Dark cố chạy sâu hơn nữa, sắp ra khỏi khu rừng này rồi, nếu ra khỏi khu rừng này tức là anh đã cứu được Băng Tuyết Linh rồi, nhưng anh cũng đã đuối sức lắm rồi, ko còn 1 đoạn nữa thôi là sẽ chạy thoát đc, Tuyết linh nhìn Dark, nói nhỏ
“Anh vẫn ổn chứ???”
“ổn mà...tôi ko sao đâu” Dark mỉm cười nói nhẹ, cô cũng yên tâm phần nào.
“Cảm ơn anh...vì tôi mà anh lại phải khổ sở như vậy”
“Chừng nào thoát khỏi đây thì hãy nói câu đó” Dark vẫn cố chạy, sắp đến rồi, chạy thẳng ra ngoài bìa rừng, có chiếc xe hơi vẫn đang đợi ở đó, anh bế cô đặt nhẹ lên xe, vội vàng trèo lên rồi phóng đi
“BÙM...” từng tiếng súng nổ lên, bọn họ đã quá chậm chân anh và cô đã thoát khỏi ra đc bìa rừng
“Mẹ kiếp, em sẽ ko trốn đc tôi đâu” Mạc Tự Vũ nhìn theo ánh mắt căm hờn, nhất định hắn sẽ bắt cô đến cùng, đợi đó
“Phù...may quá, thoát rồi...