Này! Mau Buông Cô Ấy Ra

Chương 35: Chương 35






Editor : trangsjk

Sau khi Vệ Bắc trở về không lâu thì hội Lâm Mậu Mậu cũng được nghỉ

Suốt một kỳ học không gặp, Lâm Mậu Mậu đề nghị hẹn các bạn học ra ngoài họp mặt,Diệp Sơ cảm thấy không sao cả nên cũng đồng ý tham gia.Kết quả là ngày họp mặt hôm đó, không chỉ có mấy bạn học cũ, mà còn có cả người thân của bạn học, và bạn học của người thân.Tóm lại là hơn mười mấy người.

Cô vốn không phải là người thích tham gia náo nhiệt, thấy nhiều người tới,nên cũng ít nói hơn.

Lâm Mậu Mậu thì ngược lại, cô luôn rất sôi nổi,lại học đại học nửa năm nên dáng vẻ cũng thay đổi không ít.Từ một cô bạn nửa nam nửa nữ trước kia giờ đã biến thành mĩ nữ thực thụ, lại còn đứng bên cạnh chàng trai trí thức phong độ Triệu Anh Tuấn,có vẻ rất đẹp đôi. Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía hai người bọn họ, lúc hát Karaoke cũng cố ý để cho hai người học hát song ca

Lâm Mậu Mậu vừa bắt đầu đã hát mấy bài,sau đó mọi người lại kéo lấy cô không tha, liền đẩy cho Diệp Sơ: “Nè,các cậu đừng có nhường cho chúng tớ thế,ở đây đâu phải có mỗi đôi bọn tớ đâu.”

Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều im lặng ,không phải vì Diệp Sơ, mà là vì người ngồi bên cạnh cô,người này hồi học cấp hai đã nổi tiếng hư hỏng, không ai dám chọc đến anh ta.

Bầu không khí bỗng dưng im ắng khiến Diệp Sơ có chút lúng túng từ chối: “Hay là thôi đi, tớ hát không hay.”

Lâm Mậu Mậu lại nói : “Hát karaoke thôi mà, đâu phải bắt cậu lên sân khấu, hát một bài thôi!”

“Đúng vậy, cậu hát một bài đi.”Triệu Anh Tuấn ở bên cạnh dịu dàng thêm lời.

“Hát cũng được.”Cuối cùng cũng đã có người lên tiếng.

Diệp Sơ vẫn cảm thấy gượng gạo, đang định từ chối, bỗng nhiên nhìn thấy có người nhận lấy microphone mà Lâm Mậu Mậu đưa tới.

“Được, hát bài gì nào?” Vệ Bắc thản nhiên nói

Tất cả mọi người đều nhìn cậu như nhìn quái vật.Phải biết rằng, ngày trước học cấp ba, đừng nói là bắt cậu hát, mà ngay cả nói chuyện với cậu cũng đã dũng cảm lắm rồi.

““Mái nhà” đi, hát hay một chút.”Lâm Mậu Mậu nói.

Sao lại hát được?Diệp Sơ xấu hổ, đang muốn từ chối, Vệ Bắc đã đồn gý luôn,ngay sau đó là đoạn nhạc dạo vang lên.

“Nửa đêm trằn trọc không ngủ được

Bỗng có tâm trạng lẩm nhẩm theo một bài hát

Trèo lên mái nhà mong tìm được một cảnh mộng khác….”

Vệ Bắc vừa cất tiếng hát, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, không ngờ tên nhóc này lại hát hay đến vậy.

“Đến lượt cậu kìa!”Lâm Mậu Mậu nhắc nhở cô.

Diệp Sơ cố bình tĩnh, vội vàng hát câu tiếp theo, hát đúng nhạc, nhưng không có gì đặc sắc.

Vệ Bắc lại hát: “ Đó chẳng phải là do người vô tình…xuất hiện ở trong giấc mơ của tôi sao?”

Giọng hát của anh trầm ổn, lại còn làm lòng người say mê, mặc dù song ca cùng với chất giọng bình thường của Diệp Sơ nhưng vẫn khiến người nghe say sưa lắng nghe.

Vừa hết bài, có người vỗ tay: “Hát thêm một bài nữa! Hát thêm một bài nữa đi!”

“Em hát nữa không?”Vệ Bắc quay mặt hỏi Diệp Sơ.

“Ừ” Diệp Sơ gật đầu

Thế nên, hai người lại song ca một bài nữa, tốt hơn so với bài đầu.

Dần dần những người bạn vừa nãy còn sợ Vệ Bắc giờ đã thoải mái hơn, có người còn mạnh dạn yêu cầu cậu hát đơn ca, anh cũng không nhăn nhó mà hát luôn,ai ai cũng reo hò ủng hộ.

“Tớ đi ra phòng vệ sinh.”Diệp Sơ cúi đầu nói một câu rồi liền ra ngoài.

Không lâu sau, Lâm Mậu Mậu cũng đi ra, vừa gặp Diệp Sơ đang rửa tay.

“Không ngờ Vệ Bắc nhà cậu lại hát hay như vậy, trước kia tớ còn tưởng tên nhóc đó chỉ biết đánh nhau thôi đấy.” Cô cười ha hả nói.

Diệp Sơ không nói lời nào, khẽ “Ừ” một tiếng

“Diệp Tử, hôm nay tâm trạng cậu không được vui sao?” Lâm Mậu Mậu cũng đoán ra được một chút.

Diệp Sơ chớp mắt: “Không phải.”

“Vậy sao cậu không nói chuyện?”

“Mình không biết nói cái gì và cũng không có gì hay để nói cả…” Cô vừa nói vừa rửa tay. Nhìn qua gương trong phòng vệ sinh, cô thấy mái tóc vừa mới làm xoăn và khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của Lâm Mậu Mậu, bỗng nhiên cảm thấy hơi xa lạ

“Mậu Mậu” Cô không nhịn được hỏi : “Vì sao cậu lại bắt đầu mặc kiểu quần áo của con gái rồi?”

Lâm Mậu Mậu cười lớn: “Bạn cho rằng tớ vẫn còn là cô nhóc giống con trai như trước kia hay sao? Mọi người ai chả thay đổi, cậu nhìn Vệ Bắc nhà cậu đi, bây giờ trông cũng phóng khoáng hơn trước kia nhiều.”

Diệp Sơ hơi ngỡ ngàng, từ trong miệng lẩm bẩm vài tiếng: “Trước kia vẫn tốt như thế mà…”

Lâm Mậu Mậu không nghe thấy cô nói gì, đi ra cửa phòng vệ sinh vẫy cô: “Đi thôi,tất cả mọi người đang đợi chúng ta đấy!”

“Ừ” Diệp Sơ gật đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ cô đơn.

Những lần gặp mặt sau đó, hiển nhiên Vệ Bắc được chào đón hơn so với thời trung học, hay có bạn học cũ rủ cậu đi chơi.Diệp Sơ đi được hai lần, rồi dần dần kiếm cớ từ chối.

Thời gian nghỉ hè trôi qua được một nửa, bạn học cùng lớp Vệ Bắc trước kia tổ chức họp lớp, hoan nghênh các bạn mang theo người yêu đi giới thiệu.

Vệ Bắc gọi điện hỏi Diệp Sơ có đi không, Diệp Sơ nói có chút việc không đi được, tiếng nói vừa dứt, Vệ Bắc liền có chút không vui: “Chuyện gì mà quan trọng vậy hả?”

“Em đi nghe toạ đàm”

“Toạ đàm?Cũng không phải là đi học, em tích cực vậy để làm gì?

“Những bài diễn thuyết rất ý nghĩa” Diệp Sơ giải thích.

“Được lắm, được lắm!Em không đi thì anh đi một mình!”Cậu nói xong rồi cúp máy.

Nghe tiếng tút tút, Diệp Sơ có chút thất thần, trong trí nhớ của cô bọn họ rất ít khi cắt đứt không vui như vậy,cô cảm thấy hơi tủi thân.Vừa lúc đó, cô nhìn thấy tờ thông tin trên bàn, điều không vui trong lòng cũng tan đi không ít.

Họp mặt bạn học thật nhàm chám, nào có ý nghĩa như buổi tọa đàm này?Cô nghĩ như thế, trong lòng càng thêm vui vẻ.

Ban đầu Diệp Sơ rất muốn tham gia buổi toạ đàm, nhưng thực ra nó chỉ là một cuộc giao lưu quy mô nhỏ giữa các nhà thiên văn trong tỉnh và những người yêu thích ngành thiên văn này.Trong buổi giao lưu còn mời vài vị là những nhà thiên văn học nổi tiếng trong nước đến đây để thuyết giảng, cơ hội vô cùng ít ỏi.

Diệp Sơ đã chờ đợi buổi toạ đàm này rất lâu rồi, chỉ tiếc rằng không có vé vào cửa.Đúng lúc này, Thẩm Nam Thành biết được mong muốn của cô, liền dựa vào mấy mối quan hệ lấy được hai vé vào cửa, mời cô đi cùng.

Cơ hội như thế rất khó để cóđược , Diệp Sơ sao có thể từ chối? Sáng sớm hôm sau, cô cùng Thẩm Nam Thành đi tới chỗ các nhà thiên văn ở tỉnh tọa đàm.

Quả nhiên là do các chuyên gia cao cấp diễn thuyết, thật khác xa so với những gì giáo sư trên lớp chỉ dạy.Cô vừa nghe, vừa cùng Thẩm Nam Thành nói mấy câu, phát hiện anh ta dường như cũng đã nghiên cứu về thiên văn học.

“Anh học về thiên văn học sao?”Diệp Sơ kinh ngạc hỏi.

“Cũng không gọi là học được, chỉ là ngành vật lí của anh có đề cập đến một số kiến thức về tính chất vật lý của các thiên thể, anh thấy nó rất có ý nghĩa nên cũng tự mình nghiên cứu một thời gian.”

Khó có thể tìm được người có chung quan điểm với mình, Diệp Sơ không thể bỏ qua, vì thế hai người trò chuyện cũng không dứt.

Đến khi kết thúc, điện thoại của Diệp Sơ vang lên.Vừa nhìn thấy Vệ Bắc gọi tới, cô vội vàng đi ra ngoài nghe máy.

“Buổi toạ đàm của em xong chưa?Anh bên này xong rồi, em đang ở đâu, anh qua đón em.”Vệ Bắc nói.

“Không cần đâu, em ở rất xa, anh xong rồi thì về nghỉ ngơi sớm đi.”

“Em nói linh tinh ít thôi, rốt cuộc là đang ở đâu?Cho dù có ở cung trăng, anh cũng phải đến khiêng em về!”

Diệp Sơ cảm thấy buồn cười, nhưng nhớ tới mình và Thẩm Nam Thành đi cùng nhau, cô sợ Vệ Bắc hiểu lầm, liền nói: “Anh đừng đến, em đi cùng với bạn.”

“Bạn nào?” Vệ Bắc thoáng cảnh giác: “Không phải là cái tên họ Thẩm kia chứ?”

Không ngờ lại bị cậu đoán trúng, Diệp Sơ có chút chột dạ : “Anh đừng có đoán bậy, em tự về được rồi.”

“Diệp Siêu Nặng ,em giỏi lắm! Vệ Bắc ở đầu điện thoại bên kia giận đến nghiến răng nghiến lợi,cậu còn không hiểu suy nghĩ của Diệp Sơ sao? Cô gái này chỉ cần không trả lời thẳng vào vấn đề, thì chẳng khác nào tự nhận.

“Em ở đâu, anh đi qua làm thịt thằng nhãi kia! Khỏi phải nhìn nó quấn lấy em!”Cậu quát to.

Diệp Sơ có chút không vui: “Anh thôi đi! Em chỉ cùng anh ta nghe toạ đàm, không làm gì cả!”

“Giỏi, em chịu thừa nhận rồi!” Vệ Bắc nhất thời tức giân muốn phát điên: “Các người rốt cuộc đang ở đâu hả?”

“Em ở đâu anh quản làm gì hả?”Diệp Sơ nói không hề suy nghĩ.

“Em là bà xã của anh, anh không quản thì là ai hả?”

“Ai là bà xã của anh hả?”

“Em *** muốn thử một lần, hiện tại không thừa nhận hả?”

“Em thử thấy không được, không thể sao?”Diệp Sơ nói xong câu đó liền hối hận nhưng đã không còn kịp rồi.

Ở đầu bên kia điện thoại, sắc mặt Vệ Bắc đột nhiênt hay đổi, nếu nói lúc trước họ chỉ cãi nhau mấy câu bình thường… nhưng những lời như này đã đẩy mâu thuẫn lên cao rồi.

Ngòi nổ đã bị châm, rất khó lòng dập tắt.

Vệ Bắc cười lạnh một tiếng: “Phải không? Tôi cũng thấy không được.”

Diệp Sơ sững sờ, giống như một con dao cứa mạnh vào lòng cô.Cô còn muốn nói điều gì đó thì Vệ Bắc đã cúp máy rồi.Nghe thanh âm tút tút vang lên, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.

“Sao thế?”Nhìn tình hình, Thẩm Nam Thành đi ra.

Diệp Sơ ngây ngẩn đứng đó, không trả lời.

Thẩm Nam Thành do dự một chút: “Hai người…. cãi nhau sao?”

“Không liên quan đến anh.”Diệp Sơ lạnh lùng nói một cậu, rồi quay đầu đi thẳng.

Mấy ngày sau , Vệ Bắc trở về trường học, lúc đi cậu không nói cho bất kì ai, kể cả Diệp Sơ.

Sau đó mấy hôm thì Thẩm Nam Thành cũng quay về Mĩ, trước khi đi anh có nhắn tin cho Diệp Sơ,nhưng cũng không nhắc đến chuyện ngày hôm đó.

Rồi cũng đã đến ngày khai giảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.