Chúc Văn đứng ở phía sau hoàn toàn chứng kiến hết thảy tình cảnh đáng thương của bạn thân. Có điều cô bé không hiểu được lý do vì sao Vưu Kiện trong một buổi có thể thay đổi đến chóng mặt như vậy.
Bước lại gần, Chúc Văn áp tay lên vai Âu Dương Kiều Vỹ, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ổn chứ?”
Không thấy người kia trả lời, cô bé lo lắng nhích lên một bước, nghiêng đầu muốn nhìn cho rõ biểu cảm trên khuôn mặt của cậu. Ngay lập tức bị đôi mắt đỏ hồng kia làm cho đứng hình.
Tiểu Vỹ, cậu không ổn thật rồi, không ổn thật rồi!
Lần đầu tiên Chúc Văn nhìn thấy một nam sinh mắt mũi ửng đỏ như vậy, muốn bao nhiêu thương tâm đều có bấy nhiêu. Cũng vì lần đầu cho nên cô bé không biết mình nên làm gì mới đúng thời điểm này nữa.
Chúc Văn nhăn mày, đi qua đi lại, cố gắng an ủi đối phương bằng đủ mọi câu nói.
Thế nhưng Âu Dương Kiều Vỹ chỉ đờ đẫn ngước mắt lên nhìn Chúc Văn, ủy khuất hỏi: “Mình lại làm gì sai nữa rồi phải không?”
Nghe thấy giọng nói của cậu, Chúc Văn phần nào an tâm hơn một chút: “Không có đâu… Chắc là thầy ấy đang gặp chuyện gì không vui thôi. Cậu đừng nghĩ nhiều nữa, khi nãy cậu thể hiện rất tốt mà.”
“Không đâu.” Âu Dương Kiều Vỹ lắc đầu, bàn tay siết chặt hộp bánh, run rẩy lo lắng: “Chắc chắn là mình đã làm gì sai rồi, cho nên thầy mới giận đến như vậy. Mình…mình phải đi hỏi cho ra.”
“Chuyện đó…tớ nghĩ bây giờ chưa phải lúc đâu. Cứ để thầy bình tĩnh hơn rồi hẵng đến nói chuyện. Cậu định đem cả bộ mặt mít ướt này đến gặp thầy hả? Xấu hổ lắm!”
Âu Dương Kiều Vỹ nghe thế, quay sang nhìn vào tấm kính trong suốt, nhận ra đúng là khuôn mặt của mình hiện tại trông bi thương vô cùng. Thật may là cậu chưa khóc nấc lên như hồi còn bé, nếu không thì mất mặt cỡ nào nữa chứ.
“Vậy…” Cậu cố gắng nhịn xuống tò mò bức bối trong lòng, “Mình sẽ tìm lúc khác thích hợp để hỏi thầy.”
“Đúng rồi, bình tĩnh đi, chuyện đâu còn có đó mà.”
Lời của Chúc Văn vừa dứt thì chuông thông báo cũng reo lên inh ỏi, báo hiệu giờ vào học đã đến. Cả hai không nói gì nữa, nhanh chóng trở về lớp.
Tiết học tiếp theo là môn Toán.
Giáo viên ở trên bảng viết ra một bài toán được cho trong bài kiểm tra tuần trước. Sau đó cô quay lại, nhờ lớp trưởng phát bài kiểm tra cho các bạn.
Khi đến chỗ của Âu Dương Kiều Vỹ, bạn học Trần trả bài kiểm tra nhưng thấy đối phương không ngó đến, bèn bảo: “Tiểu Vỹ, bài của cậu này.”
Vì vẫn còn ảnh hưởng của chuyện kia, Âu Dương Kiều Vỹ gần như im lặng không nói một lời nào, đem tất cả mọi người trong lớp hóa thành không khí.
Lớp trưởng thấy lạ, định lên tiếng hỏi han thì bị Chúc Văn ở bàn sau cản lại: “Cậu ấy hôm nay hơi mệt trong người nên không muốn nói chuyện với ai đâu. Cậu cứ để bài ở đó là được rồi.”
Bạn học Trần nhanh chóng tiếp nhận được thông tin này, bèn đi phát bài cho người khác.
Bài kiểm tra sắp sửa phát xong, cô giáo đứng trên bục nói: “Trong bài kiểm tra lần này có một bài tương đối thách đố các em, tiếc là chỉ có một bạn trong lớp ta giải được thôi. Cho nên hôm nay cô sẽ mời bạn đó lên bảng làm lại cho tất cả mọi người cùng tham khảo.”
Cả lớp cầm bài kiểm tra trong tay, những ánh mắt liếc nhìn nhau đầy tò mò. Bọn họ không biết trong lớp ai đã giải được bài toán khó đó, nhưng trong lòng cũng sớm nghĩ đến một người.
Cô giáo ngừng vài giây rồi nói tiếp: “Cô mời Kiều Vỹ lên giải lại bài toán cuối cùng cho cả lớp nhé.”
Đồng loạt tất cả ánh mắt đều hướng đến Âu Dương Kiều Vỹ. Tuy nhiên, cậu lại không hề nghe đến lời mời của cô giáo, khuôn mặt vẫn còn cúi gằm xuống, nghĩ ngợi gì đó.
“Kiều Vỹ, em có thể lên giải lại bài toán cuối cùng không?”
“…”
“Kiều Vỹ, em có nghe cô nói không?”
“…”
Chúc Văn nhấp nhổm ở phía sau, vội vàng níu áo của Âu Dương Kiều Vỹ, nhỏ giọng kêu: “Tiểu Vỹ, cô gọi cậu kìa, mau đứng dậy đi!”
Nhờ tác động của Chúc Văn, Âu Dương Kiều Vỹ nhất thời tỉnh táo lại. Cậu ngẩng đầu, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình đầy khó hiểu.
Âu Dương Kiều Vỹ ngây ngốc đứng dậy: “Sao ạ, thưa cô?”
Cô giáo nhìn thấy được vẻ mất tập trung của cậu, nhưng cũng không trách cứ nhiều. Vì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu không tập trung trong giờ học như vậy.
“Em lên bảng giải lại bài toán cuối cùng cho cả lớp xem đi.”
Bài toán cuối cùng… Ở đâu?
Âu Dương Kiều Vỹ bối rối liếc xuống bàn học, nhận ra bài kiểm tra nằm im ở đó. Vài giây sau, cậu đã hiểu được vấn đề, vội vàng bước lên bảng, thuần thục giải lại từ đầu đến cuối.
Xong xuôi, Âu Dương Kiều Vỹ trở về chỗ ngồi.
Cô giáo xem qua một lượt, hài lòng mỉm cười: “Đây là cách giải đúng và chi tiết nhất. Các em xem thử đi, thắc mắc khó hiểu chỗ nào thì cứ việc hỏi cô nhé.”
Sau khi trở về chỗ, Âu Dương Kiều Vỹ vẫn không thay đổi tâm trạng của mình. Mọi hôm được tuyên dương trước lớp, cậu rất phấn khích và hoàn toàn tập trung vào bài mới. Nhưng hôm nay những lời tán dương đó đều không lay động được tâm trí của cậu.
Suốt buổi học, Âu Dương Kiều Vỹ chỉ im lặng chép bài, không giơ tay phát biểu hăng hái như mọi hôm làm cho mọi người trong lớp một trận sợ hãi.
Sợ hãi là vì nếu không có cậu xung phong, cô giáo sẽ gọi ngẫu nhiên bất kỳ bạn học nào đó lên giải bài.
…
Đến giờ ra về, Âu Dương Kiều Vỹ vẫn trầm lặng như vậy. Chúc Văn đi bên cạnh cũng buồn không nói nên lời.
Cả hai đi xuống tầng trệt, lúc băng qua hành lang có vô tình gặp một nhóm nữ sinh đang tu tập lại bàn tán chuyện gì đó.
Âu Dương Kiều Vỹ không mấy quan tâm, định lướt ngang qua bọn họ như không khí. Thế nhưng chủ đề của cuộc bàn luận kia bất chợt khiến cậu phải dừng lại.
Nhóm nữ sinh đang nói đến Vưu Kiện.
Chuyện gì liên quan đến thầy vậy?
Âu Dương Kiều Vỹ cùng Chúc Văn đồng loạt dừng chân, quay đầu nhìn về phía nhóm nữ sinh đó.
“Cậu muốn biết không? Tớ đi qua hỏi thử.” Chúc Văn chủ động gợi chuyện.
Cậu nhìn nhóm nữ sinh kia một lúc rồi gật đầu. Đương nhiên là cậu muốn biết chuyện gì đang xảy ra với Vưu Kiện rồi. Có khả năng cao liên quan đến thái độ hồi trưa của thầy ấy.
Sau khi thấy cậu gật đầu, Chúc Văn nhanh chóng đi qua nghe ngóng tin tức. Ban đầu nhóm nữ sinh không định tiết lộ, nhưng vì chuyện này sớm muộn gì cũng lan rộng khắp trường cho nên các cô nàng quyết định “chia sẻ”.
Nghe xong tin tức nóng hổi đó, Chúc Văn thoạt đầu đơ người, sau đó thì vội vàng hỏi: “Tớ xin tấm ảnh đó được không?”
Nhóm nữ sinh dè dặt: “Cái đó không nên phát tán đâu… Trên mạng cũng không còn nữa, bị bắt xóa đi rồi.”
Chúc Văn mỉm cười thành thật: “Tớ không phát tán đâu, chuyện này có tốt gì đâu chứ? Chỉ là tớ cần tấm hình đó, ừm tớ tò mò ấy mà.”
“Ừm, cậu hứa không nói là bọn này đưa cho nhé, nếu không đều phải lên phòng hiệu trưởng đó.”
“Hứa mà!”
Chúc Văn thành công lấy được tấm hình từ nhóm nữ sinh kia, vội vàng chạy về phía Âu Dương Kiều Vỹ.
Cô bé đưa cho cậu xem rồi nói: “Quái lạ, làm sao bọn họ có được tấm ảnh này vậy? Bây giờ e là mọi người đều biết thầy Vưu từng ra vào quán bar rồi. Có điều, có thể bọn họ sẽ không biết được chủ quán bar đó…là thầy.”
Âu Dương Kiều Vỹ chăm chú nhìn tấm ảnh, sau đó kéo tay Chúc Văn đi đến chỗ khuất người hơn. Cậu lo sợ hai người nói chuyện sẽ bị người khác nghe thấy, lúc đó Vưu Kiện còn khó ăn nói với ban giám hiệu hơn nữa.
“Tấm ảnh này chụp khá tối, nhưng vẫn đủ nhìn ra được đây là thầy ấy. Có kẻ bám đuôi thầy sao? Hay chỉ vô tình đi ngang đây rồi chụp hình…”
Âu Dương Kiều Vỹ nhăn mặt suy nghĩ, ngón tay miết nhẹ trên màn hình điện thoại.
Sau đó cậu mím chặt môi, dần hiểu ra được vì sao thái độ của Vưu Kiện lại thay đổi như vậy.
Chúc Văn thấy người kia im lặng, bèn lên tiếng: “Cậu nghĩ sao?”
Âu Dương Kiều Vỹ hạ mi mắt, hụt hẫng nói: “Thầy ấy nghĩ mình là người chụp tấm ảnh này.”
“Sao được?” Chúc Văn bất ngờ lớn tiếng, sau đó vội vàng giảm âm lượng, thì thầm: “Chuyện này vô lý lắm không phải sao? Cậu thích thầy ấy như vậy, chắc chắn không làm chuyện này… Tấm ảnh này được một trang của trường đăng lên công khai, sau đó bị lan truyền rộng rãi, ban giám hiệu biết được và cuối cùng là xóa rồi.”
Trả lại điện thoại cho Chúc Văn, cậu cắn môi nói: “Chỉ có cậu nghĩ vậy thôi. Mình hiểu được thầy ấy nghĩ gì…”
Chúc Văn cất điện thoại, định an ủi người kia một chút thì cậu bất ngờ quay lưng, đi về phía bãi gửi xe.
“Ơ, cậu đi đâu đó?”
Âu Dương Kiều Vỹ không đáp, vội vàng chạy về hướng Bắc.
Nơi bãi đỗ xe lúc này không còn đông đúc như khi chuông mới reo nữa. Âu Dương Kiều Vỹ dừng một chút, đưa mắt ngó dáo dác, sau đó bất ngờ đi về phía có người.
Đứng chặn trước một chiếc mô tô màu đen, cậu thở hồng hộc nhìn người ở đối diện. Người đàn ông đối diện lúc này cũng nhìn cậu, ánh mắt giống như lúc trưa, lạnh nhạt không thay đổi.
“Có chuyện gì?”
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn thấy anh, cảm xúc trong lòng lần nữa thay đổi. Tuy rằng cậu vẫn còn vì chuyện kia mà buồn bã đau lòng, nhưng khi gặp anh thế này, dù chỉ một chút thôi cũng đủ làm cho cậu vui vẻ.
Một thoáng vui vẻ mà thôi.
“Thầy, chuyện đó…không phải do em.” Âu Dương Kiều Vỹ nhìn thấy anh muốn chạy đi, bèn dang rộng hai tay chặn lại, “Tấm ảnh đó không phải do em chụp.”
Vưu Kiện một bên im lặng lắng nghe, vẻ mặt không mấy để tâm, dường như không có chút gì gọi là tin vào lời giải thích của cậu cả.
Anh đội mũ bảo hiểm vào, gạt tấm kính phía trước xuống, tay đặt trên tay lái, sẵn sàng phóng đi không nghĩ ngợi.
Đáng tiếc tên nhóc kia vẫn lì lợm đứng chặn phía trước làm anh chần chừ giây lát.
“Tránh ra.”
“Em sẽ không tránh!”
Vưu Kiện thoáng nhíu mày.
Loại trẻ con mà anh ghét nhất chính là loại trẻ con không nghe lời, lì lợm và nghịch ngợm.
“Tốt, xem bản lĩnh đến đâu!”
Qua tấm kính, anh nhếch nhẹ môi một cái, tay rồ ga lên, phóng thẳng về phía Âu Dương Kiều Vỹ. Tốc độ nhanh như chớp, âm thanh rồ ga cũng dữ tợn khiến cho cậu đứng hình.
Khi đầu xe chỉ còn cách đối phương vài xăng ti mét thì bánh xe của Vưu Kiện thình lình đổi hướng, tạo ra một loạt âm thanh gai góc trên mặt đất, sau đó là một lọat vết bánh xe rõ rệt.
Âu Dương Kiều Vỹ ngã ra mặt đất, trừng lớn mắt nhìn về phía bóng lưng cao lớn lạnh lùng của anh đang dần mất hút.
Thầy…
Âu Dương Kiều Vỹ đã quên mất mình phải hít thở. Trong lòng thất vọng cùng hụt hẫng, không biết phải nói gì.
Thầy thật sự không tin em sao?
Cậu cúi mặt nhìn xuống lòng bàn tay của mình, lát sau liền nắm chặt đôi bàn tay lại, chặt đến mức hiện cả gân xanh.
Trong lòng đem theo ấm ức muốn hét lên thật lớn: Em không có làm chuyện đó! Em thật sự không làm như thế! Tại sao thầy lại ngốc như vậy? Thầy đúng là đồ cứng đầu! Là đồ ngốc!