Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 106: Chương 106: Nỗi sợ vô hình trong tim anh




Vì trong người không được khỏe, Trình Nặc xin phép được về nhà sớm hơn mọi ngày. Dạo gần đây công việc có hơi quá tải vì nhiều kế hoạch dành cho những ngày lễ đồng loạt được triển khai, thành ra tài liệu cứ thế mà chồng chất.

Mặt khác, tinh thần của Trình Nặc mấy hôm nay không được ổn cho lắm. Trong lòng không rõ bị gì mà cứ thấy khó chịu mệt mỏi.

Đêm xuống, ngoài trời chỉ còn leo loét vài ánh đèn.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Trình Nặc trong tay xách theo hai túi đồ ăn bước ra ngoài. Trên hành lang không có một bóng người. Xung quanh yên tĩnh tịch mịch, nghe rõ thấy tiếng giày giẫm lên mặt đất.

Trình Nặc đi đến cửa nhà, bỏ một túi đồ ăn xuống, cầm chìa khóa tra vào ổ. Căn chung cư này cô đã thuê được khoảng hơn ba năm, tuy không quá cao cấp nhưng sạch sẽ và an toàn. Hàng xóm xung quanh đa số là người lớn tuổi, tính cách cũng ôn hòa cho nên cô cảm thấy cuộc sống hiện tại khá ổn định.

Dùng chân đẩy cửa ra, Trình Nặc xách hai chiếc túi vào trong phòng bếp. Cánh cửa sau đó lặng lẽ khép lại.

Đặt hai chiếc túi lên bàn ăn bừa bộn, Trình Nặc khẽ thở dài một tiếng. Cô định nấu ăn xong rồi mới dọn dẹp những thứ lộn xộn ở trên bàn.

Trình Nặc không sống một mình. Cô còn sống cùng với một người nữa, nhưng tình cảm của cả hai không mấy thân thiết.

Lúc nồi canh vừa sôi lên, cửa bên ngoài cũng phát ra tiếng động. Trình Nặc không quay đầu lại, dùng mui khuấy đều nồi canh, sau đó thì tắt bếp.

Phía sau truyền lại một loạt âm thanh bịch bịch của tiếng giày bị tùy tiện ném vào tường.

Múc canh ra tô xong rồi, Trình Nặc mới chậm rãi lên tiếng: “Sao hôm nay về muộn vậy?”

Câu hỏi cất lên rồi rơi vào khoảng không trung yên tĩnh.

Không có ai trả lời cô.

Thay vào đó là một âm thanh ngồi phịch xuống ghế sofa ngoài phòng khách.

Trình Nặc thoáng nhíu mày, ngẩng đầu ngước mắt nhìn ra ngoài đó, qua một khe hở nhỏ của chiếc kệ sách. Tô canh còn bốc khói nghi ngút, vài món ăn khác cũng đã được bày lên bàn.

Người bên ngoài không có động tĩnh gì khác làm Trình Nặc cảm thấy tò mò.

Cô tháo tạp dề rồi mắc lên giá, sau đó chậm rãi đi ra ngoài phòng khách. Ranh giới giữa phòng bếp và bên ngoài được ngăn cách bởi một luồng ánh sáng.

Trình Nặc đang đứng nép dưới ánh đèn mờ. Còn người kia đang ẩn mình trong bóng tối.

Ánh sáng rọi xuống mặt đất, vô tình kéo dài chiếc bóng nơi cô đứng. Một vài tia sáng khác khẽ hắt lên tường, chiếu ngược về hướng của người ngồi trên ghế.

Đó là một người đàn ông.

Không khí trong ngôi nhà này chưa bao giờ là vui vẻ. Trước kia Trình Nặc còn tự hỏi, làm sao mình có thể sống được trong hoàn cảnh này? Hiện tại cô đã quên béng đi câu hỏi vô nghĩa đó.

Cô không phải đang sống, mà chỉ đơn thuần là tồn tại.

Còn hơi thở, tức vẫn còn có thể tồn tại được.

Tia sáng chiếu ngược đến khá yếu ớt, không thể soi rõ toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông ấy.

Qua một hồi lâu, Trình Nặc thả nắm tay ra, nhún nhường mà hỏi: “Sao anh không lên tiếng vậy? Đã có chuyện gì rồi sao?”

Trên ghế phát ra vài tiếng động rất nhỏ.

Trình Nặc thầm hít vào một hơi, sau đó nhấc chân đi lại gần. Càng đến gần, cô càng nhận ra trong không khí lởn vởn mùi rượu.

Khi các ngón chân sắp chạm tới chân ghế, Trình Nặc dừng lại. Cô rũ mắt nhìn xuống người đàn ông kia, đôi môi mím hờ, như thể đang thầm lặng quan sát thật kỹ.

Ngay sau đó, cô trừng lớn mắt vì phát hiện khuôn mặt của đối phương đầy những vết thương lớn nhỏ. Có nơi máu đã khô đóng lại thành một tảng sẫm màu, có nơi vẫn còn rỉ ra vài giọt máu.

Trình Nặc cảm giác trái tim vừa vọt lên ngần cổ. Cô ngồi khụy xuống bên cạnh, sốt sắng hỏi: “Anh hai, anh bị làm sao vậy? Bị tai nạn hay là người nào đánh?”

Hỏi xong, cô lại đứng dậy, quay người đi tìm hộp sơ cứu. Lúc mang hộp sơ cứu tới, Trình Nặc nhìn thấy người đàn ông đang mở mắt nhìn mình.

Một ánh mắt bất mãn đầy giận dữ.

Hộp sơ cứu trong tay cô suýt nữa thì rơi xuống đất. Trình Nặc đứng yên tại chỗ quan sát đối phương, chỉ vì cái nhìn của anh mà trở nên run rẩy.

Ngay lúc này, anh không khác gì một gã thợ săn đang chăm chú nhìn con mồi của mình.

“Anh hai, sao anh lại nhìn em như vậy?” Trình Nặc cất tiếng hỏi, bàn tay nắm chặt vào nhau, móng tay bấm vào lòng bàn tay đau buốt, “Em đến sát trùng cho anh, được không?”

Người đàn ông lại nhắm mắt, hàng chân mày khẽ chau vào nhau.

“Trình Nặc.”

Rất hiếm khi anh thẳng thừng gọi tên của cô như vậy, nhất thời làm cho cô ngây người.

Trình Nặc không phản ứng làm anh càng khó chịu bực tức, giọng điệu cũng khàn hơn: “Lại đây.”

Ngay lập tức, cô im lặng bước tới, không một lời thắc mắc. Lúc Trình Nặc vừa dừng lại, một bàn tay từ phía dưới bất thình lình duỗi ra, hướng lên trên, siết chặt cổ cô.

Sức lực không hề nhẹ, nói cách khác là rất thẳng tay.

Trình Nặc theo phản xạ bắt lấy cánh tay của anh, nhưng không thể vùng vẫy. Cô ngước cao khuôn mặt, cố gắng tìm lấy một chút hơi thở để nói chuyện.

Cánh tay của người đàn ông ngược lại không hề suy suyễn, chỉ trong chốc lát đã lôi Trình Nặc ngã xuống ghế sofa.

“Những chuyện anh yêu cầu em, chẳng chuyện nào là hoàn thành cả. Tại sao vậy?”

Trình Nặc không thở được. Cô nằm trên ghế sofa, vùng vẫy như một con cá thoi thóp trên cạn, càng cố gắng càng lãng phí sức lực cuối cùng của mình.

Các ngón tay thon dài của anh bám chặt vào ngần cổ của cô, mãi đến khi anh thả lõng ra, cô mới có cơ hội gọi một tiếng.

“Trình Ngôn.” Trình Nặc đau buốt cả cổ, giọng nói cũng bị lệch đi, “Anh muốn giết em sao?”

Trình Ngôn rũ mắt nhìn xuống cô, ánh mắt vô tình lả lướt khắp cơ thể của cô.

Một hồi sau, anh nheo mắt hỏi: “Em phản bội anh?”

Lần này, Trình Nặc ra sức lắc đầu: “Không có. Em không hề! Em không biết chuyện gì cả!”

Càng nghe những lời phủ nhận này, càng làm cho Trình Ngôn điên tiết. Anh giơ cao tay, tát thẳng xuống khuôn mặt trắng nõn ấy.

“Mẹ nó, em phải biết chứ! Đó là công việc của em, em đương nhiên phải biết rồi chứ! Đồ vô dụng!”

Cái tát giáng trời làm Trình Nặc nhất thời im bặt. Cô không lên tiếng giải thích hay ngụy biện cho bản thân mình, lặng lẽ nuốt nước mắt ngược vào trong.

Có lẽ, cô hiểu được những vết thương trên mặt anh là từ đâu ra rồi.

“Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng vô dụng như vậy.” Trình Ngôn bật cười, ngồi dựa lưng vào ghế, không khỏi mỉa mai, “Giống hệt như người đàn bà đã sinh ra em, chỉ biết dụng tâm phá đi hạnh phúc của người khác.”

“Anh câm miệng!” Trình Nặc bất ngờ ngồi dậy, trái tim như bị bóp chặt, cô phản kháng, “Không được nói mẹ tôi như thế! Chính ba của chúng ta mới là kẻ đáng trách, đều làm cho cả hai người phụ nữ đau khổ!”

Dừng một chốc, Trình Nặc đứng bật dậy, ánh mắt phẫn nộ thốt ra một câu: “Cả anh cũng vậy, anh so với ông ấy, không khác gì nhau!”

Trình Ngôn nghiến răng: “Em nói cái gì?”

“Tôi nói hai người đều khốn khiếp như nhau!”

Trình Nặc nói xong, định quay lưng bỏ ra khỏi nhà. Nhưng ngay sau đó, Trình Ngôn đã đứng dậy, tóm gọn lấy cô. Mặc kệ cho cô vùng vẫy la hét, anh ghìm chặt cô ấn mạnh lên bàn ăn.

Toàn bộ dĩa thức ăn đều bị anh huơ tay rơi xuống đất.

Trình Nặc đau đớn kêu lên: “Trình Ngôn, anh còn dám làm tới, tôi sẽ giết chết anh!”

Trình Ngôn cơ hồ không còn để ý đến những lời quát mắng từ miệng cô. Anh áp chặt cô lên bàn ăn, dùng một lực thật mạnh, giật tung quần áo của cô…

Đêm lan khắp bầu trời.

Giống như bị đổ mực, che khuất mọi giãy giụa và la hét.



Vưu Kiện từ thang máy bước ra, nhìn về phía bên phải hành lang. Trước cửa phòng không có Trình Nặc. Anh liếc mắt nhìn xung quanh một lúc rồi đi tới trước cửa.

Trước khi gõ lên cửa phòng, Vưu Kiện áp một bên tai nghe ngóng bên trong. Chỉ có tiếng gõ phím, ngoài ra còn có tiếng lật sách.

Anh nheo mắt lại, không khỏi cười thầm.

Thói quen đọc sách không bao giờ bỏ được.

Ngay sau đó, anh không thèm gõ cửa, rất tự nhiên vặn nắm cửa, đẩy ra rồi đi vào. Nghe thấy tiếng động thình lình phát ra, Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt nhìn một cái.

Cứ nghĩ là Trình Nặc, không ngờ là đối tác không mời mà tới.

Âu Dương Kiều Vỹ gập sách lại, đặt lên bàn. Vừa định mở miệng hoạnh họe vài câu thì trên bàn bỗng xuất hiện một ly trà sữa.

Là loại trà sữa oolong, nhiều đường, nhiều đá, ngọt ngấy.

Âu Dương Kiều Vỹ đánh mắt nhìn ly trà sữa, nội tâm cồn cào, nửa muốn kéo lại uống vài ngụm, nửa muốn giữ thể diện cho bản thân.

Cuối cùng, cậu tảng lờ ly trà sữa oolong, bỗng hỏi: “Giám đốc Vưu, hôm nay chú lại rảnh rỗi rồi à?”

Vưu Kiện chưa rời đi, vẫn còn dựa người vào cạnh bàn, chăm chú nhìn xuống ly trà sữa, sau đó nhìn cậu, mỉm cười nói: “Không hề rảnh rỗi. Khi nãy đã phải xếp hàng mua cho em ly trà sữa chất lượng này đấy. Nhiều đường, nhiều đá, còn có cả lớp kem phô mai phía trên nữa. Rất tốn công sức của tôi.”

Xếp hàng mua trà sữa?

Âu Dương Kiều Vỹ bỗng cười mỉa mai.

Vưu Kiện mà chấp nhận xếp hàng mua đồ thì trời sẽ tỏa nắng trong mùa đông này mất.

Lại còn không phải sai bảo Rosia đứng xếp hàng rồi mua giúp anh đó sao?

Tuy rằng biết rõ công sức thật sự là thuộc về ai, nhưng cậu cũng không muốn thẳng tay vạch trần đối tác quý giá của mình.

Dưới đôi mắt mang theo uy lực của anh, Âu Dương Kiều Vỹ nén tiếng thở dài, bàn tay duỗi tới, kéo ly trà sữa về phía mình, cúi đầu hút một ngụm.

Đúng là vị cậu thích, rất ngọt, ngọt đến ghiền.

Thấy cậu đã chịu uống, Vưu Kiện mới thoải mái vươn vai một cái rồi quay người đi về hướng ghế salon, ngồi xuống. Bộ dạng bất kham ngạo mạn của anh phơi ra trước mắt cậu, khiến khóe mi giật nhẹ.

Âu Dương Kiều Vỹ cầm theo ly trà sữa đi qua phía đó. Đứng trước mặt anh, cậu cắn cắn đầu ống hút theo thói quen, nhưng vì ống hút làm bằng sắt, cắn hơi đau răng một chút.

“Rốt cuộc thì giám đốc Vưu đến công ty để làm việc hay tán tỉnh vậy?”

Vưu Kiện nghe hỏi, ngẩng đầu nhìn cậu. Sau đó, anh từ tốn đưa tay ra, có ý muốn cầm ly trà sữa. Âu Dương Kiều Vỹ trong lòng thoáng sửng sốt, không lẽ chú uống?

Nhưng không phải.

Vưu Kiện đặt ly trà sữa lên bàn xong xuôi thì thình lình vươn tay, kéo mạnh cậu ngã ngồi lên đùi mình. Tư thế mặt đối mặt, ngực đối ngực, tay vòng cổ rất dễ khiến người khác suy nghĩ xa xôi.

Âu Dương Kiều Vỹ sau khi ngồi lên đùi anh mới nhận ra tình thế này không ổn. Cậu vốn định đứng dậy nhưng sớm bị anh giữ chặt lấy, không cho chạy trốn.

Trừng mắt nhìn anh một cái, cậu chầm chậm rút tay về, cẩn thận đặt ở nơi không đáng hổ thẹn.

Vưu Kiện một tay ôm lưng cậu, một tay xoa nắn chiếc cằm nhỏ, nở một nụ cười đáp: “Không phải tôi vẫn đang làm một đối tác tốt của em đó thôi? Nhưng đúng là tôi còn đến đây để tán tỉnh chủ tịch của JIei nữa.”

“Chú xem thường chủ tịch của JIei quá rồi.” Âu Dương Kiều Vỹ đánh mắt nhìn ly trà sữa, nói tiếp, “Dựa vào đâu mà đòi tán tỉnh tôi?”

Vưu Kiện nheo mắt lại suy ngẫm một chút. Biểu hiện này thật mẹ nó khiến người ta cảm thấy phấn khích.

Anh ngả lưng ra phía sau, gác ngược cánh tay lên thành ghế, ngón tay kề ngay môi, vô thức bày ra một hình dáng vừa lưu manh vừa quyến rũ.

“Dựa vào việc đến giờ em vẫn còn ngồi trên đùi của tôi.”

Âu Dương Kiều Vỹ sững ra, giây sau đã phản bác: “Vì chú giữ chặt thế này, tôi đứng dậy làm sao được!”

Vưu Kiện nhướn về phía trước, dán sát khuôn mặt tới, rũ mắt nhìn cánh môi khép hờ của cậu, yết hầu khẽ lay động.

Nhưng anh vẫn không sỗ sàng mà hôn tới.

Chỉ mỉm cười bảo: “Còn dựa vào tấm chân tình của tôi nữa. Bé con, tôi không tin tôi không theo đuổi được em.”

Bỗng chốc, cậu nhớ lại lời mình đã nói với Dalziel vào mấy ngày trước.

Mười năm, hai mươi năm, thậm chí là ba mươi năm nữa, cậu vẫn sẽ tiếp tục yêu người đàn ông này.

Có điều, cậu không biết trước được khi nào thì trái tim này sẽ chính thức gục ngã trước tấm chân tình mà anh vừa nói đến.

Nếu sớm quá, liệu đã đủ để tin tưởng thêm một lần nữa hay chưa?

Còn nếu quá muộn thì…người đàn ông này có bỏ cuộc hay không?

Âu Dương Kiều Vỹ trầm mặc nhìn vào mắt anh, muốn phỏng đoán kết quả của tương lai, thế nhưng không thể nhìn ra được gì.

Đôi mắt ấy như bầu trời ngoài kia, vừa bao la khó quản, vừa sâu thẳm khó dò.

Giữa dòng suy tư miên man, cậu bỗng nghe thấy anh hỏi: “Em đã điều tra đến đâu rồi?”

Một phút nghĩ ngợi chớm tắt.

Âu Dương Kiều Vỹ sực tỉnh, bèn dùng một ít sức lực vùng vẫy, rốt cuộc cũng thoát khỏi vòng vây của người kia. Cậu đứng dậy đi vòng qua phía đối diện ngồi xuống.

Một tay chống cằm, một tay kéo ly trà sữa đến gần. Cậu cầm lên, nhàn nhã hút vài ngụm ngọt lịm, nuốt xuống. Trân châu trắng giòn giòn dai dai nhai trong miệng rất thích thú.

Nuốt xong, cậu mới chậm rãi lấy từ trong túi áo một cúc áo màu nâu.

“Hôm kia tôi vừa tìm thấy cúc áo này ở trong phòng trưng bày.” Nói xong, cậu ném cúc áo vào tay anh.

Vưu Kiện lật lòng bàn tay lại, ngắm nghía cúc áo, dường như có thể xác định được nó là của nhãn hàng nào.

Không quá cao cấp.

Hay nói cách khác, là loại trang phục của dân thường.

Âu Dương Kiều Vỹ không rõ anh đang suy nghĩ điều gì, cúi xuống hút thêm một ngụm trà sữa nữa mới nói tiếp: “Việc tìm ra thủ phạm chỉ là sớm muộn thôi, nhưng tôi vẫn cần thêm bằng chứng để thẳng tay buộc tội. Chuyện này chú không cần lo, tôi đã có cách của mình rồi.”

Vưu Kiện nắm lòng bàn tay lại, ngước mắt mỉm cười bảo: “Không cần tôi giúp gì sao?”

“Thật ra vẫn có.” Cậu lém lỉnh chớp mắt, “Tôi cần chú vào hôm chúng ta vạch mặt tên đó.”

Vưu Kiện chưa rõ lắm mình sẽ phải làm gì, đôi mắt thoáng nheo lại.

Âu Dương Kiều Vỹ vươn lưỡi, liếm sạch vị sữa đọng bên khóe môi: “Tôi cần sức mạnh của chú, cũng cần thêm sự dứt khoát tàn nhẫn của chú.”

“Tôi, tàn nhẫn?” Anh khẽ rướn mày, cảm thấy bị đối phương nhìn thấu, có chút không thoải mái, “Em có vẻ hiểu tôi hơn tôi nghĩ.”

Âu Dương Kiều Vỹ nhún vai, toan đứng dậy thì nghe thấy ngoài cửa truyền tới giọng nói của Trình Nặc.

Vưu Kiện cũng nghe thấy, ánh mắt liếc qua phía đó, nghĩ thầm, khi nãy không thấy cô ta ở ngoài đó mà nhỉ?

“Chủ tịch, có trưởng phòng Tông muốn gặp ngài.”

Âu Dương Kiều Vỹ trở về bàn làm việc, ngồi xuống ghế xong liền cất tiếng: “Vào đi.”

Cửa phòng mở ra.

Tông Nham mang theo một vài tài liệu bước vào trong. Ngay khi khóe mắt bắt gặp hình dáng của Vưu Kiện, bước chân của y thoáng dừng lại.

Tông Nham quay đầu nhìn Vưu Kiện, Vưu Kiện cũng thản nhiên tiếp nhận ánh mắt đó, còn hào phóng tặng cho một nụ cười xã giao.

Trong mắt Vưu Kiện, Tông Nham này luôn là một người cực kỳ điềm đạm. Phong cách làm việc cũng rõ ràng và dứt khoát. Hiếm khi nhìn thấy Tông Nham có sai sót trong công việc của mình.

Nhưng xem ra, Tông Nham còn là loại người ít nói nữa.

Thu lại tầm mắt, Tông Nham đi tới bàn làm việc, đưa cho Âu Dương Kiều Vỹ một số kế hoạch sắp tới. Đó là một số mẫu thiết kế mới nhất dành cho lễ Giáng Sinh năm nay.

Âu Dương Kiều Vỹ hạ tầm mắt nhìn sơ qua một lượt, không vội ký xuống, chỉ bảo: “Mọi người nên chuẩn bị luôn kế hoạch của lễ Tết luôn nhé. Chuẩn bị càng sớm càng tốt, đến lúc ấy rất bận rộn, không xuể đâu.”

Tông Nham trầm tĩnh đáp: “Tôi hiểu rồi, chủ tịch. À, bên phòng thiết kế khi nãy có nói với tôi, nếu như chủ tịch thuận tiện thì đi sang bên đó xem thử mẫu mới của bọn họ. Bọn họ chỉ mới làm mô hình, khi nào chủ tịch phê duyệt thì sẽ lập tức triển khai luôn.”

Động tác cầm bút của cậu thoáng dừng lại, ngẩng mặt lên, cậu hỏi: “Là mô hình của Stella?”

“Vâng.”

Âu Dương Kiều Vỹ gật đầu, đặt bút xuống ký lên bảng kế hoạch mà Tông Nham đưa tới, nói: “Một lát tôi sẽ xuống đó.”

Tông Nham nhận lấy tài liệu, không nói gì thêm, lặng lẽ xoay người rời khỏi phòng.

Mãi đến khi cửa phòng khép lại, Vưu Kiện mới dời tầm mắt nhìn Âu Dương Kiều Vỹ: “Khi nào em định xuống phòng thiết kế?”

Cậu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Chắc là bây giờ. Chú cứ về công ty đi, ở lại đây cũng không có kết quả gì đâu.”

Vưu Kiện đứng dậy đi lại gần chỗ cậu, hai tay chống xuống mặt bàn, trầm mặc nghĩ ngợi gì đó một lúc: “Bỗng dưng…không an tâm mà rời đi cho lắm.”

Câu này của anh làm cho cậu cảm thấy khó hiểu, cũng thấy buồn cười.

Không biết là anh đang diễn trò hay muốn làm gì nữa.

Âu Dương Kiều Vỹ gập màn hình laptop lại, vòng qua người anh, vừa cười vừa nói: “Vậy thì chú cứ ở đây đợi tôi đi. Có chuyện gì tôi sẽ gọi chú ngay, được không?”

Cậu chỉ định đùa, không ngờ anh lại dứt khoát bảo, được.

Rốt cuộc là đã có chuyện gì khiến Vưu Kiện cảm thấy không an tâm như vậy?

Bỗng dưng trong lòng cậu cũng có linh cảm không tốt.

Nhưng hiện tại chưa biết nó là gì.

Âu Dương Kiều Vỹ rời khỏi phòng, đi thẳng đến chỗ thang máy. Cửa thang máy mở ra, cậu bước vào trong, ấn lên tầng số ba.

Thang máy bắt đầu di chuyển.

Ở bên này, Vưu Kiện thình lình mở cửa phòng, tình cờ nhìn thấy Trình Nặc đang cúi đầu làm gì đó với điện thoại của mình. Lúc anh đi tới, cô đã giật mình bỏ di động xuống, ngẩng mặt lên nhìn.

Giọng nói có hơi mất bình tĩnh: “Giám đốc Vưu?”

Vưu Kiện chưa vội lên tiếng, đánh mắt nhìn xuống chiếc điện thoại của cô, sau đó mới chợt hỏi: “Phòng quản trị thiết bị ở lầu mấy?”

Trình Nặc thoáng ngây ra. Cô không rõ ý của anh là gì, nhưng rồi vẫn thành thật trả lời: “Ở lầu bảy.”

Phòng làm việc của Âu Dương Kiều Vỹ là ở lầu chín. Vưu Kiện nhíu mày tính toán gì đó rồi đánh mắt nhìn sang chỗ thang máy. Âu Dương Kiều Vỹ vừa mới bước vào không bao lâu.

Anh nhấc chân đi tới đó, lập tức nghe thấy tiếng thông báo sự cố của thang máy vang lên.

Trong lòng anh thầm bật ra một tiếng chửi thề, mẹ kiếp!

Tiếng động làm cho cả Trình Nặc cũng giật mình. Cô quay đầu, chạy tới đó, hoang mang hỏi: “Có chuyện gì rồi? Thang máy gặp sự cố rồi thì phải!”

Vưu Kiện ngước mắt nhìn lên bảng số đang dừng lại, chớp nháy không ngừng. Sau đó, không nói gì đã phóng nhanh xuống dưới lầu bảy. Tốc độ của anh nhất thời khiến cho Trình Nặc đứng bên cạnh hoảng sợ.

Tốc độ đó…sao có thể là của con người được?

Khi Vưu Kiện tìm được phòng quản trị thiết bị thì bị khung cảnh bên trong làm cho sửng sốt.

Trước mặt anh, toàn bộ nhân viên trong phòng đều đã ngủ gục.

Vưu Kiện bước nhanh tới, liếc nhìn bảng điều khiển, nhận ra đã có người nào đó động tay động chân ác ý.

Thang máy gặp sự cố là thật.

Khi nó vừa di chuyển xuống đến lầu tám thì bất ngờ khựng lại. Cả thang máy bị chấn động làm cho Âu Dương Kiều Vỹ cũng không lường trước mà ngã ra phía sau.

Khi cậu bình tĩnh trở lại mới biết thang máy đã dừng hẳn. Sự cố thang máy xảy ra không phải là hiếm hoi, nhưng ở JIei chưa từng có loại sự cố này.

Cậu nhíu mày bước tới, nhấn lên nút báo hiệu, vừa nhấn vừa lớn tiếng nói: “Thang máy có sự cố! Bên trong có người! Có ai không? Đội quản trị thiết bị có nghe thấy không?”

Sau khi liên tục ấn lên chuông báo, thang máy đột ngột khởi động lại, nhưng chưa được bao lâu thì bắt đầu rơi tự do.

Va chạm quá mạnh khiến cả người Âu Dương Kiều Vỹ va đập vào tấm gương sau lưng.

Không rõ ai đang điều khiển thang máy nhưng cậu không thể làm gì để đối phó với nó. Thang máy rơi với tốc độ chóng mặt, khi sắp đến tầng bốn thì thình lình khựng lại ở giữa.

Vì sự va chạm khiến cho bóng đèn bên trong thang máy cũng phát nổ. Từng mảnh thủy tinh rơi xuống từ trên cao, vài mảnh sượt qua da thịt của cậu.

Âu Dương Kiều Vỹ duỗi tay chống lên thành vịn, muốn đứng dậy. Nhưng ngay sau đó, thang máy lại di chuyển, bên trong chấn động không ít làm cậu trượt chân, cả người ngã đập xuống sàn. Cánh tay và gương mặt đều bị thủy tinh của bóng đèn cứa rướm máu.

Cậu bắt đầu cảm thấy cả người đau đớn.

Trước khi mất dần ý thức, bên tai cậu khẽ vang lên rất nhiều âm thanh, trong đó có tiếng người nói chuyện.

Vưu Kiện sau khi chỉnh lại bảng điều khiển thì rời khỏi phòng quản trị thiết bị, vô tình chạm mặt một người.

Tiếng bước chân từ lầu trên truyền xuống, làm anh phải ngước mắt cảnh giác nhìn qua.

Không ngoài sự phán đoán trong lòng mình, người đi xuống là Tông Nham.

Nhưng dáng vẻ của người đàn ông này vô cùng bình tĩnh, dường như chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra.

Tông Nham thấy Vưu Kiện, ánh mắt có chút kinh ngạc: “Giám đốc Vưu?”

Ánh mắt Vưu Kiện lạnh như băng, nhìn chăm chăm vào Tông Nham, tựa hồ đã cảm nhận được gì đó: “Tôi nhớ cậu đã ra khỏi phòng chủ tịch lâu rồi, vậy mà bây giờ mới từ trên đó đi xuống sao? Lại còn đi thang bộ?”

Bàn tay đang bám lên tay vịn cầu thang của Tông Nham thoáng cứng lại. Ngay sau đó, y mỉm cười điềm đạm đáp: “Thật ra tôi vừa nói chuyện với một số cấp dưới của mình ở trên kia, lúc định xuống thì thang máy đang gặp sự cố, đành phải đi thang bộ.”

Dừng một chút, Tông Nham liếc nhìn vào phòng quản trị thiết bị, đầy ý tứ hỏi: “Giám đốc Vưu từ trong kia ra sao? Đã có chuyện gì rồi nhỉ?”

Vưu Kiện tảng lờ câu hỏi của y, nhàn nhạt nhả ra một câu: “Cậu tò mò thì cứ vào trong mà xem thử. Bây giờ tôi phải đi trước.”

Nói rồi anh đi nhanh xuống dưới lầu, trong lòng chỉ muốn mau chóng nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ.

Mọi chuyện đằng sau sự cố ngày hôm nay anh đều gác sang một bên.

Lúc xuống tới lầu ba, anh nghe thấy những tiếng xì xầm phát ra. Vưu Kiện quay người đi về phía đó, tình cờ gặp một người trong phòng kế hoạch, Tiểu Tư.

Tiểu Tư nhìn thấy anh, ánh mắt che giấu sự mê mẩn, khẽ gọi: “Giám đốc Vưu.”

Vưu Kiện đánh mắt sang chỗ thang máy, cửa thang máy tạm thời đang đóng, không biết người bên trong đã ra được chưa.

Tiểu Tư quan sát sắc mặt của anh một lúc mới nhỏ giọng nói: “Khi nãy chủ tịch vừa bị mắc kẹt bên trong, lúc cửa thang máy mở ra, mọi người đều bị giật mình. Có nhiều mảnh thủy tinh bị vỡ nằm trên sàn, làm chủ tịch bị trầy xước không ít. Đến cả tấm gương phía sau cũng sắp sửa bị vỡ thành hai. Nhưng mà đến giờ vẫn chưa có người xuống sửa chữa.”

Vưu Kiện nghe xong, tinh thần trở nên căng thẳng. Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, anh kìm nén cảm xúc hỏi: “Có bị nặng không?”

Tiểu Tư nhìn anh đáp: “Cái này tôi không rõ lắm. Khi nãy thư ký Trình đã đưa chủ tịch về phòng r—“

Lời của cô còn chưa dứt, bóng dáng của Vưu Kiện đã mất hút ở ngã rẽ cầu thang. Cô ngước mắt nhìn anh đang đi thang bộ với tốc độ rất nhanh.

Từ lầu ba đi lên lầu chín một cách vội vã như vậy…

Tiểu Tư nhận ra có điều gì đó không đúng, nhưng lại không biết sai ở chỗ nào.

Phòng chủ tịch.

Vưu Kiện không để ý đến Trình Nặc vừa mới đứng lên chào, anh trực tiếp mở cửa bước vào bên trong. Ánh mắt nhìn khắp phòng, nhanh chóng bắt được hình dáng của cậu.

Âu Dương Kiều Vỹ đang ngồi tựa người trên ghế sofa, khắp người đều bị trầy xước nhưng không quá nghiêm trọng. Trên trán vừa dán hai miếng băng cá nhân, những chỗ khác ở cánh tay và cổ thì được bôi thuốc khử trùng.

Vưu Kiện từ lúc bước vào đến giờ cũng chưa lên tiếng nói lời nào.

Anh trầm mặc nhìn cậu rất lâu.

Lồng ngực vì lo sợ mà phập phồng liên hồi. Trái tim cơ hồ đã bị căng ra hết mức, bây giờ mới trở lại bình thường.

Lúc này, Âu Dương Kiều Vỹ cũng hé mắt nhìn một cái, nhận ra Vưu Kiện, cậu vịn tay đứng dậy.

Vết thương làm cả người đau nhức không muốn làm gì.

Cậu kìm nén bằng cách cắn xuống môi mình, cố gắng nở một nụ cười nhìn anh: “Chú quay lại rồi à?”

Vưu Kiện lướt mắt nhìn từ trên xuống dưới, sau đó bất ngờ bước tới, kéo cậu ôm chặt vào lòng.

Cái ôm này khác hẳn với mọi khi.

Đó là một nỗi sợ hãi mà anh lần đầu tiên cảm nhận được.

Và trong đầu anh lúc này chỉ muốn được ôm chặt lấy đối phương không buông.

Âu Dương Kiều Vỹ bị anh ôm cũng không phản kháng, có điều động vào vết thương nên hơi đau một chút. Nhưng mà cậu vẫn chịu được.

“Chú làm sao đấy?”

Vưu Kiện tì cằm lên đỉnh đầu cậu, cánh tay bỗng tăng thêm một lực vừa đủ, không để cậu trốn khỏi mình, nhưng cũng không muốn cậu bị đau.

Anh khẽ nhắm mắt lại, chỉnh đốn lại cảm xúc mới thấp giọng nói: “May là em không xảy ra chuyện gì…”

Có thể những lần trước đó, anh không để ý đến cảm xúc của bản thân. Nhưng lần này, anh nhận ra được rằng, hóa ra mình cũng có nỗi sợ.

Tính mạng của người con trai này, vậy mà lại thành một nỗi sợ vô hình trong tim anh, từ lúc nào không hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.