Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 114: Chương 114: Đừng để em một mình




Âu Dương Kiều Vỹ nhận ra nét mặt của Vưu Kiện đã thay đổi, bèn hỏi: “Có chuyện gì sao? Không lẽ trà này có vấn đề?”

Vưu Kiện đặt tách trà xuống, hàng chân mày chau chặt lại, thẳng thắn thừa nhận.

Tuy bây giờ anh chưa chắc chắn trong trà còn có thêm thành phần nào khác, nhưng dựa vào tình trạng lúc nãy của cậu, anh cũng không còn an tâm được nữa.

Phòng bệnh hơn chữa bệnh.

Cõi lòng Âu Dương Kiều Vỹ bất giác cuộn lên một tầng sóng nhỏ. Cậu nắm chặt tay, nghĩ đến mình đã uống loại trà này không biết bao lâu rồi, tự dưng cảm thấy lạnh người.

Hóa ra sự thâm độc của con người không có bất kỳ một giới hạn nào.

Vưu Kiện tạm để tách trà đúng chỗ cũ, sau đó nghiêng đầu hỏi cậu: “Vẫn là Trình Nặc pha trà cho em sao?”

Âu Dương Kiều Vỹ gật đầu nhưng bổ sung thêm: “Thật ra hôm nay Trình Nặc pha trà, còn người mang trà vào cho em lại là Tiểu Tư. Khi nãy Trình Nặc có việc, Tiểu Tư vừa vặn đến phòng mang tài liệu cho em, thuận tiện bưng trà vào.”

Lần này còn dính đến Tiểu Tư nữa sao?

Vưu Kiện im lặng một chốc.

Diện nghi phạm bỗng nhiên lại thêm một người nữa, nhưng mà với những gì anh vừa điều tra được thì Trình Nặc vẫn là người đáng nghi ngờ nhất.

Anh đẩy tài liệu đến trước mặt cậu, nói: “Em xem đi đã rồi hẵng phán đoán.”

Âu Dương Kiều Vỹ cúi nhìn tập tài liệu màu đen trên bàn. Cậu lật ra trang đầu tiên, một sơ yếu lý lịch cụ thể đến từng chi tiết của Trình Nặc hiện ra.

Giây đầu cậu hơi sửng sốt, giây sau khi đọc đến quan hệ thân thích, cậu càng sững sờ hơn.

Đôi mắt trừng lớn như không thể tưởng tượng ra nổi.

Lật qua thêm những trang khác, mọi thứ xoay quanh cuộc sống của Trình Nặc gần như được vén màn tất cả.

Khi đọc xong thì đồng hồ đã trôi qua mười phút đồng hồ. Trong đó đã có hơn tám phút Âu Dương Kiều Vỹ trầm mặc lặng người.

Vưu Kiện lãnh đạm liếc nhìn tập tài liệu đang giở đến trang cuối cùng, nhàn nhạt nói: “Chúng ta phải đi kiểm chứng.”

Âu Dương Kiều Vỹ qua một hồi kinh ngạc, thấp giọng hỏi: “Bằng cách nào?”

“Đến nhà cô ấy. Tôi nắm rất rõ thời gian biểu của Trình Nặc, chúng ta sẽ lựa chọn thời gian thích hợp để tìm hiểu. Nói khó nghe một chút thì là đột nhập vào nhà cô ta kiểm chứng một số việc.”

“Đột nhập…”

Âu Dương Kiều Vỹ không có ý kiến, không phản đối cũng như không mấy đồng tình. Cậu đóng tập tài liệu lại, tì trán trên bàn tay, có vẻ cơn choáng váng chưa biến mất.

Thấy vậy, Vưu Kiện bước tới đỡ lấy cậu: “Em nằm nghỉ một chút đi.”

Âu Dương Kiều Vỹ nằm trên ghế sofa, nhẹ nhắm mắt lại. Vưu Kiện ngồi gần đó, đùi của anh đã biến thành chiếc gối êm ái cho cậu.

Lúc này bỗng làm anh nhớ tới những hồi ức đẹp đẽ xa xưa.

Khi ấy, Âu Dương Kiều Vỹ đã kiên nhẫn để anh gối đầu lên đùi cậu mà ngủ một giấc. Sau đó, hai người họ đã có một nụ hôn rất ngọt ngào.

Thú thật, Vưu Kiện không còn nhớ nổi cảm giác của nụ hôn đó là như thế nào nữa. Hình như có chút vụng về của thiếu niên mười sáu tuổi, nhưng cũng có nét lãng mạn mà anh dành cho cậu.

Đến tận bây giờ anh vẫn chưa thể giải thích được, vì sao lúc đó anh không chấp nhận đón nhận tình yêu của người này một cách nghiêm túc nhất?

Vưu Kiện rũ mắt nhìn khuôn mặt của cậu, hàng lông mi hơi run rẩy, nhưng cậu đang ngủ say rồi.

Anh mỉm cười nhẹ nhàng, ký ức tuy rất đẹp nhưng cũng khiến đáy lòng anh day dứt khó chịu. Ngay lúc này, anh chỉ muốn bù đắp cho cậu nhiều nhất có thể.

Nếu sau tất cả, cậu không thể chấp nhận anh một lần nữa, anh cũng không thấy hối tiếc. Ít nhất thì anh đã bù đắp được những tổn thương của năm đó.

Dòng ký ức đang ùa về, bỗng bị giọng nói mềm mại của người đang ngủ phá vỡ.

“Vưu Kiện, chú có nghĩ tôi sẽ chết không?”

Vưu Kiện cúi đầu nhìn cậu, dường như cảm nhận được trong mắt cậu là một nỗi lo sợ và hoang mang.

Anh chưa từng nghĩ mình sẽ vì một câu hỏi bâng quơ này làm cho đau lòng.

“Đương nhiên là không. Sao em có thể chết được chứ?”

Âu Dương Kiều Vỹ ngước mắt chăm chú nhìn anh, có lẽ thành phần còn lại trong trà đã phát huy tác dụng mạnh mẽ, khiến đầu óc cậu trở nên mơ hồ, ý thức không còn rõ ràng nữa.

Cậu buồn ngủ, nhưng không ngủ được.

Nói đúng hơn cậu không dám ngủ. Vì sợ rằng một khi mình nhắm mắt thì sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy Vưu Kiện được nữa.

Âu Dương Kiều Vỹ cố gắng mở to mắt nhìn anh, muốn nói với anh thật nhiều điều.

“Khi nãy chú đã nghĩ gì vậy?”

Vưu Kiện xoa xoa mái tóc của cậu, mỉm cười nói: “Nhớ lại trước kia, tôi cũng từng ngủ trên đùi của em. À, còn có hôn nhau nữa, em nhớ không?”

Nghe xong, cậu khẽ cười trong lòng.

Chuyện gì về chúng ta mà tôi không nhớ chứ? Có chú không nhớ hết thì có.

Âu Dương Kiều Vỹ chớp chớp mắt, muốn chống chọi lại cơn buồn ngủ sắp ập đến, bĩu môi nói: “Tôi còn nhớ nhiều hơn chú nữa, không thể so lại tôi đâu. Tôi còn nhớ chú đáng ghét cỡ nào nữa cơ.”

“Nhớ mấy thứ đó làm gì chứ? Không phải chỉ làm em đau lòng thôi sao?”

Âu Dương Kiều Vỹ có hơi bất ngờ ngước cằm lên, lát sau cậu thì thầm: “Không quên được thì làm sao bây giờ?”

Tuy âm lượng câu nói rất nhỏ nhưng anh vẫn dễ dàng nghe thấy được. Mấy ngón tay khẽ luồn vào tóc cậu, xoa xoa vuốt ve đầy yêu chiều.

Tay còn lại anh chạm lên gò má của cậu, ấm áp mềm mại.

“Em mệt lắm à?”

Trong cơn mơ màng, cậu lắc đầu, nhưng mi mắt đã nặng trĩu.

“Tôi cảm giác…mình trước sau gì cũng sẽ không thoát khỏi cái bẫy mà người này giăng ra. Người đó…có vẻ muốn hại tôi cho bằng được.”

Vưu Kiện nhíu mày lại, gằn giọng: “Sẽ không có chuyện đó đâu. Bé con, em biết mình không yếu đuối như thế mà. Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Tôi sẽ cùng em tìm ra kẻ đó.”

“Nếu như không kịp—“

Lời còn chưa thốt ra hết đã bị một nụ hôn cản lại.

Vưu Kiện ghét những lúc như thế này. Trong lòng anh cũng lo lắng hoang mang nhưng anh phải ép bản thân tỉnh táo và bình tĩnh nhất có thể.

Nụ hôn rơi trên môi cậu, trái tim đập như trống dồn.

Âu Dương Kiều Vỹ nhắm mắt lại, đầu lưỡi cảm nhận được người kia đang ngang ngược tung hoành khắp nơi. Cả hai giống hệt như ba năm trước, có điều nụ hôn của hiện tại dường như mãnh liệt hơn rất nhiều.

Có lẽ là vì tình cảm của Vưu Kiện đã dần thay đổi.

Khi hai người tách ra, cậu không nhịn được nghĩ tới một chuyện. Vưu Kiện giống như một liều thuốc độc, mà cũng không khác gì một liều thuốc mê. Anh dùng lời nói lẫn hành động của mình mà làm cậu chìm trong sự ngọt ngào chết người này.

Mùi hương của anh như thấm vào cốt tủy của cậu.

Âu Dương Kiều Vỹ cắn môi, tức giận nói: “Sao chú lưu manh thế?”

Thấy giọng điệu cậu hùng hổ hơn rồi, anh mới hài lòng cười mỉm: “Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi cũng sẽ không bỏ rơi em một mình đâu. Thế nên em phải mạnh mẽ mà vượt qua tất cả, đã nhớ chưa?”

Âu Dương Kiều Vỹ cũng mỉm cười: “Ừm, chú nói thì phải nhớ đấy.”

Dừng một chốc, cậu nghiêng đầu, cố ý tì sát vào áo sơmi của anh, đè âm lượng xuống mức thấp nhất: “Đừng để em một mình…”

Nói xong câu đó, cậu cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Hàng mi khẽ nhắm lại, rất lâu sau cũng không nói thêm câu nào nữa.

Vưu Kiện kiểm tra hơi thở và mạch đập của cậu, mọi thứ đều bình thường, có vẻ cậu chỉ đang ngủ thật.

Sau đó anh cúi thấp đầu, hôn lên trán cậu một cái thật sâu rồi khẽ thì thầm: “Bé con, hãy để tôi thay em làm tất cả.”



Những ngày kế tiếp trôi đi rất nhanh.

Âu Dương Kiều Vỹ vẫn đến công ty làm việc nhưng không ở lại đến chiều. Mọi công việc còn lại đành giao lại cho Âu Dương Chấn Anh, vì sức khỏe của cậu không được tốt.

Có lẽ loại thuốc ở trong trà đã dần ngấm vào cơ thể, giống như nanh vuốt, từng giờ từng phút rút cạn đi hơi thở của cậu.

Âu Dương Kiều Vỹ không nói chuyện này cho ba mẹ mình biết, tránh làm họ lo lắng. Còn Vưu Kiện ngược lại rất lo cho cậu. Mỗi ngày anh đều ghé ngang JIei, phụ giúp cậu mọi thứ, dường như không muốn cậu phải động tay động chân.

Trong khoảng thời gian đó, Vưu Kiện bên cạnh cũng tìm cơ hội để tiếp cận Trình Nặc.

Vào một buổi chiều nọ, Vưu Kiện đến trước căn hộ của Trình Nặc.

Hành lang rất tối. Ánh trăng sáng rực rơi xuống cửa sổ, tay vịn bằng kính sáng trắng một khoảnh lớn. Vưu Kiện đứng nép dựa trên lan can, trầm mặc hút hết một điếu thuốc. Mùi hương của thuốc lá lan tỏa trong không khí, len lỏi và thấm vào từng lớp sơn trên cửa phòng.

Một hồi sau, anh quyết định đi tới trước, bình tĩnh tra chìa khóa vào ổ. Cửa phòng nhanh chóng bật mở.

Vưu Kiện đẩy cửa bước vào bên trong, lát sau cánh cửa chậm rãi khép lại. Anh lướt mắt nhìn khắp gian phòng, trong này có một mùi ẩm mốc nức mũi, tựa như đã rất lâu rồi không ai sử dụng.

Vưu Kiện đi đến chiếc tủ ở góc tường. Trên đó bày ra một vài khung ảnh. Anh tùy tiện cầm lên một cái ngắm nghía.

Trong ảnh là ảnh của gia đình. Một người đàn ông, một người phụ nữ và một cô bé trạc ba tuổi. Nhìn nét mặt lúc nhỏ này làm anh nhớ tới Trình Nặc, tuy hiện tại từng nét trên khuôn mặt ít nhiều thay đổi rồi nhưng chung quy vẫn nhận dạng được.

Anh đặt khung ảnh đó xuống, cầm một cái khác lên. Tấm ảnh này lại khác, nhất thời gây được chú ý.

Trong ảnh chỉ có hai người, một nam một nữ, cách nhau không quá năm tuổi.

Vưu Kiện trầm mặc nhìn người con trai ở trong ảnh, ánh mắt tối sầm xuống, cực kỳ tức giận.

Cửa phòng sau đó thình lình mở ra.

Ánh sáng đua nhau rọi vào góc phòng, chiếu thẳng lên vóc dáng cao lớn của Vưu Kiện.

Người đứng ở cửa giật mình, đánh rơi túi đồ xuống đất.

Vưu Kiện nghe thấy tiếng động cũng không lo sợ. Anh chậm rãi xoay người lại, trong tay là khung ảnh lúc nãy.

Ánh sáng chiếu qua khung ảnh, hiện lên hai khuôn mặt bên trong đó.

Trình Nặc liếc mắt nhìn xuống, một hơi thở lạnh lẽo bám lấy cơ thể của cô, ra sức bấu víu khiến cả người cô run rẩy mà suy sụp.

Ở bên này, một làn khí lạnh bao quanh lấy Vưu Kiện. Đôi mắt anh ngập tràn căm phẫn, tàn độc và lãnh khốc.

Khung ảnh trong tay anh bất ngờ bị vứt mạnh xuống đất. Từng mảnh thủy tinh vỡ ra, văng khắp nơi.

Âm thanh truyền tới khiến Trình Nặc giật thót mình. Cô đánh mắt nhìn qua tấm ảnh đang nằm trơ trọi, bỗng nhiên cảm thấy tức giận.

Tuy vậy, ngữ khí của cô lại run sợ: “Vưu Kiện, anh…”

Ngay sau đó, Vưu Kiện như một chiếc bóng đen, lao đến bên cạnh Trình Nặc. Cánh tay dùng sức bóp chặt cổ của cô, áp mạnh lên cánh cửa.

Từng khớp ngón tay trắng bệt, hiện rõ gân xanh.

Một cơn rét buốt luồn qua lỗ chân lông của Trình Nặc. Cô không thở được, ra sức giãy giụa.

Nhưng sức lực của Vưu Kiện không hề giảm xuống, chỉ hận không thể một lần giết cô chết đi.

Hơi thở ma quỷ phả đến bên người cô, càng lúc càng dồn dập.

Vưu Kiện nhìn chằm chằm vào gương mặt hoảng loạn kia, nghiến răng nghiến lợi: “Hóa ra Tông Nham chính là anh trai cùng cha khác mẹ với cô. Cái tên Trình Ngôn này cũng thuận tai lắm đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.