Này! Mau Buông Cô Ấy Ra

Chương 24: Chương 24






Editor: Trangsjk.

Beta: kentu

Đối với việc sắp tiến vào những năm cuối cùng của cấp ba mà nói. Ngày nghỉ so với đến trường còn nhàm chán hơn. Làm xong đống bài tập chất cao như núi kia thì chỉ còn lại việc ăn uống cùng với việc luyện nghe Tiếng Anh cũng đã hết ngày rồi.

Cũng may Diệp Sơ cũng không phải là người thích chơi bời, cô ở nhà hai ngày, cũng không cảm thấy buồn chán. Rồi thỉnh thoảng cô lại nhớ tới những lời mẹ nói tối hôm đó… trong lòng cô lại thấy buồn buồn.

Đến buổi sáng hôm sau, Diệp Sơ ở nhà một mình học bài, thì nghe thấy có tiếng điện thoại reo lên, cô đặt bút xuống rồi chạy đến nghe điện thoại. Chưa đợi cô lên tiếng, đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nói lo lắng.

“Alo, có phải là nhà Diệp Sơ không?

Diệp Sơ ngẩn ra, cô không nhận ra là giọng nói của ai: “Là cháu ạ, xin hỏi cô là?”

“Diệp Tử à, dì Tần đây mà!” Giọng nói của Tần Dao trong điện thoại nghe rất sốt sắng.

“Vâng, dì Tần ạ, cô có chuyện gì không ạ?”

“Diệp Tử này, mấy ngày qua cháu có thấy Vệ Bắc nhà dì không?”

Nghe thấy cái tên này, trong lòng Diệp Sơ bỗng trở nên căng thẳng. Cô nhớ lại lời mẹ khuyên bảo, thản nhiên nói: “Không ạ,suốt kì nghỉ cháu chưa gặp cậu ấy ạ”

“Thật sao?” Giọng Tần Dao hơi thất vọng.

Diệp Sơ nghĩ trong lòng sẽ không nói gì nữa, nhưng ma xui quỷ khiến, cô lại hỏi một câu: “Vệ Bắc làm sao ạ?” Cô vừa hỏi xong, trong lòng liền hối hận. Rõ ràng cô đã đồng ý với mẹ rồi, sao vừa rồi lại không khống chế được bản thân thế này?

Vừa lúc đó, Tần Dao đã nói: “Ai, cháu không biết sao! Từ lúc được nghỉ đến giờ, đã ba ngày nay Tiểu Bắc không về nhà. Dì gọi điện thoại nó cũng không nghe máy. Cha nó sắp tức đến chết rồi, còn cho rằng nó nhất định lại lêu lổng chơi bời ở bên ngoài. Nếu nó quay về, ông ấy sẽ đánh chết nó.Tiểu Bắc sao ra ngoài làm chuyện xấu chứ? Mặc dù từ nhỏ nó hay đánh nhau gây chuyện, nhưng bản tính không hề xấu. Nhiều năm như thế mà chưa bao giờ nó ngủ ở ngoài một đêm…..Rốt cuộc là nó đi đâu chứ….”

Tần Dao càng nói nghe càng đau lòng, giọng nói trong điện thoại có chút nghẹn ngào.

Dù sao cũng là hàng xóm nhiều năm, dì Tần lại đang buồn như thế, Diệp Sơ cũng thấy không vui. Cô an ủi dì Tần mấy câu qua điện thoại.

Rồi cả ngày hôm đó, vì cuộc điện thoại của dì Tần mà trong lòng Diệp Sơ không sao yên ổn. Cô nhớ lời hứa với mẹ, nên quyết tâm gạt chuyện này sang một bên tiếp tục làm nốt bài tập.

Buổi tối Lưu Mỹ Lệ tan ca về nhà, thấy con gái một mình ở nhà,ngoan ngoãn làm bài tập, bà thầm vui mừng. Xem ra những lời nói ngày đó cũng có tác dụng, dù sao bà mang nặng đẻ đau mười tháng mới sinh được một đứa con gái bảo bối, sao con bé lại không nghe lời bà chứ? Xem ra vị trí của người làm mẹ như bà trong lòng con gái còn rất cao

Nghĩ đến đây, Lưu Mỹ Lệ thấy rất thoả mãn. Bà quyết định xem xét ý thức của ông xã. Nhưng không, nấu nướng cơm nước xong xuôi, rồi sai ông đi xuống dưới tầng đổ rác.

Diệp Kiến Quốc đã làm việc cả ngày, ông ngồi trên ghế salon xem tin tức, còn lâu mới chịu nhấc mông. Thế là hai người lại cãi nhau ầm ỹ cả lên.

“Cái mông của ông bị dính trên ghế hả? Mau đứng lên cho tôi!” Lưu Mỹ Lệ mắng.

Diệp Kiến Quốc hừ một tiếng, không thèm để ý đến bà.

Lưu Mỹ Lệ nổi giận ngay tức khắc: “Ông muốn làm phản phải không? Ngày mai không muốn ăn cơm nữa hả, rác cũng không chịu đổ, heo còn chăm chỉ hơn ông đấy!”

“Ừ” Diệp Kiến Quốc gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Mặt dày đến như thế thì Lưu Mỹ Lệ cũng chẳng biết nói gì luôn.

Nghe thấy mẹ to tiếng, Diệp Sơ từ trong phòng ngó ra: “Mẹ à, sao thế?”

Vừa thấy con gái, Lưu Mỹ Lệ lại bắt đầu lải nhải: “Con không biết ba con lười thế nào đâu, bảo ông ấy xuống dưới tầng đổ rác mà cũng không chịu đi, đâu phải bảo ông ấy đi giết người hay cứu hoả đâu, sao mà ông ấy nói linh tinh nhiều như thế hả #@&$&*..

Diệp Sơ chỉ muốn nói: Mẹ à, mẹ thật giống một người đang tự nói chuyện một mình đấy. Nhưng dù sao cô cũng là một cô bé biết điều, cô im lặng nghe mẹ nói xong, rồi nói: “Để con đi đổ rác cũng được mà.”

Diệp Sơ cứ mặc bộ đồ ngủ, đi dép rồi mang rác xuống dưới.

Bởi vì thùng rác rất gần, Diệp Sơ đi xuống nhưng lười đóng cổng sắt. Đến lúc quay lại thì thấy đèn ở cầu thang tắt rồi.

Cô cũng không để ý, cô đi lên cầu thang rồi đóng cổng lại. Vừa xoay người, cô liền phát hiện ở cầu thang tối như mực có một tia ánh sáng yếu ớt, lúc sáng lúc tối, bỗng nhiên vài mẩu vụn li ti rơi xuống, sau khi rơi vài cái cô nhìn thấy dưới chân có mấy đầu thuốc lá.

Trên cầu thang có người sao?

Diệp Sơ giật mình. Cô ngẩng đầu lên thì phát hiện người đó đang từng bước đi từ trên cầu thang tối om kia xuống. Đầu tiên là chân, sao đó là cả người, cuối cùng khuôn mặt cũng hiện lên trong tầm mắt của cô. Diệp Sơ bỗng kinh ngạc.

Đó là Vệ Bắc đã lâu không thấy đâu!

Chỉ mới mấy ngày mà trông cậu đã thay đổi như một người khác. Tóc cũng đã dài quá, khuôn mặt càng thêm có vẻ thâm sâu hơn. Trên cằm mấy sợi râu lún phún, cả người toát lên một vẻ chán chường.

Diệp Sơ cau mày nói: “Cậu hút thuốc lá sao?”

Vệ Bắc hừ một tiếng, bóng dáng cao cao đứng tựa ở cầu thang, chẳng nói câu nào.

Diệp Sơ không thèm để ý đến thái độ của cậu, cô đi mấy bước đến trước mặt cậu, đưa tay ra nói: “Đưa đây.”

“Đưa cái gì?” Vệ Bắc bực mình hỏi một câu.

“Thuốc lá!” Diệp Sơ nói dứt khoát.

“Cậu muốn làm gì?”

“Trường học có quy định học sinh không được hút thuốc lá, cậu đưa thuốc lá cho tớ.”

“Quy định, quy định. Con mẹ nó, cậu lúc nào cũng chỉ biết nghe lời thầy giáo!” Nghĩ đến thầy giáo, Vệ Bắc liền nổi giận: “Nếu hôm nay tôi không đưa thì sao, cậu định tính thế nào? Mách thầy giáo sao? Hả?” Cậu nói xong, liền lôi ra một gói thuốc lá từ trong túi quần .

Chưa để cậu kịp lấy cái bật lửa ra, Diệp Sơ không nói gì, giật lấy bao thuốc trong tay cậu.

“Diệp Siêu Nặng, câu điên rồi hả?” Vệ Bắc lập tức gào lên: “Ai cần cậu lo cho tôi! Con mẹ nó! Cậu nghĩ cậu là gì của tôi hả?”

Một câu nói này, khiến Diệp Sơ sững sờ.

Là gì? Đúng vậy, cô cũng đâu phải là gì của cậu ta? Cái gì cũng không phải….

Cô cười lạnh một tiếng, rồi nhét bao thuốc lá vào tay cậu.

Vệ Bắc không nghĩ đến Diệp Sơ đột nhiên lại làm thế, lập tức cậu cũng im lặng. Vừa rồi cậu cũng không ngờ mình lại thốt ra cái câu kia,không khỏi có chút hối hận. Diệp Sơ muốn tránh sang một bên để rời đi.

Giống như là phản xạ có điều kiện, Vệ Bắc kéo cô lại.

“Cậu định làm gì?” Giọng điệu của Diệp Sơ không được tốt lắm.

“Cậu làm trò gì thế hả? Lúc trước vừa giật bao thuốc của tôi, giờ lại trả cho tôi.Mẹ kiếp, cậu đùa giỡn tôi à!”

Diệp Sơ nghiến răng, thấp giọng nói: “Cậu muốn giữ thì giữ, tôi không quản, tôi với cậu chẳng liên quan gì đến nhau!” Cô vừa dứt lời, thì có một lực rất mạnh kéo tay cô, lôi cô đến. Chưa để cô kịp phản ứng, đã bị Vệ Bắc ôm chặt vào trong ngực, vòng tay siết chặt lấy người cô.

Cậu nói rất nhỏ, cơ hồ nghe như âm thành từ trong họng: “Ai nói không chúng ta không có quan hệ! Tôi nói có thì là có!”Nói xong, cậu hôn cô thật mạnh.

Cậu giống như phát điên hôn cô, cô bị ép chặt lên cánh cửa sắt lạnh như băng. Mặc kệ cô giãy giụa thế nào, cậu cũng cố tình chiếm đoạt tất cả.

Không biết bao lâu sau, người ở ngực cũng ngừng giãy giụa, giờ biến thành sự run rẩy. Tiếng khóc nức nở của cô truyền đến bên tai cậu.

Lồng ngực Vệ Bắc chợt căng cứng, cậu buông cô ra.

Đúng lúc đó “Bốp!” … trên mặt cậu in hằn năm dấu ngón tay hồng hồng.

Cậu không nghĩ đến cô sẽ đánh cậu, cho nên nhất thời sững sờ. Khuôn mặt của Diệp Sơ đầy nước mắt,cô muốn đẩy cậu ra chạy lên tầng

Vệ Bắc lấy lại tinh thần, cậu giữ chặt cổ tay của Diệp Sơ.

“Thật xin lỗi.”

Lúc này cậu ta nói xin lỗi thì có ý nghĩa gì nữa? Diệp Sơ đưa lưng về phía cậu, cô nghiến răng:”Bỏ tay ra!” Giọng nói của cô lạnh như băng.

Rõ ràng là đêm mùa hè, mà nghe giọng nói của cô, Vệ Bắc vẫn cảm thấy người rét run. Cuối cùng cậu cũng buông bỏ hết tự trọng, nhỏ giọng nói: “ Cậu đừng tức giận được không? Tôi sau này tôi sẽ không bao giờ đối xử với cậu như thế nữa. Tôi sẽ chăm chỉ đọc sách, không hút thuốc lá nữa, cũng không đánh nhau nữa. Sau này cậu nói điều gì, tôi cũng sẽ nghe theo…”

Trong lòng Diệp Sơ bỗng đau nhói, cô cũng chỉ lặp lại: “Bỏ tay ra!”

Vệ Bắc từ phía sau ôm lấy cô, cằm của cậu đặt lên vai cô: “Diệp Sơ, tôi thích cậu, tôi thật sự rất thích cậu, đừng rời xa tôi, tôi xin cậu….”

Trong đời này, cậu chưa từng hèn mọn cầu xin ai như thế. Diệp Sơ cảm giác thân thể mình khẽ run lên. Cảm giác này là gì đây? Cô thấy mình rất lạnh, lạnh đến nỗi chết lặng.

“Bỏ tay ra!” Cô nghiến răng, nói lần thứ ba.

Cuối cùng, đôi tay ôm cô cũng buông lỏng. Người ở phía sau rũ tay xuống,vô lực lùi lại một bước,khuôn mặt chìm sâu vào trong bóng tối.

Diệp Sơ không quay đầu lại, mà cô cũng không dám quay đầu. Cô từng bước đi lên trên gác, nghe thấy tiếng cậu tự nhủ trong bóng tối: “Tôi có thể làm được… thật sự có thể mà…”

Dần dần, những âm thanh kia cùng với bóng dáng của cậu cũng biến mất vào trong bóng tối.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.