Này Nhóc! Em... Có Muốn Hẹn Hò Với Chị Không?

Chương 3: Chương 3: kế hoạch cua đàn em




Xung quanh tôi như chuyển dần sang màu đen kịt, cảm giác tội lỗi như bị một ai đó phát hiện ra việc làm sai mà mình hay giấu

Thích?

Tôi thích thằng nhóc kém mình tận 2 tuổi ư?

Làm ... Gì có - tôi vội vã phân trần, nhưng khi nói câu ấy tim lại nhói lên.

Ừ, không thì thôi, tao chỉ tò mò nên hỏi mày vậy thôi Nhỏ Ánh liếc mắt qua chỗ khác, nhưng nghe giọng như nó có thể đi guốc trong bụng tôi vậy.

12h khuya...

Sau 1 hồi lăn lóc trên giường, và giờ tôi vẫn chưa ngủ được. Mà ngủ sao được chứ, cứ nằm trên giường là hình ảnh Thành với nụ cười ấm áp toả nắng của cậu ta lại hiện lên. Tôi lật đật vào facebook, gõ tên face cậu ấy- cái face tôi khó khăn lắm mới có thể tìm được. Ngoài đợi cậu ấy còn đẹp hơn là ảnh trên face, nhìn ảnh đại diện cậu ấy cũng có nhiều đứa con gái bình luận. Mà cũng phải, cậu ấy nổi như vậy mà. Tôi lưỡng lự lướt qua dòng chữ kết bạn, nhưng lại tắt máy cất đi.

Mày thích Thành hả?

Cậu nói của nhỏ Ánh lại hiện lên, tim tôi lại đập liên hồi, tai lại có cảm giác nóng bừng. Thích hả? Tôi cũng không biết có thích Thành hay không. Cảm xúc của tôi với cậu ấy còn lẫn lộn quá. Tôi chỉ biết mỗi khi nghĩ về cậu nhóc thì trong tâm lại rất ngọt, ngọt như mật vậy.

Kết quả của việc thức khuya ấy là sáng hôm sau, tôi lại phi như bay đến trường với con mắt như gấu trúc. Vừa đặt cái cặp xuống, nhỏ Ánh đã ngạc nhiên nhìn tôi:

Trời đất, hôm qua mày đi đánh trận ở đâu mà giờ như con ma xó thế này??

Mày không còn câu nào để nói hả? Ai lại bảo bạn thân của mình là ma xó thế

Thì đúng thế mà, ahihihihi

Tôi chả buồn nhìn con bạn, cũng chả buồn phản bác nó. Bây giờ tôi đang rất buồn ngủ, cực kì buồn ngủ. Nhưng trời chả bao giờ chiều theo lòng tôi, đang say sưa giấc, tiếng đập thước kẻ cùng giọng nói oang oang của cô dậy Sử vang lên khiến tôi giật mình

Cả lớp chú ý, đáng lẽ ra hôm nay là giờ tự chọn, nhưng tiết sau tôi có việc bận nghỉ nên tiết này cả lớp làm bài kiểm tra bù cho tiết 2, tiết 2 cả lớp sẽ thay vào giờ toán

Hả???? Một dàn đồng ca vang lên, đứa nào mặt cũng bí xị. Cả đứa bí thư, học trò mà cô cưng nhất đứng lên xin cho kiểm tra lần sau mà vẫn không được. Thành ra cả lớp đành ngậm ngùi lấy giấy chờ lên thớt.

Đối với những đứa đã học thì không sao, nhưng với tôi đó là cả một vấn đề.  Bởi vì... Tôi chưa ôn một chữ nào cả. Cũng chỉ vì câu nói của nhỏ Ánh mà tôi chả nhớ hôm nay có giờ kiểm tra, với lại cũng có điểm miệng sử nên chủ quan không giở ra đọc. Thành ra đọc qua loa mấy môn khác rồi leo lên giường.

Này, mày học gì chưa? Tôi quay sang khều khều nhỏ Ánh

Có chút chút, cũng hên hôm qua tao đọc qua mấy lượt

Tao chưa học gì mày ơi, làm sao bây giờ Tôi làm bộ mặt thảm hại nhất nhìn nó.

Có gì lát tao đọc cho

Tôi yên trí gật gật đầu. Có nó đọc cho thì cũng ổn, ít ra cũng được con 6. Cô giáo hí hoáy viết đề lên bảng rồi ngồi bàn viết sổ sách, tận dụng cơ hội hiếm có, tôi tích cực liếc mắt nhìn bài nhỏ Ánh, mà mỗi tội, chữ nó... Bé quá.

Này, mày viết chữ to ra tí đi

Tao viết to nhất rồi

Chữ của mày bé bằng con kiến nhà tao đấy

Mày giỏi thì tự làm đi

Tôi bực mình, nhưng nghĩ đang hàm ơn nó thì không nên chê bai, lỡ nó đổi ý che bài đi thì tôi chết mất. Đành ra tôi phải lau lau lại cái kính, rồi căng mắt, nhíu mày, rướn cổ cố dịch được chữ nó. Con này sau này rất có tiềm năng làm bác sĩ, có kê thuốc sai làm chết người ta thì cũng chả ai trách được gì.

Anh chị nào mà liếc ngang liếc dọc thì đừng có trách tôi tiếng cô giáo vang lên như đâm thẳng vào tim, tôi ngước lên nhìn thấy cô đang nhìn mình, ánh mắt sắc như dao. Nhỏ Ánh đành ngậm ngùi che bài, ánh mắt bi quan nhìn tôi. Tôi đanh gật gật đầu ra ý không sao, nhưng trong lòng thì như lửa đốt.

Còn hơn 20' nữa là hết tiết mà bài tôi chưa đến một nửa. Tôi đành đánh liều đưa ra quyết định: Quay bài thần chưởng. Nghĩ là làm, tôi liếc lên nhìn cô lần nữa rồi mò mẫm trong ngăn bàn, hí húi giở sách.

Này, bài trang bao nhiêu thế mày? Tôi khều nhỏ Ánh.

Nó bực mình nhìn tôi, định mở miệng nhưng lại im bặt, bất động nhìn ra sau tôi. Sống lưng tôi lạnh ngắt, tôi cũng ngậm ngùi quay lưng lại... Ôi mẹ ơi!! Cô giáo đã đứng sau lưng tôi từ bao giờ rồi.

Trang 92, bài 5, mục 2, giờ thì giở đi tiếng cô vang lên đầy mùi sát khí.

Tôi lẽn bẽn gập sách nhét sâu vào ngăn bàn rồi cười trừ với cô:

Em... Em thấy sách còn mở nên định gấp lại

Chị giỡn mặt với tôi à? Lúc nãy thì nhìn bài bạn, giờ thì giở sách. Lên phòng kỉ luật viết bản kiểm điểm cho tôi

Cô.. em...

LÊN!

Giọng cô đanh thép gằn từng chữ, tôi đành ngậm ngùi gập sách vở rồi nhấc chân lên phòng kỉ luật. Vâng! 1 thág lên đấy không biết bao nhiêu lần, lần này lên tiếp chắc không sao. Số đúng là xui xẻo mà... 

Phòng kỉ luật phải đi qua sân thể dục. Sân thể dục hôm nay có vẻ sôi động. Tôi bước qua nhìn, thì ra là tập đá bóng.

Này! Mày thấy Thành đá ngầu không?

Đang định bước đi thì câu nói ấy khiên tôi khựng lại, tôi quay lại nhíu mắt để nhìn rõ hơn, quả thật Thành đang đứng ở khung thành bên kia. Hình như 2 tuần nữa là có trận đá bóng của khối 10.

  Thành làm thủ môn mà nhìn cũng ngầu nữa, càng nhìn càng giống anh Tiến Dũng

  Bậy, tao thấy Thành đẹp hơn, bây giờ kiếm được người vừa đẹp trai, vừa học giỏi, hát hay lại thể thao tốt, quả là cực phẩm

Mà Thành được nhiều bọn con gái theo đuổi lắm, lần tao thấy cậu ấy được con Nhi bên A5 tỏ tình mà

Trời, con bé được gọi là đoá hoa khối 10 á

Càng nghe cuộc trò chuyện của 2 đứa con gái tôi càng bất an. Quả thật cậu nhóc ấy rất được hâm mộ. Đến những đứa con gái cùng tuổi cùng khối mà cậu nhóc còn không để ý, liệu 1 đứa hơn tận 2 tuổi, lại cách dãy khối 1 khoảng sân thì cậu ấy có để ý đến tôi không?

Đang chăm chú dõi theo pha bắt bóng gay cấn của Thành, tôi nhìn loáng thoáng thấy bóng dáng của cô Sử. Chết rồi, quên mất mục đích của tôi là đến phòng kỉ luật viết bản kiểm điểm. Chắc cô không thấy tôi lên lớp nên xuống kỉ luật tìm. Thôi chết, để cô thấy mình đang xem đá bóng thì chắc tôi chỉ còn nước mua sẵn quan tài mà thôi. Nghĩ vậy, tôi vội vàng chui vào đám đông rồi lẩn ở đấy.

Này!!! Tránh ra!! Tránh ra!!

Chợt tiếng của Thành vang lên, tôi ngạc nhiên nhìn về hướng cậu. Bỗng tôi nhìn thấy một vật tròn tròn, đen đen đang bay về phía mình với một vận tốc cực khủng

BỐP!!

Vật ấy đập thẳng vào đầu tôi. Hàng ngàn ngôi sao hiện lên chi tít, tôi choáng váng rồi ngã sầm xuống đất, tai còn văng vẳng nghe tiếng xì xào xung quanh rồi tắt dần.

.........

Tiếng kim loại va chạm vào nhau khiến tôi bừng tỉnh. Vừa mở mắt ra, tôi đã choáng với màu trắng tinh và mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Kiểu này chắc đang ở phòng y tế rồi.

Chị tỉnh rồi à?

Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên khiến tôi giật mình, Thành đã ngồi cạnh giường tôi tự bao giờ. Ôi, cậu ta ngồi đây từ bao giờ?? Cậu ấy có nhìn thấy khuân mặt xấu xí lúc ngủ của tôi không? Tôi vội vàng ngồi bật dậy rồi kéo mái tóc ngắn tũn của mình lên che mặt. Nhưng dường như cậu ấy không để ý đến tâm trạng đang rối mù của tôi, cậu ấy gãi gãi tóc rồi ngại ngùng nhìn tôi:

Lúc nãy là do em đá quả bóng lại phía chị, xin lỗi nhé

Không... Không sao đâu tôi lắc lắc đầu, có vẻ cậu ta cũng không vô tâm như vẻ bề ngoài mà sao em biết chị lớn tuổi hơn em?

Hồi trước cấp 2 có nhìn thấy chị nhiều lần

À... Vậy hả?  Tôi gật gật đầu, vậy mà ngày xưa tôi không có để ý lắm, bây giờ mới biết cậu ta học cùng trường cấp 2. Nghĩ đến cảnh mình đang học lớp 8, cậu ấy mới vừa qua cấp 1 mà tôi phì cười. Nhưng gặp ánh mắt cậu ấy đang nhìn mình, tôi vội im bặt.

Chợt cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi, rồi xích lại gần tôi hơn. Tôi giật mình nép sát vào giường

Chuyện...gì vậy??

Cậu ta không nói gì mà đưa tay chạm vào tóc tôi. Da gà da vịt tôi nổi hết cả lên, chẳng phải đây là xoa tóc sao??

Có con sâu trên tóc chị

Á Á Á á Á!!!! Tôi nhảy chồm lên, ra sức lấy tay vò vò tóc. Trên đời tôi đầu đội trời chân đạp đất, không sợ cái gì chỉ sợ cái sinh vật lông lá, dài dài, uốn éo như con sâu. Nhìn thấy sâu tôi đã sợ đến nỗi lấy dép đập nó nát bét, giờ còn bị sâu bò vào tóc, chắc lát về tôi cạo đầu mất.

Hahahahahaha.. cậu ta nhìn tôi vật vã khổ sở rồi cười ha hả

Tôi ngây người ra nhìn, tâm trí dồn hết vào nụ cười ấy, nụ cười thiên thần mà tôi hay mơ thấy. Tim tôi lại khẽ nhói lên, không đau mà cảm thấy hạnh phúc lạ kì

Cậu ấy thấy tôi nhìn nên có lẽ thẹn. Cậu nhóc chìa chiếc lá khô trên tay, môi mím cười

Có cái lá trên tóc chị thôi mà, nếu như có sâu thật thì em đã kệ nó bò lên đầu chị rồi

Haha... Tôi miễn cưỡng cười rồi lấy chiếc lá khô ném qua cửa sổ. Xem ra cậu nhóc này hài hước hơn vẻ bề ngoài.

Vậy... Tạm biệt

Ừ... Ơ...

Tôi định cảm ơn cậu ấy vì đưa tôi vào đây, nhưng Thành đã mỉm cười rồi chạy đi mất. Ngó qua cửa sổ, cậu nhóc ấy đang leo lên con xe cup sau lưng 1 nhóc nữa, chắc là bạn. 006-54, à ha, xe này có biển số gần giống xe mình.

Gần tối, sau khi giải xong mấy con toán khó nhằn, tôi lại cầm điện thoại vào trang face của Thành. Hôm nay cậu ấy thay cái avatar mới, và theo 1 lẽ tự nhiên, có rất nhiều like và cmt của bọn con gái. Xem họ thả thính các kiểu trong lòng tôi thấy tức tức, nhưg hình ảnh nụ cười kia của Thành khiến lòng tôi xuôi lại, ít ra mình còn thấy được cậu nhóc cười 2 lần. Chuẩn bị leo lên giường đi ngủ thì có tiếng của tin nhắn, tôi với tay bật lên, là nhỏ Ánh

Ánh bánh bao: hey, hôm này mày dám cả gan bỏ tiết xem đá bóng, được lắm, rất có tinh thần quả cảm

Lan bông lan: mày đang khen đểu tao à? =.=

Ánh bánh bao: thôi tao đùa, mà có tin hay cho mày đây

Lan bông lan: tin gì? Nhanh tao đang buồn ngủ

Ánh bánh bao: hôm nay lúc mày bị quả bóng đập vào đầu, chính thằng nhóc Thành vác mày vào phòng thư viện đấy.

Lan bông lan: 0.0 thế á? Hèn gì lúc tao tỉnh tao thấy nó ngồi ngay cạnh

Ánh bánh bao: úi giời, thế có nói với nhau gì không?

Lan bông lan: nó... Có cười với tao...

Ánh bánh bao: thế mày có rung động không??? :V

Tất nhiên là tôi rung động rồi, mỗi khi nhìn cậu ấy cười, nhìn dáng cậu ấy là tôi lại rung lên. Tôi đem hết tâm tư mình chat với nhỏ Ánh. Sau 1 hồi suy nghĩ, nó chat lại với tôi

Ánh bánh bao: tao đã bảo rồi, mày thích nó rồi á

Lan bông lan: có khi thế thật mày ạ.

Nói xong, tôi chợt thấy ngại như chính mình đang bày tỏ tình cảm với Thành vậy. Tôi vội tắt điện thoại rồi trùm chăn kín mít.

Sáng hôm sau, khi vừa đặt chăn đến cổnh trường, nhỏ Ánh đã nhảy phốc từ con xe điện của ông người yêu nó rồi chạy bay đến chỗ tôi, quàng vai bá cổ, mặt hớn hở như bắt được vàng.

Hey hey, Lan! Nào hôm qua vừa thú nhận tình cảm mà lại đi ngủ luôn thế??

Tôi đỏ bừng cả tai vội bịt mồm nó lại. Lỡ Thành đi qua nghe thấy thì tôi chỉ còn nước độn thổ.

Thì... Tao ngủ quên tôi lí nhí, cố gắg nói nhỏ nhất

Không sao không sao, cái quan trọng bây giờ là phải làm sao để nó tình cảm với mày nhỏ Ánh phán xét.

Vậy... Phải làm sao?

Yên tâm, hôm qua tao đã vạch ra hết kế hoạch cho mày rồi. Nó cười với mày chứng tỏ đã chú ý chút đến mày rồi, giờ bước đầu: thay đổi ngoại hình

Tôi gật gù, bình thường chuyện gì tôi cũng tiếp thu và hiểu rất nhanh, nhưng trong chuyện tình cảm này thì tôi chịu, đành phải nghe theo lời nhỏ Ánh, coi như đặt cược vào nó vậy.

Theo lời nhỏ Ánh, tôi bắt đầu thay đổi ngoại hình của mình. Cũng hên trời phú cho tôi khuân mặt tròn tròn, dáng người ăn mãi không béo nên công cuộc thay đổi ngoại hình không có gì là khó. Vật vả cả ngày CN, cuối cùng tôi cắt thêm tóc ngắn đến ngang cằm cùng tóc mái thưa. Bộ đồ thể thao thay bằng áo tay lỡ rộng, quần jean bò rách, giày cao cổ. Nhìn tổng thể cũng coi như là trẻ thêm vài tuổi.

Tiếp sau đó, tôi phải dũng khí kết bạn trên face với Thành. Công việc tưởng dễ mà khó không tưởng, mỗi lần định ấn nút kết bạn thì tim tôi lại đập thình thịch, tôi nuốt nước bọt ngước nhìn nhỏ Ánh đang nhìn mình chằm chằm:

Không... Kết bạn có sao không mày?

Mày dở hơi à? Sao lại không? Nhỏ Ánh trợn mắt nhìn tôi

Nhưng mà... Tao ngại lắm

Nó cốc đầu tôi 1 cú đau điền rồi kẹp cổ tôi

Mày thử nghĩ xem, mày với nó khác khối, khác tuổi, công cuộc gặp mặt nhau là rất ít. Giờ chỉ có cách kết bạn trên face rồi chăm chat chit thôi. Cứ làm quen trên face, sau đó nói chuyện ngoài đời sẽ cảm thấy thoải mái hơn

Ừm tôi gật gù, nhỏ Ánh nói cũng đúng. Mỗi lần gặp Thành là tôi lại như bị nghẹn ở cổ, ấp a ấp úng chả biết nói gì. Có khi nói xong là cậu nhóc đi mất rồi. Thôi thì đành kết bạn rồi tập nói trên face để quen hơn.

  Tôi ấn nút kết bạn rồi hồi hộp vứt chiếc điện thoại ở bàn. Một lúc sau có tiếng chuông báo, nhỏ Ánh lật đật cầm điện thoại tôi nhìn, môi khẽ nhếch lên

Xong kế hoạch 1, nó đồng ý kết bạn rồi

Tảnh đá trong lòng tôi như được ném xuống sông, tôi thở phào nhẹ nhõm. Vậy là giờ có thể vào face em ấy theo dõi rồi.

Tối đấy tôi không thể nào tập trung học được, cầm cây bút mà tâm trí cứ dán vào chiếc điện thoại. Sao không thấy em ấy nhắn tin gì với mình nhỉ? Bình thường nếu thấy ai quen kết bạn với mình là tôi sẽ chat chit hỏi han. Vậy mà từ chiều đến giờ tôi canh điện thoại mà vẫn chả thấy động tĩnh gì. Tôi đem bất bình tâm sự với Ánh, nó nói như hét vào tai tôi

[ Mày hấp à, đâu phải đứa nào cũng dở hơi hỏi han như mày đâu? ]

Vậy... Tao phải làm sao?? Tôi hoang mang

[ Haizz, bây mày chủ động nhắn tin với nó đi ]

Ừ nhỉ, sao từ chiều đến giờ tốn thời gian chờ nó mà không chủ động nhắn chứ. Mà con gái chủ động nhắn tin hỏi han cứ sao sao... Nhưng thôi kệ. Tôi chặc lưỡi rồi vào mess, run run gõ từng chữ một.

Hey, Thành, nhớ chị không? Không được, câu này nghe thân mật quá

Chào câu này nghe lạnh lùng quá

Thành, chị là Lan nè nó phải biết tôi thì mới đồng ý kết bạn chứ, giờ giới thiệu này nghe thừa quá

30' trôi qua mà tôi chưa gửi được cái nào. Tôi bất lực gục đầu xuống gối. Cuối cùng gửi đại 1 nhãn dán hình mặt cười rồi chat dòng chữ hi Thành . Dòng tin nhắn đã được gửi, tôi hồi hộp chờ đợi em ấy rep.

Ôi em ấy xem rồi...

Sao vẫn chưa thấy rep nhỉ??

...

Em ấy quên là có tin nhắn rồi hay sao í?

Tôi ngồi chờ tin đến gần 12h rồi ngủ gục trên bàn lúc nào không hay. Chỉ biết khi tôi giật mình dậy đã là 3h sáng, tôi vội bật điện thoại lên xem, em ấy có nhắn lại thật. Tôi hồi hộp nhắm tịt mắt rồi ấn mục chat, từ từ mở mắt nhìn...

Quách Thành: sao chị?

.... Hay mình nhắn nhầm người nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.