một kế hoạch lớn đã được đề ra.
Mọi ân oán có được gỡ bỏ???
Máu và cả nước mắt.
Lừa dối và thâm thù.
Làm sao để cho vẹn toàn.
Làm sao có thể phân biệt,
Và làm sao có thể sửa chữa???
Buổi làm luận văn kết thúc. Nhóm của Linh giải tán, ai về nhà đó.
Luận văn của họ thật sự rất xuất sắc, các thầy cô đọc mà không ngừng
khen ngợi. vốn đã được hậm mộ nay lại càng được hâm mộ hơn.
Linh về nhà với tâm trạng không được tốt lắm, Báo hẹn gặp cô và Mạnh để nói về
kế hoạch tiếp theo. Thật sự Linh muốn kết thúc nhiệm vụ này sớm, có lẽ
cô đã quá mệt mỏi rồi.
Thay một bộ đồ khác, Linh đứng chờ Mạnh
ngoài cổng rồi hai người cùng đi đến tổ chức. hôm nay Linh và Mạnh được
diện kiến cả hai sếp, có vẻ kế hoạch sắp tới rất quan trọng. minh chứng
là hôm nay còn có cả Sư tử, người mà Linh và Mạnh chỉ gặp một lần lúc
đến đây diện kiến.
Ngay khi Linh mới bước vào, cả hai sếp đều quay người lại nhìn hai người họ nghiêm khắc. ánh mắt rất lạnh lùng.
- Hai ngươi ngồi đi. Sư tử lên tiếng.
- Vâng thưa sếp. Linh và Mạnh gật đầu và ngồi xuống, mắt hướng về phía Báo và Sư tử chờ đợi.
- Một kế hoạch mới được đề ra và ta cần sự giúp sức của các ngươi. Sư
tử khoanh tay đi vòng vòng còn mắt thì dán chặt vào khuôn mặt Linh.
- Một kế hoạch mang tính quyết định, nếu thành công thì chúng ta sẽ lật đổ nhà họ Tạ một cách triệt để và các ngươi cũng có cơ hội trả mối thù
trong lòng. có lợi cho cả hai bên. Báo tiếp lời Sư tử.
- Các ngươi đã hiểu tần quan trọng của kế hoạch này chưa? Sư tử hỏi.
- Rồi, thưa ngài. Linh và Mạnh đồng thanh. Linh thấy nỗi lòng được giải tỏa đôi chút, những ngày sống ngược với tính cách thật sự rất khó chịu. gánh nặng trên vai sắp được trút bỏ. mối thù sâu nặng sắp được trả, Vũ
sắp có thể yên tâm nhắm mắt rồi. sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhất định
Linh sẽ từ bỏ tổ chức và sống một cuộc sống như bao nhiêu người bình
thường khác, không khổ đau, không dằn vặt, không chết chóc.
- Kế
hoạch này đã được hai chúng ta đề ra từ hai năm trước và cũng thực hiện
được gần hai năm rồi. trong hai năm qua thật sự đã gặp rất nhiều trở
ngại. người xưa có câu ‘kiên nhẫn thực hiện nhất định sẽ có kết quả’.
sau gần hai năm thực hiện, tổ chức của chúng ta đã nắm trong tay hơn 20% cổ phần của tạp đoàn MKB, ngoài ra còn thuyết phục được hơn một nửa số
cổ đông của tập đoàn. Tất cả đã gần hoàn tất, chỉ còn một bước cuối cùng để hoàn thành kế hoạch hoàn hảo này chính là nhiệm vụ chúng ta sắp giao cho các ngươi đây.
- Nhiệm vụ của các ngươi không quá khó khăn,
các ngươi phải đột nhập vào kho hàng trung tâm cũng là cơ quan đầu não
của tập đoàn MKB và đặt năm quả bom ở năm khu vực chính để phá hủy toàn
bộ cơ sở vật chất của chúng. Chỉ cần kho hàng ấy bị phá vỡ, các cổ đông
bị tổ chức mua chuộc sẽ đồng loạt rời bỏ tập đoàn, đến lúc đó nhà họ Tạ
sẽ bị phá sản,. một cái kết không mấy tốt đẹp. Báo nói trong sự thù hận
thấy rõ, ánh mắt toát ra sát khí ghê người.
Linh rất ngạc nhiên
trước kế hoạch của tổ chức. thâm sâu không thể ngờ. thì ra kế hoạch này
đã được đề ra từ lâu, Linh và Mạnh chỉ là con tốt để cho tổ chức lợi
dụng không hơn không kém. Sao chứ? Chẳng phải sau nhiệm vụ này thì tổ
chức có lợi nhất sao??? Nhưng… tại sao tổ chức lại hiền từ thế kia chứ?
Chỉ làm nhà họ Tạ tán gia baị sản thôi sao??/ không phù hợp với quy tắc
hoạt động tổ chức gì cả.
Như nhận thấy sự thắc mắc trên khuôn mặt Linh, Sư tử nói:
- A.L.T ngươi có thắc mắc gì sao?
- Dạ thư ngài, tôi tự hỏi không biết từ khi nào tổ chức của chúng ta đã trở nên hiền từ như vậy? với những gì Tạ Hoàng và nhà họ Tạ gây ra mà
chỉ làm cho chúng tán gia bại sản thôi ư??? Không biết từ khi nào Linh
đã không còn lo sợ khi nhìn vào đôi mắt của hai sếp nữa. cô nhìn thẳng
vào mắt Sư tử và thẳng thắn đưa ra ý kiến của mình.
- Ha ha ha ha
ha ha ha. Ngươi có sự tiến bộ lớn đấy. xem ra ta để Báo huấn luyện ngươi là một quyết định đúng đắn. Sư tử thích chí cười lớn, tiếng cười vang
vọng khắp căn phòng tạo ra một thứ âm thanh rờn rợn khiến người ta phải
rùng mình.- nhưng… ngươi tiến bộ quá thì có ngày ta phải xem xét lại
đấy. ta không thể chấp nhận được việc có kẻ độc ác hơn mình tồn tại ngay bên cạnh. Sư tử ghé sát vào tai Linh thì thầm, lời thì thầm nhỏ nhưng
lại có sức đe dọa ghê gớm.
- Cảm ơn vì ngài đã khen ngợi. tôi chỉ
đưa ra ý kiến của mình thôi. Còn về việc độc ác thì tôi không dám vượt
mặt các ngài. Linh trả lời thật bình tĩnh trước lời đe dọa không gươm
giáo của Sư tử.
- Tốt. khóe miệng Sư tử nhếch lên tạo thành một nụ
cười hài lòng.- dĩ nhên là sự việc sẽ không thể nào dừng lại ở việc làm
cho chúng tán gia bại sản. nếu làm như thế thì ta đã không bỏ ra nhiều
công sức như vậy. ngay sau khi nhà kho của chúng bị nổ, ta sẽ hẹn tên Tạ Hoàng đó đến một nơi vắng vẻ một mặt là để cho các ngươi trả thù mặt
khác là để tiện tay giết sạch họ hàng nhà hắn. sau đó chỉ với lí do nhà
họ Tạ trốn nợ nên chạy trốn là không ai có thể biết được chúng đang ở
đâu. Kế hoạch thành công, ta có trong tay nhiều lợi nhuận còn các ngươi
trả được thù. Cả hai ben đều có lợi và nhất là kẻ thù chung của chúng ta sẽ bị tiêu diệt. Bây giờ thì còn thắc mắc gì nữa không hả con hươu bé
nhỏ? Sư tử vừa nói vừa lấy tay nâng cằm Linh lên và bắt Linh nhìn vào
mắt mình.
- Không thưa ngài. Linh hướng đôi mắt vô cảm của mình và nhìn vào Sư tử.
- Được rồi. các ngươi có thể ra ngoài, hai ngày nữa chính thức triển
khai kế hoạch. Trong hai ngày tới ta cho phép các ngươi ngừng luyện tập
để chuẩn bị. trang thiết bị sẽ được phát vào ngày mai. Sư tử chán nản
buông tay ra khỏi cằm của Linh và ra lệnh.
- Vâng, thưa ngài. Linh và Mạnh cúi đầu chào Sư tử và Báo rồi ra ngoài.
Cánh cửa vừ khép lại sau lưng, Linh và Mạnh dợm bước về phía trước
nhưng vừa bước được hai bước thì phía sau có tiếng người cất lên:
- Đứng lại!!!
- Đứng lại!!!
Ngạc nhiên, Linh và Mạnh quay về phía sau. Là Báo.
Linh không biết Báo còn gì mà không nói hết trong lúc ở trong phòng, tuy nhiên cô vẫn cung kính trả lời.
- Thưa ngài, có chuyện gì vậy ạ?
- Ta có chuyện muốn nói với ngươi ALT. HTS ngươi có thể về trước. báo nói lạnh lùng.
- Nhưng… Mạnh tỏ ra không hài lòng.báo luôn kêu Mạnh về trước và để
Linh ở lại nhưng lần nào Linh về cũng bị thương đầy mình. Mạnh thật sự
không an tâm khi để Linh ở lại với Báo.
- Không cần lo lắng, ta chỉ nói vài câu thôi. Báo cũng tỏ ra không hài lòng với hành động của Mạnh. Đây không phải là phong cách làm việc của Mạnh bấy lâu nay. Chưa kể
BLACK DEVIL tuyệt đối không chấp nhận trường hợp nhân viên có ý không
hài lòng với lời nói của người điều hành.
- Không có gì đâu. Cậu cứ về trước đi, sau khi xong việc ở đây tôi sẽ về sau. Thấy Mạnh cứ chần chừ thì Linh nói.
- Thôi được. tôi về trước, có gì thì gọi cho tôi nhé. Tuy rất lo lắng
cho Linh nhưng nghe Linh nói nên Mạnh đành phải về trước. chỉ cần Linh
gọi điện vì gặp nguy hiểm, bất kể là tổ chức, là Báo hay là Sư tử cậu
cũng đến cứu cô cho bằng được.
- Được. Linh gật đầu đồng ý với
Mạnh. Cô hiểu ý nghĩ của Mạnh lúc này nhưng mệnh lệnh của Báo không thể
không tuân theo. Hơn nữa, cô cũng không phải là một con người yếu đuối.
Lúc MẠNH quay lưng bước đi cũng là lúc Linh đi theo Báo. Hai người đi
men theo một lối hành lang dài. Linh cảm thấy càng đi thì đường càng
dài, càng đi thì không gian lại càng ẩm thấp. đi qua dãy hành lang khô
ráo, Linh và Báo đi vào một dãy hành lang khác tăm tối hơn, ẩm thấp hơn. Trên bức tường đã nhiều năm tuổi, rêu phong đã bám được một lớp dày.
Cuối cùng thì cũng đến nơi. Trước mặt Linh và BÁO lúc này là một cánh
cửa lớn, hơi cũ kĩ và bí hiểm. Linh có một linh cảm không lành.
Báo ấn một dãy chữ số ngoằn nghoèo lên cánh cửa.
Cạch. Sau 3s thì cánh cửa tách ra và từ từ mở. linh rất thắc mắc về vấn đề tại sao Báo lại đưa cô đến đây nhưng cô không hỏi và không nhất
thiết phải hỏi vì những thứ sau cánh cửa đã trả lời cho tất cả.
Sau cánh cửa là một quần thể sinh vật, không!!!. Là người, những con người
bị tra tấn dã man. Thoạt trông không thể nhận ra được bởi vì họ đã bị
tra tấn cho đến mức hình hài méo mó, tứ chi không lành lặn.
Trong
căn phòng rộng lớn có hơn 50 người với đủ mọi lứa tuổi. họ nhìn Linh và
Báo với một ánh mắt hoảng sợ xen lần hoang dại. ánh mắt của những người
lí trí không hề tỉnh táo. Quét mắt một lượt khắp căn phòng, Linh không
khỏi bàng hoàng trước số phận của những con người này. Tổ chức này thật
sự rất độc ác. Trái tim Linh nhói lên một nhịp, cái gọi là lương tâm
không ngừng gào thét đòi Linh phải nghe theo, nó đòi Linh giải thoát cho những con người kia nhưng,.,. Linh không thể. Như nhận thấy sự xao động trong tâm hồn Linh, Báo lên tiếng:
- Đây là căn phòng chứa những
kẻ phản lại tổ chức và những kẻ thám thính. Ngươi thấy chúng chứ? Rất
xứng đáng với những gì chúng gây ra đúng không? Báo cố tình nói hàm ý.
- Tôi không có ý kiến thưa ngài, thật sự không hiểu ngài đưa tôi đến
đây nhìn họ là có hàm ý gì. Linh vẫn lạnh lùng trả lời. so với trước kia có phần bớt lạnh nhạt hơn nhưng sự xa cách vẫn không hề thay đổi.
- Ngươi thực sự không hiểu sao? Ta không nghĩ như vậy, một người thông
minh như nhà ngươi lẽ nào lại không hiểu cái câu mang hàm ý bình thường
như thế này? Như Sư tử đã nói. Ngươi bữa nay tiến bộ rất nhiều. ta công
nhận nhưng ta cũng muốn tận tay kiểm chứng. ngươi đồng ý chứ?
-
Vâng, thưa ngài, linh chợt nghĩ ‘muốn hay không thì ngài cũng biết rõ,
tại sao lại hỏi như vậy cơ chứ? Hàm ý gì đây? Nghi ngờ tôi sao?”.
- Tốt. ta hài lòng về phản ứng của ngươi. Bây giờ thì hãy thể hiện cho ta xem đi. Nó- đứa trong góc kia- đã bán đứng thông tin của tổ chức chúng
ta cho bọn người của Tạ Hoàng. Một hành động không thể chấp nhận được.
theo ngươi chúng ta phải làm gì?. Ta cho ngươi định hình phạt cho nó.
Báo nghiêng đầu hướng về góc phòng, góc tăm tối nhất, nơi đó có một
người phụ nữa mình đầy vết thương đang giang vòng tay che chở cho một
đứa bé con chỉ mới 5, 6 tuổi. trong ánh mắt người phụ nữ ấy là nỗi sợ
khôn cùng. Một nỗi sợ của con người trước nanh vuốt của quỷ. và ẩn sâu
trong đôi mắt ấy là tình yêu thương vô bờ của người mẹ đối với đứa con
của mình, một tình mẫu tử bao la, một niềm khao khát sự sống cháy bỏng.
trong vòng tay che chở của người mẹ, đứa trẻ phóng đôi mắt trẻ thơ đến
bên Linh. Một đôi mắt màu nâu khói thật đẹp,ánh mắt sắc sảo xoáy sâu vào tâm trí Linh. Linh không biết mình nên làm gì với hai mẹ con đó, thật
sự lúc này cô chỉ muốn thả họ đi mà thôi. Cô đã trở nên yếu đuối??? có
phải không??? Phải chăng là cô đã quá mệt mỏi, bàn tay nhuốm máu muốn
hoàn lương? Lương tâm thức tỉnh lúc này có phải là đúng đắn?