Liêu Kế Hải nhận được tin tức số tạp chí Neilae đã bán được hơn phân nửa số lượng xuất bản ban đầu, vẻ mặt có chút kinh ngạc. Từ trước đến giờ, lượng tạp chí có siêu mẫu nổi tiếng cũng không được bán đi nhanh như vậy. Vậy mà lần này chỉ trong một đêm mà đã bay hơn phân nửa, thật sự là khó tin!
Trong tạp chí Neilae lần này cũng không có người mẫu nào quá mức nổi tiếng ngoài Âu Dương Kiều Vỹ. Hơn nữa, đây là tạp chí chỉ mới chập chững phát triển, tiếng tăm còn chưa vững vàng, số lượng độc giả sẽ không thể ổn định nhanh thế được chứ đừng nói đến việc bức phá. Nếu vậy…còn không phải do sức hút của đứa trẻ này quá khủng khiếp sao?
Liêu Kế Hải cảm thấy hài lòng, lướt xem thêm một chút nữa mới tắt màn hình. Đúng lúc này Thôi Kỳ Sinh từ bên ngoài thình lình đi vào, vẻ mặt có hơi cau có ghen tị.
Hắn nhoài người trên quầy rượu, liếc nhìn Liêu Kế Hải nói: “Này, cháu trai của anh rốt cuộc có sức hút kiểu gì ghê gớm vậy? Anh có xem tin đó chưa? Tạp chí Neilae—”
“Xem rồi.”
Thôi Kỳ Sinh đột nhiên bị cắt lời, hứng thú cũng mất đi phân nửa. Hắn bĩu môi bảo, “Tôi nghi ngờ trong chuyện này có người âm thầm làm gì đó không sáng sủa.”
Liêu Kế Hải quay đầu lại lườm hắn: “Gì mà không sáng sủa? Sức hút mỗi người khác nhau, cậu không bằng được Kiều Vỹ cho nên nảy sinh ghen tức à? Vậy thì phải cố gắng thêm đi!”
“Tôi không thèm ghen tức đâu, nhưng chuyện này rất là phi lý, anh không thấy vậy sao?”
Liêu Kế Hải xoay xoay điện thoại trong tay, nhún vai một cái, từ chối đưa ra ý kiến về chuyện này. Dù sao tạp chí bán chạy, tiếng tăm của Âu Dương Kiều Vỹ ngày càng phát triển theo hướng tích cực hơn, không phải là một chuyện tốt sao?
Mặc kệ Thôi Kỳ Sinh còn ngồi trơ trọi một góc uống rượu, Liêu Kế Hải đứng dậy, khoác một chiếc áo dạ dài qua gối, chuẩn bị đi ra ngoài.
Thấy anh sắp đi khỏi, Thôi Kỳ Sinh vội ngoảnh đầu gọi: “Này, anh có số điện thoại của Dalziel không?”
Liêu Kế Hải đang mang giày, nghe hỏi lập tức cười lạnh: “Chịu hết nổi rồi sao?”
“Thì sao? Có hay không?”
“Có, nhưng không cho.” Liêu Kế Hải nói xong liền đứng dậy.
Lúc đi đến cửa, anh không quên dặn dò một câu: “Uống rượu có chừng mực, nếu để say khướt thì đừng trách tôi!”
Sau đó cửa phòng mở ra rồi đóng lại rất nhanh.
Thôi Kỳ Sinh trầm mặc nhìn về phía cánh cửa, tâm trạng không hề khá hơn, ngược lại còn vô cùng tệ hại. Hơn hai tuần qua, tính từ lúc hắn quen biết với Dalziel thì cả hai không có liên lạc gì với nhau.
Thật ra chuyện này cũng không có gì lạ. Dalziel và Thôi Kỳ Sinh vốn dĩ không hề quen biết thân thiết, chỉ là hắn trong một khoảnh khắc liền si mê nụ cười của y, cho nên bây giờ mới khổ sở thế này.
Một kẻ kiêu ngạo như Thôi Kỳ Sinh, rốt cuộc cũng có ngày phải mòn mỏi chờ đợi cơ hội để tiếp cận đối phương.
Thôi Kỳ Sinh ngao ngán nghĩ ngợi, không chịu được mà lấy ra một chai Vodka mà uống. Trong phút chốc, hắn dường như quên béng đi lời cảnh cáo của Liêu Kế Hải.
…
Liêu Kế Hải lái xe đến Thịnh Thế. Hôm nay có một cuộc họp báo liên quan đến Khương Vệ Tôn. Tuy nhiên, hôm trước Khương Vệ Tôn bị đánh đến trọng thương, vì vậy tạm thời không thể xuất hiện ở họp báo được.
Anh rẽ vô lăng, chạy vào bãi đỗ xe. Lúc bước xuống xe, anh tình cờ chạm mặt Khương Thịnh đang đi cùng với thư ký mới. Đây là một cô gái rất khôn khéo, ánh mắt sắc bén và lối suy nghĩ vô cùng nhanh nhạy khiến cho Khương Thịnh cảm thấy an tâm khi giao hết mọi công việc.
Điều này có nghĩa Liêu Kế Hải hiện tại không còn là thư ký riêng của Khương Thịnh nữa. Sự tình bên trong không ai rõ ràng hơn là hai người bọn họ.
Liêu Kế Hải đóng cửa xe lại, đi tới chào một tiếng lịch sự: “Chào chủ tịch.”
Khương Thịnh ngẩng mặt nhìn anh giây lát rồi nói với Helen: “Cô vào xe trước đi.”
Helen nghe theo lời y, nhanh chóng nghiêng người đi về phía trước. Liêu Kế Hải vẫn như thường ngày, vẻ bình tĩnh của anh lúc nào cũng khiến Khương Thịnh cảm thấy khó hiểu.
“Hôm nay có họp báo đúng không?”
Liêu Kế Hải gật đầu: “Bây giờ tôi chuẩn bị lên đó, nói vài lời với phóng viên rồi kết thúc họp báo. Cậu Khương thế nào rồi? Vết thương đã lành lại chưa?”
Nhắc đến Khương Vệ Tôn làm cho Khương Thịnh đau đầu. Y thoáng chau mày nói: “Cũng đỡ phần nào, nhưng vài vết bỏng trên cổ tay và bàn tay thì rất khó lành. Rốt cuộc thì ai đã làm ra chuyện này, lẽ nào không thể điều tra đến cùng sao?”
Liêu Kế Hải nghĩ ngợi một lúc mới đáp: “Cậu Khương tính tình cố chấp ngang ngược, chắc là ở bên ngoài đã gây sự với người không nên động vào. Việc này tôi sẽ âm thầm điều tra, nếu có gì quan trọng tôi sẽ nói với chủ tịch sau. Bây giờ thì tôi xin phép đi trước.”
Nói xong, anh hơi cúi đầu chào Khương Thịnh rồi lách người đi trước. Chỉ còn mỗi Khương Thịnh tựa hồ vẫn còn điều gì muốn nói, y quay đầu lại, muốn cất tiếng gọi anh nhưng rồi chẳng làm gì.
Nhìn theo bóng lưng của Liêu Kế Hải, Khương Thịnh mệt mỏi thở dài một cái rồi bước đến chỗ xe đang đỗ, mở cửa ngồi vào trong.
Helen ngồi bên cạnh Khương Thịnh, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía cửa thoát hiểm, sau đó bỗng nói: “Chủ tịch, nếu ngài tin tưởng tôi thì tôi muốn khuyên ngài một điều.”
Khương Thịnh vốn đang nhắm mắt, đầu tựa ra sau nghỉ ngơi thì nghe thấy cô nói, toang mở mắt nhìn qua.
“Có chuyện gì à?”
Helen tính cách như đã nói trên, là một cô gái quyết đoán mạnh mẽ và cực kỳ thông minh. Mọi thứ xung quanh không thể thoát khỏi đôi mắt sắc bén nhạy bén của cô. Vì vậy mà cô luôn muốn nói điều này với Khương Thịnh.
Chung quy cũng vì muốn tốt cho y.
“Tôi nghĩ ngài không nên tin tưởng Liêu Kế Hải.”
Ấn đường giữa trán của Khương Thịnh hơi chau lại, tạo thành một nếp nhăn rõ rệt.
Giọng y trở nên trầm thấp không vui: “Cô có biết mình đang nói gì không?”
“Đây chỉ là lời khuyên của tôi thôi, ngài biết đấy, ngài tin hay không tin cũng không ảnh hưởng gì đến tôi. Nhưng đây là việc sẽ ảnh hưởng đến chủ tịch. Tôi muốn tốt cho ngài thôi ạ.”
Khương Thịnh trầm mặc nhìn cô giây lát, sau đó không nói gì, chỉ nhắm mắt lại. Helen nói xong cũng quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn dòng xe cộ qua lại tấp nập.
Tuy nhắm mắt nhưng cõi lòng Khương Thịnh không hề yên ổn. Những lời nói xem chừng vô căn cứ kia nhưng vì sao lại khiến cho y cảm thấy tràn ngập nghi ngờ như vậy?
…
Lại thêm một tháng nữa trôi qua. Trong suốt một tháng đó, cả hai người đều không liên lạc gì với nhau, ngoại trừ vài lần Vưu Kiện ngà ngà say, bỗng nhiên nổi hứng gọi điện cho Âu Dương Kiều Vỹ.
Tuy nhiên cuộc đối thoại của hai người kéo dài không được bao lâu vì công việc của cậu hiện tại rất bận rộn. Mà bản thân Vưu Kiện cũng đang dầm mình ở tập đoàn Vamlice vì chỉ còn mỗi Vưu Thần điều hành, nhiều việc không thể xử lý nhanh được.
Bắc Kinh vào đầu mùa đông mang theo vẻ đẹp rực rỡ mà cô đơn.
Thế nhưng cuộc sống về đêm của những trò chơi trác táng lại không hề bị nhuốm bởi màu sắc ảm đạm ấy. Giống như tất cả đều trên một guồng quay điên cuồng và thác loạn, hoàn toàn không còn quan tâm đến những gì xảy ra ở xung quanh.
Đắm chìm trong cuộc vui không hồi kết.
Trong một phòng ở Camouf, nhiều chai rượu đủ màu sắc được đặt trên một chiếc bàn thủy tinh dài. Ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc êm đềm du dương rót vào tai, những đôi trai gái quấn quýt lấy nhau không một kẽ hở.
Giữa cuộc vui của mọi người lại xuất hiện một người yên tĩnh nhất khiến anh trở thành tâm điểm của tất cả. Có một người đàn ông đã ngà say, nhoài người đẩy ly rượu qua phía anh.
“Vưu Kiện, cậu không định uống à?”
Vưu Kiện cầm trong tay một chiếc bật lửa, tùy ý bật nắp lại đóng nắp, vô tình tạo ra một loạt âm thanh khẽ khàng mà lạnh lẽo. Nghe lời mời gọi, anh liếc mắt nhìn qua một cái rồi đón lấy ly rượu.
Anh lắc nhẹ ly rượu một vòng đầy thành thục, khiến chất lỏng bên trong tráng qua viền ly nhưng không hề bị đổ ra ngoài. Sau đó anh ngửa cổ, uống một hơi cạn đến đáy ly.
Người bạn kia thấy anh đã chịu uống một ly, bèn nhếch môi cười lên đầy thỏa mãn: “Ít ra thì phải vậy! Hôm nay ông chủ Vưu hiền lành quá, bọn này nhìn không quen!”
Phía bên kia có người hùa theo: “Phải đấy phải đấy! Có bao giờ nhìn thấy anh Vưu trong tình trạng cô đơn lẻ loi thế này đâu chứ? Đừng nói là anh thất tình đấy nhé?”
Lời vừa dứt, Bắc Ni lập tức huých tay vào bụng người đó, cẩn thận nhắc nhở giữ mồm giữ miệng.
Tuy nhiên, Vưu Kiện không hề tức giận. Những lời nói trong lúc say này thật sự chẳng đáng để bận tâm chút nào. Mọi người có lẽ cũng vì khó hiểu về thái độ hôm nay của anh mà thôi.
Vưu Kiện cười nhạt đáp: “Thất tình à? Nghe hay ho phết đấy chứ!”
Nói rồi anh ném chiếc bật lửa lên bàn, lấy ra điện thoại di động từ trong túi quần. Màn hình vụt sáng, nhanh chóng hiện lên một loạt tin tức mới nhất.
Một tay anh giữ điện thoại, ngón tay lướt đi trên màn hình. Một tay anh cầm điếu thuốc vừa mới châm lửa, lâu lâu sẽ rít vào vài hơi.
Nhiều tin tức cứ vậy hờ hững lướt qua tầm nhìn, sau đó bất chợt có một dòng tin đang là trọng điểm của ngày hôm nay.
Vưu Kiện dừng lại bởi cụm từ “Công ty JIei bị khởi kiện”. Anh thoáng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc đọc thật kỹ dòng tin tức mới nhất về công ty của Âu Dương Chấn Anh.
Trong bài báo này họ đề cập đến việc sản phẩm mới nhất của công ty JIei bị khởi kiện vì có kiểu dáng và chất liệu giống hệt với một công ty đối thủ. Hiện tại phía bên công ty JIei chưa có động thái lên tiếng.
Đọc xong, Vưu Kiện thoát ra, lập tức nhìn thấy thêm một tin tức khác liên quan đến JIei. Một sản phẩm của công ty bị phát hiện là có chứa chất độc hại, có thể ảnh hưởng rất xấu đến khách hàng.
Từ trước đến giờ công ty của Âu Dương Chấn Anh chưa bao giờ để xảy ra một scandal nào làm ảnh hưởng đến thương hiệu của mình. Vậy mà hôm nay một lúc có đến hai scandal làm cho cả tập đoàn phải điêu đứng.
Vưu Kiện tắt điện thoại, bất ngờ đứng dậy rời khỏi phòng trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Bắc Ni buông tay khỏi người cô gái bên cạnh, ngước mắt nhìn theo bóng lưng của anh một hồi mới có thể bình tĩnh lại được.
Suốt cả buổi tối hôm nay, chính cậu cũng không hiểu nổi tâm trạng của Vưu Kiện là như thế nào nữa.
Lẽ nào…đại ca đang nghĩ đến Kiều Vỹ?
Cho nên mới có tâm trạng khó ở như thế?
Vưu Kiện đi ra ngoài, đứng ở cuối dãy hành lang khuất người. Tiếng ồn cũng giảm đi rất nhiều, khiến cho đôi tai trở nên nhẹ nhõm đôi chút.
Anh trượt ngón tay mở danh bạ rồi ấn vào số của một người. Đầu dây bên kia kêu lên vài tiếng, sau đó cũng có người bắt máy.
Giọng nói thoạt đầu rất nhỏ và trầm, hoàn toàn khó có thể nghe thấy bên kia nói gì.
Vưu Kiện dựa lưng vào tường, cất tiếng hỏi: “Em đang ở đâu vậy?”
Giọng nói vẫn nhỏ như thế nhưng đã phần nào rõ ràng hơn: “Ở công ty.”
Ở công ty sao? Tận giờ này vẫn còn ở công ty?
Nghĩ đến việc Âu Dương Kiều Vỹ đến bây giờ vẫn còn ngồi trong phòng làm việc nhất thời khiến Vưu Kiện cảm thấy lo lắng. Anh đứng thẳng người, định hỏi đến những tin tức tràn lan trên mạng thì chợt nghe thấy tiếng cậu ho khe khẽ.
Đáy lòng bỗng dưng gợn sóng.
Anh chau mày, hỏi: “Em bị ốm à?”
Phía bên kia đột nhiên im lặng một lúc rồi đáp: “Không có.” Thế nhưng ngay sau đó, một trận ho nối tiếp nhau đã tố giác lời nói dối của cậu.
Tâm trạng Vưu Kiện càng ngày càng tệ hơn. Anh giơ cổ tay lên xem đồng hồ rồi chợt bảo: “Em ở công ty đợi tôi.”
Âu Dương Kiều Vỹ lúc đầu chưa tiếp nhận kịp, vội “ừ” một tiếng. Nhưng ngay sau đó mới nhận ra ý tứ của Vưu Kiện vừa rồi là gì. Cậu ngây người nhìn vào điện thoại, phát hiện anh đã ngắt kết nối từ lâu rồi.
Trong lòng bỗng bồn chồn căng thẳng.
Kêu mình đợi làm gì chứ?
Âu Dương Kiều Vỹ nghĩ ngợi một lúc rồi bỏ điện thoại xuống bàn, tiếp tục quay lại công việc của mình. Mấy tin tức dạo gần đây đã đủ khiến cho cậu đau đầu rồi, đừng nói đến việc Vưu Kiện tìm cậu làm trò nữa.
Hơn hai tiếng sau, Vưu Kiện lái xe đến trước cổng công ty JIei. Hiện tại đã hơn tám giờ tối, đoạn đường càng lúc càng vắng vẻ và yên tĩnh.
Vưu Kiện đỗ xe sát bên vách tường, sau đó gọi điện thoại cho Âu Dương Kiều Vỹ.
Âu Dương Kiều Vỹ vừa mới đi photo một số tài liệu trở về, nhìn thấy điện thoại ở trên bàn đang rung liên hồi. Cậu đặt xấp tài liệu xuống bên cạnh rồi nhấc máy.
“Alo?”
“Em xuống cổng trước đi.”
Nháy mắt, cả người Âu Dương Kiều Vỹ như bị giật điện. Bàn tay siết chặt điện thoại, bước chân chậm rãi đi về hướng cửa sổ nhìn xuống. Trước cổng công ty thật sự có người đang đứng chờ.
Nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra đó là Vưu Kiện.
Âu Dương Kiều Vỹ lùi nhanh ra sau, trong lòng không ngờ Vưu Kiện thực sự sẽ chạy đến đây như vậy.
Vì cậu im lặng không trả lời, đầu dây bên kia lại truyền tới âm thanh trầm khàn nam tính: “Kiều Vỹ, em có nghe tôi nói không?”
Âu Dương Kiều Vỹ nhắm mắt lại, khẽ đáp: “Tôi xuống ngay.”
Lúc bước ra khỏi cửa kính, Âu Dương Kiều Vỹ chợt nhìn thấy bộ dạng bồn chồn lo lắng của Vưu Kiện. Anh không đứng yên một chỗ, có lúc dựa người vào xe, có lúc thì đi qua đi lại, sắc mặt tuy không thay đổi nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được có chút gì đó mong đợi.
Cậu đứng trên bậc tam cấp im lặng quan sát anh từ phía sau. Trống ngực khẽ đập rộn ràng. Cậu biết trái tim của mình ngay lúc này đang như thế nào, nhưng cậu phải kìm chế mọi thứ lại trước khi bị bại lộ.
Từng bước một đi tới gần chỗ Vưu Kiện. Âu Dương Kiều Vỹ dừng lại, lên tiếng gọi: “Vưu Kiện.”
Nghe thấy giọng nói truyền đến, Vưu Kiện lập tức ngoảnh đầu nhìn ra sau. Sau khi nhìn thấy sắc mặt trắng nhợt của cậu, tâm trạng của anh bắt đầu khó chịu lo lắng.
Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Chú đến đây làm gì vậy?”
Vưu Kiện thu tầm mắt về, quay người lấy từ trên xe một chiếc túi nhỏ, bên trong có một bình nước và một hộp thức ăn. Anh cầm chúng trong tay, đưa cho cậu.
“Trong này có nước trà hoa cúc La Mã, trị viêm họng rất tốt. Còn có súp bào ngư nấm tuyết, ăn vào để hồi phục sức khỏe.”
Vưu Kiện nhìn cậu nói, bờ môi kiêu hãnh khẽ cong lên, dường như anh rất tự hào về việc mình đang làm.
Ngược lại, Âu Dương Kiều Vỹ sửng sốt nhìn anh. Sau đó cậu nhìn xuống thức ăn và nước uống trong tay mình, có chút ngỡ ngàng và cảm động.
Đây là việc mà hơn hai năm trước, lúc nào cậu cũng mong chờ anh có thể làm cho cậu.
Chỉ một chút quan tâm thế này thôi cậu đã thấy hạnh phúc nhường nào rồi.
Nhưng đáng tiếc, hiện tại cậu không còn là Âu Dương Kiều Vỹ của năm đó nữa. Những việc mà anh đang làm rốt cuộc là có ý gì chứ?
Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt hỏi: “Sao chú lại làm như vậy?”
Trái ngược với những gì trong tưởng tượng, thái độ lạnh nhạt xa cách của cậu bất giác làm Vưu Kiện sững sờ. Anh nhìn cậu một lúc mới bất đắc dĩ cười nhạt bảo:
“Không phải em là một người thông minh sao? Sao có thể hỏi một câu ngớ ngẩn thế kia?”
Âu Dương Kiều Vỹ khẽ mím môi lại thành một đường thẳng, dường như đang kìm nén cảm xúc bên trong.
Hỏi như thế còn chưa phải là ngớ ngẩn đâu.
Ngớ ngẩn nhất chính là tin tưởng những gì mà chú làm đấy, Vưu Kiện!
“Rốt cuộc thì chú đang muốn làm cái gì vậy? Chú muốn cái gì ở tôi chứ? Từ trước đến giờ, Vưu Kiện đâu phải là người như thế này! Chú càng làm càng khiến tôi cảm thấy nực cười lắm, có biết không?”
“Nực cười?” Giọng nói của anh dường như vừa lệch đi một tông, trở nên trầm khàn hơn bao giờ hết.
Ngay cả đôi đồng tử màu tím nhạt cũng dần biến thành từng gợn sóng dữ dội đầy giận dữ. Anh im lặng nhìn vào gương mặt gầy nhỏ của cậu, càng nhìn càng không thể lớn tiếng tức giận. Thế nhưng cái nhìn của anh lại đang ra sức giày vò trái tim người khác.
Chưa bao giờ anh có ánh mắt sững sờ mà đau lòng như vậy.
Một tiếng “nực cười” như khảm sâu vào lồng ngực, đau đớn đến tê dại.
Hóa ra những việc anh đang làm chỉ đổi lại một sự nực cười từ cậu mà thôi.
Dưới ngọn đèn đường màu vàng trà, chiếc bóng của cả hai kéo dài trông thê lương và ảm đạm vô cùng. Không gian tĩnh lặng thế này còn đáng sợ hơn là những lời mắng chửi quát tháo.
Qua một lúc thật lâu, Vưu Kiện cũng có thể lên tiếng trở lại: “Em mau đem vào trong ăn đi, sẽ nguội đấy!”
Câu nói này mang theo bao nhiêu sự kiên nhẫn, có lẽ Âu Dương Kiều Vỹ là người thấu hiểu nhất. Vì cậu là người yêu anh hơn tất cả những người khác, cho nên hoàn toàn biết được Vưu Kiện lúc này đang có bao nhiêu nhẫn nhịn đối với cậu.
Nhưng anh không hề biết, anh càng nhẫn nhịn, trái tim cậu càng đau đớn.
Thái độ cư xử xa cách đối với anh chẳng qua chỉ là một lớp mặt nạ hoàn hảo mà thôi. Tuy nhiên, hiện tại chưa phải là thời điểm để gỡ xuống chiếc mặt nạ này.
“Tôi không ăn đâu. Chú đem về đi.”
Vưu Kiện ngay lập tức ngước mắt nhìn cậu, sự kiên nhẫn cuối cùng dường như đã bị chính cậu đánh vỡ. Anh nheo mắt lạnh nhạt nhìn mà không nói gì. Sau đó bất ngờ cầm lấy chiếc túi trong tay cậu, đi đến bên thùng rác gần đó, vứt đi tất cả.
Hành động dứt khoát này khiến cậu sững sờ cùng bối rối.
Toàn bộ đồ ăn Vưu Kiện mang đến đều đang nằm gọn trong thùng rác phía bên kia. Anh vứt xong mới quay đầu lại nhìn cậu, trong giọng nói mang theo vài phần bất mãn.
“Nếu em không ăn thì cũng chẳng còn ai ăn được đâu. Tôi làm cho em chứ không phải cho người khác. Vậy thì vứt đi là cách tốt nhất!”
Dừng một chốc, anh cười lạnh một tiếng nói: “Em nghĩ tôi có thể ăn được những thứ đó không?”
Khi nhìn thẳng vào đôi mắt đó, cậu mới nhận ra được vốn dĩ mình vẫn chưa thể quên đi con người này. Từng chút một về anh, cậu cũng chưa thể quên được. Trái tim này luôn vì anh mà đập đến mãnh liệt, cũng vì anh mà đau đớn không dứt.
Suy nghĩ một lúc, cậu cúi thấp đầu, tránh đi ánh mắt sắc bén từ Vưu Kiện. Thế nhưng tầm mắt vẫn luôn âm thầm theo dõi mọi động tĩnh của anh.
Lúc nhìn thấy anh xoay người bỏ đi, cậu đã ngập ngừng lên tiếng: “Tôi–”
Cậu muốn nói, tôi xin lỗi. Nhưng khi vừa cất tiếng thì cổ họng lại đau rát, không thể chịu được mà ho liên tiếp mấy tiếng.
Chỉ vì tiếng ho này mà níu kéo được bước chân của Vưu Kiện. Anh dừng lại, quay đầu nhìn bộ dạng bé nhỏ đầy mệt mỏi của cậu lúc này.
Dường như tâm trạng bực dọc dần bình ổn trở lại.
Vưu Kiện bất ngờ đi về hướng của Âu Dương Kiều Vỹ, từ trên nhìn xuống, đôi mắt đầy sự kiêu hãnh, ngay cả giọng nói cũng mang theo nhiều nỗi lòng một lúc tuôn hết ra:
“Khi nãy em hỏi tôi đang muốn làm gì đúng không?”
Âu Dương Kiều Vỹ hơi ngước mắt nhìn anh, im lặng không đáp, trái tim lại vô thức bị mùi hương từ cơ thể của anh vấn quýt làm cho hỗn loạn.
Hàng chân mày khẽ rướn lên thể hiện sự kiêu ngạo vốn có của gã trai phong lưu như anh.
Vưu Kiện nhìn vào mắt cậu, dõng dạc kiên định nói ra một lời: “Âu Dương Kiều Vỹ, em hãy nghe cho rõ những gì tôi sẽ nói đây. Tôi, nhị thiếu của nhà họ Vưu này đang muốn quan tâm em đấy!”
Hết chương 97.