Này! Mau Buông Cô Ấy Ra

Chương 5: Chương 5






Sau giờ tan học hôm đó, Vệ Bắc ở lại rất muộn mới hoàn thành xong bài tập. Cậu cất sách vở vào cặp, lúc đi ra trời cũng đã tối hẳn. Cả trường học chỉ còn mỗi cậu và Diệp Sơ. Bác bảo vệ ngồi ngủ gật bên cạnh ánh đèn lờ mờ.

Vệ Bắc vốn không buồn để ý đến Diệp Sơ. Nhưng khi nhìn thấy con đường tối om đối diện trường học, ánh mắt cậu nhóc liền loé lên ý đồ xấu xa.

“Diệp Siêu Nặng, cậu có sợ tối không? “ Cậu nhóc hỏi không hề có ý tốt.

Diệp Sợ chớp mắt rồi khẽ lắc đầu.

“Tôi nghe nói, ở xung quanh đây có ma chuyên bắt cóc trẻ con đó….” Cậu nhóc cố ý kéo dài giọng nói ra điệu hù doạ.

Diệp Sơ không hề trả lời nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chăm về phía sau lưng Vệ Bắc

Vệ Bắc đang thích thú đắc ý, chợt cậu phát hiện ra ánh mắt của cô có gì đó không ổn. Dù sao thì cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ con, nên cậu cũng thấy hơi sợ hãi rờn rợn: “Diệp Siêu Nặng, nhìn cái gì mà nhìn?”

Diệp Sơ giơ ngón tay, chỉ về phía sau lưng cậu.

Vệ Bắc nuốt nước miếng, từ từ quay đầu lại. Chỉ thấy trong ngõ tối âm u, có một tên côn đồ tóc dài đáng sợ. Hắn nở nụ cười nham hiểm, cầm dao trên tay tiến lại gần bọn họ.

“Cậu nhóc có mang theo tiền không?” Dưới ánh đèn, lưỡi dao lấp lóe tia sáng sắc bén.

“Không có!” Mặc dù Vệ Bắc tuổi còn nhỏ, nhưng vóc dáng cao lớn. Mèo mới sinh không biết sợ cọp. Cậu nhóc hét lên, không hề tỏ ra khiếp sợ.

Tên côn đồ kia gây án đã nhiều lần, nhưng chưa từng gặp phải đứa nhóc nào dám phản kháng. Nên hắn liền vung dao lên định doạ nạt cậu nhóc một chút. Không ngờ tên tiểu quỷ kia chẳng những không sợ, mà còn thừa dịp hắn không chú ý đã đá mạnh vào người hắn.

Bị đá đau, tên côn đồ liền nổi giận. Hắn vung tay muốn tóm lấy Vệ Bắc.Trong khoảnh khắc “ngàn cân treo sợi tóc” , giữa đêm tối bỗng vang lên tiếng chó sủa, A Bảo không biết từ đâu lao ra, há mõm cắn vào đùi kẻ xấu kia.

Tên côn đồ ngã nhào trên mặt đất ngay lập tức, kêu la thảm thiết vang vọng khắp cả con ngõ nhỏ. Hàng xóm láng giềng xung quanh đều lục đục chạy đến. Chỉ thấy ở đầu ngõ, một cậu thanh niên tóc dài bị một con chó và một đứa bé trai cùng nhau tấn công, đang gào khóc gào rú lăn lộn trên nền đất.Một cô bé mập mạp đứng một bên nhìn chằm chằm.Tất cả đều sững sờ đến ngây người.

Sau đó, vài bậc phụ huynh cũng chạy tới. Mọi người “đồng tâm hiệp lực” mang tên côn đồ chuyên cướp tiền của các em học sinh này đưa lên đồn công an.

Chuyện này lại gây ra tiếng vang không hề nhỏ. Phải biết rằng, lúc đó mọi người rất coi trọng Tiểu Anh Hùng , ra tay biết lượng sức mình, hăng hái làm việc nghĩa. Cho nên, đến cả Đài Truyền hình trung ương cũng cử người xuống phóng vấn “anh hùng” dũng cảm bắt kẻ cướp.Về sau còn lưu truyền thành một câu chuyện nhuốm đầy màu sắc thần bí. Ngay cả A Bảo cũng thành minh tinh, chứ đừng nói đến Vệ Bắc.

Một tháng sau, ban lãnh đạo sau khi đã bàn bạc kĩ lưỡng. Họ quyết định phá lệ trao tặng bằng khen cho Vệ Bắc, công nhận tiểu anh hùng, dũng cảm làm việc nghĩa. Vệ Đông Hải dẫn con trai lên nhận bằng khen, ông làm cha đã được bảy năm, đây lần đầu tiên được nở mày nở mặt nhờ cậu con trai mình.

Vệ Đông Hải thích thú cầm bằng khen , trên đường về nhà còn mua một quả bóng rổ làm phần thưởng cho con trai.

Sự thật chứng mình, quyết định của Vệ Đông Hải cực kì sai lầm!

Quả bóng rỗ mua được đến ngày thứ hai, thì cửa sổ bà Hàn bên cạnh liền bị vỡ không lí do. Đến ngày thứ năm thì cửa sổ phòng học cũng bị phá hỏng. Một tuần sau, ngay cả cửa sổ phòng hiệu trưởng cũng hỏng luôn!

Cuối cùng, không thể nào chịu nỗi nữa, Lý Phương Phương mặt xám xịt, buộc phải tịch thu quả bóng của Vệ Bắc. Lần đầu tiên trong cuộc đời làm giáo viên, đây là lần đầu tiên cô phải đến nhà gặp phụ huynh học sinh. Lần quyết định dưới sự kích động lần này khiến mãi về sau đó một thời gian dài, cô giáo Lý vẫn nhớ rõ lần đến nhà Vệ Đông Hải. Cô được chứng kiến cảnh ông cầm chổi lông gà đánh con trai, mà cả người vẫn bất giác run run.

Gia đình quá dữ dội và ..… Quá kinh khủng!

Vì bị cha đánh, nên một tháng sau đó, Vệ Bắc cũng biết điều hơn.Cô giáo Lý dược tận mắt nhìn thấy Vệ Đông Hải đánh cậu con trai như đánh đàn khiến cô cảm thấy hình như là do mình đến gặp phụ huynh, cho nên mới khiến sự việc như thế xảy ra.Trong lòng cô vô cùng áy náy, quyết định sẽ bỏ qua thái độ ngang ngạnh bướng bỉnh của cậu. Chọn cách mềm mỏng nhẹ nhàng đối với Vệ Bắc. Vì thế cô đã đề bạt Vệ Bắc làm lớp phó lao động.

Lý Phương Phương cứ nghĩ rằng, lớp phó lao động cũng là ở trong ban cán sự lớp. Nếu để cho cha Vệ Bắc biết cậu con trai được làm cán bộ lớp,chắc ông ấy sẽ không đánh cậu nhóc nữa đâu.

Hơn nữa, làm lớp phó lao động, mỗi ngày luôn phải ở lại quét dọn vệ sinh lớp, có thể làm phân tán tinh lực, tiêu hao thể lực. Điều này đối với quỷ nghịch ngợm là điều rất tốt rồi. Nhưng cô không hề nghĩ đến, chính vì quyết định này, đã khiến cho Vệ Bắc nảy sinh mối thù với kẻ thù truyền kiếp. Dĩ nhiên điều này để nói sau, chỗ này tạm thời chưa nhắc tới.

Kể từ khi làm lớp phó lao động, Vệ Bắc và Diệp Sơ thường hay ra về cùng nhau.

Cần phải nói thêm một chút về vấn đề giáo dục con cái. Một khi gặp phải một đứa nhóc ngỗ nghịch như cậu con nhà họ Vệ, các vị phạt đánh cũng khó có thể giải quyết được vấn đề. Nhưng ngược lại hành động bất ngờ cho cho nó cây kẹo lại có hiệu quả.

Vệ Bắc tạm thời biết nghe lời cô giáo Lý một chút. Mỗi ngày cậu nhóc đều ngoan ngoãn ở lại lớp sau giờ học, quản lí các bạn quét dọn vệ sinh xong rồi mới về nhà. Khi đó, Diệp Sơ làm lớp trưởng. Cũng cùng đường về nhà nên hai người một trước một sau đi ra cổng trường. Cho đến tận bây giờ, khoảng cách giữa hai người vẫn là cách xa ba thước. Diệp Sơ đi phía trước, Vệ Bắc ở phía sau, không ai nói chuyện với ai.

Cuộc sống cứ như thế trôi qua một thời gian ngắn, rồi lại xuất hiện vấn đề một lần nữa.

Có câu nói :”Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” . Cậu nhóc hư đốn nhà họ Vệ mặc dù đã có ngoan ngoãn không ít. Nhưng từ trong xương tuỷ vẫn là một tên nhóc đầu gấu. Kể từ khi được đề bạt làm cán bộ, cứ nghĩ cậu nhóc sẽ bớt bá đạo đi so với trước kia. Nhưng không, vừa mới làm cán bộ lớp được một học kì, cậu nhóc đã kiếm thêm được một đám kẻ thù. Cũng không biết ngày thường cậu đã sỉ vã đám trẻ con như thế nào mà đến nỗi áp lực khiến chúng bộc phát….

Ngày hôm đó, Vệ Bắc vẫn như thường ngày chỉ đạo các bạn quét dọn vệ sinh. Diệp Sơ thì giúp cô giáo Lý ghi điểm bài thi. Cho nên hai người trở thành hai đứa bé cuối cùng ra về.Vệ Bắc cất sách vở cẩn thẩn, liếc nhìn Diệp Sơ còn đang ngồi ghi điểm vào sổ, cậu nhóc liền đi ra tắt phụt đèn.

Diệp Sơ liền thấy phòng học tối om liền biết là tên hư hỏng kia lại gây sự với mình. Cô mặc kệ, tự mình vòng ra phía sau, mở đèn lên.

Trong phòng học, đèn học là đường dẫn song song, ở phía trước và đằng sau đều có thể mở tắt đèn. Diệp Sơ vừa bật đèn, Vệ Bắc liền hung hăng tắt đèn đi. Diệp Sơ cũng không mắng cậu, cô nhóc tiếp tục bật lại. Cứ như vậy, cậu bật tôi tắt, đèn trong phòng lúc sáng lúc tối, làm cho bác bảo vệ đang ngủ gật ở bên dưới, còn tưởng là có ma, thiếu chút nữa thì bị doạ chết,

Cứ như thế Vệ Bắc đối đầu với Diệp Sơ trong chốc lát. Bỗng nhiên cậu thấy việc này thật vô nghĩa. Thường ngày mỗi lần cậu bắt nạt con bé mập này, nó chẳng khóc cũng không náo loạn, thật sự là làm người khác vô cùng mất hứng.Vệ Bắc liền vung cặp sách, nói một câu : “Nhàm chán!” rồi mở cửa định đi về.

Tay vừa cầm lấy tay cầm cửa kéo để mở ra, thì cậu bỗng sửng sốt. Gì thế này? Sao lại khoá rồi?

Lúc đó, Diệp Sơ còn đứng ở phía sau cửa nữa. Vệ Bắc liền đi đến bên cạnh cô nhóc mở cửa, thuận tay còn kéo cái bím tóc của cô bé giật giật, còn doạ cô một là mở cửa, hai là cậu sẽ khoá luôn!

Chuyện này khiến Diệp Sơ trợn tròn mắt.

Ơ hay, mới vừa rồi còn mở được cơ mà, không lẽ cửa tự khoá sao? Cậu hỏi Diệp Sơ : “Cô giáo Lý có đưa chìa khoá cho câu không?”

Diệp Sơ không thèm để ý đến cậu nhóc. Cô bé cứ lắc lắc cái đầu phối hợp với động tác kéo tóc của cậu.

Vệ Bắc thực sự tức giận, liền kéo mạnh đuôi tóc của cô. Mẹ Diệp Sơ tết cho cô bé hai cái bím, lại bị Vệ Bắc rũ tung, thoáng cái đầu tóc liền bị rối loạn. Tên nhóc hư đốn đắc ý vui mừng, thấy cô nhóc vạn năm không khóc Diệp Sơ cuối cùng cũng cau mày, cảm giác chiến thắng liền lan toả. Cậu cố tình nắm chặt đuôi tóc của cô, nói gì cũng không chịu bỏ tay ra.

Diệp Siêu Nặng, lúc này cũng không có con chó nào giúp cậu đâu!

Trong lòng cậu nhóc nghĩ xấu xa còn chưa kịp toan tính xong, cậu liền cảm thấy đau nhói ở tay. Nhìn lại thì thấy không có chó cắn cậu, mà là cậu để cho Diệp Sơ thử răng!

Sau đó, Diệp Sơ liền cắn mạnh xuống cánh tay Vệ Bắc, khiến cậu nhóc đau đến gào lên: “Diệp Siêu Nặng, cậu nhả ra cho tôi!”

“Cậu là chó sao,con nhóc mập này!”

….

Cậu nhóc mắng to mấy câu nhưng Diệp Sơ chẳng những không chịu nhả ra, ngược lại còn cắn mạnh hơn. Cuối cùng cậu nhóc hư hỏng đau đến không chịu được : “Lớp trưởng, có gì thì chúng ta nói chuyện tử tế được không….”

Thấy Vệ Bắc cầu xin tha thứ, lúc này Diệp Sơ mới nhả ra, miệng hơi thả lỏng. Vệ Bắc liền rút cánh tay về, một tay khác thật nhanh túm mạnh lấy đuôi tóc của cô : “Diệp Siêu Nặng, cậu dám cắn tôi!”

Trận chiến đang bất phân thắng bại, bỗng bác bảo vệ mở cửa ra, liền thấy hai đứa bé, kẻ giật tóc, kẻ cắn tay, bác bỗng thấy hoa mắt choáng váng.

Chuyện này, sau khi bị phê bình, cô giáo Lý giận tới nỗi thiếu chút đi thì ngất luôn.

Cậu nhóc hư hỏng kia, ngỗ nghịch còn chưa nói, bây giờ lại còn lôi theo cả lớp trưởng náo loạn ngất trời trong lớp. Sau khi cân nhắc, cô giáo Lý quyết định xử phạt hai người. Bắt hai đứa nhóc phải viết giấy cam kết, phạt dọn dẹp nhà vệ sinh cho đến khi hai người biết lỗi. Còn cắt chức lớp phó lao động của Vệ Bắc, để bạn Triệu Anh Tuấn lên đảm nhiệm.

Cứ như thế, tháng cuối cùng của lớp 1, Diệp Sơ và Vệ Bắc cùng nhau quét dọn nhà vệ sinh. Quả thực, đây không phải là một dấu chấm tốt đẹp gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.