Chương 12: Có phải là yêuMột lát sau khi trên xe về lại thì bây giờ tất cả học sinh đã có mặt ở trường...
- Thôi được rồi, bây giờ các em về nhà nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta vẫn sẽ học bình thường
- Bye mày nha, tao về trước đây- Thục Anh
- Ừ, mai gặp lại- Kim vẫy vẫy tay chào tạm biệt
- Em có cần tôi chở về ko- Quân từ đâu đi đến nở nụ cười tươi rói
- Không cần!- Kim tỏ thái độ bất cần rồi bỏ đi luôn
- Em thật có sức hút đối với người khác mà- Quân đứng từ xa nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô
.
.
.
Trên đường về nhà, Thiên Kim cứ thế mà đi ko để ý trước mặt mình có cục đá nên đã vấp ngã...
- Ây da, đau quá- Kim suýt xoa- Chết rồi, sao cái chân ko cử động được vậy, đau quá- Đang ngồi giữa vỉa hè vì cái chân ko đi nổi thì bỗng nhiên có một bàn tay bế xốc cô lên rồi đặt cô lên chiếc môtô
- Ơ, anh Khánh...- Kim
Minh Khánh ko nói gì leo lên xe rồi phóng thẳng đi luôn...
- Cảm ơn anh đã đưa em về nhà- Kim
- Vào nhà đi- Khánh nói rồi đưa tay lên bấm chuông, một lát sau bác Hoa từ trong nhà chạy ra mở cổng, anh dắt chiếc xe vào bên trong rồi lại bế xốc cô lên đi vào trong nhà đặt lên ghế sofa. Sau một hồi xem xem cái chân của cô rồi anh phán một câu:
- Chắc là bị trật khớp rồi- Khánh
- Ủa, cháu làm sao mà để bị trật khớp thế kia- bác Hoa nhìn Kim lo lắng
- Dạ, cháu chỉ bị té thôi, ko sao đâu- Kim cười trấn an bác
- Ngồi yên- Khánh
- anh định làm gì vậy- Kim
Rắc! Áááá!!- sau tiếng rắc thì tiếp theo là tiếng hét thật to phát ra từ cái miệng nhỏ xinh của Kim, thì ra Khánh vừa bẻ lại cái chân của cô
- Xong rồi- Khánh
- Haha, hơi đau xíu- Kim cười cũng ko nổi mà khóc cũng chẳng được
- nhà vệ sinh ở đâu- Khánh
- Ở...ở đằng kia- Kim chỉ tay về phía nhà vệ sinh
Khánh vào nhà vệ sinh để điện thoại ở ghế sofa, bỗng điện thoại sáng lên, Kim nhìn vào thì có một tin nhắn, vì tò mò định đọc nhưng lại thôi, một lát sau Khánh bước ra
- Điện thoại...của anh hình như có một tin nhắn- Thiên Kim
Khánh ko nói gì cầm điện thoại lên và mở xem, Kim đứng đó thoáng nhìn được dòng tin nhắn ấy " Chồng yêu, anh có ở nhà không, bây giờ em sang nhà anh nhé". Khánh ko trả lời tin nhắn liền tắt đi luôn. Trong lòng cô thầm nghĩ " đúng rồi, chắc là Trà My, mình phải tránh xa anh Khánh ra"
- Thôi hôm nay em mệt rồi, anh về đi- Kim nói chất giọng có vẻ hơi buồn
- Vậy sao?- Khánh
- Ừ- Kim
- Em chưa trả lời câu hỏi hôm qua của tôi- Khánh
- Câu hỏi gì cơ?- Kim
- Từ cái hôm đi cắm trại, em luôn tránh mặt tôi- Khánh
- Phải, vì em ko muốn bị làm phiền, đối với em việc quen với anh thật là một điều phiền phức, vậy nên từ nay anh với em có thể coi như ko quen biết được ko?- Kim nói ra nhưng lời đó nhưng trong lòng cô đau lắm, một cảm giác thật khó hiểu làm sao, có phải cô đã yêu anh mất rồi. Sau khi nghe những lời đó Khánh cũng bỏ đi luôn, ko nói một câu nào
Bỗng nhiên từng giọt nước mặt rơi lã chã trên khuôn mặt xinh xắn của cô, cô đau lòng lắm chứ, nhưng phải làm sao đây, cô ko thể yêu anh, anh đã có người yêu và là người sẽ đính hôn với anh, còn cô, cô ko là gì cả. Cô mong rằng tình cảm của cô đối với anh cũng giống như đã từng đối với Khôi ngày trước, đó chỉ là ngộ nhận rồi sẽ nhanh chóng tan biến thôi.
.
.
.
Trong lúc cô khóc một mình trong căn phòng tối tăm thì Khánh đi bar, anh cũng ko hiểu được tại sao những lời nói đó lại như vết dao rạch vào tim anh, anh chưa từng rung động vì một cô gái nào cả, cũng chưa từng có cô gái nào làm trái tim anh đau thắt nhưng cô là người đầu tiên... đang say trong men rượu thì có một cô gái ăn mặc hở hang tiến tới phía bàn của Khánh
- Này anh đang có chuyện gì buồn à, nào cùng uống với em đi
- Tránh ra!- vỏn vẹn 2 chữ
- Đừng như thế mà- cô gái nũng nịu nói rồi ngả đầu vào vai anh, đưa hai tay khoác qua eo anh
- Đi mau...- Khánh chưa kịp nói hết câu thì cô gái đó bỗng chồm lên ôm cổ anh rồi đặt lên môi anh một nụ hôn mãnh liệt, Khánh cảm thấy ngột ngạt đẩy cô gái đó ra một cách thật mạnh
- Á! sao anh mạnh tay thế- cô gái
- cô mau tránh xa tôi ra ko thì đừng trách- Khánh
- có chuyện gì vậy thưa ông chủ- người quản lí chạy ra
- Hả!! ông...ông...chủ- Cô gái sửng sốt
- Cô ta là ai mau đuổi cô ta ra khỏi bar mau- Khánh tức giận
- Vâng, em làm...liền- người quản lí nhìn mặt Khánh thôi mà sợ phát khiếp, cô gái kia cũng sợ ko kém
Điện thoại của Khánh bỗng đổ chuông, nhìn vào màn hình hiện lên tên Trà My, Khánh ko ngó ngàng gì tới liền tắt máy luôn
- Ko biết anh đang ở đâu nữa, sao lại tắt máy cơ- Trà My tức tối
.
.
.
Bảo đang ngồi ở nhà chơi điện tử thì có ai gọi đến...
- Alo- Bảo
- Thưa anh Bảo, ông chủ uống rượu say quá, chắc ko về được, anh có thể đến bar FEG đưa ông chủ về ko ạ ( tên bar mình đặt đại đó)- tiếng của người quản lí lúc nãy, vì là bạn của Khánh nên trong bar ai cũng biết đến Bảo
- Cái gì, thôi được rồi tôi đến ngay- Bảo dập máy, lấy cái áo khoác rồi ra chiếc BMW phóng đi luôn
_______________
- Khánh ơi là Khánh, mày làm gì mà uống say thế này- Bảo vừa bước chân vào bar thì thấy Khánh say mèm chẳng biết trời đất gì hết, Bảo liền đỡ ra xe rồi đưa về nhà
_______________
Hết