Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 18: Chương 18: Chỉ là một cái đuôi non nớt




Màn hình điện thoại nhảy ra một tin nhắn.

[Chúc Văn: Cậu sao rồi?]

[Chúc Văn: Đang làm bài tập hay sao thế? Có chuyện gì không?]

[Chúc Văn: Này, trả lời tớ đi Tiểu Vỹyyy]

Tin nhắn nhảy đến liên tục, tiếng chuông kêu lên lanh lảnh giữa không gian yên tĩnh.

Từ phía sau kệ sách, Âu Dương Kiều Vỹ bước ra, trong tay đang ôm một cuốn sách rất dày. Cậu đang chăm chú lật trang sách, chiêm nghiệm gì đó nên không để ý đến điện thoại.

Mãi đến khi ngồi xuống, tin nhắn lần nữa chuyển đến, cậu mới liếc mắt nhìn qua một cái.

[Chúc Văn: Tiểu Vỹ cậu đâu rồi????]

Âu Dương Kiều Vỹ đặt cuốn sách có niên đại không ít kia qua một bên, cầm điện thoại lên xem tin nhắn. Sau khi xem hết một lượt, cậu chậm rãi trả lời.

[Vỹ Vỹ: Sao vậy?]

[Chúc Văn: Ôi cậu đây rồi, ơn giời. Cậu mất hút mấy hôm nay làm tớ lo quá chừng. Cứ sợ cậu nghĩ quẩn làm bậy.]

[Vỹ Vỹ: Có cậu mới nghĩ bậy.]

[Chúc Văn: Haha, cậu không sao là tốt rồi. Chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi, đừng nản! Tớ tin cậu sẽ làm cho thầy ấy rung động được!]

Âu Dương Kiều Vỹ im lặng nhìn dòng tin nhắn vừa mới gửi đến của Chúc Văn, trong lòng cười nhạt một cái. Ai cũng học được một điều rằng, cố gắng theo đuổi bằng hết sức sẽ được thành công. Nhưng chẳng mấy ai cố gắng đến đích cuối cùng, cho nên họ cũng không bao giờ biết được trên con đường đó có bao nhiêu là gian khổ.

Nhớ lại khoảnh khắc Vưu Kiện dứt khoát cắt đứt đoạn tình cảm trẻ con của cậu, trái tim một lần nữa như bị va đập mạnh mẽ. Còn đau hơn cả lần đầu tiên hai người chạm mặt nhau tại sân bóng, khi cậu bị bóng đập vào trán.

Âu Dương Kiều Vỹ nhớ đến, bàn tay bất giác xoa xoa ngực trái, sau đó lắc nhẹ đầu trả lời tin nhắn.

[Vỹ Vỹ: Cậu biết đó, mình vẫn sẽ cố gắng bằng mọi cách, nhưng sẽ không bao giờ ép buộc tình cảm của thầy. Nếu thật sự không thể thì cứ quên đi vậy.]

[Chúc Văn: Nếu quên đi như vậy thì không phải Kiều Vỹ mà tớ quen biết. Tớ tin cậu làm được!]

[Vỹ Vỹ: Chuyện đó tính sau, bây giờ mình đang làm bài, lát sẽ nói chuyện.]

[Chúc Văn: Ok, tớ cũng đi làm luôn. Tạm biệt.]

Âu Dương Kiều Vỹ đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục tập trung vào cuốn sách cổ kia. Bìa sách rất cứng, gáy sách được may lại vừa công phu vừa tỉ mỉ. Mặt bìa trạm chổ không ít những hoa văn kỳ lạ, khung chữ nằm chính giữa.

Cuốn sách có tên là: Vạn Nan Thuật.

Cuốn sách Vạn Nan Thuật này được xếp ở kệ sách quý hiếm và là sách cấm. Trong nhà của Âu Dương Kiều Vỹ có một khu vực dành riêng cho những cuốn sách pháp thuật nói chung.

Thư viện này Âu Dương Kiều Vỹ rất ít khi bước vào. Hôm nay cũng vì có nguyên nhân mà cậu đi tìm hiểu một chút về phép thuật nguy hiểm.

Lật giở từng trang lại từng trang, cuối cùng cậu cũng tìm được loại phép mà mình mong muốn. Ngón tay trỏ trên mặt giấy, chậm rãi đọc kỹ từng chữ trong đó.

Loại phép thuật dịch chuyển tức thời này có hiệu nghiệm rất tốt, nhưng bù lại sẽ có ảnh hưởng mạnh đến cơ thể. Khi tạo ra được loại bột dịch chuyển này rồi, ta sẽ giữ lấy một nắm và rắc lên cơ thể, trong đầu nghĩ đến nơi và thời điểm chính xác muốn đến. Thời gian tác dụng là ba mươi phút, sau ba mươi phút sẽ tự động quay trở về chỗ đã bắt đầu.

Âu Dương Kiều Vỹ đọc đến phần nguyên liệu bào chế, mặt mũi tái xanh. Vì nguyên liệu tương đối rắc rối nhưng không quá khó tìm. Chỉ cần lẻn vào phòng làm việc của ba thì sẽ có đủ hết những nguyên liệu này thôi.

Ngón tay rà đến chỗ lưu ý, cậu định đọc tiếp thì phần chữ đã bị mất đi không ít, giấy còn bị rách nữa.

Chân mày cậu nhíu lại, làm sao đọc tiếp bây giờ? Lưu ý cái gì vậy? Nếu như mình không đọc kỹ thì…

Sau một hồi suy đi tính lại, Âu Dương Kiều Vỹ quyết định không để tâm đến phần lưu ý kia nữa, trực tiếp bắt tay vào bào chế loại bột phép thuật này.

Tối hôm đó, cậu lợi dụng cơ hội cả ba và mẹ đều ra ngoài dự tiệc đã lẻn vào phòng làm việc của ông, trộm một ít nguyên liệu bào chế. Sau đó đem tất cả nguyên liệu cần thiết vào phòng làm phép thuật.

Căn phòng này khá cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ. Chính giữa có một chiếc chậu tương đối lớn, bên dưới còn có một đống củi sẵn.

Âu Dương Kiều Vỹ khóa trái cửa cẩn thận rồi đi lại gần bên chiếc chậu kia. Vừa đọc trong sách vừa làm theo từng bước chỉ dẫn.

Thời gian trôi đi rất nhanh, phần nguyên liệu rốt cuộc cũng được nấu lên. Một làn khói màu xanh lơ lúc này tỏa ra, uốn lượn theo những đường cong đẹp mắt.

Đây là lần đầu tiên Âu Dương Kiều Vỹ điều chế một loại phép thuật nào đó, lại còn là loại nguy hiểm khó khăn nữa. Cậu căng thẳng nuốt nước bọt, chậm rãi khuấy đều nồi nước.

Chẳng bao lâu, thuốc đã gần đến bước cuối cùng để hoàn thành. Cậu múc chất lỏng màu xanh sẫm kia ra một chiếc hộp nhỏ. Sau đó lẩm nhẩm câu thần chú ghi ở trong sách. Khi đã đọc thuận miệng rồi, cậu đặt bàn tay ở phía trên chiếc hộp, tập trung đọc rõ từng chữ của câu thần chú.

Tách tách tách.

Âm thanh phát ra làm cho cậu giật khẽ mình, nhưng tay vẫn không dám rời đi chỗ khác. Phần chất lỏng bắt đầu sủi bọt, văng nổ tung tóe. Một ít nước bắn mạnh dính lên lòng bàn tay của cậu, tuy nóng nhưng cậu vẫn cắn môi chịu đựng.

Qua vài phút, sau những tiếng nổ bụp bụp thì chất lỏng đã cạn mất, để lại một lớp bột màu xanh nhạt.

Âu Dương Kiều Vỹ liếc mắt đánh giá nó, sau đó thu tay về. Cầm chiếc hộp lên nhìn thêm một lần nữa, cậu mới gật đầu hài lòng.

Hóa ra đây là loại bột dịch chuyển tức thời.

Giữ chặt một nắm trong tay, Âu Dương Kiều Vỹ nhắm mắt lại, tập trung nghĩ đến nơi mình đang muốn đến. Hít sâu một hơi, cậu rắc mạnh bột dịch chuyển lên cơ thể mình.

Ngay khi bột dính lên người cậu, trong phòng làm phép thuật bỗng vang vọng một âm thanh thật dữ tợn. Sau đó, trong phòng không còn ai nữa.

Quá trình dịch chuyển diễn ra nhanh không thể tưởng tượng được. Âu Dương Kiều Vỹ cảm giác mình bị hút vào lỗ đen của vũ trụ, cuộn tròn như con sâu, cuối cùng là bị phun ra không thương tiếc.

Lúc rơi xuống đất thì vòng tròn kia cũng biến mất.

Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy cơ thể đau nhức. Nhất là phần mông của mình. Cậu đứng dậy xoa lấy xoa để, sau đó chớp mắt quan sát khung cảnh xung quanh.

Mọi người ở đây náo nhiệt quá chừng. Người ra người vào tấp nập, ăn vận sành điệu thời thượng, mùi nước hoa cũng nức cả mũi. Có một số người lớn lướt ngang qua người cậu một cách hờ hững.

Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy có gì đó rất lạ, nhưng hiện tại chưa nghĩ ra được. Dù sao đã đến đúng nơi cậu muốn, còn về thời gian thì liệu có chính xác hay không đây?

Ánh mắt ngó đông ngó tây thăm dò, sau đó bất chợt nhìn thấy một hình dáng quen thuộc. Từ cửa ra vào của quán bar có một chiếc xe hơi thể thao xuất hiện. Người vừa bước xuống rất thân quen trong mắt cậu.

Người đó lúc này đang mặc một chiếc áo thun màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo da màu đen, kết hợp với quần nỉ thể thao. Tổng thể nhìn rất phóng khoáng thoải mái, hoàn toàn khác với phong cách ăn mặc thường ngày ở trường học.

Tim Âu Dương Kiều Vỹ nhảy lên một cái.

Mỗi lần nhìn thấy thầy ấy mình đều không bình tĩnh được. Kiều Vỹ à, mi thật sự hết thuốc chữa rồi!

Qua một lúc nhìn ngắm người kia, đến khi Vưu Kiện gần đi mất, cậu mới sực nhớ đến lý do vì sao mình đến đây. Vội vàng dời tầm mắt sang nhiều hướng khác, cậu cố gắng tập trung tìm cho ra kẻ đáng nghi trong chuyện chụp tấm ảnh của Vưu Kiện.

Trong đám đông nhốn nháo huyên náo, Âu Dương Kiều Vỹ bắt được một hình đáng mà cậu cho là nghi ngờ nhất. Người nọ khoác một chiếc áo choàng đen rộng thùng thình, kéo mũ đội sụp xuống che khuất đi khuôn mặt của mình. Điểm khiến cho cậu cảm thấy người này rất kỳ lạ chính là trong tay còn đang ôm lấy một chiếc máy ảnh.

Đèn flash là thứ đã tố cáo hành vi của người nọ.

Không nghĩ ngợi, Âu Dương Kiều Vỹ băng qua đám đông, chạy đến bên cạnh kẻ đáng nghi kia. Khi đến nơi, cậu vươn tay định giành lấy chiếc máy ảnh thì phát hiện một việc còn kinh khủng hơn.

Cậu…không chạm vào được chiếc máy ảnh.

Âu Dương Kiều Vỹ trừng lớn mắt, cố gắng thử lại nhiều lần nhưng hoàn toàn vô hiệu.

Nếu như vậy nghĩa là cậu chỉ có thể di chuyển đến thời điểm mình mong muốn mà thôi, chứ không thể làm gì khác. Tức, những chuyện gì đã xảy ra vẫn sẽ xảy ra, không cách nào thay đổi được.

Nhớ lại mục đích ban đầu khi quyết định dùng phép thuật dịch chuyển tức thời, Âu Dương Kiều Vỹ có hơi chán nản. Nhưng bù lại hiện tại cậu đã biết được chủ nhân của tấm ảnh là ai rồi.

Có điều, Chúc Văn mấy ngày hôm nay tìm Âu Dương Kiều Vỹ nhiều như vậy là vì cậu dám bùng học nhiều ngày liền. Mục đích là đi theo dõi xem có người nào bám đuôi Vưu Kiện hay không. Cậu đã dành ra rất nhiều giờ trực ở trước cửa quán bar, một động tĩnh nhỏ cũng không thể thoát khỏi mắt cậu.

Đáng tiếc, kể từ khi vụ việc tấm ảnh bị bại lộ, dường như kẻ đó cũng không xuất hiện nữa. Chính vì vậy, Âu Dương Kiều Vỹ mới quyết định liều một phen, dùng bột dịch chuyển đi tìm hiểu.

Bây giờ đã bắt được chủ nhân tấm ảnh, việc còn lại là làm sao để người nọ chịu khai ra mà thôi.

Âu Dương Kiều Vỹ bất lực nhìn thẳng vào mắt người đối diện, thật sự muốn thẳng tay trừng trị nhưng không thể làm gì được cả.

Đáng ghét đáng ghét đáng ghét!

Sao cậu lại dám theo dõi thầy ấy chứ? Sao cậu lại dám chụp tấm ảnh đó để mọi chuyện rắc rối như vậy hả? Sao cậu dám!

Âu Dương Kiều Vỹ cắn môi, giận đến gương mặt đỏ bừng. Khi cậu vung tay lên định đẩy đối phương ngã xuống thì nhận ra cánh tay của mình dần mờ đi, sau đó là biến mất.

Khoan đã, thuốc hết tác dụng rồi?

Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng đầu lên nhìn đối phương thêm một vài giây nữa, sau đó thì chính thức bị vòng tròn đen lòm kia hút vào, biến mất.



Tối nay trời bỗng đổ một cơn mưa như trút nước. Nhiệt độ giảm xuống, không khí ẩm ướt, lá cây phủ đầy mặt đất tạo thành một tấm thảm vàng óng ánh.

Đêm nay quán bar không quá tấp nập, ngược lại còn có chút yên tĩnh lạ thường.

Bắc Ni đem rượu từ ngoài đi vào phòng. Cậu đặt xuống bàn một chiếc ly, sau đó thuần thục rót rượu đầy nửa ly.

Cầm ly rượu đưa đến cho Vưu Kiện, Bắc Ni cười nói: “Đại ca, sao hôm nay mặt anh ủ ê thế? Bị cô Dương đá hả?”

Vưu Kiện đang rít dở điếu thuốc, nhìn thấy ly rượu liền đón lấy. Kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, anh ngửa cổ uống một ngụm rồi cười khẩy.

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, anh mày với cô ấy không là gì cả.”

Bắc Ni lộ rõ vẻ không tin nói: “Hai người thường xuyên đi chung như vậy, cô ấy có việc gì anh cũng sẵn sàng giúp đỡ, thật sự không có gì được à? Cái hôm kia hai người còn ở qua đêm nữa cơ…”

Đang nói dở thì cậu bị Vưu Kiện lườm lạnh một cái. Ly rượu trong tay anh nhẹ xoay vòng, chất lỏng sóng sánh bên trong lượn tròn rất đẹp mắt.

Vưu Kiện nhìn vào lớp thủy tinh trong suốt của chiếc ly, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của mình ẩn hiện, trầm giọng nói: “Trước kia có lẽ có gì đó, nhưng hiện tại thì không. Vui đùa như vậy cũng đủ rồi, không nên để thứ gì đó trở nên nhàm chán.”

Như vừa được khai sáng một chân lý, Bắc Ni há miệng “à” một tiếng, sau lại sáp gần vào Vưu Kiện, nghiêm túc bảo: “Đại ca, như vậy có hơi phũ phàng rồi không? Người ta là con gái đó, làm thế có hơi tàn nhẫn. Với cả, anh không sợ nếu như đùa giỡn quá nhiều người, về sau chính mình bị đùa giỡn sao?”

Vưu Kiện uống cạn ly rượu: “Có rồi tính tiếp.”

Bắc Ni phụt một cái: “Này này, anh cũng tự tin quá rồi đi. À mà tên nhóc con thầm mến anh ra sao rồi? Vẫn còn ôm mộng theo đuổi anh chứ?”

Nhắc đến nhóc con Âu Dương, chân mày Vưu Kiện tức khắc chau lại.

Anh không tức giận, chỉ là nghe đến chiếc tên trong lòng đã âm ĩ nhiều cảm xúc khó tả.

Cũng mấy hôm rồi không gặp mặt Âu Dương Kiều Vỹ, tinh thần Vưu Kiện cũng thoải mái hơn ít nhiều. Có điều, chỉ cần một lần nhắc tới thì tâm trạng liền tụt dốc.

Vưu Kiện di điếu thuốc vào gạt tàn, lạnh nhạt nói: “Chỉ là một cái đuôi non nớt, một dao là cắt được rồi.”

“Anh thật sự không bận tâm đến sao?”

“Không.”

Bắc Ni vuốt vuốt cằm, nghĩ đến điều gì đó lại cười: “Có vẻ đại ca không muốn vướng bận đến chuyện yêu đương nữa nhỉ? Như vậy thì có chút không giống với anh cho lắm.”

“Nhảm nhí!” Vưu Kiện lườm một cái, “Không phải gặp ai cũng có thể tùy tiện nói yêu được.”

Bắc Ni tì cằm, mặt dày lì lợm nói: “Nhưng mà anh không biết rồi, khi nhắc đến nhóc con kia, tâm trạng của anh thay đổi lắm. Có thể anh cũng đã xiêu lòng nhưng không thừa nhận thôi. Em biết gu của anh không phải trẻ con, còn là loại trẻ con lì lợm nghịch ngợm thế kia nữa nhưng mà thời thế còn thay đổi, gu có là gì chứ?”

“Nói xong chưa?”

Bắc Ni liếm liếm môi: “Xong rồi.”

Vưu Kiện đặt mạnh ly rượu xuống bàn, sau đó quay đầu nhìn Bắc Ni, nửa lời cũng không phí phạm: “Vậy, cút nhanh.”

Hết chương 18.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.