Trong phòng không mở máy sưởi nhưng Âu Dương Kiều Vỹ lại cảm thấy rất ấm áp. Mỗi một chữ thoát ra từ miệng người kia đều khiến cho cậu hạnh phúc đến mức không biết phải nói gì nữa.
Âu Dương Kiều Vỹ, em thắng rồi!
Âu Dương Kiều Vỹ trong lòng thầm nghĩ, nhiều năm sau cậu có lẽ cũng không thể nào quên được câu nói này của anh.
Một câu trần thuật đơn giản nhưng có sức ảnh hưởng rất lớn.
Nước mắt không còn rơi nữa, nước mũi ngược lại chảy khá nhiều, toàn bộ đều dính vào áo sơ mi của Vưu Kiện.
Âu Dương Kiều Vỹ lúc này mới biết ngại ngùng, lùi ra một chút, định đưa tay lau nước mũi thì đã thấy Vưu Kiện nhanh tay rút một tờ khăn giấy đưa cho mình.
Hạnh phúc bỗng dưng lại đến thình lình làm cậu không kịp phản ứng, mặt hơi đần ra.
Vưu Kiện thấy bộ dạng trước mắt mình muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu, không khỏi cười khổ một tiếng.
Anh dùng khăn giấy lau đi nước mũi cho cậu.
Âu Dương Kiều Vỹ hít hít chiếc mũi đỏ ửng, cuối cùng cũng đã chịu lên tiếng: “Khi nãy thầy nói thế, có phải là thầy mềm lòng rồi không?”
Vưu Kiện ngước mắt nghiêm túc nhìn cậu. Thật ra anh vẫn còn rất giận, giận vì cậu đã hành động ngốc nghếch. Nhưng mà hành động này anh lại không thể trách mắng được, chỉ còn cách mềm lòng chấp nhận cậu thôi.
Bản thân Vưu Kiện cũng không nghĩ mình sẽ chủ động nói ra câu nói kia. Thoạt đầu anh vẫn còn cố chấp lắm, nhất quyết không để nhóc con này bày đủ trò khiến mình động lòng.
Nhưng rồi khi biết ra chuyện này, anh kinh ngạc nhiều hơn là tức giận. Vì anh chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó có người sẽ vì anh mà để thân xác đau đớn như vậy.
Âu Dương Kiều Vỹ nghịch ngợm ồn ào là thật, nhưng cũng cứng đầu gan dạ lắm.
“Còn có thể không mềm lòng được sao?” Vưu Kiện vẻ mặt có chút không cam tâm nói ra, sau đó gõ lên trán cậu một cái.
Bây giờ mới mắng: “Ngốc nghếch!”
Âu Dương Kiều Vỹ ôm lấy trán của mình, đột nhiên hơi ấm ức. Cậu cứ nghĩ khi anh biết mọi chuyện sẽ cảm động mà ôm chầm lấy cậu, luôn miệng nói “cảm ơn em đã vì anh mà làm như vậy”.
Nhưng thực tế thì không.
Tuy anh có dịu dàng lau nước mũi cho cậu, nhưng mà dám mắng cậu ngốc nghếch!
Ngốc nghếch làm sao đạt giải nhất môn Toán cấp Thành Phố chứ!
“Thầy không được nói như vậy đâu nha, rất là sỉ nhục em đó.”
Vưu Kiện không thèm quan tâm, hừ khẽ rồi ngồi xuống ghế, nhàn nhạt mắng tiếp: “Trong đầu em không có thứ gì dinh dưỡng hơn sao? Dám nghĩ ra trò này cũng hay lắm rồi đó.”
Âu Dương Kiều Vỹ cũng ngồi xuống ở đối diện, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói: “Thầy không nên nói như vậy, trong đầu em ngoài bài học thì còn có thầy nữa. Sao thầy có thể bảo mình là thứ không dinh dưỡng được nhỉ?”
Lần này Vưu Kiện thật sự thất thế, anh trừng mắt nhìn đối phương, tựa như nhìn thấy Vưu Chiếu Hy ranh mãnh ở nhà vậy.
Cảm giác này sao lại quen thuộc đến thế nhỉ?
Vưu Kiện khẽ rùng mình.
“Em hay lắm, sắp mọc đuôi rồi.”
Âu Dương Kiều Vỹ không biết xấu hổ nói: “Mọc đuôi mèo đó, là đuôi mèo, là con mèo ngoan ngoãn đáng yêu thích thầy.”
Vưu Kiện thất thủ triệt để.
Nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của anh, cậu không nhìn được cười khình khịch. Cảm giác trêu chọc cho anh thẹn đến tức là một cảm giác rất thành tựu.
Sau một hồi im lặng, Vưu Kiện lúc này mới nghiêm túc hỏi về chuyện kia: “Em đã biết từ khi nào vậy?”
Âu Dương Kiều Vỹ nhịp nhịp bàn chân ở dưới sàn, cúi thấp mặt nghĩ ngợi một chốc rồi nói: “Cái hôm ở trên sân thượng, trước đó thật ra em đã lẻn vô phòng của thầy, phát hiện những túi máu ở trong tủ lạnh nhỏ…”
“Sao mà lẻn vào được?” Vưu Kiện nhìn cậu, ánh nhìn đầy sắc bén nói, “Được rồi, dù sao em cũng đã biết thân phận của tôi, vậy còn em? Lẽ nào chưa định thú thật với tôi sao?”
Thú thật á?
Âu Dương Kiều Vỹ thoáng nhíu nhíu mi, bỗng dưng nhớ lại những lần Vưu Kiện tự nhiên gọi mình là quỷ nhỏ. Còn có một hôm anh đánh trái cầu bay thẳng lên cây, sau đó còn nói bóng gió gì mà ma quỷ nữa…
Không phải chứ?
Trong lòng bé con giật thót một cái.
Ngẩng mặt nhìn lên, bé con nuốt nước bọt: “Thầy…thầy cũng biết rồi hả?”
Vưu Kiện lúc này ngả lưng ra sau ghế, thở dài nói: “Em nghĩ em biết tôi mà tôi không biết em sao? Còn biết rất lâu rồi.”
“…” Sao hay quá vậy?
Thấy cậu cúi mặt không nói gì, anh lại rướn người về phía trước, nhỏ giọng bảo: “Không ngờ em lại là một quỷ nhỏ đúng nghĩa, lúc nào cũng bày trò.”
Bé con mím môi nhìn anh.
Dừng lại một chút, anh cười nói tiếp: “Nhưng rốt cuộc cũng có một trò làm cho tôi mềm lòng rồi, xem ra đã rất tâm huyết. Có điều, từ nay về sau không được làm cái trò kia nữa, biết chưa?”
Bé con vẫn còn mím môi chăm chú nhìn anh.
“Sao lại không nói gì?”
Lần này bé con phồng má, hình như giận dỗi gì đó.
Vưu Kiện kiên nhẫn chờ đợi cậu trả lời nhưng đã qua mấy phút rồi cũng không có ai nói gì. Anh rũ mắt nghĩ ngợi một chút, hồi sau bật cười thành tiếng.
“Em muốn câu khác à?”
Vừa nghe hỏi, bé con liền gật đầu như súng liên thanh.
Vưu Kiện: “…”
Vưu Kiện cảm thấy chưa bắt đầu đã thấy nhức đầu rồi, nhưng không hiểu sao vẫn nuông chiều cậu, “Hmm được rồi, từ bây giờ chúng ta sẽ là mối quan hệ đó.”
Bé con nhổm người lên, chớp mắt hỏi dồn: “Mối quan hệ gì ạ?”
Vưu Kiện nhíu mi, không khỏi lườm một cái: “Em muốn là quan hệ gì?”
Bé con ra chiều suy ngẫm rất cẩn thận, cuối cùng giơ ngón trỏ lên, từ đầu ngón tay bỗng hiện ra một tia sáng màu hồng.
Tia sáng theo ngón tay cậu di chuyển tạo thành một hình trái tim.
Trái tim lơ lửng giữa không trung, sau đó nhẹ nhàng bay đến bên tai của Vưu Kiện, bất ngờ phát ra giọng nói: “Một mối quan hệ mà em thích thầy và thầy…cực kỳ thích em.”
Thanh âm nhỏ dần, trái tim cũng tan biến ngay sau đó.
Vưu Kiện liếc nhìn không trung, vẻ mặt có hơi kinh ngạc. Từ trước đến giờ anh chưa từng tiếp xúc với yêu tinh nào, bây giờ cư nhiên là…quen phải một tiểu yêu tinh chính hiệu.
Hay lắm.
Dời tầm mắt nhìn sang phía bé con, anh cười khẽ: “Hình như có gì đó không công bằng ở đây thì phải, sao thầy lại cực kỳ thích em?”
Bé con lém lỉnh cười: “Vậy thì là thầy yêu em.”
“…” Quỷ nhỏ hiện hình thật rồi, anh không thể tùy ý đùa giỡn được nữa.
Vưu Kiện thầm thở dài một tiếng, gật đầu nói: “Được được, thầy sẽ cực kỳ thích em.”
Âu Dương Kiều Vỹ lúc này chỉ mỉm cười, không nói gì nữa.
Sau đó, Vưu Kiện bất ngờ nhận ra trên đỉnh đầu cậu mọc ra một chồi non xanh mơn mởn.
Chồi non như có sức sống, lắc lư qua lại.
Anh nhìn đến thất thần: “Sao lại có chồi non?”
Bé con giật mình, đưa tay sờ lên đỉnh đầu, cảm nhận được chồi non nhảy múa không ngừng.
Khuôn mặt đỏ bừng.
Thật lâu sau, bé con mới thấp giọng thì thầm: “…là vì em hạnh phúc quá thôi ạ.”
Vưu Kiện: “…”
…
Tuy mùa đông chân chính đã sắp đến, thế nhưng lại chớm nở một tình yêu như chồi non đầy sức sống.
Bên ngoài gió Bắc thổi đến rất lạnh, tuyết cũng bắt đầu rơi lưa thưa vài bông, một lúc dừng lại, một lúc rơi tiếp.
Sáng sớm, Âu Dương Kiều Vỹ ăn bận rất kỹ càng, cả người như được bông dày bọc lấy, nhìn qua vô cùng ấm áp.
Vừa xuống khỏi xe, cậu đã đeo cặp lên vai rồi phấn khích chạy ào vào trường.
Địa điểm đầu tiên cậu đặt chân đến chính là căng tin. Bởi vì bụng cậu kêu rột rột rồi. Xem như cái bụng vẫn nhỉnh hơn tình yêu một xíu, một xíu thôi.
Ngồi dưới căng tin, Âu Dương Kiều Vỹ ăn một tô bún nấm còn bốc khói nghi ngút. Trời lạnh ăn đồ nóng là tuyệt vời nhất.
Sau khi đã lấp đầy bao tử, Âu Dương Kiều Vỹ cầm khăn giấy, vừa lau miệng vừa đi ra khỏi căng tin, hướng thẳng đến phòng giáo viên.
Sân trường bây giờ đã có không ít học sinh từ ngoài cổng đi vào. Có người dẫn xe đạp hoặc xe máy. Có người thì đi bộ dưới trời tuyết lạnh buốt.
Âu Dương Kiều Vỹ một mình đi ngang qua phòng giáo viên. Không biết trong đầu nghĩ ngợi cái gì mà cậu đi lố mất một quãng, cuối cùng vội vã quay người lại.
Đúng lúc này, cửa phòng giáo viên mở ra, Vưu Kiện đứng ở đó mắt lớn mắt nhỏ nhìn cậu.
Âu Dương Kiều Vỹ vừa nhìn thấy anh đã muốn hét lên một câu: Ơn giời, người yêu của mình đây rồi!
Cậu nghĩ trong lòng nhưng không nhịn được mà cúi đầu cười một tiếng. Vưu Kiện vẫn đứng đó không di chuyển, đợi cậu ngẩng mặt lên mới ngoắc ngoắc ngón tay.
Quỷ nhỏ nào đó ngoan ngoãn lướt lại gần.
Vưu Kiện gõ lên trán cậu: “Sáng sớm mặt mày đã hớn hở vậy rồi à?”
Quỷ nhỏ rất thản nhiên gật đầu: “Thầy không hớn hở sao?”
“Không.” Vưu Kiện cười một cái, “Tôi không giống em đâu.”
“Trùng hợp ghê, em vừa định nhắn tin nói thầy ra ngoài thì thầy xuất hiện luôn.”
“Ừm, có duyên đấy.”
Vưu Kiện ngoài mặt mỉm cười rất bình thường, nhưng bên trong khẽ nói, trùng hợp cái gì chứ? Vì tôi nhìn thấy đỉnh đầu loi nhoi của em cho nên mới bước ra đấy.
Haiz, sáng sớm đã lăn xăn chạy đến đây rồi, còn trưng ra khuôn mặt phấn khích kia nữa.
Vưu Kiện chợt nghĩ, quỷ nhỏ này chắc chắn rất muốn cầm một cái loa khổng lồ rồi hét vào đó cho cả thế giới biết hai người họ đang yêu nhau.
Âu Dương Kiều Vỹ thấy anh đăm chiêu, khẽ nhón chân thì thầm: “Thầy có biết em nhịn lắm không? Thật sự em rất muốn cầm một cái loa rồi thông báo cho toàn trường biết chúng ta yêu nhau.”
“…” Không phải chứ? Em muốn tôi sống sao đây?
Vưu Kiện cảm thấy đau đầu, muốn dùng chân sút cậu bay về lớp. Nhưng nghĩ lại, khuôn mặt kia cũng rất đáng yêu, thật sự có điểm không đành lòng.
“Được rồi, em đã hứa gì có còn nhớ không?”
Âu Dương Kiều Vỹ trở về bộ dạng ngoan ngoãn, khẽ gật đầu mỉm cười: “Em nhớ, thầy yên tâm đi.”
Ngày hôm đó cậu đã hứa với anh là sẽ không nói với bất kỳ ai về mối quan hệ của hai người, kể cả Chúc Văn.
Ban đầu cậu không đồng ý, rất muốn nói cho Chúc Văn nghe. Nhưng Vưu Kiện bảo chuyện này nếu thêm một người thứ ba biết thì sẽ rất rắc rối.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cậu thấy anh nói không sai, vì vậy mà quyết định không nói cho ai hết.
Vưu Kiện thấy vậy duỗi tay xoa đầu cậu: “Ngoan, lên lớp đi, một lát gặp nhau.”
Bé con trong lòng hạnh phúc quá đỗi, cảm giác như đỉnh đầu sắp sửa mọc ra chồi non nhảy múa rồi.
…
Hai tiết học hôm nay thật thú vị, hoặc là trái tim cậu đang hạnh phúc, vì vậy mọi thứ xung quanh đều trở nên đáng yêu.
Giờ ra chơi, Âu Dương Kiều Vỹ rất muốn đi qua tìm anh nhưng lại sợ hành động của mình quá lộ liễu. Vậy là cậu đành đi mua nước với Chúc Văn.
Lúc xuống dưới căng tin, Chúc Văn thầm than một tiếng: “Đông như vậy khi nào mới đến lượt đây trời.”
Âu Dương Kiều Vỹ không để tâm đến bạn thân, ánh mắt lơ đãng ngó xung quanh, không ngờ ngó trúng người quen.
Không biết hôm nay Vưu Kiện xuống căng tin để làm gì. Cậu tình cờ nhìn thấy anh ở phía bên kia, tuy cả hai cách nhau rất xa, ở giữa là đám đông hỗn loạn, nhưng họ vẫn nhận ra nhau.
Vưu Kiện cúi mặt nói với một nam giáo viên nọ rồi ngước lên nhìn về phía Âu Dương Kiều Vỹ.
Lúc này đám đông xung quanh tựa hồ không còn tồn tại.
Ánh mắt hai người họ chạm nhau, mỏng manh tạo ra một tia yêu đương lén lút.
Vưu Kiện cầm điện thoại trong tay, giơ cao lên.
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn thấy, lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra.
Đúng thật có tin nhắn của anh.
[Thầy là của em: Hành lang tầng trệt, khu B.]
“Thầy là của em” chính là biệt danh cậu đặt cho anh.
Lúc đó anh nhịn cười không được nói: “Ai dám giành với em?”
Bé con vẫn phụng phịu bảo: “Không ai giành lại đâu nha, nhưng vẫn cứ để.”
Anh ngược lại cực kỳ chiều cậu: “Quỷ nhỏ thích là được.”
Đọc xong tin nhắn, Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt định nhìn anh thì phát hiện anh đã đi mất rồi.
Cậu cúi thấp đầu suy tư, hành lang tầng trệt khu B sao? Ở đó có cái gì nhỉ?
Trong lúc cậu bận suy nghĩ thì Chúc Văn đã chen hàng mua thành công hai ly nước.
Nhưng kết quả, quỷ nhỏ nào đó mê thầy bỏ bạn, để Chúc Văn một mình ôm luôn hai ly nước.
Sau khi Âu Dương Kiều Vỹ đi rồi, Chúc Văn vẫn còn giận hầm hầm, giậm giậm chân xuống đất cho hả cơn của mình.
Đúng lúc đó, từ phía sau cô bỗng có giọng nói truyền đến: “Lại tức giận cái gì?”
Chúc Văn ngoảnh đầu nhìn, nhận ra Thôi Vũ Thần, nét mặt chốc chốc căng thẳng: “Không có…có giận gì đâu.”
Thôi Vũ Thần nhìn hai ly nước trong tay Chúc Văn, nghĩ gì đó mới bảo: “Qua kia ngồi chung đi.”
Chúc Văn liếc liếc bên phải, ngồi chung để ăn cơm chó à?
Thấy cô không động đậy, Thôi Vũ Thần cũng mặt lạnh xoay người đi trước: “Không có Phó Xuyên đâu.”
Một câu này lọt thỏm vào tai làm Chúc Văn quên mất mình đang giận Âu Dương Kiều Vỹ.
Cô hít một hơi, nhanh chóng lấy lại tinh thần, đuổi theo Thôi Vũ Thần.
…
Âu Dương Kiều Vỹ một mình đi trên hành lang tầng trệt. Vì giờ cao điểm cho nên mọi người hầu như đều tập trung ở căng tin.
Khu B này bình thường cũng đã vắng vẻ sẵn rồi.
Âu Dương Kiều Vỹ đi thẳng, đi hoài mà cũng không biết nên tìm Vưu Kiện ở đâu. Nghĩ rồi cậu lấy điện thoại ra, định vừa đi vừa nhắn tin cho anh thì bất chợt từ phía sau có một cánh tay bắt lấy tay cậu.
Cánh tay kia dùng một lực ổn định kéo cậu vào trong một căn phòng nọ.
Âu Dương Kiều Vỹ bị dọa, suýt nữa đã hét toáng lên.
Nhưng mà khi nhìn thấy Vưu Kiện trước mặt, bé con nhất thời ngẩn ra. Sau đó cậu đưa mắt nhìn xung quanh, hóa ra đây là phòng dụng cụ.
Lại quay qua nhìn anh, bé con chớp chớp mắt: “Sao thầy không nói chúng ta hẹn ở đây luôn cho nhanh?”
Vưu Kiện cong môi cười nhẹ một cái, thình lình lùi lại, đẩy cậu dán lên cánh cửa. Cửa phòng bị va chạm khẽ tạo ra vài tiếng động.
Bé con lưng dán sát cửa, trái tim bắt đầu đập loạn.
Ở đây chỉ có hai người là anh và cậu, không lẽ…
Bé con vừa nghĩ tới điều gì đó không sáng sủa, mặt mũi liền đỏ bừng.
Vưu Kiện nhanh chóng phát hiện chuyện này, không khỏi trêu chọc: “Đầu óc lại nghĩ gì rồi?”
Bé con lắc đầu chối: “Đâu có.”
Vưu Kiện bước đến gần hơn, một tay chống lên cửa, tay còn lại duỗi ra ôm lấy khuôn mặt của cậu.
“Thật không?”
Bé con mím nhẹ môi, gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Hoàn cảnh này mà em không nghĩ gì thì em là người gỗ rồi!
Anh cúi xuống quan sát sắc mặt hồi hộp đầy mong chờ của người nào đó, khẽ cười trầm một tiếng.
“Gặp nhau lén lút như vậy có khó chịu không?”
Âu Dương Kiều Vỹ không ngờ anh sẽ hỏi chuyện này. Về việc đó thì…tạm thời cậu chưa nghĩ gì nhiều. Chỉ cần biết anh có thích cậu là được rồi.
“Thế nào cũng được cả.”
“Không cảm thấy thiệt thòi sao?”
“Sao lại thiệt thòi ạ?”
Vưu Kiện cong nhẹ môi, cố tình chọc cậu: “Vì em sẽ không được ghen công khai.”
Bé con nghe xong giật mình.
Không được! Không được không được!
Hàng lông mi run run, Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy giận, rất không ngoan ngoãn nhón chân lên cắn vào cằm anh một cái.
Vưu Kiện bị cắn bất ngờ không né kịp, mặt hơi nhăn lại.
Âu Dương Kiều Vỹ thở ra một hơi ấm nóng, nhỏ giọng nỉ non: “Nếu em không được ghen công khai, vậy thầy…tuyệt đối không được nói chuyện với con gái và phụ nữ, cả đàn ông nữa.”
Còn có chuyện này luôn à?
Vưu Kiện thoáng trầm mặc suy nghĩ, sau đó không nói gì cúi thấp đầu, hôn lên môi cậu.
Từ trong cổ họng mơ hồ phát ra một tiếng “ừm”.
Ừm, em thích là được.
Hết chương 59.
—
Má Vi: Cơm chó bổ dưỡng.