Trời đang vào giữa đông, không khí lạnh buốt từ kẽ tóc đến đầu ngón chân.
Sân trời vẫn không có một bóng người.
Từng bông hoa tuyết hờ hững rơi trên hành lang, tô thành một bức tranh chỉ độc màu trắng ngần.
Âu Dương Kiều Vỹ bị khí lạnh làm cho nhảy mũi. Cậu không kìm được hắt xì một tiếng.
Thấy vậy, Vưu Kiện rút trong túi áo ra một chiếc khăn mùi soa, lau nước mũi cho đối phương.
Sau đó anh nhỏ giọng hỏi: “Chúc Văn nói như vậy thật à?”
Cầm lấy khăn mùi soa của anh, Âu Dương Kiều Vỹ vừa lau vừa gật đầu, vẻ mặt tuy vẫn còn ủy khuất nhưng khó chịu trong lòng cũng phần nào vơi bớt rồi.
“Cậu ấy đã nói bằng một vẻ mặt rất chắc nịch.” Hít một cái, cậu thở dài, “Nhưng mà bây giờ em nghĩ lại rồi, có thể Chúc Văn khi nãy đã nhử mồi em, để em lộ ra cơn ghen của mình, như vậy cậu ấy mới xác định được liệu em với thầy có quan hệ gì khác không.”
Nghe xong, Vưu Kiện lập tức mỉm cười, xoa tóc cậu nói: “Giỏi lắm! Chính là như vậy đấy. Không ngờ quỷ nhỏ như em dễ dàng tin lời người khác mà chạy đến đây khóc lóc với người yêu.”
Dừng một chốc, anh gằn giọng: “Cái này sẽ tính là không tin tưởng đối phương.”
Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng đầu trợn mắt: “Không phải là em không tin, chỉ là…tự dưng nghe một chuyện như thế, căn bản không đủ kìm chế mà thôi.”
Vưu Kiện giả vờ không nghe cậu ngụy biện, vừa ấn vào tay cậu một hộp sữa vừa nói: “Kiểu gì cũng là không tin tưởng thôi. Mau uống rồi còn về lớp học nữa.”
Lăn lăn hộp sữa trong tay, Âu Dương Kiều Vỹ cũng lười đôi co với anh, ngoan ngoãn lột bao ống hút, cắm vào, hút một hơi ngon lành.
Sữa dâu lành lạnh, thơm thơm, ngọt ngọt làm tâm tình con người ta cũng khá hơn rất nhiều.
Đồ ngọt còn bổ sung thêm năng lượng nữa, rất tốt cho việc học hành buổi tối thế này.
Sau khi uống xong, Âu Dương Kiều Vỹ liếc nhìn phía hành lang đằng xa, thấy từng lớp học sinh đã bước vào lớp học hết rồi.
“Em phải về lớp rồi, một lát về nhà sẽ nhắn tin cho thầy nhé.”
“Ừm, một lát về cẩn thận.”
Vưu Kiện nói xong còn kéo cậu lại gần, hôn xuống đỉnh đầu một cái mới chịu cho cậu đi khỏi.
Đợi khi Âu Dương Kiều Vỹ thật sự đi rồi, Vưu Kiện mới trầm mặc bước lại gần lan can phủ đầy tuyết trắng.
Anh ngước mắt nhìn ra ngoài trời, không ngừng nhớ lại những mối tình trước kia.
Đã từng nói, anh là một gã đàn ông bước qua không biết bao nhiêu vườn hoa, gót giày vương vấn không ít những cánh hoa kiều diễm. Cho nên trong chuyện tình cảm, anh luôn là người phóng khoáng nhất, nhưng cũng có quy tắc nhất.
Anh có thể khiến đối phương lúc nào cũng cảm thấy hạnh phúc, nhưng đổi lại đối phương không được phép tạo áp lực cho anh, càng không nên suy diễn những chuyện linh tinh làm mất thời gian của anh.
Trong đó, anh ghét nhất là việc ghen tuông.
Những người trước đó anh đều nói rõ quy tắc với họ, cho nên có một số không thể chịu nổi, cứ nghĩ mình là phụ nữ, cần được cưng chiều, cần được trở thành “cái đứng nhất” trong mắt anh, cho nên đã nhiều lần phạm vào quy tắc của anh.
Vưu Kiện ở giai đoạn đầu của tình yêu luôn nâng đối phương lên vị trí thứ nhất.
Nhưng điều đó không có nghĩa, vị trí đó sẽ mãi mãi không thay đổi.
Xung quanh anh còn rất nhiều thứ khác phải bận tâm suy nghĩ, cho nên nói thẳng ra, người yêu cũng chỉ là một trong những thú vui giúp anh giải tỏa áp lực của công việc mà thôi.
Vưu Kiện lặng lẽ châm một điếu thuốc.
Quay về với người yêu hiện tại của anh – Âu Dương Kiều Vỹ.
Nhóc con này khá đặc biệt trong mắt anh. Cậu là người con trai đầu tiên anh chấp nhận quen, dù trước đó anh cũng vài lần qua lại cùng với đàn ông, nhưng mà…chưa từng chính thức trong một mối quan hệ thế này.
Cậu còn là người trẻ tuổi nhất trong tất cả. Cho nên sẽ không thể tránh khỏi vài lần làm nũng giống như khi nãy.
Vưu Kiện rất hiểu điều này, vì thế lúc đó mới xuống nước dỗ dành trấn an cậu.
Nhưng mà…nếu như chuyện này vẫn tiếp tục xảy ra, chính anh cũng chưa biết mình sẽ như thế nào nữa.
Nhàn nhạt nhả ra một làn khói, Vưu Kiện bỗng dưng cong môi cười ý vị.
Tuy nhiên, hiện tại thì, hương vị này vẫn còn mới, nuông chiều một chút cũng không mất mát gì cho lắm, nhỉ?
…
Mấy hôm nay sắp đến kì thi, cho nên mỗi ngày Âu Dương Kiều Vỹ đều tối muộn mới về đến nhà.
Lúc xe dừng lại trước cổng, Âu Dương Kiều Vỹ lễ phép chào tạm biệt chú tài xế rồi mới bước xuống. Khi đi về phía cửa nhà, cậu phát hiện mẹ mình đang cùng một người hàng xóm trò chuyện với nhau.
Hình như câu chuyện rất thú vị thì phải.
Âu Dương Kiều Vỹ đi tới, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con về rồi.”
Dừng một chút, cậu nghiêng đầu nhìn người hàng xóm, nhanh chóng gật đầu: “Cháu chào cô.”
Cô hàng xóm đang cuộn từng lọn tóc bằng đồ cuộn màu hồng, khuôn mặt rạng rỡ nhìn cậu: “Tiểu Vỹ đi học về tối thế con?”
“Dạ vì sắp thi rồi ạ.”
“Thế à?” Cô nói rồi nhìn sang Liêu Mịch, “Bây giờ học sinh học nhiều khủng khiếp, con trai của em cũng học đến tối mịt mới đi ngủ.”
Liêu Mịch ôn hòa mỉm cười: “Thời đại chúng ta khác với bây giờ nhiều lắm.”
“Ừ, đúng vậy.” Đang nói thì cô bỗng nhìn sang Âu Dương Kiều Vỹ sắp đi vào trong, vội gọi lại hỏi, “À, mấy bữa cô thấy có chàng trai nào đưa con về hả? Bạn của con sao? Trông lớn hơn con nhiều quá nhỉ?”
Cả Liêu Mịch và Âu Dương Kiều Vỹ đều sững người khi nghe người hàng xóm nhắc đến “chàng trai lạ mặt” nào đó.
Liêu Mịch quay đầu, có chút hoài nghi nhìn bóng lưng cứng nhắc của cậu: “Bạn cùng lớp với con sao bảo bối?”
Âu Dương Kiều Vỹ nghiêng người, tinh thần có hơi bấn loạn nhưng ngoài mặt vẫn phải cố gắng bình tĩnh, nhàn nhạt bảo:
“Đàn anh khóa trên của con ạ. Chúng con quen biết nhau trong Đoàn thôi. Mấy hôm tiện đường, anh ấy giúp đưa con về.”
“Thế à? Cô thấy chạy xe mô tô hẳn hoi nhé, ngầu lắm, còn rất đẹp trai nữa. Tụi trẻ bây giờ lớn nhanh quá.”
Liêu Mịch im lặng lắng nghe, trong lòng đầy những nghi hoặc.
Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy thời khắc này mình mau chóng chuồn vào trong nhà sẽ tốt hơn.
Đúng như Chúc Văn luôn nói: CCTV tốt nhất mọi thời đại chính là những vị hàng xóm nhàn rỗi của chúng ta.
…
Vì sợ ảnh hưởng đến thời gian ôn thi của Âu Dương Kiều Vỹ, Liêu Mịch quyết định ngày hôm sau mới hỏi chuyện cậu.
Chàng trai lạ mặt lái mô tô kia rất đáng nghi.
Với cả, bà chưa từng nghe cậu nhắc đến đàn anh khóa trên nào hết.
Ngoại trừ một người, tuy cũng lớn hơn cậu nhưng không phải đàn anh trong trường.
Liêu Mịch ở trong vườn chăm sóc cây cảnh, không khỏi suy nghĩ về chuyện này.
Trong lòng như dâng lên một linh cảm không lành.
Lẽ nào người thằng bé thích đã chấp nhận?
Nhưng mà người đó như thế nào mình vẫn chưa biết rõ.
Bây giờ phải mở lời thế nào đây?
Liêu Mịch mãi nghĩ ngợi mà quên rằng mình đang tưới nước cho chậu hoa lan. Đến khi đất ngập nước, bà mới sực tỉnh.
“…”
Đặt bình tưới xuống đất, Liêu Mịch không khỏi thở dài.
Thằng bé ngốc này, lúc nào cũng khiến mình lo lắng hết.
Đến chiều, Âu Dương Kiều Vỹ từ trên lầu đi xuống, chuẩn bị ăn cơm.
Ngồi vào bàn ăn, cậu liếc mắt nhìn một lượt, nhận ra có món mình thích, đầu đũa nhanh chóng phóng tới.
Âu Dương Chấn Anh hôm nay bận công việc cho nên về muộn, có lẽ cũng không thể dùng cơm được.
Liêu Mịch lặng lẽ nhìn con trai ăn rất ngon miệng, hồi sau mới bâng quơ hỏi: “Cái người đàn anh khóa trên kia, cậu ta tên gì thế? Sao chưa từng nghe con nhắc đến.”
Miếng thịt nằm trong miệng suýt nữa phun ra.
Âu Dương Kiều Vỹ bỏ chén cơm xuống, cầm vội cốc nước uống mấy hớp liên tục.
“À…anh ấy…anh ấy tên là Văn Kiện.”
Nói xong cái tên này, chính cậu cũng bị bản thân chọc cho cười chết.
Nhưng vì trước mặt Liêu Mịch, cậu không thể có thái độ không nghiêm túc như thế được, vậy là đành nhịn xuống, hít sâu vào.
“Văn…Kiện?”
Liêu Mịch ngược lại sững ra vài giây, trong lòng còn nói cha mẹ nào lại đặt tên con tùy tiện như vậy được nhỉ?
Âu Dương Kiều Vỹ tựa hồ đã bình tĩnh trở lại, cầm đũa gắp cọng rau muống, nhai nhai rồi nói: “Con không nhắc vì sau này con sẽ có nhiều mối quan hệ hơn, không lẽ ai con cũng phải nói qua sao ạ? Hm với cả anh ấy tốt bụng lắm, mẹ đừng lo nha.”
Liêu Mịch bỏ qua vụ cái tên kỳ cục kia, bà nheo mắt nhìn con trai: “Tốt bụng hay không, phải để ba mẹ tiếp xúc mới biết rõ được. Ngoài kia con người cũng rất đáng sợ, con không thể biết được họ có bao nhiêu bộ mặt đâu.”
“Mẹ à, con là con trai đó nha, không lẽ con dễ dàng bị dụ dỗ như vậy sao?”
Âu Dương Kiều Vỹ ngoài mặt nói vô cùng chắc nịch, trong lòng tự vả mình vài chục phát.
Không dễ dàng bị dụ thì bây giờ cậu đang yêu đương với ai chứ?
Với quỷ chắc!
Cơ mà…thầy ấy cũng có thể được tính là quỷ, quỷ hút máu, nhưng quỷ này đẹp trai, tạm tha.
Bởi vì đầu óc đang mãi nghĩ về người yêu, cho nên bé con không nghe thấy lời căn dặn của mẹ.
Đến khi cậu sực tỉnh thì bên ngoài vừa có tiếng chuông.
Âu Dương Kiều Vỹ ngoảnh đầu nhìn ra, tự hỏi, không lẽ ba về sao ta?
Liêu Mịch không nói nữa, nhanh chóng đứng dậy bước ra ngoài đó. Trong lòng bà cũng nghĩ là Âu Dương Chấn Anh trở về.
Nhưng khi cửa vừa mở, Liêu Mịch có hơi sững người.
Người trước mặt bà lúc này tuy vẫn là đàn ông nhưng không phải Âu Dương Chấn Anh.
Thấy đối phương kinh ngạc nhìn mình, người kia khẽ cười, giơ hai chiếc túi thật lớn lên trước mặt, hào hứng nói: “Chị hai! Có nhớ em không nào?”
Âu Dương Kiều Vỹ nghe thấy giọng nói không phải của ba mình, bỗng dưng tò mò chạy ào ra ngoài xem thử.
Qua khe hở chính giữa của cánh cửa và thân người Liêu Mịch, Âu Dương Kiều Vỹ nhìn thấy thấp thoáng một người đàn ông.
Người này có vẻ ngoài rất hào nhoáng, giống như một đại minh tinh. Mái tóc màu hung đỏ, rất giống với những người trong tộc của cậu. Kiểu tóc cắt ngắn gọn gàng. Một bên đeo khuyên tai hình chiếc thánh giá màu bạc, dưới ánh đèn thêm phần lấp lánh.
Phong cách ăn mặc của anh cũng thời thượng, đầy thu hút.
Bên trong là một chiếc áo sơ mi màu đen, bên ngoài khoác chiếc áo choàng dài qua đầu gối màu đỏ thẫm. Chiếc quần tây ôm sát lấy đôi chân thon dài của anh. Bên dưới là một đôi giày da đã bị hoa tuyết phủ lên một ít.
Âu Dương Kiều Vỹ ngây người nhìn đối phương, trong trí nhớ bỗng dưng nhảy ra một bóng dáng quen thuộc.
Rất lâu sau cậu mới “a” lên, là cậu, cậu Liêu Kế Hải!
Hết chương 63.