Vưu Kiện vẫn còn ghim trong lòng vụ thang máy gặp sự cố lần trước. Hôm đó anh đã lờ mờ đoán ra được ý đồ của Tông Nham, thế nhưng lại chậm hơn hắn ta một bước.
Liên tục nhiều ngày sau đó, tất cả nhân viên vào mỗi buổi sáng đều sẽ nhìn thấy giám đốc Vưu có mặt tại JIei. Anh không đi loanh quanh công ty để “khảo sát”, chỉ nhất mực chôn mình trong phòng chủ tịch.
Khi nào chủ tịch đi họp, anh sẽ có một ít thời gian thảnh thơi lướt xem tin tức trên điện thoại.
Trong những ngày đó, toàn bộ công việc cũng như quyền hành đều giao phó lại cho Rosia. Áp lực đột nhiên tăng lên làm cho cô ấm ức không thể giải tỏa được.
Nhưng rồi Vưu Kiện lại dỗ ngọt mỹ nhân bằng một câu nói: “Vì tôi tin tưởng cô đấy, còn không phải sao?”
Lúc đó, dù ấm ức cỡ nào, Rosia cũng không phản kháng thêm nữa. Áp lực từ công việc làm sao có thể so sánh với sự tin tưởng của Vưu Kiện được chứ?
Mà mục đích khiến Vưu Kiện mỗi ngày đều siêng năng đi làm ở JIei là vì muốn ở bên cạnh cậu, để có thể dễ dàng quan sát và giúp đỡ nếu có chuyện gì đó không hay.
Có điều, Âu Dương Kiều Vỹ lại nảy sinh một ý niệm khác khó chịu hơn. Anh làm thế này, chẳng khác gì một người chồng đi canh vợ mình cả. Còn không giống mấy gã muốn đi bắt gian sao?
Nhưmg mà Vưu Kiện không quan tâm cậu nghĩ gì.
Anh chỉ biết mình cần phải làm như thế, để bảo toàn tính mạng nhỏ bé của cậu.
Tông Nham ngước mắt lạnh nhạt nhìn Vưu Kiện, không lùi bước cũng không tiến lên. Cả khuôn hắn đều bị che khuất bởi một chiếc khẩu trang màu đen, chỉ để lộ một đôi mắt đen đặc.
Vưu Kiện nhếch môi cười khẩy: “Sao? Sợ đến mức không thể lên tiếng nữa rồi à?”
Tông Nham nghiến răng nghiến lợi: “Chuyện không liên quan đến mày.”
Không liên quan?
Cơn tức giận trong lòng mấy ngày qua bỗng bùng nổ. Vưu Kiện cười như không cười, thình lình bước tới trước, co chân lên, dùng một lực vừa phải đá mạnh vào bụng Tông Nham.
Sức mạnh khủng khiếp đó khiến hắn bị văng ra xa, về phía của Âu Dương Kiều Vỹ, vừa vặn ngã vào chiếc ghế xoay mà cậu đã sớm kéo ra ngoài.
Tông Nham đau đến nhe răng, cơ hồ cảm thấy nội tạng bên trong bị đá đến lộn nhào. Hắn ôm bụng, ngồi trượt trên ghế, thở gấp vài hơi.
Cú đá này của Vưu Kiện quả là không nể nang gì.
Âu Dương Kiều Vỹ đứng ngay bên cạnh, bàn tay đặt lên lưng ghế, khẽ xoay lại, cúi thấp đầu hỏi: “Tìm được bản thu mua mảnh đất Đông Triều rồi thì định làm gì tiếp theo đây? Có phải lại muốn đem đến cho kẻ đó hay không?”
Nghe hỏi, Tông Nham gắng gượng nhấc mi mắt lên nhìn qua Âu Dương Kiều Vỹ, cười lạnh.
“Sao cậu không nghĩ tôi chính là kẻ đó?”
Âu Dương Kiều Vỹ cười khẩy: “Kẻ đó không ngu ngốc như anh. Loại râu ria như anh mới dễ dàng bị tôi tóm được. Tôi sẽ cho anh năm giây, mau chóng nói hết tất cả ra đi.”
Dừng một chốc, cậu liếc nhìn Vưu Kiện đang tới gần, thấp giọng nhắc nhở: “Đừng để người kia phải điên lên, anh sẽ khó mà sống lắm đó.”
Tông Nham buông tay, lúc ngẩng mặt lên thì nhìn thấy Vưu Kiện đang chăm chú nhìn mình.
Ánh mắt đó chất chứa bao nhiêu phẫn nộ.
Hắn không hiểu lắm, vì sao phải phẫn nộ đến vậy?
JIei này rốt cuộc liên quan gì đến nhà họ Vưu?
Vì thời gian không nhiều, cơn đau lại bắt đầu lan khắp cơ thể, Tông Nham không quan tâm đến thái độ khó hiểu của Vưu Kiện.
“Cậu nói phải.” Tông Nham quay mặt nhìn cậu, nở một nụ cười ngứa đòn, “Kẻ đó tuy dễ bắt nhưng lại không dễ bắt. Quan trọng là cậu có nhận ra được hay không thôi. Không phải cậu rất khôn ngoan sao, Âu Dương Kiều Vỹ?”
Sắc mặt Âu Dương Kiều Vỹ trầm xuống, giọng nói cũng lạnh đi: “Ý anh là gì? Lẽ nào người đó là một người mà tôi biết?”
Tông Nham chỉ cười, không đáp lại.
Đối với chuyện khai ra tất cả, hắn lựa chọn con đường chết, để bảo toàn tính mạng cho người đứng sau chuyện này.
Vì mục đích chung của bọn họ chính là triệt tiêu đi dòng họ Âu Dương này.
Vưu Kiện không ngấm nổi vẻ mặt ngông nghênh của Tông Nham, vung tay tát thật mạnh vào mặt hắn. Sau đó nắm chặt lấy cằm hắn, quay về phía mình.
“Mày không định nói ra đúng không? Vậy thì kông khác gì một con chó trung thành với chủ đâu.”
Tông Nham bị anh châm biếm, khóe môi giật liên hồi.
“Nếu như anh nhất quyết không nói, anh chỉ có thể buộc chọn một con đường duy nhất mà thôi.” Âu Dương Kiều Vỹ đi qua đứng đối diện, nhàn nhạt nói.
“Đừng đem cái chết mà dọa tôi.” Tông Nham mỉm cười, “Nếu muốn giết, thì cứ giết đi. Nhưng mà tôi sẽ cảm thấy tiếc nuối lắm, vì không được nhìn thấy khoảnh khắc cậu nhận ra kẻ đó là ai.”
Bỗng nhiên Vưu Kiện chen vào một câu hỏi: “Tất cả những chuyện đó đều là một tay mày làm sao?”
Tông Nham ngừng lại nhìn anh, ít nhiều trong lòng cũng cảm giác được đối phương không phải là dạng dễ đối phó.
Những sự cố trước đó vốn sẽ rất suôn sẻ nếu như Vưu Kiện không nhúng tay vào.
Từ vụ sản phẩm sắp được ra mắt đến cả vụ thang máy, Vưu Kiện đều là người nhạy bén hơn tất cả.
Trước ngày quảng bá sản phẩm, Tông Nham đã làm hư tất cả các mẫu váy vì nghĩ rằng sáng mai sẽ không thể nào trở tay kịp.
Không ngờ đó chỉ là một kế hoạch nhỏ của Vưu Kiện mà thôi. Anh bình thản bảo phía JIei làm ra vài mẫu váy, mặt khác bên phía Quý Phi vẫn chuẩn bị một số mẫu, xem như là dự bị.
Đến ngày họp báo, các mẫu váy của JIei đều bị một tay Tông Nham phá hỏng. Thế nhưng, điều hắn không ngờ tới nhất chính là Quý Phi đã sớm đem toàn bộ sản phẩm mang tính dự bị kia đến phòng họp trước đó rồi.
Nói rằng Vưu Kiện cứu JIei một mạng, thật ra không hề khoa trương.
Sau đó là vụ thang máy gặp sự cố. Tông Nham thật sự sửng sốt khi nhìn thấy Vưu Kiện từ trong phòng quản trị thiết bị đi ra. Cũng may khi đó hắn chỉnh đốn thái độ kịp thời, nhưng ít nhiều đã để lộ sơ hở.
Bây giờ khi nhìn anh, Tông Nham vẫn không thuận mắt cho lắm.
“Nếu không phải một tay tao thì làm sao? Mày định sẽ tìm ra con cá thứ hai à?” Tông Nham khẽ cười.
Vưu Kiện lần sờ trong túi áo, rút một điếu thuốc ra, nhàn nhã châm lửa lên. Anh im lặng rít vào vài hơi, làn khói dần tỏa trong thành từng vòng mờ nhạt.
Qua một lúc, anh kẹp đầu lọc giữa hai ngón tay, vô tình làm tàn thuốc rơi xuống đất một ít.
Vưu Kiện cúi đầu phun khói vào mặt Tông Nham, ánh mắt ngạo mạn liếc nhìn hắn, sau đó chậm rãi nói: “Nói chuyện với thứ óc chó như mày đúng là phí nước bọt.”
Dứt lời, Vưu Kiện đứng thẳng dậy, duỗi tay ra tóm lấy cổ áo của Tông Nham, dứt khoát lôi hắn đến bên ghế sofa. Hành động của anh nhất thời làm cho Âu Dương Kiều Vỹ giật mình.
Cậu quay đầu nhìn theo, định hỏi, chú muốn làm gì thế?
Và rồi khi nhìn thấy một con dao Hà Lan nằm trong tay Vưu Kiện, vẻ mặt lại càng sửng sốt.
Lưỡi dao dưới ánh sáng leo loét bên ngoài, phản chiếu một luồng sáng, rọi đến trên mặt Tông Nham.
Tông Nham vẫn còn đau, cú đá của Vưu Kiện không hề tầm thường chút nào.
Hắn hơi cúi đầu, cắn răng chịu đựng.
Ngược lại, Vưu Kiện ngồi ở trên bàn, không biết đã rút con dao Hà Lan ấy ra từ lúc nào. Anh giữ lấy cán dao, vỗ lên mặt Tông Nham bằng lưỡi dao sắc lạnh.
Cánh tay gác lên đầu gối, Vưu Kiện cười khẽ: “Xem như những chuyện trước đó đều là mày làm, không còn râu ria nào khác. Nhưng mà mày không cảm thấy mình quá bị coi thường hay sao? Thậm chí đến cả chủ của mày cũng muốn vứt mày đi khi mọi chuyện bị bại lộ. Trông mày đúng là thảm lắm!”
Tông Nham ngẩng đầu lên hỏi: “Mày thương cảm tao sao?”
Vưu Kiện phun ra một từ: “Đếch.”
Sau đó anh chậm rãi lướt lưỡi dao sắc bén trên khuôn mặt của Tông Nham, âm thanh chân thật như cào vào mang tai của hắn, từng chút một khiến lớp lông trên người dựng đứng.
Tông Nham không dám nhúc nhích, khóe mắt chăm chú quan sát lưỡi dao.
“Tao đang nghĩ xem nên giết mày theo cách nào.” Vưu Kiện yêu nghiệt mỉm cười, sau đó quay đầu lại nhìn Âu Dương Kiều Vỹ, “Bé con, em muốn thế nào?”
Âu Dương Kiều Vỹ từ nãy đến giờ vẫn trầm mặc trong suy tư. Nghe anh hỏi, cậu hoàn hồn lại, ngước mắt nhìn hai người họ.
Vô tình phát hiện Tông Nham vậy mà đã bị anh khống chế, đến cả nhúc nhích cũng không dám đánh liều.
Lại nhìn sang Vưu Kiện, bộ dạng lưu manh bất kham này vốn rất quen thuộc với cậu. Ngày trước mỗi lần cậu lui đến Camouf đều sẽ được “chiêm ngưỡng” hình dáng đó của anh, trông ngạo mạn đến nhức mắt.
Nhưng hôm nay thì lại khác.
Âu Dương Kiều Vỹ mơ hồ cảm thấy hài lòng với cách của Vưu Kiện. Cậu thả bước đi tới trước, hạ tầm mắt nhìn Tông Nham đang nhíu chặt mày nhìn lưỡi dao lượn lờ quanh sườn mặt mình.
“Tông Nham, mục đích là gì?”
Chữ ít ý nhiều. Tông Nham đánh mắt nhìn sang cậu, im lặng một chốc mới đưa ra một câu trả lời chung chung: “Triệt đi dòng họ nhà cậu.”
Mục đích này tuy không nằm ngoài dự đoán của Âu Dương Kiều Vỹ, nhưng cậu vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân thích đáng cho chuyện này.
Dòng họ nhà cậu rốt cuộc đã làm ra chuyện gì trong quá khứ?
“Vì sao?”
Tông Nham có ý muốn động đậy thân người, lập tức bị con dao Hà Lan của Vưu Kiện cảnh cáo.
Lưỡi dao đang ở dưới ngần cổ, chỉ cần động một cái thì kết quả sẽ thảm thương đến mức mà ai cũng biết.
Tông Nham không nhúc nhích nữa, chỉ cong khóe môi lên, cười trông như một tên bệnh hoạn: “Vì ba của cậu có rất nhiều tội lỗi.”
Ba cậu?
Cả người Âu Dương Kiều Vỹ chết lặng trong vài phút.
Nếu nói ba cậu gây ra nhiều tội lỗi thì đây đúng là chuyện nực cười nhất từ trước đến giờ.
Tuy Âu Dương Chấn Anh là một người nghiêm túc khó tính, nhưng ông vẫn luôn là một tấm gương sáng trong lòng cậu.
Cậu sùng bái ba mình với những gì mà ông đã hy sinh cho Yêu tộc.
Không thể nào có chuyện vô lý như vậy được.
Âu Dương Kiều Vỹ bấm vào lòng bàn tay, đè nén những suy nghĩ tiêu cực đang nhen nhóm trong tâm trí: “Câm miệng lại! Ba của tôi sẽ không bao giờ như thế.”
“Chuyện của quá khứ làm sao cậu biết tường tận được đây?” Tông Nham càng cười càng quái dị, “Cậu không thể chấp nhận được người mà mình sùng bái lại gây tội lỗi cho người khác sao? Haha, Kiều Vỹ, cậu khôn ngoan thật, nhưng cũng rất ngây thơ. Cậu cứ về mà hỏi thử ba mình xem, ông đã làm những chuyện gì trong quá khứ rồi?”
Vưu Kiện quay đầu lại nhìn cậu, nhận ra sắc mặt cạu không mấy ổn định, nhợt nhạt như tờ giấy trắng.
Rõ ràng là cậu đang bị sốc bởi những lời nói của Tông Nham.
Anh cũng biết rõ, trong lòng cậu, hình ảnh của Âu Dương Chấn Anh tốt đẹp đến nhường nào. Ông là một người trị vì cai quản tộc vừa liêm chính vừa bác ái, ông cũng là một người cha luôn hết lòng hy sinh vì con mình.
Một người tốt đẹp như vậy, làm sao có thể?
Vưu Kiện không tin tưởng lắm vào lời nói của Tông Nham, nhưng để giải thích cho những sự cố gần đây thì nó lại khá là hợp lý.
Nếu không vì tranh giành giang sơn thì lý do trả thù chuyện cũ cũng là một nguyên nhân thích hợp.
Âu Dương Kiều Vỹ không lên tiếng nữa, cứ thế trầm mặc đứng chôn chân tại chỗ. Cậu đang nghĩ xem mình có nên tin vào lời của hắn hay không?
Vưu Kiện nghiêng đầu rít một hơi thuốc, sau đó thình lình chúi mũi dao xuống, đâm thẳng vào giữa mu bàn tay của Tông Nham.
Mũi dao sắc bén dứt khoát ghim xuyên qua lòng bàn tay, máu tuôn không ngừng.
Tông Nham vì quá bất ngờ, đến cả thét lên cũng nghẹn đứng ở cổ họng. Hắn kinh sợ nhìn bàn tay của mình, lại nhìn con dao thấm từng dòng máu, lồng ngực như căng cứng.
Vưu Kiện cúi đầu, tiếp tục hút thuốc.
Ngược lại, Âu Dương Kiều Vỹ sực tỉnh bởi tiếng hét sau đó của Tông Nham. Hắn giống như một tên điên dại, ngửa cổ gào lên trong đau đớn, bàn tay đẫm máu không thể nhúc nhích được nữa.
Tông Nham ngồi chết một chỗ, ra sức gào lên thảm thiết.
Mà Vưu Kiện ngồi bên cạnh vẫn nhàn nhã ngậm khói phun ra thành từng vòng tròn mờ nhạt.
Âu Dương Kiều Vỹ sững người hỏi anh: “Chú…vừa làm gì vậy?”
Con dao kia…sao lại đâm vào tay Tông Nham rồi?
Vưu Kiện không quay đầu lại, duỗi tay đặt trên đầu gối, tàn thuốc vì động tác này mà rơi xuống một ít.
Từ cổ họng phát ra loại âm thành khản đặc mà thản nhiên: “Tính sổ nợ cũ.”
Tính sổ nợ cũ sao?
Cả Âu Dương Kiều Vỹ lẫn Tông Nham đều không hiểu ý này.
Tông Nham nghiến răng nghiến lợi quát tháo: “Rốt cuộc thì tao đã nợ mày chuyện gì chứ?”
Vưu Kiện liếc nhìn con dao còn đâm vào tay hắn chưa rút ra, lại nghe thấy hắn lớn miệng quát tháo, bỗng dưng lại cười lạnh lẽo một tiếng.
Anh rướn người về phía Tông Nham, duỗi siết chặt cổ đối phương, gằn giọng nhắc lại: “Đáng lý tao đã không làm đến nước này với mày, nhưng mà vì mày đã ngu ngốc động vào người của tao.”
Bên tai Tông Nham trở nên ù ù cạc cạc, có lẽ vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt cũng dần tái nhợt. Ý thức cũng không còn rõ ràng nữa.
Tông Nham gục người xuống, mệt mỏi nặn ra từng chữ: “Người nào là của mày?”
Bỗng, Vưu Kiện thình lình đứng dậy. Vóc người cao lớn của anh gần như áp đảo dáng vẻ thất thế của Tông Nham. Anh rút con dao ra khỏi bàn tay của hắn rồi bất ngờ siết chặt lấy cổ hắn.
Sau đó vung tay ném mạnh Tông Nham va vào vách tường đối diện.
Một âm thanh kinh động cả gian phòng.
Xương cốt của Tông Nham sắp sửa đứt gãy thành nhiều mảnh nhỏ. Cả cơ thể không còn sức lực chống đỡ, cứ thế dựa vào tường mà trượt dần xuống.
“Vưu Kiện.” Đúng lúc này, Âu Dương Kiều Vỹ cất tiếng, muốn ngăn lại bản chất thật sự của anh.
Thế nhưng Vưu Kiện lại làm như không nghe thấy, chậm rãi tiến về phía Tông Nham. Anh đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống, sau đó dùng cả bàn chân giẫm mạnh lên bụng Tông Nham.
Mũi giày cố tình ấn xuống chính giữa, khiến Tông Nham thảm thiết kêu lên đau đớn.
“Vưu…Kiện…mày…” Tông Nham chỉ còn thều thào mà oán giận, “…giết chết tao đi…nếu như mày…muốn..”
Tông Nham nghĩ, cái chết sẽ không đau đớn bằng những hình phạt như thế này.
Chết là hết, không đau đớn, không cần nghĩ thêm gì nữa, cũng không cần hận thù thêm nữa.
Nhưng Vưu Kiện không cho là thế.
Đôi mắt thường ngày quyến rũ bất kham của anh, ngay lúc này chỉ dấy lên sự tàn nhẫn lãnh khốc của một người thuộc Huyết tộc.
Đây mới là bản chất của anh.
“Giết chết người khác ngay lập tức không phải là phong cách của tao. Tao thích nhìn con mồi trong tay tao phải chết từ từ, càng thấm được nỗi đau và sợ hãi của chết chóc, càng thú vị.”
Đôi mắt của Tông Nham đã nhòe đi, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, đúng như bộ dạng sắp chết thì không còn sợ gì nữa.
“Vưu Kiện, mày đã quên mất thứ gọi là luật pháp rồi sao?”
Câu hỏi này có phải là quá nực cười hay không?
Một kẻ phạm pháp lại hỏi người khác không sợ luật pháp hay sao?
Một kẻ phạm pháp lại muốn luật pháp bảo vệ?
Nếu như tính mạng của hắn là quan trọng, vậy thì tính mạng của Kiều Vỹ khi đó…lẽ nào không đáng một xu?
Tông Nham càng nói, Vưu Kiện càng không cách nào kìm chế được cơn giận trong lòng mình.
Anh ngồi thấp xuống, đung đưa con dao trong tay mình.
“Vậy là mày vẫn không biết tao là ai rồi. Ở đây, lời tao nói là luật. Mày nghĩ xem còn có ai có thể bảo vệ mày hay không đây? May cho mày là hôm đó Kiều Vỹ không nguy hiểm đến tính mạng. Nếu như em ấy xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn, tao thề rằng tao vẫn sẽ tóm lấy mày nhốt vào phòng kín, truy hỏi đến khi nào mày chịu nhận mới thôi. Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, với tao chính là như vậy.”
Dừng một chốc, Vưu Kiện giơ lưỡi dao lên, lưỡi dao dính đầy máu của Tông Nham. Mùi máu tươi vừa tanh nồng vừa kích thích vị giác của anh.
Đúng là một mùi vị quyến rũ nhất trên đời này.
Mùi máu tươi của con người lúc nào cũng tuyệt vời như thế.
Vưu Kiện chăm chú nhìn vào lưỡi dao, ngay sau đó thì vươn lưỡi, liếm sạch máu. Sau khi liếm còn có vài vết dính ở khóe miệng.
Tông Nham cơ hồ bị hình ảnh này bức cho điên.
Hắn muốn lùi ra sau nhưng không còn đường nào khác.
Trong đầu chỉ điên cuồng gào thét, hắn ta liếm máu, hắn ta liếm máu…liếm máu ngon lành như vậy…
Hắn…rốt cuộc là cái gì?
Thưởng thức vị máu của Tông Nham xong, Vưu Kiện nhấc mi nhìn khuôn mặt khiếp đảm của hắn, đột nhiên khẽ cười.
“Tao không cần biết người đứng sau bọn mày khủng khiếp ghê gớm đến mức nào, nhưng chỉ cần động vào một sợi tóc của Kiều Vỹ, thì có đi đến đường cùng, tao cũng sẽ lôi bằng được đứa đấy ra ngoài ánh sáng mà triệt. Mày biết tính tao rồi đấy, tao không nhân nhượng đâu. Còn mày…”
Anh nói đến đây thì đứng dậy, quay người về hướng cửa sổ, rút điện thoại ra gọi vào một dãy số.
Đầu dây được kết nối.
“Bắc Ni, phiền chú mày đến JIei một chuyến đi. Ngay bây giờ.”
Bắc Ni đã đem Tông Nham rời khỏi JIei rất lâu rồi, Âu Dương Kiều Vỹ vẫn sửng sốt bởi mọi chuyện diễn ra không hề nằm trong dự tính của cậu.
Gồm cả lời nói của Tông Nham.
Tất cả mọi thứ đều làm cho cậu kinh ngạc và hoang mang.
Vưu Kiện đứng gần đó dùng khăn mùi soa lau sạch đôi tay của mình.
Lau xong, anh nghiêng người nhìn qua phía cậu. Thấy cậu vẫn im lặng, trong lòng anh cũng không hề thoải mái hơn chút nào.
Vưu Kiện cất bước đi đến trước mặt Âu Dương Kiều Vỹ. Anh rũ mắt nhìn xuống, thấp giọng hỏi:
“Em còn bàng hoàng vì lời nói của Tông Nham hay vì tôi?”
Âu Dương Kiều Vỹ nghe hỏi, tâm trí chợt tỉnh táo, cậu chậm rãi đáp: “Cả hai. Đúng hơn thì, tôi không nghĩ chú sẽ tức giận đến như vậy.”
Vưu Kiện cắm tay vào túi quần, hơi nghiêng mặt nhìn ra cửa sổ, hờ hững nói: “Không phải muốn chọc giận tôi là dễ đâu. Nhưng mà, đã động vào cấm kỵ của tôi thì chắc chắn không thể tha thứ.”
Thu tầm mắt lại, anh nâng cằm cậu lên, không hề tránh né, trực tiếp thẳng thắn bày tỏ lòng mình: “Nói cách khác, động vào em, chính là động vào tôi.”
Âu Dương Kiều Vỹ sững ra, không khỏi kinh sợ: “Chú đúng là ngạo mạn đấy”
“Ngạo mạn thì làm sao?” Vưu Kiện mỉm cười nhìn cậu, “Tôi thích là được.”
…
Năm mới đến, chỉ còn vương lại một chút lạnh rét của cuối đông. Những kế hoạch trước đó đã được triển khai, công việc trên đà tiến tới rất suôn sẻ.
Sản phẩm hợp tác lần trước đã cháy hàng chỉ trong hai tháng đổi lại. Hiệu quả của việc hợp tác giữa hai công ty càng tăng cao, khiến cho không ít đối thủ cạnh tranh phải thừa nhận.
Ngoài ra còn có sự thừa nhận của Vưu Thần.
Xem như Vưu Kiện đã an toàn thoát khỏi một cửa khổ ải ngay trước mắt.
Sau một loạt sự cố không hay, các nhân viên đã trở lại với guồng quay của tất bật. Có vài sự thay đổi, thậm chí là mất mát, nhưng dường như mọi người chỉ quan tâm đến chúng trong mấy ngày rồi thẳng thừng quên béng đi mất.
Trong đó có sự ra đi của trưởng phòng Tông Nham.
Hầu như không ai biết được vì sao anh lại xin nghỉ việc ở JIei vào lúc sự nghiệp đang được thăng tiến nhất. Việc anh chỉ trong một đêm đã bốc hơi không để lại bất cứ lời nhắn nào làm cho ai cũng tò mò khó hiểu.
Cả phòng kế hoạch giống như con rắn mất đầu, Tiểu Tư và La Đinh cảm thấy hoang mang tột độ. Các dự án còn lại bỗng dưng dồn lên đôi vai của hai người.
Vài ngày sau, Âu Dương Kiều Vỹ bất ngờ tuyển vào thêm hai nhân viên mới cho phòng kế hoạch. La Đinh nghiễm nhiên được thăng chức thành trưởng phòng, ít nhiều khiến cho anh ta cảm thấy háo hức mà làm việc năng suất.
Đầu xuân, các khóm hoa bung nở như xóa đi hình ảnh hiu quạnh lạnh lẽo của mùa đông.
Âu Dương Kiều Vỹ vừa họp xong, lúc trở về phòng thì nhận được điện thoại của Vưu Kiện.
Dạo gần đây công việc của cả hai bên đều nặng nề, cho nên anh không thể thường xuyên lui đến JIei được nữa. Ngoài ra, anh còn bị Rosia giám sát rất chặt chẽ, cũng vì đã có mệnh lệnh từ Vưu Thần.
Đối với y, công việc phải đặt lên hàng đầu, không thể lơ là mà suốt ngày yêu đương.
Sau khi đầu dây được kết nối, Vưu Kiện lập tức lên tiếng, giọng điệu có vẻ đang cao hứng chuyện gì đó: “Bé con, tối thứ bảy này chúng ta hẹn hò đi.”
Hết chương 108.