Người ta thường nói: Oan gia ngõ hẹp.
Thôi Kỳ Sinh và Âu Dương Kiều Vỹ vốn dĩ chẳng ưa gì đối phương, nhưng lần nào có dự án mới, hai người cũng tình cờ hợp tác với nhau.
Lần đến Hồ Thanh để ghi hình này cũng như vậy.
Việc có mặt của Thôi Kỳ Sinh trong buổi ghi hình hôm nay, Vưu Kiện cũng biết. Chỉ vì trước đó vài ngày, Thôi Kỳ Sinh đã đến tìm anh để nhờ vả một chuyện hết sức quan trọng.
Đó là một buổi tối rảnh rỗi của Thôi Kỳ Sinh.
Sau khi Chúc Nam hóng hớt được tin tức về vị khách mời đặc biệt ở bên nước ngoài sẽ tham gia buổi ghi hình sắp tới ở Hồ Thanh, anh đã nói ngay cho Thôi Kỳ Sinh.
Khỏi phải bàn đến thái độ của Thôi Kỳ Sinh lúc ấy ra sao. Tất nhiên là mừng đến cười không ngậm được mồm ấy chứ.
Chúc Nam đứng một bên nhìn đối phương ngã ra ghế sofa, ôm bụng cười khoái chí, đột nhiên cảm thấy mình hơi nhiều chuyện rồi.
Biết sẽ làm cho người kia phát rồ mất hết hình tượng thế này thì anh đã không nói ra cái tên đó.
Tràng cười phấn khích qua đi, Thôi Kỳ Sinh ngồi bật dậy, cầm lấy áo khoác của mình, ghé Camouf một chuyến.
Lúc nghe hắn kể từ đầu chí cuối câu chuyện, Vưu Kiện ngồi bên cạnh chỉ chậm rãi uống rượu.
Anh uống xong cốc rượu thứ hai, Thôi Kỳ Sinh cũng vừa ghé sát người lại, thì thầm: “Sao? Anh đừng có chủ quan quá vào bản thân đấy nhé. Tôi nói anh biết, Dalziel này đã theo đuổi Kiều Vỹ lâu lắm rồi. Lần này chúng tôi tình cờ ghi hình cùng nhau, anh không nghĩ anh ta sẽ tranh thủ cơ hội sao?”
Vưu Kiện lắc nhẹ cốc rượu trong tay, quay qua nhìn Thôi Kỳ Sinh, nhẹ tênh nói: “Chính cậu cũng rất tranh thủ đấy thôi. Chẳng ai khá hơn ai.”
Thôi Kỳ Sinh trừng mắt, đột nhiên bị nói là tranh thủ cơ hội có ấm ức không cơ chứ?
Cái này phải gọi là quyết tâm theo đuổi đối phương mới đúng.
“Anh thì khá hơn tôi chắc? Vưu Kiện phong lưu đa tình ngày xưa chỉ cần ngồi một chỗ, mỹ nhân cũng tự sà xuống bên cạnh đâu mất rồi? Còn không phải đều vứt đi cả rồi sao!”
Thôi Kỳ Sinh miệng lưỡi xéo xắt châm chọc một câu rồi mới hạ giọng, nài nỉ Vưu Kiện: “Tôi nói này, chúng ta hợp tác lần nữa đi được không? Anh chỉ cần theo sau Kiều Vỹ đến Hồ Thanh, 24/24 ở cạnh cậu ta. Còn tôi, tôi sẽ giải quyết Dalziel.”
Thật ra ngay từ ban đầu khi nghe tới cái tên Dalziel ấy, Vưu Kiện đã cảm thấy khó chịu rồi. Mấy tháng trước rõ ràng đã về Úc, không hiểu lý do gì bây giờ lại bay qua đây cùng ghi hình với nhau.
Ông trời cũng trêu ngươi người khác thật đấy.
Vưu Kiện đặt cốc rượu xuống bàn, rót đầy ly, tỏ vẻ nghĩ ngợi suy tính: “Cậu có chắc mình trói được chân Dalziel hay không?”
Nói rồi anh liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới, bỗng nhiên bật cười: “Bộ dạng yêu nghiệt này của cậu không ngờ lại bại trận trước Dalziel đấy.”
Đương nhiên, Thôi Kỳ Sinh làm sao chấp nhận nổi sự thật nghiệt ngã này được?
Hắn đập tay xuống bàn, tức anh ách: “Chưa đến đích thì chưa bại trận đâu nhé. Theo đuổi cần thời gian, nước chảy đá mòn, có công mài sắt có ngày nên kim, có chí thì nên, anh đừng có khinh thường Thôi Kỳ Sinh này!”
Không biết có phải vì thẹn quá hóa ngốc hay không mà Thôi Kỳ Sinh đã đem cả đống ca dao tục ngữ ra để nói, làm Vưu Kiện cười suýt sặc rượu.
Anh liếc hắn, chẳng nể tình gì nói thẳng: “Còn chẳng có cái đích để cậu cán qua đâu.”
Một đao này gần như chặt đứt sự kiên trì bao lâu nay của Thôi Kỳ Sinh, nhưng hắn không bỏ cuộc.
Vì hắn tin tưởng vào câu nói: Đẹp trai không bằng chai mặt.
Huống gì…hắn vừa đẹp lại còn vừa chai?
Tuy hôm ấy cả hai kỳ kèo rất lâu về việc hợp tác, nhưng hôm nay thì Vưu Kiện vẫn có mặt đúng như lời hứa.
Chẳng qua khi đó trêu Thôi Kỳ Sinh tức chơi thôi, chứ đã nghe đến vị khách đặc biệt kia thì anh có thể ngồi yên được hay không?
Tất nhiên là không rồi.
Vưu Kiện ngồi trong xe, nhớ lại mấy lời nhảm nhí mà Thôi Kỳ Sinh nói, không nhịn được cười khẽ. Âu Dương Kiều Vỹ ngồi bên cạnh thấy vậy, lập tức khó hiểu.
“Chú cười gì đó?” Cậu nheo mắt lại, trong lòng định hỏi, chú nghĩ tới ai mà cười kiểu đó?
Nhưng may mắn là còn sửa lại kịp thời.
Vưu Kiện quay mặt nhìn cậu, giữ nguyên nụ cười nửa chính nửa tà ấy nói: “Nghĩ đến một tên khùng thôi, không có gì đâu.”
Sau đó anh ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một vài tòa nhà rộng lớn dần dần xuất hiện.
Khoảng cách từ đây đến Hồ Thanh kỳ thực có xa xôi, nhưng nếu đi bằng máy bay thì thời gian sẽ được rút ngắn lại không ít.
Xe rẽ vào một khoảnh sân rộng rãi trống trải rồi dừng lại.
Liêu Kế Hải xuống xe đầu tiên. Y đeo một chiếc kính râm màu đen, bộ dạng tao nhã đứng dưới ánh nắng nhàn nhạt lại càng thêm thanh cao đẹp đẽ.
Âu Dương Kiều Vỹ nhanh chóng bước xuống theo sau y. Người cuối cùng là Vưu Kiện. Sau đó, cả ba người đồng loạt đi về phía đám đông.
Giữa biển người náo nhiệt, Vưu Kiện tinh mắt nhìn thấy Thôi Kỳ Sinh ở đằng xa đang đi tới. Phong cách thời trang của hắn vẫn không thay đổi mấy. Nhìn qua có điểm ngứa đòn, nhưng fan hâm mộ thì rất si mê dáng vẻ yêu nghiệt này.
Đáng tiếc, người mà Thôi Kỳ Sinh cần thì lại không thèm đoái hoài đến hắn.
Vừa hay, người đó cũng đã sớm có mặt ở sân bay trước cả bọn họ.
Thôi Kỳ Sinh không kéo vali, nhàn nhã đi tới, liếc nhìn Âu Dương Kiều Vỹ một cái rồi quay sang cười với Vưu Kiện.
Điệu cười đầy gian tà khiến cậu nhức mắt.
Vưu Kiện cười như không cười, cho tới khi nhìn thấy Dalziel thình lình xuất hiện trước mặt mọi người, nụ cười ấy liền tắt ngấm.
Anh lạnh lùng không nói gì.
Dalziel cũng không nhìn anh, rũ mắt nhìn Âu Dương Kiều Vỹ trước tiên.
Nếu không nhầm thì đã hơn mấy tháng hai người không gặp nhau, thậm chí còn không nói chuyện một câu nào. Một phần vì công việc của cả hai bận rộn, một phần nữa là vì mối quan hệ của bọn họ đang vào giai đoạn bế tắc.
Tựa hồ có một vách tường vô hình, ngăn cản hai người thân thiết như xưa.
Dalziel chủ động mở lời: “Dạo gần đây em thế nào rồi? Hình như em gầy đi đấy…”
Trong ánh mắt của y là sự xót xa lo lắng.
Âu Dương Kiều Vỹ ngược lại mỉm cười rất điềm nhiên: “Em ổn mà. Chắc là vì công việc nhiều quá, ăn uống không đều nên bị sụt ký.”
Vưu Kiện ở bên cạnh bỗng cười lạnh: “Dalziel, cậu lo xa quá rồi. Gầy chứ không hẳn yếu đâu.” Tôi nuôi tốt lắm, chưa đến phiên cậu lo lắng.
Thái độ khó gần của anh làm cho Dalziel buộc phải nhìn qua một cái. Ánh mắt hai người chạm nhau nhưng không thấy một chút vui vẻ nào.
Rõ ràng là chiến tranh ngầm đây mà.
Âu Dương Kiều Vỹ đứng giữa, cảm thấy hai người này có hơi trẻ con, có điều cậu không nói ra, chỉ im lặng tảng lờ nó.
Nhưng Thôi Kỳ Sinh lại thấy ấu trĩ gần chết.
Hắn lúc này đi tới, giọng điệu chua ngoa cất lên: “Là người mẫu ảnh mà béo thì còn làm nên cơm cháo gì nữa?”
Trong bụng nghĩ thầm: Đúng là lo bò trắng răng. Anh nghĩ cậu ta ở đây thì không có người lo hả? Ngu ngốc!
Thôi Kỳ Sinh nói xong còn không thèm nhìn Dalziel hay Vưu Kiện, đẩy kính lên, vừa tiếp lời vừa quay người: “Đến giờ rồi kìa, đừng đứng đó hầm hầm đấu nhau nữa đi.”
Dalziel bây giờ mới phát hiện có Thôi Kỳ Sinh ở đây. Y nhàn nhạt nhìn theo bóng lưng của hắn, có chút không nói nên lời.
Con người này lúc nào cũng ăn nói không tử tế như vậy. Đúng thật là…
Trong khi mọi người đang chìm trong một bầu không khí trầm mặc thì Liêu Kế Hải ở một bên vừa đứng dậy.
Liêu Kế Hải chẳng màng chuyện xung quanh, chỉ đi tới thông báo một câu: “Chuyến bay sắp bắt đầu rồi. Đi thôi!”
…
Khi máy bay đáp xuống sân bay trung tâm thì cũng vừa vặn chín giờ sáng.
Ngoài trời, nắng bắt đầu gắt gao chiếu xuống mặt đất.
Lúc vừa bước ra ngoài trời, ai nấy đều mệt mỏi, chẳng ai nói chuyện với ai. Đi dưới trời nắng lại càng khủng khiếp hơn nữa.
Đặc biệt là Vưu Kiện. Anh vốn dĩ không thể tiếp xúc với ánh nắng quá lâu, nếu không làn da sẽ bị phỏng, mức độ nặng nhẹ còn tùy vào thời gian với độ mạnh yếu của tia nắng ấy.
Vì vậy anh đã cẩn thận khoác một chiếc áo da rất dày, màu đỏ sẫm. Nếu mặc màu đen như thường lệ thì sẽ lại càng hút ánh nắng hơn.
Âu Dương Kiều Vỹ tuy có mệt nhưng vẫn không quên liếc nhìn quan sát người bên cạnh mình. Thấy anh không có gì bất ổn, cậu mới nhẹ nhõm thở ra.
Ngồi trên máy bay cũng mất tầm hai tiếng đồng hồ, bây giờ mọi người trong đoàn đều cảm thấy đói bụng.
Ở ngoài cổng sân bay đã có sẵn một chiếc xe chạy đến đón bọn họ.
Theo như kế hoạch trước đó, sau khi tất cả dùng bữa trưa xong thì nghỉ ngơi thêm hai tiếng ở một khách sạn bốn sao gần đó. Đến chiều thì bắt đầu ghi hình.
Lần này cả ba người Âu Dương Kiều Vỹ, Thôi Kỳ Sinh và Dalziel ghi hình cho một nhãn hàng thức uống nổi tiếng. Thương hiệu này vừa ra mắt một sản phẩm thức uống mới coóng.
Thôi Kỳ Sinh được uống qua thử rồi, cảm thấy cũng tạm ổn, không thích thú cũng không chê bai.
Còn Âu Dương Kiều Vỹ vốn rất thích mấy loại thức uống lạ miệng này nên cậu đã chấm điểm cho nó rất cao. Vô cùng hài lòng.
Phòng khách sạn được chia như sau: Thôi Kỳ Sinh và Âu Dương Kiều Vỹ một phòng. Vưu Kiện và Dalziel một phòng. Còn những người khác tự chia phòng với nhau sao cho hợp lý.
Riêng Liêu Kế Hải chỉ thích ở một mình, cho nên y đã tự bỏ ra tiền phòng, không cần ở cùng với ai.
Mới đầu Thôi Kỳ Sinh không đồng ý, nhưng rồi khi suy nghĩ kỹ lại, hắn không phản đối nữa.
Buổi ghi hình vào chiều hôm đó rất thành công.
Mọi người tất bật với công việc suốt mấy tiếng đồng hồ, đến khi đóng máy thì hoàng hôn đã lặng lẽ buông xuống.
Bên ngoài, đường chân trời đỏ rực, dường như nuốt chửng đi những tia sáng cuối cùng của một ngày dài.
Trong lúc mọi người đang nghỉ ngơi ở trường quay thì Âu Dương Kiều Vỹ đã đứng dậy, ngỏ ý muốn về khách sạn trước.
Lúc nghe cậu nói, Vưu Kiện nhanh chóng đi qua hỏi: “Em thấy không khỏe sao?”
Cậu cũng không giấu anh, thật sự trong người có hơi mệt. Có thể hôm nay cậu đã làm việc quá sức mình. Hoặc thời tiết ở đây có phần oi bức hơn bình thường, làm cho cậu chưa thích nghi được.
Vưu Kiện rõ ràng rất sốt ruột, anh nhíu mày quan sát sắc mặt của cậu rồi kiểm tra thân nhiệt. Cử chỉ quan tâm này lọt vào tầm mắt của tất cả mọi người có mặt ở đó, khiến cho một số ngỡ ngàng, một số lại tò mò.
Thôi Kỳ Sinh ngồi ở gần đó cũng chứng kiến toàn bộ sự việc. Ly nước trong tay vừa được uống cạn, hắn cũng tùy ý đứng dậy cất tiếng:
“Vậy thôi chúng ta cùng về sớm đi. Tôi cũng thấy mệt.”
Nói rồi hắn cầm theo chiếc di động, đi ra ngoài trước. Người đuổi theo phía sau chính là Chúc Nam.
Dalziel vốn dĩ đang mãi nhìn về phía của hai người kia mà không để tâm đến Thôi Kỳ Sinh. Lúc thấy hắn bỏ đi trước, y mới nhìn theo một chút.
Trong lòng thầm nói: Người như cậu ta cũng biết mệt? Cả một ngày nói chuyện xéo xắt người khác thì sao lại không mệt?
Thấy người mẫu đại diện đã đi gần hết, mọi người trong ê kíp sau đó lần lượt sắp xếp đồ đạc rồi ra về.
…
Vưu Kiện đưa Âu Dương Kiều Vỹ về phòng trước.
Khi cậu nằm xuống, đôi mắt cũng dần nặng trĩu, dường như rất muốn ngủ ngay lập tức.
Những biểu hiện này khá quen thuộc, cơ hồ gợi nhớ trong lòng Vưu Kiện về mấy chuyện không hay lúc trước. Anh ngồi bên mép giường, chăm chú nhìn cậu, hồi sau khẽ nói:
“Nếu thấy có gì không ổn thì gọi cho tôi ngay, nhớ chưa?”
Âu Dương Kiều Vỹ kéo chăn bông lên, che đến cằm rồi nâng mắt nhìn anh, thấp giọng đáp: “Ừm, biết rồi. Chú cũng về phòng nghỉ ngơi đi. Đi theo đoàn suốt một ngày cũng phải mệt lắm rồi.”
Vưu Kiện chỉnh lại mái tóc của cậu, khẽ cười: “Tôi còn biết mệt được sao?”
Sau đó anh chỉnh đèn bàn tối xuống một chút.
“Em ngủ đi. Tôi sẽ không đi đâu xa đâu.” Vưu Kiện vừa nói vừa cúi xuống hôn lên trán cậu một cái rồi mới rời đi.
Trong phòng tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy hơi thở đều đều của cậu.
Vưu Kiện khẽ khàng đóng cửa phòng lại, xoay người đi tới thang máy. Anh định xuống dưới đại sảnh mua một ít đồ ăn vặt, phòng khi cậu tỉnh dậy thấy đói thì sẽ ăn được.
Lúc đợi thang máy đến, điện thoại trong túi bỗng đổ chuông. Anh đánh mắt nhìn màn hình một cái rồi ấn nút nghe.
Giọng nói ở bên kia truyền tới: “Anh đang ở đâu đấy? Đi uống vài ly không?”
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.
Vưu Kiện đi vào, ấn xuống tầng trệt.
“Không phải khi nãy cậu kêu mệt sao? Giờ còn đi uống?”
Anh dứt lời, cửa thang máy cũng chậm rãi đóng lại.
Vào khoảnh khắc cánh cửa sắp đóng kín, Vưu Kiện tình cờ ngước mắt nhìn lên, thấy một bóng người vừa vụt ngang qua tầm mắt.
Chỉ là một chiếc bóng không tỏ cũng không mờ, lướt ngang qua, chẳng để lại một chút âm thanh nào mạnh mẽ.
Nhưng lại đánh vào đáy lòng của Vưu Kiện một linh cảm mơ hồ, không biết là điều gì.
Một giây sau, cửa đã hoàn toàn khép lại, bắt đầu di chuyển.
Vưu Kiện như ngây ra nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, cho tới khi giọng nói của Thôi Kỳ Sinh làm anh bừng tỉnh.
“Này, anh không nghe hả? Sao im re vậy?”
Vưu Kiện chau chặt mày, liếc nhìn con số màu đỏ hiển thị phía trên, xuống đến tầng sáu rồi. Phòng của Âu Dương Kiều Vỹ ở tầng mười.
“Đợi tôi xuống đó hẵng nói tiếp.”
Nói xong anh cũng cúp máy. Trong tiềm thức cố nhớ lại hình bóng lúc đó, muốn nhận dạng rõ ràng rốt cuộc là người hay ma.
Nhưng mọi thứ quá mơ hồ, làm anh không biết có phải mình đã suy nghĩ quá nhiều hay không.
Vưu Kiện dựa lưng vào tấm gương phía sau, xoa vào huyệt thái dương một chút.
Chẳng mấy chốc đã xuống đến tầng trệt.
Vưu Kiện sải một bước dài ra ngoài, liếc nhìn về khu vực ngồi chờ, nhanh chóng nhìn thấy Thôi Kỳ Sinh ở đó.
Một tay cắm vào túi quần, anh đi lại gần, khẽ cười một tiếng: “Thất tình rồi à?”
Nghe tiếng nói truyền tới, Thôi Kỳ Sinh hơi giật mình. Điếu thuốc đang ngậm suýt nữa rơi xuống đất.
“Anh giống ma thật đó, hết cả hồn.” Thôi Kỳ Sinh rít vào một hơi thuốc rồi nói tiếp, “Tôi là người máy hay sao mà không biết thất tình?”
Vưu Kiện ngồi xuống, cũng châm một điếu thuốc.
“Xem ra con đường phía trước của cậu khó khăn rồi. Không thử cách khác được à?”
Thôi Kỳ Sinh thở dài: “Trước kia tôi nghĩ cứ dùng cái bản mặt này mà dụ dỗ là sẽ được, nhưng mà sau đó tôi nhận ra, tình yêu không chỉ dựa vào chuyện này. Nó là một thứ gì đó rất khó nắm bắt, anh càng dùng kế lại càng không thể có được nó.”
Vưu Kiện trầm mặc hút thuốc, không đáp lại, nhưng tỉ mỉ nghĩ về điều Thôi Kỳ Sinh vừa nói.
Quả thực là vậy.
Nếu tìm được lý do để yêu, thì cũng dễ dàng tìm được lý do để chia tay.
Tình yêu ấy à? Khi nó đến, một là chấp nhận, hai là từ chối, chẳng bao giờ có sự tranh giành xuất hiện ở đây được đâu.
“Vậy cậu định thế nào?”
Thôi Kỳ Sinh vươn vai: “Thế nào là thế nào bây giờ, tôi không dùng cách nữa, mà dùng tình cảm chân thành của mình, thấy ổn không?”
Vưu Kiện nhìn hắn, cười cười: “Nghe hơi buồn nôn.”
“Má, biến đi!” Thôi Kỳ Sinh bực mình đứng dậy, định tìm chỗ giục điếu thuốc thì bất ngờ nghe thấy chuông báo động vang lên.
Tiếng chuông này rất lớn, khiến ai dưới đại sảnh cũng phải thảng thốt, nhìn khắp bốn phía.
Vưu Kiện cũng đứng bật dậy.
Một lời thông báo vang lên: “Đây là thông báo khẩn cấp! Tất cả mọi người xin hãy chú ý, hiện tại đang có một trận hỏa hoạn ở tầng 10, xin mọi người ở tầng 10 nhanh chóng sơ tán xuống tầng trệt! Đây là thông báo khẩn cấp! Tất cả mọi người xin hãy chú ý…”
Thôi Kỳ Sinh quên luôn điếu thuốc trong tay mình, quay đầu nói: “Tầng 10, Kiều Vỹ!”
Nhưng lúc nói xong, hắn mới phát hiện Vưu Kiện đã sớm không còn ở đây nữa rồi.
Khi Vưu Kiện phóng nhanh lên đến tầng 10, anh nghe thấy rất nhiều tiếng la hét hoảng loạn dội tới. Đồng thời là những bước chân đầy vội vã gấp rút.
Vưu Kiện chạy lên bằng thang bộ. Lúc rẽ phải để đi đến phòng của Âu Dương Kiều Vỹ, anh phát hiện có một ngọn lửa cháy men theo tấm thảm màu đỏ sẫm trên sàn nhà, tốc độ lan nhanh không thể tưởng tượng được.
Một đoàn người xô đẩy nhau chạy về phía của anh. Họ không thể dùng thang máy vì thang máy đã ngưng hoạt động.
Đám đông chạy qua người Vưu Kiện, miệng không ngừng la hét hốt hoảng.
Trong khi dòng người đang muốn thoát khỏi trận hỏa hoạn thì Vưu Kiện lại đứng bất động một chỗ.
Dãy hành lang không rộng, chỉ có mỗi anh và ngọn lửa đang bùng lên.
Trong mắt anh, ngọn lửa vô cùng dữ tợn, như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ ở đây.
Đan lẫn với cơn nóng hừng hực ấy là nỗi khiếp sợ mà không ai có thể nếm trải được.
Vưu Kiện cảm thấy đau đầu, đôi mắt đau nhức kịch liệt, cơ thể cũng dần nóng lên. Ngọn lửa vẫn điên cuồng rượt đến bên chân anh, như đang muốn cuốn anh vào sự hung hãn của nó, thiêu anh thành tro.
Ngoài âm thanh của ngọn lửa, anh còn mơ hồ nghe thấy những tiếng gào thét, la hét, đau đớn như thấm vào cốt tủy.
Phải, đó là âm thanh thống khổ của những ma cà rồng xấu số nhất.
Họ, bị thiêu đến chết.
Khi nãy lúc thông báo vang lên, Vưu Kiện không nghĩ ngợi quá nhiều, chỉ nhớ tới Âu Dương Kiều Vỹ.
Nhưng khi đối mặt với nỗi sợ của tất cả người thuộc Huyết tộc thì anh lại chết đứng một chỗ.
Vưu Kiện trừng mắt nhìn chăm chăm vào nó, cho tới khi hình ảnh của Âu Dương Kiều Vỹ chợt hiện ra trước mắt.
Cậu đứng trước mặt anh, mỉm cười hạnh phúc.
Nhưng sao lại như vậy?
Sao lại đứng ở đằng xa mà nhìn anh chứ?
Không…không thể được!
Kiều Vỹ vẫn còn ở trong đó. Em ấy vẫn còn trong đó!!
Tình cảm trong lòng anh bỗng trỗi dậy mạnh mẽ, lấn át đi cả nỗi sợ trước mắt mình.
Vưu Kiện nhíu chặt mày, bất ngờ lao qua ngọn lửa. Lúc này, anh có thể cảm nhận rõ ràng từng chút một về sự đau đớn.
Đau đến không thể chịu được.
Từng lớp da thịt như sắp tan thành nước, hòa với máu.
Vưu Kiện nghiến chặt răng lao đến phòng ngủ của cậu. Cửa phòng bật mở, Âu Dương Kiều Vỹ không hề tỉnh lại.
Cậu ngủ rất say, hoàn toàn không biết mình đang đứng ngay bờ vực của cái chết.
Vưu Kiện đi tới xốc cả người cậu trên tay mình rồi rời khỏi phòng rất nhanh.
Một lần nữa anh phải băng qua được ngọn lửa trước mặt mình.
Anh cúi đầu nhìn người trong lòng, lồng ngực cũng vì hoảng loạn mà thở dồn dập.
Một giây sau đó, Vư Kiện khom người, phóng nhanh về phía trước.
Vào giây phút cả hai sắp thoát được khỏi nơi đó thì một mảnh tường ở phía trên kèm theo lửa đỏ rơi xuống.
Cơn nóng rực lan khắp cánh tay của anh.
Vưu Kiện cảm thấy đau đến tột cùng, nhưng anh không dừng lại, tiếp tục lao về trước.
Đến khi tia lửa gặm nhấm từng chút lớp da thịt ở cánh tay, Vưu Kiện không đủ sức mà khụy gối xuống.
Tuy vậy, Âu Dương Kiều Vỹ vẫn nằm yên trong lòng anh, vẫn bình an vô sự.
Anh đánh mắt nhìn cánh tay trái, huyết nhục lẫn với lớp da bị bỏng trông vô cùng gớm ghiếc.
Ngọn lửa không lan ra nữa, nhưng vẫn rực cháy ở sau lưng.
Giữa các tạp âm xung quanh, Vưu Kiện nghe thấy tiếng giày da giẫm trên mặt đất, có vẻ gấp gáp.
Lúc ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy Dalziel đang chạy tới.
Dalziel trước hết nhìn Âu Dương Kiều Vỹ, sau đó mới phát hiện vết thương ở cánh tay của Vưu Kiện.
Dalziel nhíu mày lại, không muốn tin vào mắt mình.
Còn Vưu Kiện có vẻ bình tĩnh hơn. Anh gắng gượng đứng dậy, đặt Âu Dương Kiều Vỹ vào tay Dalziel.
Dalziel nhìn anh, sửng sốt.
Vưu Kiện nén xuống cơn đau đớn nói: “Mang em ấy đi trước đi.”
“Còn anh?”
“Tôi tự lo được. Mau đi đi!” Vưu Kiện không kiên nhẫn quát lớn.
Dalziel cẩn thận ôm lấy cậu, không nói thêm, quay người đi nhanh xuống cầu thang.
Đợi hai người đi rồi, Vưu Kiện mới thu tầm mắt lại. Không ai nhìn thấy được trong đôi mắt ấy có bao nhiêu vết thương, có đau lòng, có không cam tâm, cũng có trách cứ bản thân.
Nếu như khi đó anh không rời đi. Nếu như khi đó anh tin vào linh cảm của mình thì mọi chuyện đã không thành thế này.