Không rõ có phải do trời quá tối hay không mà Âu Dương Kiều Vỹ không cách nào nhìn ra được tâm tư trong đôi mắt của Vưu Kiện.
Nơi đó sâu thẳm, không thể nhìn thấy đáy, tựa như chôn vùi tất cả những suy nghĩ trong lòng.
Ngoài ra, giọng điệu của câu nói cũng mang theo một chút gì đó rất ngang ngược, à không, là vô cùng ngang ngược.
Của anh ư?
Âu Dương Kiều Vỹ nhất thời vì những chữ này mà cảm thấy trái tim đập đến hỗn loạn. Vẻ mặt của Vưu Kiện khi nói ra câu đó quá mức chiếm hữu, khiến cho cậu hoang mang không biết anh sẽ ra tay với Khương Thịnh như thế nào.
Vưu Kiện hỏi xong, dường như vẫn còn tức giận, không khỏi hôn xuống môi cậu, muốn giành lại thứ vốn là của mình.
Rõ ràng một điều, hiện tại cậu vẫn là người yêu của anh, dù trên danh nghĩa hay là gì đi nữa, cậu…vẫn là người của anh.
Chỉ có một mình anh mới được tùy ý làm chuyện đó mà thôi.
Ngay cả anh vẫn chưa thể chạm vào được, thì người khác có cái quyền đó sao?
Không bao giờ!
Nụ hôn của Vưu Kiện có phần hung hăng hơn bình thường. Âu Dương Kiều Vỹ ngửa cổ, bộ dạng vật vã bị anh hút lấy hết sinh khí. Khi anh buông cậu ra, gò má đã đỏ bừng.
Dưới ánh đèn như một người gật gà, lúc chớp lúc tắt, khuôn mặt ấy càng trở nên quyến rũ dụ người.
Thịt non lúc nào cũng thơm và mềm mại như vậy. Cho dù nướng sơ qua hay là nướng chín, đều rất ngon miệng.
Âu Dương Kiều Vỹ bị hôn đến mất khả năng phản ứng, hồi lâu cậu ngây người hỏi: “Thầy…ghen sao?”
Vưu Kiện rũ mắt nhìn cậu, nhận ra vẻ mặt ngây thơ của cậu lúc này trở nên tràn ngập mong chờ.
Hẳn là rất muốn anh ghen một lần đúng không?
Vưu Kiện tao nhã mỉm cười, bộ dạng mãnh thú khó lường bị giấu đi, chỉ còn lại khuôn mặt điển trai cùng lời nói ngọt như bôi mật.
“Phải, tôi không thể ghen được sao?” Anh cúi xuống ôm lấy cậu, nụ cười đầy ý vị bị khuất khỏi tầm nhìn của cậu, chậm rãi xuất hiện.
Đó là một nụ cười đểu cáng.
Từ bên tai vang vọng giọng nói trầm tính của anh: “Em là của tôi, có thể tùy tiện để người khác động tay động chân bậy bạ như vậy ư? Không được đâu, không hề thú vị chút nào, hoàn toàn không được, em nhớ chưa?”
Âu Dương Kiều Vỹ không nhìn thấy nụ cười đểu giả của anh, trong lòng như được sưởi ấm, ngây ngốc mỉm cười: “Nhưng người đó…đã động tay mất rồi.”
“Động tay, thì chặt tay.”
Sống lưng Âu Dương Kiều Vỹ lạnh buốt.
Giọng điệu dứt khoát đó chắc chắn không phải là một lời nói đùa.
Cậu nuốt nước bọt: “Nếu như…người đó lỡ hôn?”
“Chặt đầu.”
“…Gì chứ?”
Vưu Kiện lùi về sau, mỉm cười trêu cậu: “Vì có não mà không biết phân biệt trái phải, chặt đi, đỡ phí.”
Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt sửng sốt nhìn anh, giống như người trước mặt cậu lúc này không phải là Vưu Kiện mà cậu từng gặp, từng thích vậy.
Lời lẽ của anh sao có thể máu lạnh đến thế?
Nói giết là giết ư?
Liệu có phải… những người trong tộc ấy đều như vậy không?
Âu Dương Kiều Vỹ thoáng nhăn mặt, nhưng ngay lập tức bình tĩnh trở lại, khẽ nói: “Thật ra người đó chưa làm được gì hết. Thầy cũng đừng…đừng truy cứu thêm nữa, có được không?”
Ánh mắt Vưu Kiện thoáng trầm xuống: “Tại sao? Muốn bảo vệ người đó đến vậy à?”
Cậu lắc đầu: “Không phải, chỉ là…không đáng để thầy làm vậy đâu. Em không muốn thầy làm chuyện gì xấu cả.”
Nghe giọng điệu chân thành này đối phương làm cho Vưu Kiện khó chịu trong lòng.
Không muốn anh làm chuyện xấu ư?
Nhưng mà, từ trước đến giờ, anh làm không ít chuyện xấu rồi, phải làm sao đây?
Con người anh vốn không phải trong sạch như trong mắt cậu thường nghĩ.
Sao lại có người giống cậu cơ chứ?
Thuần khiết đến mức khiến người ta chưa làm gì cũng đã cảm thấy tội lỗi ngập đầu.
Vưu Kiện hít vào một làn khí đêm, toan gật đầu. Tuy trong lòng chưa muốn bỏ qua chuyện này cho lắm, nhưng trước mặt cậu cứ tỏ ra đồng ý đi vậy.
“Được, không truy cứu thì không truy cứu.” Vưu Kiện cười lười nhác, “Nhưng mà, nếu như còn xảy ra lần nữa, thì đừng cản tôi.”
Âu Dương Kiều Vỹ nhẹ nhõm trong lòng: “Vâng.”
Trước khi để cậu đi vào nhà, Vưu Kiện chợt hỏi: “Khoan đã, cậu của em có biết chuyện này không?”
Nhắc đến Liêu Kế Hải, Âu Dương Kiều Vỹ thoáng sững ra. Cậu nhìn anh một lúc lâu mới gượng gạo gật đầu.
Vưu Kiện ngay lập tức chau mày.
Kế Hải biết? Biết mà vẻ mặt dửng dưng như lúc nãy được sao?
Anh trầm mặc nhớ lại nét mặt bình tĩnh đến hờ hững của Liêu Kế Hải, không tránh khỏi nhiều nghi hoặc. Nhưng những điều này không có bằng chứng, anh có nghĩ nhiều cũng bằng thừa mà thôi.
Vì vậy, Vưu Kiện không để ý nữa, chỉ kéo cậu lại, hôn xuống. Lúc hôn xong, anh cắn nhẹ môi dưới của cậu, như cảnh cáo.
“Đừng quên, tôi vẫn kiên nhẫn đợi em, cho nên, tuyệt đối không để bất kỳ ai được phép chạm vào em, rõ rồi chứ?”
Âu Dương Kiều Vỹ khẽ rùng mình: “…Cái này…em có thể hứa chắc được sao? Nhưng mà, em sẽ cố gắng. Thầy biết em thích thầy nhất đúng không? Em chỉ muốn người đó…là thầy thôi.”
Câu này sao mát lòng mát dạ đến vậy?
Vưu Kiện chợt nghĩ, thậm chí vẫn chưa thể làm mà đã có cảm giác thành tựu rồi.
Cừu non luôn nhớ rõ mặt người đã nuôi nấng nó, đương nhiên đến lúc sắp bị làm thịt cũng vẫn tin tưởng tuyệt đối vào người chủ đấy mà thôi.
Vưu Kiện mỉm cười hài lòng: “Tôi hiểu rồi. Bây giờ vào nhà nghỉ ngơi đi.”
“Thầy về cẩn thận nhé.”
Vưu Kiện ngồi lên xe, đợi cậu vào nhà rồi, anh mới đội mũ lên, rồ ga phóng đi trong đêm.
Màn đêm lặng lẽ giăng vây bốn bề.
Từ khung cửa sổ ở trên lầu, tấm rèm nhung đỏ bất chợt được thả xuống, ngăn ánh sáng của đèn đường chiếu vào.
…
Tập đoàn Chấn Vũ.
Thư ký từ bên ngoài bước vào phòng, cẩn thận đặt xuống bàn của chủ tịch một xấp tư liệu đặc biệt.
Chủ tịch Âu Dương lúc này vừa mới họp xong, đang trên đường trở về phòng của mình. Khi ông ngồi xuống, trên bàn đã có sẵn một xấp tư liệu mà ông nhờ thư ký đi điều tra.
Nâng tách cà phê lên uống một ngụm, sau đó Âu Dương Chấn Anh chậm rãi lật giở từng trang ra xem.
Trang đầu tiên là sơ yếu lý lịch của một người. Bên trên không có đính kèm hình ảnh, nhưng thông tin thì rất đầy đủ.
Âu Dương Chấn Anh liếc nhìn xuống tên của người đó, ngón tay lập tức cứng đờ. Ông trừng lớn mắt nhìn vào chiếc tên, cảm giác máu trong cơ thể bắt đầu chảy ngược, dần trở nên lạnh buốt.
Mất một khoảng thời gian rất lâu, Âu Dương Chấn Anh mới có thể bình tĩnh trở lại.
Ông nén xuống cơn tức ngực của mình, lật tiếp những trang sau. Thông tin về những người trong gia đình, có đủ từng người một, không sót bất kỳ ai.
Khi nhìn đến bố của người đó là ai, Âu Dương Chấn Anh không kìm chế được, đập tay xuống bàn một tiếng.
Cả bàn làm việc chấn động không nhẹ, tách cà phê cũng rung rinh sắp rơi xuống đất.
Những trang giấy chằng chịt những chữ in đen cứng nhắc máy móc, càng nhìn càng không cách khống chế được cơn tức giận của mình.
Thư ký ở bên ngoài nghe tiếng động lớn, vội vàng mở cửa chạy vào xem. Cảnh tượng mà cô nhìn thấy lúc đó là trên mặt đất đầy những tờ giấy trong xấp tư liệu đặc biệt, phía bên kia Âu Dương Chấn Anh đang quay lưng về phía cô, có vẻ rất trầm lặng.
Thư ký nhìn ông rồi nhìn xuống đất, cuối cùng cũng liều mình hỏi thăm: “Chủ tịch, ngài không sao chứ ạ?”
Âu Dương Chấn Anh không trả lời, chỉ mệt mỏi lắc đầu.
Thấy vậy, cô cũng không dám làm phiền ông nữa, ngay lập tức đóng cửa lại.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh đến ngột ngạt.
Âu Dương Chấn Anh đứng cạnh cửa sổ, ngón tay kẹp điếu thuốc vẫn còn run rẩy vì kinh ngạc xen lẫn tức giận. Ông không phải là người nghiện thuốc, chỉ khi nào ông không thể bình tĩnh mới đành dùng đến nó một chút.
Khói bay lượn trong không trung, đóm lửa cứ chậm rãi thiêu đốt đầu thuốc, tạo thành những hạt tro màu xám, theo cơn gió lẩn vào không khí.
Sự gặm nhấm của ngọn lửa giống như những hình ảnh mà đêm hôm qua ông nhìn thấy từ trên cửa sổ đang ra sức gặm nhấm trái tim và lý trí của ông.
Âu Dương Chấn Anh nhớ lại cảnh tượng con trai của mình cùng một người đàn ông khác quấn quýt thân mật, cảm thấy hơi thở trở nên nặng nề.
Đây vốn dĩ là một chuyện không hề dễ dàng chấp nhận, thậm chí là không thể chấp nhận.
Nhưng khi đó ông không biết nên làm gì khác ngoài việc trầm mặc đứng tại chỗ, cứ thế quan sát toàn bộ quá trình hai người nói chuyện và thân mật với nhau.
Đến hôm nay, khi ông sai người tìm hiểu về người đàn ông đó, ông mới biết ra được một sự thật động trời.
Âu Dương Chấn Anh không hút nổi nữa, bèn dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn. Ông chống tay lên bàn, đầu cúi thấp, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn.
Ông tự hỏi, tại sao lại liên quan đến gia đình đấy?
Tại sao nhiều năm yên bình như vậy, cuối cùng bây giờ vẫn dính dáng đến bọn họ chứ?
Lại còn là con trai của ông và một người con trai của họ, có quan hệ thân mật gần gũi với nhau?
Âu Dương Chấn Anh siết chặt hai nắm tay, cuối cùng đã quyết định trở về nhà sớm hơn mọi ngày.
Khi Âu Dương Kiều Vỹ đi học về thì đã nhìn thấy ông ngồi ở phòng khách, đang uống trà chiều.
Âu Dương Kiều Vỹ bước vào, bình thường như mọi hôm, cất tiếng chào ông: “Thưa ba, con mới về.”
Nghe thấy giọng của cậu, bàn tay đang giữ tách trà thoáng run lên. Ông nhíu mày, đặt tách trà xuống bàn rồi mới lên tiếng.
“Về rồi à?”
“Vâng.”
“Lại đây ngồi.”
Âu Dương Kiều Vỹ không đoán được hôm nay ông có chuyện gì muốn nói với mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước qua ngồi xuống ở đối diện.
Quan sát sắc mặt của người kia, cậu linh cảm có chuyện không tốt đã xảy ra.
Ngay sau đó, Âu Dương Chấn Anh hỏi: “Con đang yêu đương với một người đàn ông đúng không?”
Cách hỏi này vô cùng trực tiếp và thẳng thắn, đến mức khiến cho người bị hỏi phải sửng sốt.
Giây sau, cậu đã hiểu hoảng sợ thật sự là như thế nào.
Chính là nỗi sợ chôn sâu dưới đáy lòng, một ngày nào đó bỗng dưng bị đào lên, vô cùng, vô cùng kinh khủng.
Đầu óc Âu Dương Kiều Vỹ rỗng tuếch.
Cậu đơ người nhìn ông.
Ngược lại, Âu Dương Chấn Anh lại lấy ra xấp tư liệu của ngày hôm nay, ném mạnh lên bàn.
“Nếu hôm nay con không thành thật nói tất cả, đừng trách ba.”
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn xuống bàn, xấp tư liệu bị ném quá mạnh mà lật ra vài trang. Sau đó, cậu nhìn thấy thông tin người nhà của Vưu Kiện, trái tim đập hỗn loạn, hơi thở cũng dồn dập.
“Cái này…chuyện này…ba, thật ra thì…”
Âu Dương Chấn Anh dường như không thể khống chế được nữa, quát lớn: “Đừng có lắp bắp! Ba chỉ hỏi một câu thôi, con đã biết thân phận của nó chưa?”
Âu Dương Kiều Vỹ hoảng sợ nhìn ông, sau đó nhìn xuống những tờ giấy, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Thời gian tựa hồ ngưng đọng, mọi thứ xung quanh cậu cũng dần biến mất, chỉ còn lại cậu và Âu Dương Chấn Anh đang tức giận.
“Mau nói, con mau nói cho ba!”
Âu Dương Kiều Vỹ kìm chế bản thân không được khóc vì sợ hãi.
Đây chỉ là chuyện sớm muộn cũng sẽ phải đến thôi.
Cậu yêu anh nhiều như vậy, cho nên chuyện gì cũng sẽ vượt qua được.
Nhưng mà khi đó cậu quên mất một điều, muốn vượt qua trắc trở trong tình yêu, điều kiện tiên quyết chính là cả hai phải đồng tâm hiệp lực.
Đơn phương chiến đấu chẳng khác nào tự mình đa tình.
Có điều, Âu Dương Kiều Vỹ từ đầu chí cuối vẫn toàn tâm toàn ý tin tưởng vào tình cảm của Vưu Kiện dành cho mình. Thậm chí là mù quáng, cậu vẫn muốn thử một lần tin tưởng anh.
Cho nên, cậu đã thừa nhận với Âu Dương Chấn Anh rằng: Con biết.
Sau câu nói đó, niềm tin tưởng mà ông dành cho con trai biết suy nghĩ của mình, hoàn toàn sụp đổ.
Âu Dương Chấn Anh đứng dậy, ngực trái của ông đau nhói. Thái độ cứng rắn của cậu chẳng khác nào một đòn đánh vào trái tim của ông.
Rốt cuộc, con trai của ông đã suy nghĩ cái gì vậy?
“Con nói lại thử xem? Con đã biết rồi sao?”
Âu Dương Kiều Vỹ cắn chặt môi dưới, gật đầu.
Ngay sau đó, một cái tát mang theo tức giận và thất vọng cứ thế vung xuống gò má của cậu.
Đây là lần đầu tiên Âu Dương Chấn Anh làm điều này. Và ông thật sự hy vọng, đây cũng là lần cuối cùng ông làm như thế.
Đánh cậu không hề khiến ông dễ chịu hơn trước.
Nhưng không đánh thì không được.
Liêu Mịch lúc này từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy cảnh tượng đó mà không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Bà chạy đến, giơ tay ngăn Âu Dương Chấn Anh.
“Chấn Anh, ông làm cái gì vậy? Sao ông đánh con?”
Âu Dương Chấn Anh nhìn sang Liêu Mịch, tròng mắt đỏ ngầu giận dữ: “Có biết con trai chúng ta đang yêu loại người nào không?”
Nhắc đến chuyện này, Liêu Mịch nhất thời sững ra. Nhìn sắc mặt của ông, bà không nghĩ chuyện này bình thường chút nào. Chắc chắn là có gì đó rất kinh khủng, rất động trời.
Liêu Mịch nhìn Âu Dương Kiều Vỹ: “Con trai, nói mẹ nghe, con đang qua lại với ai vậy? Có phải là thầy giáo của con không?”
Âu Dương Kiều Vỹ từ lúc bị đánh đến giờ không hề mở miệng nói câu nào.
Có lẽ cậu đang sốc, vì chưa bao giờ bị ba mình mạnh tay như thế.
Cũng có lẽ cậu nghĩ, càng nói sẽ càng làm mọi chuyện tệ hơn.
Không đợi cậu trả lời, Âu Dương Chấn Anh trực tiếp nói: “Đúng, là thầy giáo của nó. Nhưng mà em có biết thằng đấy là của gia đình nào không?”
Liêu Mịch nhìn ông, không dám suy nghĩ đến chuyện tệ hơn.
Nhưng đáng tiếc, câu trả lời của ông chính là điều tệ nhất rồi.
“Đó là Vưu Kiện, con thứ của nhà họ Vưu, là một tên ma cà rồng chết tiệt!”
“Ba!”
Bất ngờ, Âu Dương Kiều Vỹ lên tiếng phản bác, “Thầy ấy không phải là người như vậy. Thầy ấy là một người tốt, là một người cực kỳ tốt! Tuy là ma cà rồng nhưng thầy ấy không xấu, một chút cũng không…”
Âu Dương Chấn Anh ngẩn ra, sau đó cười bất đắc dĩ: “Tốt? Tốt sao? Tiểu Vỹ, con nghĩ con và ba thì người nào sẽ hiểu bọn người đó hơn chứ? Cùng chung một giuộc thôi, con có hiểu không? Nó được nuôi dưỡng trong gia đình đó, dưới tay của cha nó thì nó có thể là một đứa không máu lạnh được hay không? Con đi mà hỏi nó xem, tay nó có rướm máu chưa!”
Âu Dương Kiều Vỹ đứng dậy, tuy còn run rẩy nhưng vẫn cố gắng thuyết phục: “Ba, con thật sự rất thích thầy ấy, con rất thích rất thích… Con tin tưởng thầy ấy không làm chuyện gì xấu. Ba không nghĩ việc uống máu để sống đã là quá khổ hình rồi ư? Chỉ vì muốn sinh tồn nên họ mới như vậy thôi.”
“Còn dám chính miệng con nói thích nó sao? Thằng con ngu ngốc này, con có còn tỉnh táo hay không vậy?”
“Con rất thích thầy.”
“Con!” Âu Dương Chấn Anh thật sự bị cậu chọc cho tức điên, suýt nữa lại đánh cậu thêm một cái, “Mau kết thúc đi. Ba chỉ một lần thôi, nếu con không kết thúc, chúng ta sẽ phải mạnh tay hơn đấy!”
“Ba?”
Âu Dương Chấn Anh lạnh lùng dứt khoát quay người, bỏ đi.
Âu Dương Kiều Vỹ thấy vậy, lập tức đuổi theo ông, nắm lấy tay ông nói: “Ba, con không thể làm vậy, con không muốn chia tay với thầy ấy! Ba, con thích thầy thật sự, thầy ấy cũng…”
Câu nói chợt khựng lại làm ông ngoảnh đầu nhìn một cái: “Cũng? Cũng yêu con sao? Con tin tưởng như vậy ư? Con có thật sự biết nó là ai không?”
“Không phải chỉ cần biết thầy ấy là Vưu Kiện, là người mà con thích thôi sao?”
Âu Dương Chấn Anh bật cười: “Nó chỉ là một thằng khốn thôi, con có biết không?”
Âu Dương Kiều Vỹ sững ra: “Sao ba có thể xúc phạm người khác như thế…Sao ba lại như thế…”
“Không vì sao cả, chỉ đơn giản vì nó là một thằng khốn, cực kỳ khốn nạn. Loại người ngây thơ như con, chẳng khác nào là trò tiêu khiển cho nó vui đùa cả.”
“Ba đừng nói nữa!” Cậu bất ngờ hét lên, hai tay bịt kín tai mình, “Ba đừng nói như thế nữa! Ba làm sao biết thầy ấy bằng con? Ba làm sao hiểu được thầy ấy như con chứ? Ba còn chưa nói chuyện với thầy ấy! Chỉ dựa vào những điều tra vô cớ của ba mà nhận xét như vậy rồi ư?”
Âu Dương Chấn Anh đã đạt đến đỉnh điểm của thất vọng và bất mãn, ông nhìn vào ánh mắt hoảng loạn đau lòng của con trai, tâm can như cắt ra từng mảnh.
“Vậy thì, ba đợi ngày con sáng mắt ra.” Ông cụp mắt, mệt mỏi nói, “Nhưng đừng lo, nếu có chuyện gì, cứ về lại ngôi nhà này, ở đây còn có ba mẹ. Ba mẹ chính là người không bao giờ bỏ rơi con.”
Hết chương 76.