Giữa tháng Mười Một, khí trời dần chuyển lạnh, nhưng vẫn chưa có tuyết rơi.
Trong lớp, Hoa Hoa đứng trên bục giảng phát động phong trào văn nghệ đầu năm. Năm nay có thêm nhiều hình thức tham gia nhưng có vẻ cả lớp không mấy hứng thú.
Nam sinh chỉ thích thể thao thôi.
Nữ sinh thì được một vài người đăng ký tham gia ca hát hoặc nhảy múa.
Hoa Hoa cầm danh sách, thành khẩn nói: “Các cậu nếu như không có khiếu thì cũng đăng ký cho vui đi, như vậy mới kéo điểm phong trào của lớp lên top 3 được.”
Bên dưới có người lắc đầu: “Không có năng khiếu thì thi làm gì? Đội quần hả?”
Hoa Hoa cảm thấy bất lực, đành im lặng không phát động nữa. Nhìn tờ danh sách chỉ lác đác vài thành viên mà cô bé muốn khóc ròng.
Chúc Văn vốn đang giải bài tập thì bỗng nghĩ ra một chuyện. Cô kéo cổ áo của Âu Dương Kiều Vỹ, nhổm người nói khẽ:
“Tụi mình đăng ký không?”
Âu Dương Kiều Vỹ đang làm bài tập Sinh Học, não muốn nổ ra rồi còn gặp Chúc Văn bày trò nữa. Cậu nhíu mi, từ chối ngay tắp lự.
Nhưng mà Chúc Văn không từ bỏ, tiếp tục nói: “Thi đi. Cậu chơi vỹ cầm, còn tớ sẽ múa. Quá ngon luôn đúng không?”
Đúng thật Âu Dương Kiều Vỹ còn có thêm một năng khiếu, đó là vỹ cầm. Cậu học từ lúc mới năm tuổi đến tận bây giờ rồi, cho nên tính ra cũng được gọi là thành thạo chuyên nghiệp.
Chúc Văn lúc biết chuyện này đã vô cùng kinh ngạc, sau đó ôm mặt ngưỡng mộ cậu không ngớt.
“Đi mà, lâu lâu tụi mình nên tham gia cái gì đó ở trường cho mọi người biết mặt chứ.”
Âu Dương Kiều Vỹ khẽ cười, gõ bút chì lên trán cô: “Cậu thích nổi tiếng đến vậy à?”
Chúc Văn bĩu môi, thành thật nói: “Chúng ta có tài năng, ngại gì không phô diễn chứ? Như vậy thì tài năng thiên phú không bị uổng phí đúng không nè?”
Âu Dương Kiều Vỹ lần này cũng nghiêm túc suy nghĩ một chốc. Nhiều ngày qua trong lòng không mấy vui vẻ, tâm trạng cứ xuống dốc không có tiến triển tốt đẹp.
Nếu như tham gia phong trào văn nghệ này liệu có cải thiện được không?
Chắc…có thể giúp cậu bớt phân tâm hơn một chút nhỉ?
Chúc Văn nhìn nét mặt suy ngẫm của cậu, trong lòng dám chắc mười phần cậu đồng ý rồi.
“Ừ, đồng ý.”
Chúc Văn vui mừng reo lên một tiếng.
Người vui thứ hai chính là lớp trưởng kiêm lớp phó phong trào Đỗ Hoa Hoa.
…
Trong mơ, Vưu Kiện bỗng nhìn thấy bóng dáng của Âu Dương Kiều Vỹ.
Cậu đứng ở trước mặt anh nhưng lại rất xa. Cánh tay trắng nõn giơ lên cao, ra sức vẫy vẫy làm cho anh chú ý. Trên môi vẫn luôn là nụ cười rực rỡ dưới nắng mai, khiến cho người khác nhìn vào cũng vô thức mỉm cười.
Âu Dương Kiều Vỹ chỉ đứng đó, không hề di chuyển. Vưu Kiện cảm giác bản thân có thể đi đến gần bên cậu, nhưng càng đi khoảng cách lại càng xa hơn.
Đến một lúc không còn nhìn thấy đối phương đâu nữa.
Vưu Kiện lúc này mới chợt dừng bước, ánh mắt nhìn dáo dác xung quanh muốn tìm cậu. Từ sau màn sương mù mờ ảo, anh nhìn thấy một thân cây rất lớn. Trên thân cây phủ xum xuê những tán lá đủ màu sắc, trông vô cùng đẹp mắt.
Trong thân cây tựa như có những dòng điện đủ màu, luôn luôn di chuyển không ngừng.
Lơ lửng giữa không trung là những sợi dây cũng đặc biệt không kém.
Và những sợi dây đó lại đang bao bọc lấy một người.
Vưu Kiện đứng từ xa nhìn lại, trong khoảnh khắc nào đó, trái tim anh bị bóp nghẹn.
Bởi vì người được bao bọc ở trước mắt anh, chính là Âu Dương Kiều Vỹ.
Tại sao?
Tại sao lại như vậy?
Khi anh muốn chạy đến giải thoát cho cậu thì mọi thứ đột nhiên biến mất, giống như một ảo ảnh.
Lồng ngực đau nhức khiến Vưu Kiện choàng tỉnh.
Mở mắt nhìn lên trần nhà đen ngòm, Vưu Kiện vẫn nghĩ mình vừa từ trong giấc mơ bước ra ngoài đời thực. Anh mơ màng đưa tay lên ngực trái, ẩn ẩn đau, không hề giống những cơn ác mộng lúc bình thường chút nào.
Nhờ vài tia ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào, Vưu Kiện mới nhận thức được trời đã sáng rồi. Tấm rèm che khuất đi một phần mặt trời bên ngoài, trong phòng vẫn chìm trong một nửa bóng tối.
Vưu Kiện ngồi dậy, thái dương đau như búa bổ.
Ngoài cửa Bắc Ni đồng thời bước vào, trên tay cậu là một ly thủy tinh chứa đầy máu. Nhìn thấy Vưu Kiện đã tỉnh, cậu mừng rõ bước lại gần nói:
“Cuối cùng anh cũng chịu tỉnh táo rồi, đại ca.”
Vưu Kiện nhìn chiếc ly thủy tinh, không thấy đói bụng. Anh lần mò bao thuốc dưới gối, rút ra một điếu, cứ như vậy mà hút.
Sau đó anh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, không vén rèm ra. Ánh mắt phức tạp nhìn xuyên thấu qua tấm màn màu da cam.
Bắc Ni ở sau lưng cũng không lên tiếng nữa, chỉ đứng im đợi anh sai bảo.
Nhả ra một làn khói, Vưu Kiện nói: “Chuẩn bị quần áo giúp anh.”
Bắc Ni nhỏ giọng “hả” một tiếng.
Vưu Kiện hôm nay có phần kiên nhẫn hơn bình thường, bồi thêm một câu: “Đến trường một chuyến.”
…
Sau hơn một tháng vắng bóng, khi Vưu Kiện xuất hiện ở trường khiến cho không ít thầy cô bất ngờ. Mọi người còn tưởng anh sẽ nghỉ lâu hơn nữa. Dù sao chuyện anh có đi dạy hay không cũng không ảnh hưởng đến tiền lương của anh mà.
Ai dạy lâu trong trường này đều biết rõ điều đó.
Từ ngoài cổng đi vào, Vưu Kiện gặp mặt không ít giáo viên. Hầu như bọn họ đều chỉ có một câu ngay cửa miệng: “Chia buồn với thầy.”
Đến khi bước vào phòng làm việc rồi, anh mới được yên tĩnh một chút.
Hôm nay là thứ bảy, học sinh đến trường không đông như những ngày khác. Có vẻ chỉ toàn là lớp học phụ đạo mà thôi.
Vưu Kiện nghỉ dạy quá nhiều ngày, công việc chất đống khiến mi tâm anh thoáng chau lại. Những lớp anh phụ trách năm nay đã phải miễn tiết học hơn một tháng trời.
Bây giờ dạy bọn nó thì phải chạy như marathon à?
Vưu Kiện xoa xoa thái dương, để mấy giáo án sang một bên, đứng dậy muốn ra ngoài hít thở một chốc.
Ngoài hành lang có một số học sinh nhìn thấy anh, bọn họ đi đến gần, chào hỏi rất lễ phép và có chừng mực. Khác với giáo viên, học sinh không nói câu cửa miệng kia với anh mà chỉ hỏi anh có đi dạy lại chưa.
Vưu Kiện nâng mắt nhìn học sinh, cười một cái nhẹ nhàng: “Tuần sau thầy đi dạy lại, đừng trốn tiết đấy.”
“Vâng ạ! Tụi em nhớ thầy quá chừng.”
Anh bật cười một tiếng rồi quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, không rõ đang quan sát cái gì. Một lúc sau, anh xoay gót đi lên lầu hai, định sẽ nghỉ ngơi trong phòng riêng của mình.
Có điều, trên lầu hai lúc này bỗng phát ra một loại âm thanh trong trẻo và du dương. Giai điệu như muốn xoa dịu trái tim của con người, khiến người khác muốn hoài niệm ký ức xưa.
Vưu Kiện nghe thấy âm thanh đó, bước chân không tự chủ mà đi về phía trước. Đến trước cửa phòng thanh nhạc, cũng là nơi đang phát ra thanh âm trong trẻo êm tai đó, anh hơi ngập ngừng nửa muốn mở cửa nửa lại không.
Sau một hồi chần chừ, Vưu Kiện xoay nắm cửa.
Cửa vừa hé mở, thanh âm đã truyền đến rõ ràng hơn. Người bên trong đang thả hồn vào bài nhạc bỗng chốc thức tỉnh, nhận ra trước cửa có người, âm thanh cũng vụt mất.
Vưu Kiện nhìn đối phương, đối phương cũng nhìn anh, cả hai đều rơi vào trầm mặc.
Có thể trùng hợp như vậy à?
Vưu Kiện tự cười giễu mình, hồi sau anh nghĩ mình nên đi chỗ khác, không nên làm phiền người ta.
Vừa lúc quay người định bỏ đi thì đối phương gọi anh lại.
Trong giọng nói còn chất chứa vẻ hồi hộp vội vã: “Thầy, khoan đi đã.”
Giọng nói này lâu lắm rồi anh mới được nghe thấy, trong lòng không hiểu sao lại mềm nhũn như vậy.
Vưu Kiện ngoảnh đầu nhìn qua, thấy Âu Dương Kiều Vỹ đã hạ đàn xuống, ánh mắt vẫn rất mong chờ nhìn anh.
“Thầy…thầy có muốn nghe em đàn không? Em sắp thi rồi, muốn có người nghe rồi nhận xét một chút.”
Vưu Kiện vẫn chưa lên tiếng, anh rũ mắt nghĩ ngợi, cái cớ này cũng rất đáng yêu, dù rất dễ đoán.
Đối với lời mời chủ động này, Vưu Kiện nghĩ mình không có lý do gì để từ chối. Nếu vì chuyện trước kia trên sân thượng mà từ chối thì không phải anh hơi nhỏ nhen rồi sao?
Nghĩ vậy, Vưu Kiện bước vào phòng, thuận tay khép cửa lại.
Đi đến bên hàng ghế dài ở bên trái, Vưu Kiện tùy ý ngồi xuống rồi nhìn cậu nói: “Bắt đầu đi.”
Âu Dương Kiều Vỹ chưa bao giờ đàn cho người nào khác nghe, ngay cả Chúc Văn cũng chưa được nghe lần nào. Tâm tình chốc chốc căng thẳng, cậu đặt đàn đúng vị trí, tay giữ lấy cây vĩ, đặt lên dây đàn.
Hít vào một hơi thật sâu.
Âu Dương Kiều Vỹ nhắm mắt lại, nghĩ đến một bài hát có thể phù hợp với tâm trạng của anh.
Thanh âm một lần nữa phát ra, truyền đến tai người nghe, dần dần chiếm lấy cả trái tim của anh.
Giai điệu mềm mại xen lẫn một chút gì đó buồn man mác rót vào trong cảm xúc.
Âu Dương Kiều Vỹ sau vài giây đã chìm đắm trong bản nhạc của mình, động tác tay trở nên nhuần nhuyễn thuần thục, kéo trên dây đàn không ngừng.
Từng khoảnh khắc ngừng lại, kéo qua, lại dừng một chốc. Mỗi một động tác đều khiến người khác mê đắm chiêm ngưỡng.
Lần đầu tiên Vưu Kiện nhìn ngắm cậu ở góc độ này. Một nam sinh trên tay là cây vĩ bằng gỗ sáng loáng, đôi mắt nhắm nghiền, thả hồn vào bản nhạc.
Trầm tĩnh, nhẹ nhàng, thu hút.
Lắng nghe âm thanh phát ra từ phía cậu, khóe môi của anh bất giác cong lên.
Đúng là một đứa nhóc tài năng.
Khi bản nhạc kết thúc, Âu Dương Kiều Vỹ mới chậm rãi mở mắt, quay sang nhìn anh. Thấy anh hơi mỉm cười, cậu mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Đem theo cây vĩ cầm đi lại gần chỗ Vưu Kiện, Âu Dương Kiều Vỹ đặt nó sang một bên rồi hỏi: “Thầy thấy thế nào?”
“Bài đó tên gì vậy?”
Âu Dương Kiều Vỹ nói: “Forever của Stratovarius. Thầy có muốn nghe lời của nó không?”
Vưu Kiện quay sang nhướn mày hỏi: “Em hát?”
“Vâng.” Cậu có vẻ rất tự tin, vừa gật đầu đã cất tiếng hát.
Trong gian phòng yên tĩnh bỗng cất lên một giọng hát mềm mại như nước, nhưng rất buồn.
“I stand alone in the darkness. The winter of my life came so fast. Memories go back to childhood. Todays I still recall. Oh how happy I was then… There was no sorrow, there was no pain…Walking through the green fields. Sunshine in my eyes…”
“I’m still there, everywhere. I’m the dust in the wind. I’m the stars in the Northern sky. I never stayed anywhere. I’m the wind in the trees. Would you wait for me…forever?”
Hát xong, Âu Dương Kiều Vỹ nâng mắt nhìn đối phương, dường như nhận ra bản thân đã quá phô diễn, bỗng chốc ngại ngùng cúi mặt thì thào:
“Cái đó…ừm, vì em rất thích bài này cho nên mới không kìm được.”
Vưu Kiện hơi mỉm cười: “Tôi đã chê em đâu chứ?”
Bé con càng nói nhỏ hơn: “Sợ thầy thấy phiền… Thầy đang rất buồn, em còn hát bài buồn nữa.”
Vưu Kiện hơi ngả người ra sau, nhàn nhạt hỏi: “Em biết rồi sao?”
“Em biết rồi, mấy bạn truyền tai nhau chuyện đó.” Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy vẫn nên nói gì đó, “Em rất tiếc, chia buồn với thầy nhé.”
“Ha.” Anh thoáng day day thái dương, hồi sau bất đắc dĩ nói, “Từ sáng đến giờ mười người nói câu này với tôi rồi đấy. Em có câu khác không?”
Nghe anh nói, cậu hơi ngập ngừng, sau đó nghiêm túc suy nghĩ câu khác để thay vào. Bộ dạng nghiêm túc đó làm cho anh không khỏi cười khổ.
Tài năng thì tài năng thật, nhưng đôi lúc rất ngố.
Vưu Kiện thấy cậu nhíu mi cố gắng tìm câu khác mà khẽ lắc đầu, thở một hơi nói: “Tôi hơi buồn ngủ.”
“A?”
Âu Dương Kiều Vỹ thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, bây giờ cậu mới phát hiện sắc mặt của anh không tốt cho lắm. Có vẻ mấy ngày qua anh không ngủ đủ giấc, đôi mắt trông rất mệt mỏi.
Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bé con vỗ vỗ xuống đùi của mình nói: “Thầy gối đầu lên đùi em ngủ một chút đi.”
Vưu Kiện có hơi bất ngờ, nhìn cậu đăm đăm. Cậu bị nhìn cũng bất giác nhận ra mình vừa nói lời kỳ quặc, định giải thích thì bỗng thấy anh thay đổi tư thế, thản nhiên gối đầu lên đùi cậu.
Trên đùi bất chợt chịu lấy sức nặng.
Âu Dương Kiều Vỹ ngây người nhìn xuống, vừa vặn đối diện với đôi mắt của anh. Hai người nhìn nhau vài giây, vì ngại ngùng mà cậu nghiêng đầu dời tầm mắt.
“Thầy…ngủ đi. Em sẽ không làm ồn đâu.”
Vưu Kiện hai tay chắp trên bụng, ngước mắt nhìn từ dưới lên, thấy cậu ngại ngùng, anh càng muốn tấn công. Có điều, chuyện ngày trước vẫn giống như một rào cản khiến anh không thể làm gì khác.
Vậy là anh quyết định nhắm mắt lại, không lâu sau đó thì chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng chỉ có mỗi hai người. Một người đã ngủ say, người còn lại chăm chú ngắm đối phương.
Những ngày qua Âu Dương Kiều Vỹ thật sự rất nhớ anh, chỉ muốn được nhìn thấy anh dù là đứng ở đằng xa. Không ngờ hiện tại, anh và cậu có thể ở cạnh nhau thế này, còn là trong tư thế thân mật này nữa.
Bé con thầm hít một hơi, không dám động đậy, sợ đánh thức anh.
Tuy nhiên, ngồi một chỗ sẽ sinh ra nhàm chán, vì thế bé con đã dùng phép lấy cuốn sách Sinh Học từ trong cặp ra, đem nó lại gần mình.
Cuốn sách lơ lửng giữa không trung, không tạo ra một tiếng động nào, nhẹ nhàng nằm trong tay cậu.
Những chiếc bóng bên ngoài kia luân phiên giao hòa khiến thời gian trôi đi thật nhanh. Chỉ có anh và cậu ở trong này lại cảm thấy thời gian như chậm rãi trôi qua.
Âu Dương Kiều Vỹ đã học thuộc được hai bài, lúc nhấc mắt nhìn ra ngoài trời mới thấy nắng đã sớm tắt. Bầu trời vẫn rất sáng, nhưng không có nắng thôi.
Không biết mấy giờ rồi nhỉ?
Vừa lúc gập sách lại, Âu Dương Kiều Vỹ phát hiện người kia đã thức dậy từ lúc nào không hay. Đôi mắt mở to nhìn cậu, thấy cậu bị dọa giật mình còn cong môi cười lưu manh một cái.
Bé con ôm sách trong ngực, thở ra: “Thầy…sao thầy thích dọa em vậy?”
Vưu Kiện dùng lực ngồi dậy, chỉnh lại mái tóc của mình rồi quay qua nhìn cậu. Nghe giọng trách móc, anh cười một tiếng.
“Cảm ơn, tôi ngủ rất ngon.”
Âu Dương Kiều Vỹ vẫn còn ôm cuốn sách trước ngực, hai bên đùi đã tê cứng nhưng cậu không than vãn nửa lời.
Để cho anh ngủ cũng là một việc cậu muốn làm mà.
“Thầy còn mệt không?”
Vưu Kiện lắc nhẹ đầu: “Không còn.”
Bé con khẽ động đậy bàn chân, liếc nhìn xuống sàn nhà, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Chuyện hôm đó, cho em xin lỗi nhé. Chỉ là lúc ấy…tinh thần của em không được ổn định, cho nên mới…”
Anh cũng không nghĩ cậu sẽ nhắc đến chuyện này, còn chủ động nói lời xin lỗi như vậy. Sự khó chịu trong lòng phút chốc được giải thoát.
Vưu Kiện không để bụng, nhưng anh hơi thắc mắc vì sao cậu lại hoảng sợ khi nhìn thấy anh lúc đó.
“Lúc đó có chuyện gì rất đáng sợ sao?”
Âu Dương Kiều Vỹ bám ngón tay vào gáy sách, muốn giấu đi chuyện mình lén vào phòng của anh.
“Không có gì nghiêm trọng đâu ạ. Bây giờ thì em ổn rồi, thầy đừng lo.”
Thấy cậu có vẻ không muốn nói, anh cũng không thể ép buộc được. Dù sao cậu cũng đã xin lỗi, anh còn có cách nào khác nữa sao?
Cả hai lại rơi vào trầm mặc.
Âu Dương Kiều Vỹ trong lòng thật ra có nhiều thứ muốn nói lắm, nhưng cứ suy đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng không biết có nên nói không.
Mãi đến khi anh định đứng dậy rời đi thì cậu mới hấp tấp nói với theo: “Khi đó…sao thầy lại hôn em?”
Chết, mình hỏi cái gì vậy nè?
Âu Dương Kiều Vỹ thấy bóng lưng của anh hơi căng ra, bỗng dưng thấy sợ, sợ chọc giận anh.
Câu hỏi này đúng là đánh trúng trọng tâm của cả hai.
Cậu muốn biết lý do, anh cũng muốn biết lý do.
Lý do vì sao bản thân lại như vậy?
Vưu Kiện ngồi trở xuống, thình lình quay mặt sang làm cho người nào đó rụt vai lại như chú rùa chui vào mai của mình.
“Vậy tại sao khi đó em lại từ chối?” Giọng điệu anh lúc này nghe như rất ủy khuất, “Không phải em thích tôi sao?”
“Chuyện đó…” Bé con không dám nhìn anh, “…em rất thích thầy thật mà. Thật sự…vẫn còn thích thầy nhiều lắm. Thầy đừng hỏi về chuyện hôm trước nữa có được không? Em vẫn còn thích thầy nhiều lắm, thật lòng đó.”
Biểu tình của cậu làm cho anh cảm thấy thích thú vô cùng.
Vưu Kiện hơi rướn người về phía bé con, khi chỉ còn cách nhau chừng vài phân nữa thôi, anh chợt hỏi một câu.
Giọng nói trầm khan thật sự có thể giết người.
“Lần này có từ chối nữa không?”
Hơi thở mát lạnh từ anh phả vào gương mặt của bé con.
Âu Dương Kiều Vỹ ngước mắt nhìn anh, ánh mắt non nớt ấy sắp khóc đến nơi rồi.
Sao thầy lại như vậy nữa rồi?
Thầy đừng…đừng dùng giọng đó nói với em nữa.
Em sẽ chết mất đó!!!
Rũ mắt nhìn xuống đôi môi mỏng đang hé mở của Vưu Kiện, bé con muốn lùi ra sau nhưng phát hiện anh đang vươn cánh tay giữ chặt lại.
“Thầy có biết em rất nhớ thầy hay không?”
“…”
Tầm mắt của bé con vẫn đặt ngang đôi môi của anh, khẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt. Lời lẽ trong trái tim cứ thế thốt ra không ngừng.
“Những ngày không gặp thầy, em thật sự rất rất rất nhớ thầy đó.”
Hơi thở của Vưu Kiện càng lúc càng nặng nề, giống như chỉ cần một chữ từ miệng cậu nói ra nữa, anh sẽ không thể khống chế được mình.
Bé con nói như sắp khóc, chắc chắn đã ủy khuất rất lâu rồi.
“Nhắm mắt lại.”
Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến bên tai.
Bé con lập tức nghe theo, hồi hộp nhắm mắt lại.
Thật ra có một chuyện cậu mãi không dám nói: Cậu không có biết hôn đâu…
Vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, trên môi đã được phủ lên một nụ hôn.
Âu Dương Kiều Vỹ căng thẳng đánh rơi cả cuốn sách trong người mình, môi hơi mím lại.
Vưu Kiện nghiêng đầu hôn lên môi cậu, lần này anh hôn rất từ tốn, không hề tức giận vội vã như ngày hôm đó.
Đóa hoa non dại trước mặt anh ngay lúc này đã bị anh dẫn dắt vào một mê cung không lối thoát. Anh chỉ hôn ở bên ngoài, vờn mãi đến khi người kia đỏ cả mặt lên.
Một lát sau, anh tách ra, thầm nói bên tai cậu: “Có lẽ em cũng không biết, hôm nay tôi đến trường, là vì muốn gặp em.”