Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 52: Chương 52: Gặp người như vậy, tuyệt đối tránh xa!




Tin đồn về con quái vật ở ngôi làng cạnh biển bị lan truyền rất nhanh. Từ lớp thứ nhất đến lớp cuối cùng, không ai là chưa nghe qua câu chuyện kinh hoàng này.

Sáng sớm, mọi người tập hợp tại nhà ăn, ngoài việc ăn uống còn có bàn tán xôn xao về lời đồn kia nữa.

Một nửa thì tin, một nửa thì cười khinh.

Chúc Văn ngồi ở bàn ăn, ngước mắt tìm Âu Dương Kiều Vỹ nhưng không thấy đâu. Cô nghiêng người gọi Nghiêm Thừa Thừa.

“Thừa Thừa, Tiểu Vỹ còn trong phòng hả?”

Nghiêm Thừa Thừa đang bị một số người trong lớp vây quanh hỏi về chuyện con quái vật, cậu nhức đầu gần chết. Trong lòng chỉ muốn quên quách đi những gì đã xảy ra vào đêm hôm qua mà thôi. Quên luôn cả chuyện Vưu Kiện cùng Âu Dương Kiều Vỹ gần gũi thân mật thì càng tốt.

Nghe Chúc Văn gọi, cậu quay qua nhìn, tùy ý đáp: “Đêm hôm qua cậu ấy không về phòng, chắc là ngủ bên chỗ thầy Vưu.”

Ngủ bên phòng thầy Vưu sao?

Tức là ngủ cùng thầy Vưu hả?

Chúc Văn hết hồn, vội bịt miệng lại nuốt xuống tiếng hú của mình. Cô nhìn xuống tô soup, trông thấy đôi mắt to tròn của mình, vẫn chưa tin nổi lời Nghiêm Thừa Thừa vừa nói.

Mối quan hệ của hai người bọn họ đột nhiên tốt lên thế nhỉ? Không phải hôm qua cậu ấy còn đi tìm thầy Vưu sao?

Hmm…mình không thể ngừng tưởng tượng nhiều cái cẩu huyết được nha.

Trong khi mọi người đều đang dùng bữa sáng thì Âu Dương Kiều Vỹ ở bên này mới từ từ thức dậy.

Đêm hôm qua cậu rất mệt, vừa bị thương ở chân vừa khủng hoảng tâm lý, hình như nửa đêm còn gặp ác mộng, bật dậy khóc lóc đủ thứ.

Âu Dương Kiều Vỹ trở mình, bất giác nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang ở đối diện. Ở khoảng cách gần như vậy, cậu dễ dàng ngửi thấy mùi hương cơ thể của anh, từng hơi thở cũng chậm rãi đều đặn, dường như ngủ rất ngon.

Bé con ngây ngẩn vài giây, hồi sau mới nhớ ra đêm qua mình đã ngủ ở phòng của Vưu Kiện, còn mặc quần áo của anh nữa chứ.

Cơn ác mộng kia đã sớm tan biến.

Âu Dương Kiều Vỹ khẽ động đậy thân người, cố gắng khẽ khàng nhích lại gần, chống khuỷu tay xuống nệm, nhìn anh từ trên cao xuống.

Khuôn sườn mặt cứng cáp vững vàng, chiếc mũi vừa cao vừa thẳng, như muốn xuyên thủng một nhát vào tim cậu luôn vậy. Đôi mắt nhắm nghiền, môi hơi mím lại, tựa hồ đề phòng cái gì đó.

Lẽ nào đề phòng mình hả?

Nhưng mình còn chưa làm gì hết.

Bé con phồng má nghĩ ngợi linh tinh, sau đó duỗi ngón tay muốn chọc ghẹo anh. Cậu luồn tay vào mái tóc mềm mại của anh, vuốt một cái rồi lui ra. Sau đó sờ xuống trán, mi mắt, mũi và cuối cùng là môi.

Vẫn lạnh như thế…

Bé con đang nghiêng đầu suy tư thì một đôi mắt bất chợt hé mở, nhìn chăm chú vào đối phương.

Lúc nhận ra Vưu Kiện đã tỉnh dậy, Âu Dương Kiều Vỹ quá đỗi giật mình, vừa rụt tay lại vừa trượt khuỷu tay, báo hại cả khuôn mặt ngã sấp trên giường.

Vưu Kiện nhìn cậu, không nhịn được bật cười một tiếng.

Âu Dương Kiều Vỹ xấu hổ ngồi dậy, sờ sờ mũi nói: “Thầy dậy rồi sao không lên tiếng thế? Cứ dọa người ta hoài.”

Vưu Kiện vẫn còn nằm, một tay đặt sau gáy, ánh mắt đột nhiên vừa nuông chiều vừa dịu dàng nhìn đối phương. Một lúc sau anh vươn tay, búng vào trán cậu một cái.

“Đánh răng rửa mặt đi rồi đi ăn sáng. Chân đỡ đau chưa?”

Âu Dương Kiều Vỹ lúc này mới nhớ tới vết thương của mình, lật chăn ra, cử động thử mắt cá chân. Cảm giác không còn đau thốn như hôm qua nữa.

Cậu im lặng bước xuống giường, giậm nhè nhẹ mấy cái rồi vui vẻ nói: “Hết rồi ạ.”

“Ừm. Vậy mau đánh răng rửa mặt đi.”

“Vâng.”

Âu Dương Kiều Vỹ chạy nhanh vào phòng tắm, rửa qua cái mặt rồi mới nhớ bàn chải đánh răng còn ở bên phòng của mình. Cậu chớp chớp mắt, vài giọt nước rơi xuống.

Cửa phòng mở ra, Âu Dương Kiều Vỹ nhìn thấy Vưu Kiện đã rời khỏi giường, đang dựa người vào cửa sổ, nhìn ngắm sóng biển vỗ rì rào.

Anh đã cởi áo ra, để lộ thân trên rắn chắc quyến rũ. Chiếc quần thun trượt xuống một chút, từ eo xuống phần hông một màu trắng nhợt, nhưng rất đẹp, cực kỳ thu hút người khác.

Anh đứng tại đó, ánh nắng không chiếu tới nhưng vẫn sáng rực như một thiên sứ.

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn đến ngây người, mãi sau khi nghe anh hỏi, cậu mới vội dời tầm nhìn nói: “Em về phòng đánh răng đây, thầy cũng thay đồ đi nha.”

Dứt lời, cậu xoay người mở cửa, chạy thật nhanh.

Từng bước giậm lên sàn nhà tựa hồ nở ra một đóa hoa nhỏ nhỏ xinh xinh.

Trong lúc tắm rửa, Âu Dương Kiều Vỹ không ngừng nghĩ về thái độ của Vưu Kiện đối với cậu. Cách anh quan tâm và cách anh nhìn cậu, có phải đã thay đổi rồi không?

Hầy, dịu dàng như vậy, cái hố này chỉ có một lúc một sâu hơn thôi.

Tiêu mình rồi, không leo lên được nữa.



Sau khi xong xuôi, Vưu Kiện rời khỏi phòng, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng của bé con ở đầu hành lang bên kia.

Anh hơi nghiêng đầu nhìn một cái rồi đi nhanh đến bên cạnh. Âu Dương Kiều Vỹ xoa xoa mu bàn tay, để cho kem chống nắng thấm vào bên trong.

Lúc ngẩng đầu lại bị anh dọa giật mình.

Bé con ôm ngực, chớp chớp mắt: “Thầy giống người tàng hình ghê vậy á.”

Vưu Kiện âm trầm lườm cảnh cáo, sau đó bảo: “Không đói à mà nói hăng thế nhỉ?”

Bé con chậm rãi đi bên cạnh, vẫn còn sức lực để múa miệng lắm: “Thầy không biết khi em đói em còn nói nhiều hơn nữa hả? Nói để quên đi đói á.”

“Bởi vậy mới ồn ào.”

Bé con xụ mặt: “Ồn ào thì làm sao? Ồn ào mà thích thầy.”

Vưu Kiện cảm thấy lời nói chẳng khớp đâu vào đâu, cứ thích là nói thôi, thật hết thuốc chữa. Cả hai đi xuống dưới sảnh khách sạn, bước qua phòng ăn mới nhận ra mọi người đều đã chạy ra ngoài biển chơi.

Nghe nói hôm nay có cuộc thi bóng chuyền giữa đội giáo viên với đội học sinh.

Âu Dương Kiều Vỹ không đam mê thể thao, cho nên chỉ tập trung đi lấy đồ ăn rồi ra bàn ngồi ăn ngấu nghiến. Vưu Kiện tuy không ăn sáng nhưng vẫn ngồi đối diện, ngắm cậu.

Càng ngày càng thấy ngắm rất thuận mắt, rất đáng yêu.

Nhưng vẫn ồn ào lắm.

Âu Dương Kiều Vỹ ăn trứng ốp, ăn hết một nửa mới ngẩng đầu hỏi: “Sao thầy không ăn sáng?”

Trong lòng Vưu Kiện có hơi chột dạ: “Ừm, lát ăn sau.”

Âu Dương Kiều Vỹ ngậm nĩa trong miệng, nghiêng đầu nhăn mày nói: “Hôm bữa thầy cũng không ăn, hôm nay cũng không ăn. Đồ ăn trong căng tin có thể không hợp nhưng mà ở chỗ này ngon mà. Thầy nên ăn thử một chút đi.”

Nghe lời cậu nói có vẻ chân thành và lo lắng, anh cúi mặt cười khổ một cái.

Làm sao mà ăn được đây? Ăn được đã ăn rồi, không cần đợi em phải lên tiếng đâu quỷ nhỏ.

Vưu Kiện nuốt tiếng thở dài: “Được rồi, một lát thầy sẽ ăn.”

Bé con hừ mũi: “Thầy lại gạt em chứ gì! Thầy không ăn sẽ không có sức đâu, đừng giảm cân nữa, dáng thầy đẹp lắm rồi.”

Bỗng dưng buột miệng khen tới tấp, bé con xấu hổ ho khụ khụ khụ rồi cúi đầu ăn nốt nửa trứng còn lại.

Vưu Kiện nhìn cậu, cười thầm một tiếng.



Lúc hai người ra ngoài biển thì nhìn thấy hai đội đang đứng ở hai bên tấm lưới. Xung quanh là cổ động viên, cực kỳ náo nhiệt.

Nhìn trong đám đông, Âu Dương Kiều Vỹ nhìn thấy Chúc Văn đang đứng cạnh Thôi Vũ Thần, hai tay giơ cao lên cổ vũ cho Nghiêm Thừa Thừa.

Chợt nhớ, ngày đầu tiên Nghiêm Thừa Thừa chuyển đến, Chúc Văn còn nói sẽ không bao giờ thân thiết với cậu ta, vì sợ cậu ta đánh cho vỡ đầu.

Vậy mà bây giờ ai đang giơ cao cánh tay cổ vũ khí thế đây ta?

Âu Dương Kiều Vỹ thầm phun một bãi khinh thường sự thiếu nghị lực của Chúc Văn. Sau đó cậu quay đầu nhìn Vưu Kiện, thấy anh đang khởi động vài động tác.

Chắc là đội hình còn thiếu thầy đây mà.

“Em sẽ cổ vũ cho đội thầy.”

Vưu Kiện vừa khởi động vừa nói: “Có thành viên lớp em nữa đấy, phản bội lớp à?”

Bé con nghĩ ngợi, cuối cùng chốt hạ: “Vậy em cổ vũ cho thầy thôi, ai cũng mặc kệ.”

Vưu Kiện nheo mắt, cuối cùng không nói nữa nhưng trong lòng khá thích thú.

Đội giáo viên và đội đại diện học sinh khối 10 bắt đầu giao đấu. Chơi bóng chuyền trên cát cũng có cái thú vị. Thú vị nhất là khi ngã sẽ không đau bằng ngã sấp mặt trên sàn nhà cứng ngắc.

Nghiêm Thừa Thừa đúng là con người của thể thao, mỗi khi cậu ta đứng trong một đội liền tự động phát ra ánh hào quang, khiến cho nữ sinh không thôi nhìn ngắm cổ vũ.

Cậu chơi bóng chuyền cũng giỏi như chơi bóng đá.

Bên này Vưu Kiện cũng không chịu thua, vốn dĩ là thầy dạy Thể Dục, lẽ nào bại trận trước học sinh của mình sao?

Vưu Kiện điềm tĩnh dứt khoát và có kỹ thuật. Nghiêm Thừa Thừa ngược lại nhanh nhẹn và xoay sở tình hình rất khá.

Cuộc thi đấu diễn ra trong vòng nửa tiếng, kết quả là đội giáo viên thắng. Nhưng đội còn lại cũng không phải dở, chỉ là may mắn chưa mỉm cười thôi.

Nghiêm Thừa Thừa mệt đứt hơi, ngồi bệt xuống bờ cát, thở dốc.

Cả người Vưu Kiện ướt đẫm mồ hôi, áo dính sát vào người. Âu Dương Kiều Vỹ từ đầu trận đã cổ vũ kịch liệt cho Vưu Kiện mà không màng tới ánh mắt của các bạn xung quanh.

Chúc Văn bĩu môi đi tới nói: “Người trong lòng cậu chơi cừ ghê, không hổ là thầy.”

Âu Dương Kiều Vỹ bỗng dưng tự hào một cách kỳ lạ: “Chứ làm sao nữa? Thầy Vưu của mình đó, sáng mắt chưa?”

“Xí, Thừa Thừa cũng không tệ nha.”

Bé con bĩu môi: “Cậu thích Thừa Thừa hay sao rồi?”

“Điên à? Cái này chỉ là ngưỡng mộ thôi, thích với thiếc gì chứ.” Chúc Văn nói xong còn quay đầu lại nhìn xem có Thôi Vũ Thần ở quanh đây không.

Sau trận đấu đầu tiên, giáo viên không tham gia nữa, thay vào là hai đội của hai lớp luôn đứng nhất nhì trong kỳ thi.

Nghiêm Thừa Thừa mới nghỉ ngơi được mười phút đã bị đồng bọn kéo tay ra ngoài đó.

“Đi, phải có mày thì lớp mới thắng nổi nha.”

“Đúng rồi đúng rồi, Thừa Thừa is number one!”

Chúc Văn một lần nữa reo hò cổ vũ cho lớp của mình, còn nói với Âu Dương Kiều Vỹ: “Cậu tham gia luôn đi, vận động một chút.”

“Không được. Hôm qua mình bị thương mà.”

Chúc Văn chợt nhớ ra, bèn “à” một tiếng rồi ghé tai hỏi nhỏ: “Nè, hỏi thật nha, hôm qua mấy cậu nhìn thấy con quái vật kia thật hả?”

Nhớ lại chuyện hôm qua, trong lòng Âu Dương Kiều Vỹ không vui cho lắm. Cậu cố gắng tự nhủ bản thân chuyện hôm qua không hề có thật, ngay cả chuyện Vưu Kiện xuất hiện ở đó và vết máu dính trên vạt áo của anh cũng là những việc ngẫu nhiên vô tình thôi.

Nhưng mà, hình như không thể ngừng suy nghĩ được.

Âu Dương Kiều Vỹ ngồi bó gối trên cát, nghĩ ngợi rất lâu mới nói: “Ừ, thấy thật.”

“Gì? Nó trông như thế nào?”

Cậu cắn môi nhớ lại hình dáng của nó, cuối cùng sợ hãi lắc đầu: “Ghê lắm! Mặt trắng nhợt, miệng đầy máu, có răng nanh nữa…”

“Quả nhiên là ma cà rồng.” Chúc Văn sờ sờ mũi, “Hóa ra ma cà rồng không có đẹp trai giống trong phim chút nào. Nghe cậu tả mà thấy gớm dễ sợ.”

“Ừm.” Vốn dĩ đó cũng là loài mà Yêu tộc không thích dính dáng đến.

Nhìn cảnh tượng lúc đó, trong đầu cậu chỉ nảy ra hai từ, tàn bạo.

Trong lúc hai người ngồi nói chuyện với nhau thì bất ngờ quả bóng chuyền bay sai hướng, bay thẳng đến chỗ của Âu Dương Kiều Vỹ.

Lần này giống như lần đó, Chúc Văn phát hiện, la lên theo phản xạ. Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt nhìn, hai tay cũng giơ cao chắn bóng.

Bóng ma sát vào lòng bàn tay của cậu, tạo ra khí nóng rực rồi rơi xuống cát.

Nghiêm Thừa Thừa vội vàng chạy lại, nhặt bóng rồi hỏi: “Có sao không?”

Bé con còn giật mình, im lặng không đáp.

Chúc Văn quay qua nhìn nhìn, nói dùm: “Không sao đâu, tiếp tục đi!”

Nghiêm Thừa Thừa nhìn cô rồi nhìn bé con, cuối cùng quay về trận đấu.

Xuyên suốt trận đấu, mọi người đều cố gắng hết mình. Khi gần kết thúc thì bóng đập thẳng vào mặt một bạn nam đeo kính.

Bạn nam ngã xuống cát, đau đớn kêu oai oái.

Mọi người lập tức dừng lại, chạy đến xem bạn nam đó thế nào. Chúc Văn cũng đứng dậy đi về phía đó hóng hớt.

Chỉ có mỗi Âu Dương Kiều Vỹ ở lại chỗ cũ, bĩu môi thầm nói, nãy mình cũng bị bóng suýt đập vào mặt nè, suýt đau vậy nè, suýt hết đẹp nè. Mà có ai hỏi thăm gì đâu…

Còn đang hờn dỗi đám đông vô tình thì từ sau lưng có người bước lên, bóp nhẹ gáy của cậu.

Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt, môi vẫn còn trề ra. Nhìn thấy Vưu Kiện, cậu lập tức mỉm cười, đứng dậy.

Vưu Kiện hạ tầm mắt cầm lấy bàn tay của cậu nâng lên, thấy bụi với cát vẫn còn bám, nhẹ nhàng phủi đi cho cậu.

“Người gì toàn bị bóng đập vào mặt.”

“Thấy em đẹp, ghen tị với em.”

“Đẹp cỡ nào?”

“Đẹp vậy luôn nè.” Bé con tươi như hoa cười lên.

Mặc kệ thế giới ở một bên ồn ào náo nhiệt, bên này chỉ có mỗi hai người, một lớn một bé, một lạnh lùng một đáng yêu, đứng cạnh nhau đến hài hòa.

Khi Vưu Kiện cầm lấy tay của mình, Âu Dương Kiều Vỹ khẽ giật mình, chợt hỏi: “Tay thầy sao lại lạnh như vậy?”

Nghe hỏi, Vưu Kiện cũng hơi khựng lại. Anh không ngẩng mặt nhìn lên, chỉ nhàn nhạt nói: “Không có người sưởi ấm.”

Bé con đỏ mặt, bắt đầu nghĩ lung tung.

Sau đó đột nhiên bọc tay mình lên tay anh, kích cỡ chênh lệch muốn chết, nhưng không sao hết.

Âu Dương Kiều Vỹ cúi đầu, thổi phù phù.

“Thầy đừng lo, sẽ ấm lại thôi.”

Vưu Kiện nhìn cậu chu môi thổi thổi, không nhịn được cười lên.

Lại đáng yêu rồi.



Chuyến dã ngoại nhẹ nhàng kết thúc, để lại trong lòng Âu Dương Kiều Vỹ rất nhiều cảm xúc. Vui có, buồn cũng có nhưng không nhiều bằng, à còn có sợ nữa.

Cậu ngồi trong phòng, lôi cuốn nhật ký bị bỏ vào xó từ lâu lắm rồi đặt lên bàn, cầm bút hý hoáy viết.

Viết được hơn một trang, Âu Dương Kiều Vỹ ngồi thẫn thờ, chọt chọt bút vào bên má, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Sau đó đột nhiên cậu rời khỏi bàn học, chạy qua phòng sách. Âu Dương Kiều Vỹ muốn tìm thử xem trong thư viện này có cuốn sách nào nói về loài ma cà rồng hay không.

Hồi bé từng nghe một lần, nhưng thật sự không nhớ nổi nữa.

Cậu thở dài một tiếng, kiên nhẫn rà soát từng kệ sách nhưng hình như không có.

Kỳ nhỉ? Ở đây có về Thú tộc, Yêu tộc, Lang tộc nữa nhưng mà…không có về ma cà rồng.

Âu Dương Kiều Vỹ thả lõng bả vai, ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nắng hạ gay gắt chiếu qua khung cửa, xiên một đường lên sàn nhà.

Được rồi, mình nghĩ là có người biết được chuyện này.

Chạy xuống bếp, Âu Dương Kiều Vỹ nhìn thấy Liêu Mịch đang nấu bữa trưa. Cậu ngồi xuống bàn, nằm dài người ra rồi thấp giọng hỏi:

“Mẹ, trưa nay ăn gì ạ?”

Liêu Mịch không quay đầu, vừa xắt cà chua vừa nói: “Mực xào với canh chua.”

Bé con phồng má nghĩ nghĩ lại hỏi: “Mẹ, ma cà rồng như thế nào vậy mẹ?”

Liêu Mịch vốn đang tập trung nấu ăn, theo phản xạ trả lời: “Ừ, ma cà rồng là—“

Đến đây bà ngưng bặt, quay người lại nhìn Âu Dương Kiều Vỹ. Ánh mắt có hơi sửng sốt xen lẫn lo lắng, Liêu Mịch bỏ dao xuống, đi đến bên bàn nhìn cậu.

Bé con ngồi thẳng dậy, phát hiện sắc mặt mẹ mình không vui, định sẽ chạy về phòng nhưng không kịp nữa.

“Tiểu Vỹ, con vừa hỏi mẹ cái gì?”

“Dạ…không có gì ạ.”

Liêu Mịch nghiêm túc nhìn cậu: “Tại sao con lại hỏi về ma cà rồng?”

Bé con cúi thấp đầu lí nhí nói: “Con chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

“Con nghĩ con lừa được mẹ hả?” Liêu Mịch chưa bao giờ lớn tiếng với cậu như vậy, “Mau nói cho mẹ biết, vì sao lại hỏi đến loài đó?”

Bé con thật sự bị bà dọa cho hỗn loạn, ngay lập tức đem chuyện của chuyến dã ngoại kể ra. Liêu Mịch nghe xong, tay khẽ run rẩy, bám vào vai của con trai.

“Con nói…con đã gặp thứ đó?”

Bé con hít một hơi: “Dạ. Nhưng con không bị gì hết.”

Liêu Mịch nén giận, hạ giọng nói: “Mẹ không biết vì sao con lại dám vào rừng một mình như vậy, nhưng mà đừng bao giờ lặp lại hành động này một lần nữa!”

Sau đó bà vịn lấy bả vai của cậu, thật lòng nói: “Tiểu Vỹ, xem như mẹ xin con, cũng rất mong con nếu như gặp những người như mẹ sắp nói thì tuyệt đối tránh xa. Ma cà rồng từ trước đến nay vẫn luôn là một tộc đáng sợ, áp bức không ít những tộc khác. Bọn họ không đơn thuần chỉ hút máu để sống mà còn có một sức mạnh phi thường nữa. Họ có sức mạnh, có đầu óc và cũng đầy dã tâm. Yêu tộc chúng ta so với bọn họ chẳng là gì cả.”

Âu Dương Kiều Vỹ dần nhận ra được sự nghiêm trọng của việc này, nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ trông như thế nào ạ? Nhìn rất đáng sợ đúng không?”

“Không.” Liêu Mịch lắc đầu, “Bọn họ giống như chúng ta vậy, có vẻ ngoài như con người bình thường, thậm chí có những người còn có chức cao vọng trọng nữa. Điểm chung của bọn họ chính là làn da trắng nhợt, nhiệt độ cơ thể rất lạnh, lạnh như băng, họ sẽ không bao giờ ăn thức ăn của con người, mắt của họ còn có những màu sắc đặc biệt. Nếu như gặp người như vậy, phải tránh xa tuyệt đối! Có nghe chưa?”

Âu Dương Kiều Vỹ lúc này cảm giác bên tai ù ù cạc cạc, đầu óc cũng trống rỗng. Những đặc điểm kia thế quái nào lại trùng hợp với Vưu Kiện như vậy?

Không đâu, haha, thầy làm sao có thể là…là loại người đó được. Thầy không dã tâm, thầy rất tốt bụng, thầy cũng thương mình nữa mà…

Không phải, không phải mà!

Thấy con trai trơ mắt nhìn mình, Liêu Mịch nóng ruột: “Có phải con đã gặp ai giống như vậy rồi đúng không?”

Âu Dương Kiều Vỹ run rẩy, muốn thừa nhận nhưng bỗng dưng cảm thấy hoảng sợ. Cậu không thể gật đầu được, cậu không thể nói với mẹ người mình thích chính là một…

Không! Chắc chắn không phải…

Liêu Mịch ôm lấy Âu Dương Kiều Vỹ, giống như quá khứ đáng sợ đang trôi nổi trong tâm trí của bà.

Bà ngăn lại cảm xúc hỗn loạn của mình, nói: “Tiểu Vỹ ngoan, nếu như con gặp một người giống như vậy, hãy nghe lời mẹ đừng tiếp xúc có được không? Họ rất đáng sợ, đầy dã tâm, sẽ có thể lợi dụng hoặc làm hại con nếu biết con là yêu tinh. Con ngoan, đã nhớ lời của mẹ chưa?”

Âu Dương Kiều Vỹ rũ mi mắt, bỗng dưng nước mắt chảy xuống, đau lòng hỏi: “Mẹ, họ có giống với Thú tộc không? Có một cái họ đặc trưng hay không?”

Liêu Mịch vuốt lưng cậu, không giấu diếm nói: “Có, Huyết tộc cũng như Thú tộc, có một cái họ đặc trưng, dường như ai mang họ này đều là ma cà rồng thuần chủng. Thật ra bọn họ có đến hai cái họ, nhưng họ đứng đầu trong tộc là họ Vưu.”

Hai tiếng “họ Vưu” cứ như vậy đạp đổ tất cả những gì tốt đẹp được xây trong lòng cậu. Lâu đài mà cậu thường xuyên mơ tưởng đến chỉ là một lâu đài cát.

Sóng đánh đến liền sụp đổ.

Âu Dương Kiều Vỹ không nói gì, chỉ cúi mặt tựa lên vai của Liêu Mịch, cố gắng không khóc dù chỉ một chút.

Nếu cậu khóc, mẹ cậu sẽ biết tất cả mọi chuyện.

Hãy để một mình cậu biết thôi, một mình cậu biết…sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.