cơ thể mình như thế,
Chi đâm khó chịu, cô hét lên:
- Có chuyện gì? Không lẽ các người đến đây là để nhìn tôi à?. Khuôn mặt
bầu bĩnh của Chi thoáng ửng hồng vì ngại, so với lúc trước lại càng dễ
thương hơn. Không thể cầm lòng được, máu cam của mấy tên bảo vệ dâng cao sau đó phun ra như mắc
-ma phun khỏi miệng núi lửa. lấy tay vội
lau đi vết tích mất mặt vừa rồi, người đứng đầu tiên và có vẻ như là
người chỉ huy lên tiếng:
- Chúng tôi được lệnh của cậu Hoàng đi khám xét toàn bộ dãy phòng vì nghi ngờ có kẻ gian đột nhập, các phòng
khác đều đã kiểm tra qua, bây giờ chỉ còn phòng của cô thôi.
-
Tôi xin đảm bảo ở phòng của tôi không hề có kẻ gian nào hết, từ hôm qua
đến giờ chúng tôi đều ở trong phòng không rời nửa bước.
- Xin lỗi nhưng đây là nhiệm vụ.
Tên cầm đầu liền lấy tay đẩy Chi qua một bên và bước vào phòng. Sau khi ngó quanh một lượt hắn ta nhận thấy có một cậu con trai đang nằm ngủ
trên giường, phóng về phía Chi một ánh nhìn khinh bỉ hắn nói:
- Thì ra cô không muốn cho chúng tôi vào là để chứa chấp thằng con trai này.
Con trai??? Chi nghe ba từ này mà đầu choáng váng, xém chút nữa là ngã
quay đơ rồi. hắn tưởng Linh là con trai sao chứ? Thật quá thể. Mặt tỏ ra giận dữ, Chi quát to lên:
- Anh nghĩ tôi như thế à? Đây là bạn cùng phòng của tôi, Nhật Linh. Là nữ chứ không phải nam.
- Nữ??? tên bảo vệ vô thức lặp lại trong khi mắt hắn trợn to như ốc
nhồi. nhìn vào mắt cũng đủ thấy thâm tâm tên này đang gào thét bốn chữ “ không thể tin được!!!!!!!”. nhận được ánh mắt ấy, Chi phóng về phía hắn ánh mắt mang thông điệp “ không tin cũng phải tin vì đó là sự thật”.
không thể tốn thêm thời gian, tên bảo vệ đành phải nhún vai nói:
- Con gái thì con gái. Bây giờ chúng tôi tiến hành lục soát, phiền cô tránh qua một bên.
Nói xong, tên này cùng mấy tên khác hùng hổ đào xới, lục lọi căn phòng
không thiếu chỗ nào. Ngay khi một tên chuẩn bị tiếp cận túi hành lí của
Linh thì Chi cố tình đứng chắn trước mặt hắn. ngước nhìn Chi đúng một
giây thì hắn liền đứng dậy nắm lấy hai tay Chi định đưa ra chỗ khác
nhưng Chi đã la làng lên:
- TRỜI ƠI! ANH LÀM GÌ GIỮA THANH
THIÊN BẠCH NHẬT NHƯ THẾ HẢ? TÊN DÊ XỒM NÀY, TÔI GIẾT ANH!!!! Sau đó là
xông vào đánh đấm kịch liệt. mấy tên kia chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì
nên đứng đực ra trố mắt nhìn,mà tính cho cùng thì cái tên đang bị đánh
cũng chẳng hiểu gì khi đột nhiên bị Chi nói là dê xồm và xông vào đánh.
Đứng lúc đó, Quân không biết ở đâu chạy vào nói:
- Kim Chi, có chuyện gì, tui nghe thấy tiếng bà hét.
Kế hoạch đã thành công một nửa, Chi chạy lại ôm chặt lấy người Quân khóc nức nở:
- Tên kia… tên….kia. trong lúc… trong lúc khám phòng… hắn… hắn dê tui.
Hu hu hu. Hai hàng nước mắt men theo từng đường nét trên khuôn mặt của
Chi rơi xuống đất kêu “ tách… tách”. Cánh tay ngà ngọc khẽ run chỉ thẳng vào tên bảo vệ mặt mày thâm tím.
Ôm chặt Chi trong lòng, khẽ vỗ vỗ an ủi, Quân trừng mắt như muốn nuốt chửng tên kia kèm theo câu:
- Biến khỏi đây trước khi tôi tức giận, cậu có muốn ngay hôm nay bị thôi việc hay không mà làm vậy hả?.
- Nhưng chúng tôi chưa kiểm tra xong. Tên cầm đầu lên tiếng giọng dè
dặt.
- Không kiểm tra gì nữa hết. kiểm tra vậy đủ rồi. kiểm tra phòng khác
đi, nếu còn không đi thì tôi sẽ nói Hoàng cho các người nghỉ việc. ánh
mắt kiên quyết Quân nói mà khẩu khí đe dọa cực kì cao.
- Thôi được, chào cậu. chào cô. Tên kia vì miếng cơm manh áo đành phải lùi một bước và lòng ấm ức vô cùng.
Chờ đến khi mấy tên bảo vệ đi khỏi Chi mới nói khẽ “ cảm ơn cậu”. nhưng Quân vừa nghe câu đó thì bỏ tay khỏi người Chi và bước thẳng một mạch
ra cửa. trước khi đóng cửa có nói vọng lại:
- Không có gì. Tôi đi ra ngoài trước. cậu thay quần áo đi rồi đi ăn sáng đi.
Chi ngơ ngẩn nhìn theo bóng Quân đã khuất, câu nói của Quân cứ lảng
vảng trong đầu “ không có gì. Tôi ra ngoài trước. cậu thay quần áo…
what??? Cậu thay quần áo… oh my god… Quân thấy cô mặc mỗi áo tắm rồi”
Chi thẹn thùng không biết nên giấu mặt vào đâu, hai tay theo cảm tính
đưa lên ôm lấy hai má đỏ bừng. đúng lúc đó thì giọng nói yếu ớt của Linh vang lên:
- Hạnh phúc gớm nhỉ? Cô diễn tốt lắm.
Linh của
bây giờ là thế, mỗi lời nói đều có gai, mỗi hành động cử chỉ đều lạnh
nhạt không chút cảm xúc. Cái biểu hiện lạnh nhạt ấy như một xô đá tạt
thẳng vào mặt của Chi làm cảm giác lãng mạn bay đi đâu hết. quay mặt về
phía Linh, cô nói nhỏ:
- Tỉnh rồi à?
Im lặng.
Lại im lặng nhưng Chi cũng đã quen rồi, không để tâm nữa.
Linh cố sức ngồi dậy nhưng vết thương đau nhói, lấy tay ghì chặt cho đỗ đau thì nhận ra áo đã ướt đẫm máu. Vươn người lấy bông băng và thuốc
khử trùng, Linh định tự sát khuẩn nhưng có vẻ rất khó khăn. Thấy vậy,
Chi liền chạy lại nói:
- Để tôi giúp.
- Không cần.!!!
- Nhưng cô làm một mình không được đâu, đừng có bướng. Chi nhanh chõng
giật bông băng từ tay Linh và cẩn thận cởi áo Linh ra để sát trùng vết
thương.
Thấy Chi giành được, Linh cũng không nói gì nữa mà để yên
cho Chi cởi áo mình ra. Khi vết thương lộ ra trước mắt, Chi cố gắng lắm
mới không hét lên vì vết thương thật sự rất đáng sợ. trên bả vai xuất
hiện một vết thương đỏ lòm hình tròn nay đã sưng tấy lên, máu từ đo chảy ra không ngừng. Chi cố gắng thấm máu thật nhanh và băng bó lại cho
Linh. Mọi động tác đều nhẹ nhàng và cẩn thận. Trong suốt quá trình Chi
sát trùng vết thương, Linh mặc dù rất đau nhưng căn răng chịu đựng mà
không hé răng kêu đau dù chỉ một lần.
- Xong rồi. Chi nói và
đưa Linh một bộ quần áo mới và đi ra ngoài. Linh cũng không nói gì mà
chỉ nhận lấy, sau đó gắng gượng đi thay.
Thay xong, Linh xuống ăn cơm như bình thường và nói một vài câu với Mạnh. Thật may mắn khi Mạnh cũng không bị phát hiện.
Ăn xong cơm, Linh và Mạnh lấy lí do là có việc đột xuất nên đi về
trước. vì thời gian tham quan cũng chỉ còn ngày hôm nay nên thầy giám
thị cũng không phản đối. hai bọn họ lên xe ra về lúc 9h30p. nhưng… chỉ
đi được nửa đườngthì có xe của tổ chức đến đón.
Mang trong lòng một mối lo sợ, Linh quay về với tổ chức BLACK DEVIL và với ngài Báo.