Này! Mau Buông Cô Ấy Ra

Chương 15: Chương 15




Edit: trangsjk.

Khi con trai thích một người con gái, không phải trước tiên cậu ta sẽ phải dò xét thái độ đối phương, cố gắng lấy lòng, rồi sẽ chuẩn bị thật hoàn hảo rồi mới tỏ tình: Em có đồng ý làm bạn gái anh không?”

Riêng chỉ có tên Vệ Bắc này không dò xét , không lấy lòng, mà ngay cả một câu hỏi ý tứ đối phương cậu ta cũng chẳng dùng, cứ thế trực tiếp thốt ra năm chữ : “Làm bạn gái của tôi”. Lời nói ngắn gọn mà lại vô cùng rõ ràng.

Nhưng có lẽ quá mức đơn giản rồi, thế nên một lúc lâu sau Diệp Sơ cũng không hề hiểu ý cậu muốn nói gì. Đợi đến lúc cô hiểu ra, Vệ Bắc đã bỏ tay ra khỏi cổ chân của cô, để tay sau gáy rồi ngửa đầu nhắm mắt nằm phơi nắng.

Diệp Sơ không sao hiểu nổi, cô cho rằng mình nghe nhầm, liền cất bước đi tiếp.

Đi được vài bước thì Vệ Bắc ở phía sau lại gọi cô: “Diệp Siêu Nặng, cậu không nghe thấy à?”

“Không.” Diệp Sơ quay đầu làm mặt quỷ với cậu.

Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh. Vệ Bắc vừa mới còn nằm trên mặt đất bỗng nhiên đứng bật dậy. Động tác của cậu nhanh như báo săn vậy. Chỉ trong nháy mắt, cậu đã đứng trước mặt cô, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: “Tôi hỏi lại lần nữa, cậu có nghe thấy không?”

Diệp Sơ bỗng nhiên thấy hơi sợ sợ, cô lùi về phía sau mấy bước, mạnh miệng đáp: “Không nghe thấy.”

“Cậu nói lại lần nữa xem nào.” Vệ Bắc nắm lấy cổ tay cô.

Vì cậu dùng sức quá mạnh nên cổ tay Diệp Sơ bị đau, khiến cô không khỏi nhíu mày: “Này, cậu làm tớ bực mình rồi đấy!”

Cô rất ít khi dùng giọng điệu như thế để nói chuyện, Vệ Bắc thấy cô có vẻ giận thật, mới chịu nới lỏng tay ra một chút. Sự tức giận vừa rồi cũng tan đi không ít, nhưng cậu vẫn không chịu buông tay ra.

“Cậu làm bạn gái của tôi, cậu cũng chẳng mất miếng thịt nào, tôi cũng sẽ không bắt cậu giảm cân nữa”. Hãy tha thứ cho thằng nhóc này đi, những lời này được ra là đã giỏi lắm rồi, đã có thể nhận thấy cậu ta cũng thương lượng rồi.

Diệp Sơ không trả lời cậu, nhẫn nại nói: “Cậu bỏ tay ra đã.”

“Cậu đồng ý thì tôi sẽ buông ra.” Cậu ta cũng không chịu lép vế.

“Cậu buông ra thì tôi sẽ đồng ý.” Diệp Sơ nói xong câu đó liền cảm thấy hối hận, vì cô phát hiện ra hình như mình đã nói sai mất tiêu, nhưng muộn rồi.

Vệ Bắc rất nhanh đã buông tay cô ra, cậu ôm miệng nhìn cô cười cười.

Diệp Sơ hơi xấu hổ, nhưng lời đã nói thì không thu lại được, thế nên cô đành dặn: “Không cho phép cậu đánh nhau nữa.”

“Được.” Vệ Bắc gật đầu.

“Cậu không được trốn học.”

“….. Được”

“Nhớ phải nộp bài tập đúng hạn.”

“Diệp Siêu Nặng, cậu đừng có mà được voi đòi tiên!”

“Phải nộp bài tập đúng hạn.” Diệp Sơ nhắc lại.

Vệ Bắc nghiến răng: “Biết rồi!”

Diệp Sơ lúc này mới hài lòng gật đầu, cô giơ tay về phía cậu: “Thỏa thuận xong.”

“Thỏa thuận…. xong?” Trên trán Vệ Bắc liền hiện lên một vạch đen xì, cậu đưa tay phải ra bắt tay cô.

Cậu không hề nhìn nhầm! Thật sự đồng ý rồi ư!

Khi Diệp Sơ trở lại lớp học, cả lớp đều nhìn cô với ánh mắt trách móc. Đặc biệt là Triệu Anh Tuấn, vẻ mặt như đưa đám, thật giống như người bị táo bón mười ngày vậy.

Diệp Sơ không hề để ý đến ánh mắt của các bạn học, cô ngồi xuống chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống cô đã bị Lâm Mậu Mậu mới đi lên cằn nhằn.

“Lớp trưởng, Vệ Bắc ở lớp ba tìm cậu có việc gì thế?” Sự kiện nổi tiếng ngày khai giảng kia đã khiến tên tuổi cậu ta vang danh khắp trường , mọi người đều biết rõ cả rồi.

Diệp Sơ lắc đầu: “Không có chuyện gì cả.”

“Không phải chứ….” Lâm Mậu Mậu cười trông như một bà tám thực thụ: “Tớ nghe nói hai người học cùng lớp ở trường trung học, người ta đã nói thích cậu ở trước mặt thầy giáo và cả lớp, có thật hay không vậy?”

Thật đúng là, cho dù ở trường học tốt nhất, lớp học chất lượng nhất, học cùng những học sinh ưu tú nhất thì thì cũng không thiếu đất buôn chuyện. Đã là chuyện của ba năm trước rồi, thế mà trong nháy mắt lại lan truyền khắp cả khối. Thảo nào cả lớp lại nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ này.

Diệp Sơ ngồi im, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Mậu Mậu rồi cô chớp mắt hai cái.

Cô nói: “Cậu đoán thử xem?”

Lâm Mậu Mậu trên mặt đầy vạch đen: “Tớ đoán là… sự thật.”

“Cậu đoán tiếp đi.”

“Chẳng lẽ chỉ là lời đồn?”

“Đoán tiếp đi.”

Lâm Mậu Mậu chợt hiểu ra: “Lớp trưởng, cậu đùa giỡn tớ đúng không?”

Diệp Sơ lại chớp mắt mấy cái: “Cậu đoán xem?”

Lâm Mậu Mậu: “….”

Mặc dù không moi được tin tức chuẩn xác gì từ người trong cuộc, nhưng lời đồn lại được truyền đi nhanh chóng, chưa đến nửa ngày thầy cô giáo cũng biết luôn rồi.

Cô giáo Trịnh Chi Diễm vốn là một giáo viên trẻ nên chắc sẽ không phản đối việc yêu đương của học sinh. Nhưng khi nghe nói học sinh lớp chọn lại có quan hệ với học sinh lớp cá biệt, thì trong lòng cô cũng hơi lo lắng. Một cô gái tốt như vậy, nếu liên quan đến một anh chàng lưu manh kia, thật là vô cùng đáng tiếc. Đợi đến khi tan học, cô giáo lấy cớ giữ Diệp Sơ lại một mình.

Tính đến bây giờ đây là lần thứ hai Diệp Sơ bị giáo viên giữ lại vì chuyện có liên quan với Vệ Bắc rồi đó.

Cô hoàn toàn không biết được tính chất ngiêm trọng của việc này, cô giáo hỏi gì thì cô trả lời cái đó.

Trịnh Chi Diễm hỏi: “Diệp Sơ này, trước đây em và bạn Vệ Bắc ở lớp ba có quen biết nhau không?

Diệp Sơ gật đầu: “Trước kia bọn em học cùng lớp ạ.”

“Trừ việc học cùng lớp ra thì sao?”

“Bọn em còn là hàng xóm nữa ạ.”

“Còn gì khác nữa không?”

Diệp Sơ bỗng nhiên nhớ lại trưa hôm đó Vệ Bắc chặn cô lại rồi nói những lời đó, cô hơi nhíu mày.

Cô giáo Trịnh lại cho rằng cô bé bị mình hỏi nên không vui bèn vội vàng an ủi: “Diệp Sơ, em đừng hiểu lầm, thật ra cô cũng chỉ hỏi vu vơ thôi. Thanh niên các em không kiềm chế được tình cảm của mình cũng là chuyện bình thường. Nhưng dù sao các em vẫn còn là học sinh, chưa tiếp xúc với nhiều người. Chờ đến khi tốt nghiệp sẽ có những lựa chọn tốt hơn….”

Đang lúc cô giáo Trịnh cố gắng tiến hành tẩy não cô học sinh của mình, thì tiếng gõ cửa phòng làm viêc không hề e dè vang lên.

Trịnh Chi Diễm ngẩng đầu cô nhìn xuyên qua cửa thì thấy một học sinh nam cao lớn mặc quần áo thể dục đứng ngoài cửa, làn da rám nắng khoẻ mạnh, thân người rất cao, cắt tóc húi cua, khuôn mặt sắc nét, sống mũi cao thẳng, đôi lông mày đậm nét rất có khí chất. Làm giáo viên đã ba năm nay mà Trịnh Chi Diễm chưa từng thấy học sinh nào lại đẹp trai như thế, cô bỗng có chút mơ mộng.

Đang mơ mơ màng màng, học sinh kia bỗng lên tiếng: “Cô giáo, đã đến giờ tan học rồi!”

“Đúng rồi…” Trịnh Chi Diễm bừng tỉnh: “Em có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì cả, em nhắc cô đi về thôi.” Học sinh nam đứng ở cửa, giọng điệu nói chuyện rất côn đồ, không hề có chút kiêng nể.

“Này, cậu đến đây làm gì thế?” Diệp Sơ ở bên cạnh rốt cục cũng không nhịn được phải lên tiếng.

“Tan học, cùng đi về chứ sao.” Vệ Bắc nhún vai.

“Ai muốn đi về với cậu hả? Cậu mau về nhà đi!”

“Diệp Siêu Nặng, cậu đừng có nói linh tinh nữa có được không ?”

…………

Hai người cứ cậu một câu, tôi một câu, Trịnh Chi Diễm ngồi bên cạnh cuối cùng cũng hiểu ra, cô liền có chút hoảng hốt. Chẳng lẽ đây là học sinh lớp ba mà mọi người đồn dù cho ba trăm năm trước hay ba trăm năm sau đều tìm không ra học sinh “siêu cấp vô địch hư hỏng” thứ hai như Vệ Bắc.

Giây phút này, trong đầu Trịnh Chi Diễm chỉ xuất hiện một suy nghĩ.

Đẹp trai như vậy, đừng nói là đi khuyên học sinh nữ không nên rung động, đến cả một bà cô khó tính như cô đây cũng không thể nào không động tâm a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.