Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 50: Chương 50: Trôi mất rồi ai theo thầy nữa!




Mọi người trong lớp nhìn thấy Vưu Kiện, bỗng dưng phấn khích hẳn. Một số bạn nữ còn vội vàng sửa soạn lại ngoại hình, ánh mắt nhìn anh đong đầy tình cảm.

“Thầy Vưu, thầy ngồi dưới này nè.”

“Còn chỗ trống nè thầy ơi.”

Vưu Kiện nhìn bọn họ mỉm cười rạng rỡ theo thói quen, khi đi xuống phía cuối xe, anh không quên liếc mắt nhìn qua Âu Dương Kiều Vỹ một cái.

Âu Dương Kiều Vỹ còn ngẩn người chưa tỉnh lại được. Khi tỉnh giấc thì nghe Chúc Văn thì thầm: “Áo thầy mặc đẹp ghê ha, mà không ngờ thầy sẽ đi cùng tụi mình đó, còn ngồi chung một xe nữa.”

Dừng một chút, cô bé lườm lườm: “Cậu có định bỏ mình chạy xuống bám thầy không đó?”

Âu Dương Kiều Vỹ chớp chớp đầy vẻ vô tội: “Đương nhiên là không có rồi, làm sao nỡ bỏ cậu ngồi một mình được chứ.”

Chúc Văn lại vui vẻ, gật đầu hài lòng: “Được được, quỷ nhỏ rất ngoan, sau này sẽ được phúc.” Nói xong cô cúi đầu uống sữa tiếp.

Không khí trong xe khá náo nhiệt. Mọi người tổ chức trò chơi nối chữ, mỗi người nói một từ, cứ như vậy nối tiếp nhau, người nào không nghĩ ra được từ mới sẽ bị thua, phạt hát một bài.

Âu Dương Kiều Vỹ cũng tham gia chung với mọi người, lâu lâu còn cố ý quay đầu lại phía sau muốn nhìn Vưu Kiện một cái. Lần nào giả vờ liếc xuống cũng bị anh phát hiện, mặt đỏ lên như quả gấc.

Nhưng được vài lần rồi thôi, không có nhìn nữa.

Trò chơi diễn ra hơn một nửa, xe cũng chạy được một phần ba đoạn đường. Cả lớp xem chừng còn sung sức lắm, tiếp tục tìm ra trò mới để chơi.

Riêng Âu Dương Kiều Vỹ không còn hào hứng tham gia nữa, cậu gục đầu lên cửa sổ, nhắm mắt muốn ngủ một giấc. Chúc Văn nghiêng người nói chuyện với mấy bạn trong lớp, một lúc sau quay lại mới phát hiện vẻ mặt của người nọ rất khó chịu.

Cô lay lay vai của bé con: “Cậu không sao chứ?”

Âu Dương Kiều Vỹ lắc lắc đầu, nhưng không muốn mở mắt. Đầu cậu khá nhức, lại còn buồn nôn nữa, khó chịu muốn chết.

Chúc Văn nhìn bộ dạng này, nghi ngờ người kia đã bị say xe. Vậy là vội vàng đưa qua một chiếc khẩu trang, kèm theo một chai dầu.

“Này, cậu thoa dầu lên mũi đi, rồi đeo khẩu trang lên.”

Âu Dương Kiều Vỹ gượng dậy mở mắt nhìn Chúc Văn, cầm lấy chai dầu, vừa ngửi liền nhăn mặt.

Cậu không thích mùi này, hăng quá.

“Không chịu được à? Vậy đeo khẩu trang đỡ vậy.”

Cái này thì được.

Âu Dương Kiều Vỹ đeo khẩu trang vào, sau đó xoay người, gục đầu lên vai Chúc Văn, cứ như vậy mà thiếp đi. Mọi người chơi hơn một tiếng thì cũng đã mệt, bắt đầu tựa vào nhau mà đánh một giấc. Dù sao đêm hôm qua ai cũng không ngủ vì quá háo hức mong chờ.

Không gian dần an tĩnh trở lại.

Vưu Kiện ngồi phía cuối xe, lấy điện thoại ra chơi một chút. Lâu lâu anh ngẩng mặt lên, muốn tìm kiếm phần đỉnh đầu của Âu Dương Kiều Vỹ nhưng không thấy.

Anh dám cá là người kia đã ngủ mất rồi.

Quãng đường xa xôi rốt cuộc cũng được rút ngắn lại không ít. Khi chỉ còn cách nơi khách sạn vài cây số nữa thôi, Tiết Nhung đứng dậy vỗ vỗ bàn tay nói:

“Chúng ta sắp tới nơi rồi, các em sửa soạn lại đồ đạc của mình cho cẩn thận đi nhé.”

Nghe thấy giọng của cô, từng người một tỉnh giấc. Vẻ mặt lờ đờ ngái ngủ trông khá buồn cười. Mọi người thi nhau lục tục soạn lại đồ đạc.

Có một số người ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đằng xa là đại dương rộng lớn.

Chúc Văn từ nãy đến giờ không buồn ngủ, cô chơi game đến ván 1001 thì dừng lại, nâng mắt nhìn ra ngoài đường. Cảnh quan cứ trôi ngược theo từng chuyển động của chiếc xe.

Bất giác cô đẩy đẩy người Âu Dương Kiều Vỹ, hý hửng nói: “Tiểu Vỹ, dậy, biển kìa.”

Âu Dương Kiều Vỹ nghe thấy giọng nói nhưng còn say ngủ, cơn nhức đầu chưa chịu thuyên giảm. Say xe đúng là kinh khủng mà. Cậu dụi dụi mắt, cố gắng quay qua nhìn một cái, không ngờ liền tỉnh táo.

Trong mắt cậu hiện lên màu xanh sẫm trong sạch của đại dương, đằng xa còn có vài mỏm đá gồ lên. Xung quanh là những hàng phi lao xanh rì lộng trong gió.

Cậu áp tay lên cửa kính, nhìn đến say mê.

Tiết Nhung chuẩn bị xong mọi thứ, nghe tài xế bảo đã đến nơi, cô liền tập hợp mọi người lại.

“Được rồi, bây giờ các em đi theo cô vào nhận phòng. Một phòng sẽ có bốn bạn ở, khu vực nam nữ riêng biệt. Mấy bạn nữ đi theo cô, mấy bạn nam đi theo thầy Vưu, rõ chưa?”

Cả lớp đồng thanh: “Rõ rồi ạ.”

Xe dừng lại, mọi người đeo balo lên vai, sẵn sàng cho chuyến dã ngoại của mình. Mấy nữ sinh được nhường đi trước, theo phía sau Tiết Nhung.

Vưu Kiện còn nán lại phía cuối xe, sau khi nữ sinh đã đi xuống hết, anh mới tập hợp nam sinh đi thành một hàng. Lúc bước lên trước, anh nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ có chút mệt mỏi.

Balo trên vai cậu căng phồng, có vẻ rất nặng.

Âu Dương Kiều Vỹ còn đau đầu nên không mấy để ý xung quanh. Lúc đi ra khỏi chỗ ngồi, cậu bị Vưu Kiện nắm vai giữ lại.

Ngước khuôn mặt lừ đừ của mình lên, bé con không còn sức lực hỏi: “Sao ạ?”

Vưu Kiện nhìn vẻ mặt này liền biết cậu say xe. Ngón tay duỗi ra bẹo má cậu một cái, hỏi: “Còn đau đầu không?”

Sao thầy biết mình bị đau đầu ta?

Âu Dương Kiều Vỹ được hỏi thăm, trong lòng có hơi vui vẻ, thấp giọng đáp: “Còn một chút. Chắc lát sẽ hết thôi ạ.”

Nói rồi cậu đi về phía cửa xe, chậm rãi bước xuống từng bậc thang. Bậc cuối cùng cậu bỏ qua, thẳng thừng nhảy phốc xuống một cái.

Từ đằng trước, Nghiêm Thừa Thừa đứng chờ đợi sẵn: “Tiểu Vỹ, mau lên.”

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn đối phương một cái rồi chạy lại gần. Hàng nam sinh vẫn còn đang đứng lóng ngóng thành vòng tròn. Vưu Kiện xuống xe, đi lên đầu dẫn đường.

Nghiêm Thừa Thừa cùng Âu Dương Kiều Vỹ đi cuối hàng. Nghiêm Thừa Thừa thấy cậu có vẻ mệt mỏi, bèn lấy trong túi ra một viên kẹo cao su.

“Há miệng ra.”

Bé con không cãi, ngoan ngoãn há miệng.

Một viên kẹo cao su vị bạc hà ngay tắp lự nằm ở trong miệng.

Âu Dương Kiều Vỹ vừa nhai vừa đi theo hàng lối, không lâu sau đã vào đến khách sạn.

Trường An Nam lần này cũng chơi lớn lắm, khách sạn này nhìn qua liền ngửi thấy mùi tiền nức mũi. Không gian rộng rãi thoáng mát, nội thất cũng rất sang trọng.

Một phòng bốn người, vừa hay Nghiêm Thừa Thừa và Âu Dương Kiều Vỹ ở cùng phòng với nhau.

Sau khi sắp xếp xong đồ đạc của mình, Âu Dương Kiều Vỹ xoa xoa bụng, thấy đói rồi. Có lẽ hoành thánh và sữa buổi sáng đã sớm tiêu hóa hết.

Đợi mọi người trong phòng sửa soạn xong, cậu mới theo mọi người ra ngoài nhà ăn.

Một lớp tầm ba mươi học sinh, nhưng đi chơi chỉ chiếm có một nửa mà thôi. Cả khối nếu tính nhẩm thì không quá hai trăm học sinh.

Tiết Nhung đứng ở khu vực chính giữa, nhìn học sinh đang ngồi hai bên, nghiêm túc dặn dò: “Chúng ta sẽ có những giờ được cho phép ra ngoài biển chơi, giờ còn lại sẽ ở trong phòng, tuyệt đối không được đi lung tung. Cụ thể sau khi ăn xong, chúng ta nghỉ ngơi một tiếng rồi xuống biển chơi tầm năm tiếng sẽ về phòng. Trong lúc ở ngoài biển, các em có quyền tự do chơi đùa, đi mua thức ăn hoặc đi mua quà lưu niệm gì đó, nhưng vẫn phải trong phạm vi quan sát của thầy cô nhé. Những nơi không được đi đến thì tuyệt đối không vi phạm.”

Cả lớp ai nấy đều đói móc meo, nghe Tiết Nhung nói cũng chỉ ngoan ngoãn gật đầu tỏ ra đã hiểu.

Vì số lượng học sinh khá đông, các thầy cô cũng cần quản lý nghiêm chặt, tránh để xảy ra sơ suất nào đó không đáng.

Tiết Nhung nói xong, đồ ăn cũng vừa vặn được mang lên. Mùi thơm xộc vào cánh mũi, xông lên đại não, bao tử lập tức rục rịch kêu réo.

Âu Dương Kiều Vỹ từ nãy đến giờ đều không nói chuyện, chăm chú ăn trưa.

Vưu Kiện vẫn còn ở trong phòng vì anh có ra ngoài nhà ăn cũng không dùng được gì. Sau khi uống hết một bịch máu đem theo trong túi, anh cẩn thận “tiêu hủy” đi nó. Sau đó đứng cạnh bên cửa sổ, trong phòng thực an tĩnh, anh lấy một điếu thuốc ra hút một chút.

Hút được nửa điếu, Vưu Kiện hạ cánh tay, di thuốc vào gạt tàn gần đó. Trong đầu bất giác nhớ tới nhóc con kia, không biết giờ này đã ăn xong chưa, liệu có còn đau đầu hay không?

Nghĩ ngợi chốc lát, anh vội lắc đầu, tự dưng lại lo lắng cho quỷ nhỏ nói nhiều đó làm gì không biết.

Qua cửa sổ thủy tỉnh, anh nhìn ra ngoài biển, sóng vỗ rì rào, từng ngọn sóng liên tục cuộn tròn rồi vỗ ập lên bờ cát.

Vừa dữ dội, vừa dịu êm.



Sau giờ nghỉ trưa, tất cả học sinh khối 10 đều ùa ra ngoài bãi biển. Nơi đây gió thổi lồng lộng, hướng về phía Nam có rất nhiều chiếc ô đủ màu sắc cắm xuống bãi cát.

Phía Bắc xem chừng vắng vẻ dễ thở hơn một chút.

Chúc Văn bận một bộ đồ bơi đơn giản, không quá hở nhưng cũng không gọi là kín. Âu Dương Kiều Vỹ trước khi ra biển đã cẩn thận thoa kem chống nắng, mặc một chiếc quần thun màu đen với chiếc áo phông màu trắng.

Xong xuôi, cậu chạy ra tìm Chúc Văn.

Nhưng trước đó cậu đưa mắt muốn tìm Vưu Kiện, cơ mà không thấy bóng dáng của anh đâu.

Bé con thở dài, hai vai thả xuống, tiu nghỉu mất hứng.

Chúc Văn từ đằng xa nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ, vừa lớn tiếng gọi vừa cố sức kéo chiếc phao bơi khổng lồ: “Tiểu Vỹ, bên này, bên này nè.”

Âu Dương Kiều Vỹ vểnh tai lên nghe thấy giọng của bạn thân, vội vàng quay qua nhìn một cái. Thấy chiếc phao bơi màu đen to gấp đôi Chúc Văn, cậu hết hồn một phen.

“Phao gì mà to vậy nè.” Âu Dương Kiều Vỹ đưa tay đỡ giúp cô bé.

Cả hai hì hục kéo phao bơi ra ngoài biển. Chân trần chạm trên nền cát, cảm giác chân thật vô cùng. Mịn màng, nóng ran, không hề dễ chịu chút nào.

Âu Dương Kiều Vỹ chạy vội xuống biển, nhưng chỉ đứng ở mức cạn nhất. Chúc Văn thả phao bơi xuống nước, sóng vỗ làm phao bơi hơi lay động nhưng không đến mức trôi dạt.

“Cậu chui vào đi. Bám vào phao là không bị chìm nha.” Chúc Văn còn nhớ như in cậu từng nói mình không biết bơi.

Nhìn mọi người xung quanh hầu như không có ai dùng phao bơi khổng lồ này hết. Âu Dương Kiều Vỹ nuốt nước bọt, hơi ngượng ngùng, đá đá cái phao một lúc rồi mới chịu trèo vào lỗ hỗng bên trong.

Bám vào phao bơi, sóng đánh đến cũng không sợ chìm!

Chúc Văn từng bước đi ra ngoài xa một chút nói: “Bơi ra đây, kéo phao bơi ra ngoài này nè. Nước sâu hơn, đã hơn á.”

Âu Dương Kiều Vỹ cảm nhận được nhiệt độ nước biển lạnh ngắt, hiện tại là hai giờ chiều rồi, nắng cũng không còn gay gắt, không khí cũng dễ chịu.

Cậu đẩy phao bơi về phía Chúc Văn. Sóng từng đợt đánh vào người, thấm qua lớp quần áo ướt sũng.

Lần đầu tiên cậu ngồi trong một chiếc phao như thế này đó. Cảm giác được sóng biển đưa đẩy thật dễ chịu. Hai cánh tay bám chắc lên phao, cậu vẫy đạp chân dưới nước, muốn tự mình tập bơi.

Chúc Văn ngụp lặn dưới nước một hồi chán chê mới lại gần chỗ cậu, bám lên phao bơi, vuốt nước trên mặt nói: “Sao? Bơi được không?”

Âu Dương Kiều Vỹ vẫn như một chiếc bình rỗng trôi nổi trên biển, ngước mắt nhìn lên trời: “Được, sóng đánh đến tự bơi, không cần vận động.”

Chúc Văn cười ha ha hai tiếng rồi quay đầu nhìn lên bờ, vô tình chứng kiến một cảnh thật phong tình, thốt lên: “Thầy Vưu kìa! Mẹ nội ơi, cứu con, thầy chỉ mặc quần đùi mà không mặc áo!”

Âu Dương Kiều Vỹ nâng mắt nhìn ngay lập tức. Đúng là Vưu Kiện chỉ mặc một chiếc quần đùi màu xanh sẫm, nửa phần trên để trần, lộ ra bờ ngực rắn chắc trắng nhợt, phía dưới bụng là từng múi cơ bắp thoắt ẩn thoắt hiện.

Những cô gái ở trên bờ đều ngoái đầu hiếu kỳ nhìn anh, thiếu điều chảy dài một hàng nước bọt.

Vưu Kiện bị nhìn cũng không ngại ngùng, đưa tay lên trước trán, muốn tìm kiếm gì đó.

Lúc này bỗng có vài cô gái từ đầu chạy đến, toàn thân chỉ vắt vẻo vài mảnh vải mỏng manh đủ màu. Dáng người bốc lửa thu vào tầm mắt của Vưu Kiện, anh thoáng nhíu mi một cái nhưng rất nhanh liền mỉm cười.

“Có chuyện gì sao?”

Mấy cô gái nhìn nhau, hồi lâu một người chủ động nói: “Anh…anh tên gì thế ạ?”

“Vưu Kiện.”

“Anh đẹp trai thật đấy, có thể cho chúng em xin Wechat được không?”

Vưu Kiện hơi rướn mày.

Chúc Văn nổi lềnh đềnh trên biển không nhịn được bảo: “Khiếp, chưa gì mà có mấy chị bốc lửa chạy lại xin miếng rồi.”

Âu Dương Kiều Vỹ cũng nhìn thấy cảnh tượng này, lòng tức anh ách. Nước biển mặn chát, lòng cậu lại chua loét.

Đáng ghét, đã bảo mặc áo vào rồi cơ mà? Hừ, chỉ biết khoe cơ bắp thôi, chắc là vui vẻ lắm ha!

Đoạn nhìn thấy cô gái cầm di động đưa cho Vưu Kiện, bé con cắn cắn môi, không biết sắp làm trò gì nữa.

Vưu Kiện cầm di động, thật lòng không định cho Wechat thật của mình. Anh gõ vào chỗ tìm kiếm, gõ một cái tên lạ. Sau khi trả lại điện thoại cho cô gái, đột nhiên phát hiện màn hình tắt ngấm, bật kiểu gì cũng không lên được.

“Sao lại tối thui vậy nè?”

“Nãy mày có để dính nước không?”

“Không có…”

Vưu Kiện âm trầm nhìn ba cô gái bận ba bộ bikini giống như đèn giao thông ở ngã tư, không khỏi cười thầm một tiếng.

Chắc là có người lại giở trò đây. Như thế…hẳn là đang ở gần đây lắm.

Vưu Kiện nâng mắt nhìn ra bờ biển, bỗng thấy một hình dáng nhỏ trắng bóc đang nhấp nhô trên mặt nước. Cái phao màu đen khổng lồ đã che mất nửa thân người của cậu rồi.

Quên mất, nhóc con này làm gì biết bơi.

Trong lúc ba cô gái kia tập trung tìm cách mở điện thoại lên thì Vưu Kiện đã nhanh chóng hòa vào dòng người đông đúc trên bãi cát. Âu Dương Kiều Vỹ nhìn nhìn, bỗng dưng không còn nhìn thấy anh đâu nữa.

Ơ, đi đâu mất rồi?

Chúc Văn bơi qua bơi lại, cuối cùng chạy lên bờ muốn tìm Thôi Vũ Thần trong đám đông.

Lúc này chỉ còn mỗi Âu Dương Kiều Vỹ trôi nổi ngoài biển. Cậu bất giác thấy hơi sợ hãi, nước khá sâu, sóng đánh càng ngày càng mạnh hơn trước.

Nhưng cậu không biết làm sao để bơi vào gần bờ bây giờ.

Tiêu mình rồi, Chúc Văn, cậu dám bỏ bạn à!!

Âu Dương Kiều Vỹ nhíu mày muốn cầu cứu người nào đó trong lớp mình, nhưng sực nhớ Nghiêm Thừa Thừa đã chạy đi đánh bóng chuyền với mấy bạn nam mất rồi.

Haiz, đành thôi.

Cứ để sóng vỗ, vỗ khi nào dạt vào bờ thì lên.

Bé con xụ mặt, bám chắc vào phao bơi không lơi lỏng một giây phút nào.

Vào lúc tinh thần cậu được thả lỏng nhất, không hề phòng bị thì phía dưới nước có ai đó bỗng túm lấy chân cậu, kéo mạnh xuống.

Hai cánh tay trượt khỏi phao bơi, cả người bị nước biển nhấn chìm. Âu Dương Kiều Vỹ hoảng loạn vùng vẫy toàn thân, nhưng không thể nào nổi lên được.

Nước biển trượt vào miệng và mũi của cậu, vừa mặn vừa cay.

Sau vài giây, Âu Dương Kiều Vỹ được cánh tay của người nào đó bồng dậy. Nhìn cậu ho sặc sụa, anh cũng cảm thấy có lỗi đôi chút.

Định dọa cậu một tí thôi nhưng không ngờ lại thành ra như vậy.

Bé con mặt mũi trắng bệch, khi nhìn rõ được đối phương là ai, cậu không nghĩ ngợi đã vòng tay ôm cứng lấy cổ của anh.

Còn bật khóc nức nở.

Sợ chết người ta rồi! Cứu con với mẹ ơi, mũi con cay quá đi mất…

Vưu Kiện thuận tay đỡ lấy lưng cậu, kéo phao bơi ra chỗ khác. Lần đầu tiên có một đứa nhóc bám vào người anh thế này, còn khóc nức nở ủy khuất không ngừng.

“Khóc đủ chưa?”

Bé con lùi ra, tròng mắt đỏ hoe, vừa vì nước biển vừa vì khóc lóc nên mới đỏ, bĩu môi nói: “Thầy dọa em! Thầy muốn em trôi ra ngoài kia luôn hả? Trôi mất luôn ai theo thầy nữa!”

Vưu Kiện vừa buồn cười vừa xót, không ngờ trong hoàn cảnh này vẫn không quên gài anh vào tình thế khó khăn.

Ừ, trôi mất rồi ai mà bám theo tôi nữa?

Vưu Kiện vẫn ôm cậu dưới biển, mặc kệ có vài đôi mắt tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi tò mò.

“Mệt chưa? Lên bờ mua chút gì đó uống.”

Bé con khóc mệt, sợ cũng mệt, đồng ý ngay lập tức: “Em muốn uống sữa.”

“Không uống sữa không được à?”

Bé con nghiêm túc gật đầu: “Không được, em phải cao lên nữa, cao giống thầy vậy á.”

Vưu Kiện chỉ cười không nói nữa, chồng phao bơi vào người cậu rồi kéo cậu lên bờ. Bỏ phao bơi sang một bên, Âu Dương Kiều Vỹ chạy đi tìm Chúc Văn. Nhìn đông nhìn tây một hồi, cuối cùng cũng tìm được.

Âu Dương Kiều Vỹ chạy lại gần, phát hiện Thôi Vũ Thần đang ngồi bên cạnh đọc sách.

Ra ngoài biển mà đọc sách được sao?

Chúc Văn ngó lên: “Cậu lên rồi hả?”

Âu Dương Kiều Vỹ dụi dụi mắt, vì nước biển vào mắt nên vẫn còn hơi xốn: “Cậu uống gì không? Mình mua luôn.”

“À, chanh dây nha.”

“Ừm.”

Dứt lời, Âu Dương Kiều Vỹ chạy nhanh về phía quầy bán đồ uống đang rất đông khách. Trong lúc xếp hàng, Vưu Kiện từ sau đi lên, bóp gáy cậu một cái.

Bé con quay đầu: “Thầy uống gì không ạ?”

“Không, cứ mua cho tụi em thôi.”

Âu Dương Kiều Vỹ gật đầu, quay người lại, chờ xếp hàng đến lượt mình. Ngoài biển vẫn còn đông người lắm. Khi chỉ còn một người nữa là đến bé con, bỗng có hai người làm nghề đánh lưới đi ngang qua.

Họ vô tư nói chuyện với nhau, tuy vậy giọng điệu không mấy vui vẻ.

“Hôm qua nó lại đến nữa rồi, chuồng bò của lão Bồi bị chết hai con.”

“Bị hút máu đến chết sao?”

“Ừ. Có lẽ ngày mười lăm âm lịch chúng ta không cúng cho nó…mẹ kiếp, cái thứ quái vật khốn khiếp.”

“Chết thật, tôi sợ sau này khi không còn gia súc cho nó nữa, nó sẽ tìm đến con người mất.”

Hai người đi ngang qua Vưu Kiện, nói xong liền thở dài một hơi đầy hoảng sợ lo lắng.

Vưu Kiện cúi mặt, trầm mặc không nói gì. Ánh mắt tối xuống trông lạnh lẽo vô cùng. Âu Dương Kiều Vỹ cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người họ, lúc quay lại định hỏi anh nhưng thấy sắc mặt anh không tốt, bèn ngoan ngoãn im lặng.

Lúc trở về, Âu Dương Kiều Vỹ đem chuyện đó kể cho Chúc Văn nghe.

“Thật hả? Nghe rợn quá vậy. Tự dưng tớ nghĩ đến ma cà rồng đó.”

“Ma cà rồng?” Âu Dương Kiều Vỹ lục lọi trí nhớ, nếu không lầm lúc cậu còn bé đã từng nghe ba mẹ nhắc đến loài ma cà rồng rồi, nhưng khi đó còn quá nhỏ, cậu chỉ thích đồ chơi thôi, không quan tâm những chuyện khác cho lắm.

Chúc Văn tỏ ra bí hiểm nói: “Ừ, cậu từng nghe về loài này chưa? Chuyên hút máu người để sống, nhưng mà đằng này nó hút máu gia súc. Nghe thôi đã buồn nôn rồi đó.”

Thôi Vũ Thần gập sách lại, kéo chiếc nón vành lên một chút nói: “Các cậu tin vào thứ không có thật à?”

Nghe vậy, Chúc Văn còn suýt mạnh miệng bảo, yêu tinh còn có huống gì ma cà rồng. Nhưng may quá, cô dừng lại kịp thời.

Âu Dương Kiều Vỹ ngồi một bên vừa uống sữa vừa suy nghĩ.

Ma cà rồng…loài này hình như có thật, nhưng mà cậu chưa từng tìm hiểu hay hỏi Liêu Mịch, cho nên cũng không rõ nữa.

Nhưng mà người dân đều gọi nó là quái vật, như vậy chắc là rất đáng sợ.

Thôi Vũ Thần không tin vào mấy chuyện này, chỉnh lại nón rồi nằm xuống ghế dài, muốn ngủ. Chúc Văn trong lòng đúng thật tò mò nhưng không dám làm ồn, kéo tay Âu Dương Kiều Vỹ ra chỗ khác.

“Nè, bộ ba mẹ cậu chưa từng nói về cái gì giống ma cà rồng hả?”

“Có, nhưng nhỏ quá không nhớ nữa.”

Chúc Văn thở dài: “Chán vậy! Không biết có giống ma cà rồng trong phim không ta? Đẹp trai giống vậy đó.”

“Cậu thôi đi, ma cà rồng cũng không phải dạng để cậu dây vào chơi đùa đâu nha.” Âu Dương Kiều Vỹ hơi nghiêm túc nói làm cho Chúc Văn giật mình.

“Không phải thì thôi, làm gì mà lớn tiếng dữ vậy, hết hồn.”

Âu Dương Kiều Vỹ cũng không rõ vì sao mình lại khó chịu như vậy, trong lòng mách bảo linh cảm gì đó nhưng cậu chưa nghĩ ra được.

Chỉ là cảm thấy khó chịu và buồn bực.



Đến buổi chiều, trong giờ ăn, đột nhiên có người hỏi Tiết Nhung: “Cô ơi, ma cà rồng có thật không cô?”

Tiết Nhung đang quan sát mọi người, nghe hỏi cũng sững ra một vài giây. Sau đó cô khẽ cười, đẩy gọng kính nói: “Các em trêu cô đó hả? Làm gì có ma cà rồng trên đời.”

Một người hỏi làm cho cả bọn nhốn nháo.

Âu Dương Kiều Vỹ đang ăn cũng phải dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn mọi người bàn tán xôn xao.

“Hôm nay em có nghe thấy dân làng ở đây bảo có một con quái vật hút máu gia súc đấy cô.”

Tiết Nhung không biết nói gì, ngập ngừng giây lát bảo: “Đừng có điêu! Mấy em nghe ai nói bậy bạ rồi đồn thổi tùm lum vậy hả?”

“Đâu có, em nghe người đánh cá nói đấy cô!”

Cả lớp lại nháo nhào lên, mất trật tự vô cùng.

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn qua phía Chúc Văn, hơi nhíu mày. Chúc Văn trừng lớn mắt, khoát tay ý bảo mình không có đồn.

Sau giờ ăn, Chúc Văn đi cạnh Âu Dương Kiều Vỹ, thấp giọng thở dài: “Tớ không có đồn thật. Có lẽ mấy đứa đó vô tình nghe được thôi, giống như cậu vậy á.”

“Cũng có thể. Nhưng sao mình linh cảm bọn họ sẽ làm liều.”

“Là sao?”

Âu Dương Kiều Vỹ lại khó chịu nhăn mày: “Có thể sẽ đi tìm hiểu con quái vật đó đấy.”

Chúc Văn rùng mình: “Bị điên rồi hay gì!!”

Cậu không đáp, trong lòng buồn bực một phần cũng vì Vưu Kiện. Cả buổi chiều đều không nhìn thấy anh đâu cả. Sau khi mua đồ uống cùng cậu thì Vưu Kiện cũng mất tích không thấy hình dáng đâu nữa.

Trước khi Chúc Văn về phòng, Âu Dương Kiều Vỹ bỗng hỏi: “Cậu có thấy thầy Vưu đâu không?”

Chúc Văn quay đầu cố nhớ: “Không có. Cậu không thấy làm sao tớ thấy đây.” Nói xong thì về phòng của mình.

Âu Dương Kiều Vỹ đứng yên tại chỗ, tâm trạng không khác gì bong bóng xì hơi, trong lòng vẫn còn bức bối cái gì đó chưa nói được.

Đến tối, nam sinh trong phòng cậu cùng với nam sinh phòng kế bên đang bàn một kế hoạch gì đó.

Âu Dương Kiều Vỹ vốn dĩ không quan tâm. Nghiêm Thừa Thừa cũng vậy. Cậu ta trèo qua giường bé con, hỏi bé con chơi trò gì, cho chơi cùng với. Bé con chỉ chỉ một hồi, cả hai say mê chơi với nhau.

Đồng hồ điểm tám giờ tối, ngoài biển đã không còn ai nữa rồi. Chỉ còn tiếng sóng đánh vào bờ, từng tiếng mạnh mẽ như đánh vào lòng cậu.

Một nam sinh bỗng đứng dậy hướng về Nghiêm Thừa Thừa nói: “Thừa Thừa, muốn đi cùng tụi này không?”

Nghiêm Thừa Thừa ngẩng đầu khỏi màn hình, dứt khoát nói: “Không đi.”

“Mày sợ hả?”

“Không sợ, nhưng điên lắm.”

“Tiểu Vỹ, đi cùng không?”

Nghiêm Thừa Thừa lập tức chau mày.

Âu Dương Kiều Vỹ khó hiểu hỏi: “Đi đâu?”

Nam sinh nói: “Đi tìm con quái vật ấy. Chắc chắn là ma cà rồng.”

Cái gì? Mấy người các cậu điên hết rồi à?

Âu Dương Kiều Vỹ sửng sốt nhìn bọn họ: “Giờ này tối rồi, các cậu nghĩ gì vậy? Cô đến kiểm tra thì sao?”

“Canh giờ chạy về. Mười giờ cô mới đi kiểm tra.”

“Không được. Nguy hiểm lắm!” Ma cà rồng là thứ để các cậu mua vui sao?

Điên rồ.

Nghiêm Thừa Thừa cùng Âu Dương Kiều Vỹ không đồng ý chuyện này, mấy người kia cũng không rủ rê nữa, trực tiếp tìm cách rời khỏi khách sạn để đi vào ngôi làng gần biển.

Thấy vậy, Âu Dương Kiều Vỹ nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng quyết định đi theo bọn họ. Cậu nghĩ dù sao họ cũng chỉ là con người mà thôi, còn cậu là yêu tinh, nếu đi cùng nhau, có chuyện gì xảy ra cậu cũng có ích hơn một chút.

Nhưng Âu Dương Kiều Vỹ không hề biết rằng trong ngôi làng kia đang ẩn nấp một thứ đáng sợ như thế nào. Với một yêu tinh nhỏ bé chưa từng sử dụng thông thạo những phép thuật cao siêu hơn thì làm sao đấu lại được?

Vậy mà cậu vẫn đi, vì lo cho bạn bè mình.

Nghiêm Thừa Thừa thấy cậu sửa soạn muốn đi theo, lập tức thay đổi ý định. Cậu ta không thể để người kia đi vào chỗ nguy hiểm được, vậy là cắn răng đi theo.

Cả bọn sau khi tìm cách ra khỏi khách sạn mà không bị bắt rồi liền chạy nhanh về hướng ngôi làng gần biển. Buổi tối ở đây khác hẳn trên thành phố, không khí tịch mịch an tĩnh vô cùng, chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ và tiếng dế kêu.

Tám người đi sát nhau, chậm rãi mà căng thẳng bước vào con đường mòn của ngôi làng. Khi đi sâu vào rồi mới nhận ra xung quanh chỉ toàn là cây cối.

Gió lạnh thổi đến, tất cả khẽ rùng mình.

Âu Dương Kiều Vỹ nặng nề hít thở, nâng mắt cẩn thận quan sát xung quanh. Ngay sau đó bỗng dưng nghe thấy hai nam sinh giật mình lùi lại, thốt lên: “Kìa.”

Kìa?

Âu Dương Kiều Vỹ đi ở gần cuối hàng, trời lại tối cho nên cậu chưa nhìn rõ được gì. Chỉ biết bạn của cậu đã bấn loạn tinh thần, mặt người nào người nấy cắt không còn giọt máu, quay đầu xô đẩy nhau bỏ chạy.

Nghiêm Thừa Thừa bị bọn họ đẩy nhưng không ngã, chỉ ngạc nhiên nhìn về phía trước. Âu Dương Kiều Vỹ ngược lại bị xô ngã bật ra sau.

Đèn pin trong tay một nam sinh nọ sớm rơi xuống đất, phát ra một tiếng động rồi lăn dài về phía dốc bên phải.

Ánh sáng nhập nhòe trong bóng tối, soi sáng vào một vật thể trùm lên người chiếc áo choàng đen.

Âu Dương Kiều Vỹ ngã rất nặng, cổ chân đau không thể đứng dậy được. Cậu cắn môi chịu đựng đau đớn, ngước mắt nhìn về phía có ánh sáng.

Trong đáy mắt thu được hình ảnh một bóng người ẩn vào màn đêm. Đèn pin vẫn còn lăn, đến khi dừng lại thì soi vào một thân con bò đã chết.

Cơ thể của nó trở nên khô cằn, gớm ghiếc.

Âu Dương Kiều Vỹ sợ đến điếng người, trong cổ họng muốn phát ra tiếng nói nhưng chỉ toàn là âm thanh không lời.

Cậu nhìn chăm chú vào bóng người kia, cả người như đóng băng.

Bóng người quay mặt về phía cậu, mượn một ít ánh sáng le lói từ đèn pin, cậu thấy được một khuôn miệng đầy máu tươi tảnh tưởi.

Cái đó…cái đó là…

Trong đêm tối, một đôi mắt đỏ ngầu bỗng dưng phát ra một loại hung khí mãnh liệt, nhìn thẳng vào cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.