Sau khi nhận lấy chiếc ô Vưu Kiện đưa cho mình, Âu Dương Kiều Vỹ bỗng nhớ đến một câu nói của Chúc Văn.
Nguyên văn câu nói đó là: “Khi chúng ta bắt đầu quyết tâm từ bỏ việc yêu thích một người thì cũng là lúc người đó xuất hiện và khiến trái tim chúng ta làm trái ý.”
Âu Dương Kiều Vỹ thừa nhận điều này hoàn toàn đúng, không lệch một ly.
Giống như hiện tại, trước mặt cậu là người đàn ông đã khá lâu không nhìn thấy, nhưng chỉ vừa mới chạm mặt nhau đã đủ sức khiến tâm trí của cậu rối bời như cuộn len thế này.
Thở ra một hơi thật khẽ, bé con cẩn thận ôm lấy chiếc ô trước ngực mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Vưu Kiện.
Bộ dạng của anh vẫn như vậy, ngay cả ánh mắt và nụ cười cũng không thay đổi một chút nào.
Vẫn thu hút Âu Dương Kiều Vỹ không rời.
“Thầy bảo kỷ niệm cái gì ạ?”
Vưu Kiện nghe hỏi, giữa một rừng học sinh đứng trú mưa nhốn nháo cùng tiếng mưa tí tách, anh bật cười vì sự ngây ngô của đứa trẻ kia.
Một tay che ngang môi, anh hơi híp mắt lại rồi bảo, “Trẻ con thì chưa cần biết đến đâu.”
Âu Dương Kiều Vỹ thấy ấm ức, có chút không hài lòng về việc bị người kia gọi là trẻ con, “Em đã mười sáu tuổi rồi, thưa thầy.”
Vưu Kiện rướn mày, “Vẫn nhỏ lắm.”
“Tại sao chứ…” Âu Dương Kiều Vỹ không muốn cùng người kia đôi co thêm, chỉ cúi mặt làu bàu trong miệng.
Đúng lúc này, từ đằng xa bỗng có một đám nam sinh khoảng ba, bốn người chạy đến. Trước khi bọn họ đến gần thì Vưu Kiện đã sớm nghe ra loại âm thanh nện trên nền nhà rồi.
Ánh mắt liếc nhìn một cái, không chờ đến hai giây kế tiếp đã nhanh chóng duỗi cánh tay, giữ bả vai của Âu Dương Kiều Vỹ kéo về phía mình một cái.
Sự cố bất ngờ khiến cho bé con không kịp phản ứng, một bước ngã nhào vào trước ngực của Vưu Kiện. Cảm giác gò má nóng bừng ma sát cùng lớp áo sơmi mịn màng của anh, trái tim bé con đã muốn nhảy ra khỏi cơ thể.
Chuyện gì vậy? Mình đang dựa vào người của thầy? Không ổn rồi, hỏng rồi, hỏng mất rồi!!!
Âu Dương Kiều Vỹ tay chân trở nên luống cuống, không biết nên đặt ở đâu mới phải phép. Cuối cùng, khi cậu chuẩn bị vòng tay ôm lấy lưng anh thì bị người kia đẩy ra một cái.
Cảm xúc hụt hẫng dâng đến cổ họng, tiếc là không thể hóa thành không khí một chốc bay mất.
Âu Dương Kiều Vỹ ngây người, tay siết chặt chiếc ô.
Vưu Kiện ngược lại quay đầu nhìn đám nam sinh quậy phá kia, tỏ ra có chút không hài lòng.
Học sinh lớp nào thế nhỉ?
Ngoài trời mưa đã nhỏ dần, chỉ còn đọng lại những giọt nước rơi tí tách trên mái hiên. Học sinh cũng vãn đi khá nhiều, để lại một khoảng trống ở khu hành lang lớp học.
“Mưa nhỏ rồi, em nên về nhanh đi.” Vưu Kiện ngước mắt nhìn ra ngoài màn mưa, nhắc nhở.
Âu Dương Kiều Vỹ lúc này mới quay đầu nhìn theo hướng của anh, đúng là mưa đã nhỏ nhưng cậu không muốn về ngay lúc này. Cậu còn chưa nói chuyện với Vưu Kiện được bao lâu nữa mà, phải không?
Đã một tháng tránh mặt nhau, ngay bây giờ, cậu nhớ anh lắm, nhớ anh vô cùng!
“Thầy không về sao ạ?”
Vưu Kiện thu lại tầm mắt, nhìn xuống đỉnh đầu đang cứng nhắc giữ nguyên một chỗ kia, thấp giọng nói, “Vẫn còn đợi người đi cùng.”
Người đi cùng?
Trí não phút chốc tỉnh táo, thầy ấy đợi ai thế? Không phải là cô ấy chứ?
Não bộ vừa mới phân tích được một chút thì bên tai bé con đã vọng đến một âm thanh trong như suối, mềm mại như tơ.
Âu Dương Kiều Vỹ liếc mắt nhìn qua, nhanh chóng nhận ra người con gái kia là ai.
Dương Hiểu Hoa.
Âu Dương Kiều Vỹ không bao giờ quên được cái tên này cũng như là cách hai người họ đứng trước mặt cậu nói chuyện thân mật gần gũi với nhau.
Dương Hiểu Hoa đến bên cạnh Vưu Kiện, nhỏ giọng hỏi, “Chúng ta về được chưa?”
“Ừm, anh đợi em nãy giờ đấy.”
Dương Hiểu Hoa nghe thế bèn cười ngại một cái, thản nhiên vòng tay ôm lấy cánh tay của anh. Lúc này cô mới phát hiện có một nam sinh đang đứng ở phía đối diện.
“A Tiểu Vỹ, em còn chưa về sao?”
Nghe người kia gọi tên của mình một cách thân mật, Âu Dương Kiều Vỹ có chút bất ngờ.
“Em định về rồi ạ.”
“Ừm, tranh thủ về nhanh một chút, kẻo mưa lại lớn đó.”
Vưu Kiện nhìn sang bên cạnh, hỏi cô, “Em quen với nhóc con này sao?”
Dương Hiểu Hoa còn chưa trả lời, nét mặt của Âu Dương Kiều Vỹ đã biến sắc.
Nhóc con, lại là nhóc con, em đã mười sáu tuổi rồi thầy vẫn không hiểu sao?
“Em có dạy của lớp em ấy, trong lớp Tiểu Vỹ học rất tốt đó, không thể xem thường đâu nhé.”
“Vậy sao? Có lẽ học giỏi môn của em, nhưng môn anh thì không hợp lắm.” Dừng lại, anh nhìn cậu, cười một cái, “Đúng không, nhóc?”
Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi ngược lại, “Thầy muốn em siêng năng môn của thầy sao?”
“À…” Vưu Kiện nheo mắt, “Tất nhiên rồi, trò siêng học thầy sẽ rất vui mà.”
“Được, em sẽ siêng học thể dục để thầy được vui.”
Nói rồi Âu Dương Kiều Vỹ quay nửa người, bung ô ra rồi liếc mắt nói nhanh, “Em về đây, hai người đi cẩn thận.”
Dứt lời, bóng dáng nhỏ đã lầm lũi chạy dưới mưa. Chiếc ô màu đen phía trên hứng lấy từng giọt nước lạnh buốt.
Vưu Kiện không rõ thái độ cùng câu nói khi nãy của cậu, nhưng anh cũng không có thời gian để suy nghĩ về nó. Đợi Âu Dương Kiều Vỹ đi khuất rồi anh mới cùng Dương Hiểu Hoa rời khỏi đó.
Ở ngoài cổng, có một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở bên đường. Khi hình dáng của Âu Dương Kiều Vỹ xuất hiện, từ trong xe bước xuống một người đàn ông đầy khí chất và lịch lãm. Bộ quần áo trên người ngửi qua một cái cũng biết là đắt tiền.
Trong tay ông là chiếc ô cũng màu đen.
Nhìn thấy bé con, ông nhanh chóng gọi, “Bảo bối.”
Hai tiếng “bảo bối” khiến bước chân của Âu Dương Kiều Vỹ thoáng dừng lại. Cậu quay đầu nhìn một cái, dưới màn mưa hình ảnh trước mắt nửa tỏ nửa mờ. Mất một lúc, cậu mới nhận ra đối phương là ai.
“Ba?” Âu Dương Kiều Vỹ đi lại, khó hiểu hỏi, “Sao ba lại đến đây ạ?”
“Hôm nay ba xong công việc sớm nên tranh thủ qua đón con. Mẹ bảo con vẫn chưa về nên thuận đường ba ghé qua xem thử.”
Nói rồi ông nhìn qua chiếc ô của cậu, “Đây là ô của ai thế? Của con là màu hồng mà?”
Âu Dương Kiều Vỹ khẽ giật mình, “A ừm, là của bạn con cho mượn. Hôm nay con quên mang theo ô.”
“Hư quá đấy!” Âu Dương Chấn Anh mắng nhỏ một câu rồi mở cửa xe phía sau, “Lên xe nào, chắc đói bụng lắm rồi.”
Đúng là bé con đói bụng thật, nhưng khi ngồi trên xe và nhớ lại lúc nãy, cơn đói thoáng chốc biến mất. Thay vào đó là những câu nói mà Vưu Kiện đã nói với cậu.
Tuy không quá ngọt ngào đường mật nhưng cũng có thể khiến cho cậu cảm thấy no nê và thích thú.
…
Vưu Kiện ở trong Camouf vừa mới tiếp xong một vị khách quan trọng. Sau khi trở về phòng nghỉ ngơi một chốc, Bắc Ni từ bên ngoài đem vào một chai rượu khác cho anh.
Đặt rượu xuống bàn, Bắc Ni hỏi, “Hôm nay ông chủ có vẻ không khỏe lắm?”
Vưu Kiện dựa lưng vào ghế, thuận tay châm một điếu thuốc, rít vào một hơi rồi xua tay, “Phải cười nhiều quá nên có chút mỏi miệng.”
Bắc Ni cười ha ha hai tiếng, “Ai bảo ông chủ cứ khiến mấy người phụ nữ đấy chết mê chết mệt làm gì? Ngày nào cô ấy cũng đến đây, không biết có thật sự muốn chiếm lấy trái tim của ông chủ không nhỉ?”
Vưu Kiện gảy điếu thuốc vào gạt tàn, cười đểu một cái, “Loại phụ nữ ấy chỉ thích chinh phục mà thôi, đôi khi có được rồi lại ném chúng ta đi như món đồ cũ vậy. Loại đấy tôi không thích.”
“Ông chủ thích loại người như Hiểu Hoa sao? Một giáo viên ôn hòa điềm đạm, còn xinh đẹp nết na nữa.”
Nhắc đến Dương Hiểu Hoa, Vưu Kiện thoáng nhíu mày, trong lòng kì thực cũng không xác định được tình cảm của mình dành cho cô là như thế nào. Anh chỉ biết Dương Hiểu Hoa là một người con gái xứng đáng được yêu thương và trân trọng.
Đáng tiếc, loại đàn ông như anh không cách nào đáp ứng được điều kiện này.
Vưu Kiện thích tự do, chắc chắn sẽ không tự nhốt mình vào một chiếc lồng kín.
Điếu thuốc lại bị ngắn đi một chút, Vưu Kiện nhả ra một làn khói, “Cái này còn tùy, hiện tại vẫn chưa xác định được.”
Bắc Ni nhìn anh, ngán ngẩm lắc đầu, “Ông chủ, em khuyên thật lòng một câu. Tình cảm là thứ tuyệt đối không nên đùa giỡn. Anh đùa giỡn người khác, sau này có người khác nữa sẽ đùa giỡn với anh. Quả báo nhãn tiền, đừng quên đó.”
“Hôm nay chú em nói nhiều quá rồi đấy, cút đi cho anh mày nghỉ ngơi.”
Bắc Ni nhún vai, không nói thêm câu nào liền nhanh chóng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Vưu Kiện cùng với chai rượu trên bàn. Anh nhướn người rót đầy một ly, sau đó uống một hớp cay nồng.
Bị người khác đùa giỡn sao? Ai có khả năng đấy được nhỉ?
Nghĩ đến đây, Vưu Kiện bật cười thành tiếng, lắc đầu xua đi những ý nghĩ buồn cười đó.
Đoạn, anh lấy điện thoại ra định sẽ kiểm tra email. Đúng lúc này mới nhìn thấy thông báo từ ứng dụng WeChat.
Vưu Kiện bấm vào thông báo, ngay lập tức màn hình hiện ra khung nhắn tin giữa anh và ai đó không rõ. Trên màn hình hiện mỗi một dòng tin nhắn cụt ngủn.
Tranh Tranh: Hi!
Liếc mắt nhìn vào thời gian tin nhắn gửi đến thì đã là trưa hôm qua.
Tranh Tranh, quả cam à? Cái tên thật ngố tàu mà.
Vưu Kiện buồn cười, trong người có sẵn hơi men, anh không đủ tỉnh táo để làm chủ bản thân. Vì vậy, anh đã tùy ý nhấn vào khung trả lời.
Karl YJ: Là ai đấy?
…
Âu Dương Kiều Vỹ đang học bài thì điện thoại rung lên một cái, phá đi sự tập trung của cậu. Dừng bút lại, cậu cầm điện thoại kiểm tra xem ai nhắn tin đến.
Karl YJ: Là ai đấy?
Sau khi nhìn thấy cái tên xuất hiện trên màn hình, Âu Dương Kiều Vỹ đã bị đứng hình năm giây. Cậu nhìn chăm chăm vào nó, muốn đánh vần từng chữ cho thật cẩn thận để không phải bị sai sót trong việc nhận lầm người.
Lẩm nhẩm cái tên kia cũng trên dưới mười lần rồi, Âu Dương Kiều Vỹ mới có thể thở ra một hơi nặng nhọc. Cậu không nghĩ người kia sẽ nhắn tin cho mình, càng không nghĩ đến…mình đã nhắn trước cho người ta.
Sao? Mình nhắn trước? Khoan đã, mình đã nhắn hồi nào? Cái kia…cái kia không phải mình nhắn!!!
Não Âu Dương Kiều Vỹ muốn nổ tung một trận!
Chuyện gì xảy ra vậy? Không được rồi, mình định ẩn danh thầm lặng theo dõi thầy ấy thôi mà…
Đương lúc đầu óc bé con rối bời không lối thoát thì tin nhắn của Chúc Văn nhảy ra từ một ứng dụng khác.
Chúc Chúc: Hi Tiểu Vũyyy, mọi thứ vẫn tốt chứ?
Âu Dương Kiều Vỹ liếc nhìn tin nhắn, linh cảm trong lòng xoay tròn, dường như đã đúng với những gì cậu nghĩ đến.
Vỹ Vỹ: Chúc Văn, cậu – đã – làm – gì – với – điện – thoại – của – mình????
Chúc Chúc: …
Chúc Chúc: Kiều Vỹ, ngàn lần xin lỗi cậu!!!
Chúc Chúc: Lẽ nào…thầy ấy block cậu rồi sao?
Vỹ Vỹ: Không block! Là nhắn tin.
Chúc Chúc: What? Thầy ấy trả lời rồi sao? Wow wow wow, Tiểu Vũy, cảm ơn tớ ngay đi!!
Vỹ Vỹ: Cảm ơn cái rắm!!! Chúc Văn, cậu dám làm loạn!
Chúc Chúc: Này, tớ vừa giúp cậu tiến một bước đấy, còn không cảm ơn mà mắng tớ sao? Thật quá đáng huhuhu.
Vỹ Vỹ: đã xem.
Âu Dương Kiều Vỹ quyết định không nói chuyện với Chúc Văn nữa mà dời sự chú ý qua phía Vưu Kiện.
Nhìn lại tin nhắn của anh, cậu lại hồi hộp không chịu được.
Mình nên trả lời gì cho phải nhỉ? Cũng phải thú vị nữa…
Âu Dương Kiều Vỹ mím môi, sau một hồi suy nghĩ thì cũng hạ quyết tâm trả lời.
Tranh Tranh: Xin chào, mình là Tranh Tranh, rất vui được làm quen với cậu.
Chết, máy móc quá…
Âu Dương Kiều Vỹ đập đầu xuống bàn một cái cốp, không kìm được kêu một tiếng đau đớn.
Kiều Vỹ Kiều Vỹ, mày thật nhạt nhẽo!!!
Vưu Kiện đợi mãi mới thấy tin nhắn đến, đọc xong anh chỉ cười ngặt ngoẽo.
Karl YJ: Này nhóc, nhóc học lớp một sao?
Tranh Tranh: Không, mình lớn rồi.
Karl YJ: Là…lớp hai? Haha.
Tranh Tranh: Cũng không phải, mình đã 26 tuổi!
Karl YJ: Ôi, còn tưởng là 2,6 tuổi, thật ngây ngô.
Tranh Tranh: Cậu thì sao?
Karl YJ: Đoán xem.
Âu Dương Kiều Vỹ cười mỉm.
Tranh Tranh: Hmm chắc là lớn hơn mình rồi.
Karl YJ: Sinh được cưng luôn rồi.
Âu Dương Kiều Vỹ há hốc miệng.
Gì chứ? Không phải thầy ấy gần ba mươi thôi sao? Nếu sinh được mình thì hẳn là bằng tuổi của ba rồi.
Không thể… không thể nào!!!
Tranh Tranh: Nhắn tin như vậy người ta gọi là quấy rối đó.
Karl YJ: Hm? Còn chưa bảo cưng cùng anh sinh con mà quấy rối cái gì? Bổ não là bệnh, cần trị.
Tranh Tranh: Chú già thật đấy!
Karl YJ: Vậy gọi chú là daddy đi. Rất hợp hoàn cảnh.
Tranh Tranh: Nghe rất biến thái…
Karl YJ: Ha ha đùa một chút thôi. Sao lại nhắn tin cho tôi?
Tranh Tranh: Hmm… vì muốn có người nói chuyện cùng.
Karl YJ: Bố mẹ không dặn nói chuyện với người lạ rất nguy hiểm sao? Không sợ bị dụ dỗ à?
Âu Dương Kiều Vỹ siết chặt điện thoại, trong lòng hân hoan, không ngừng cười ngốc.
Nếu là thầy dụ dỗ, em cũng không ý kiến đâu… Thầy nguy hiểm thật đấy, nhưng em lỡ thích mất rồi, làm sao bây giờ?
Tranh Tranh: Không gặp mặt sẽ không thể dụ dỗ.
Vưu Kiện nhìn tin nhắn, cười lưu manh.
Karl YJ: Thật ngây thơ.
Âu Dương Kiều Vỹ muốn nhắn tiếp lại không nghĩ ra chủ đề gì để nói nữa. Chẳng bao lâu thì nhìn thấy tài khoản của người kia đã đăng xuất.
Thầy đi rồi sao?
Âu Dương Kiều Vỹ trong lòng buồn chán, nằm dài ra bàn. Ngay cả bài học cũng không muốn nhìn đến một cái.
Cứ như vậy, bé con ngủ quên ở trên bàn học mà không hề hay biết.
Đêm hôm đó, trong giấc mơ của bé con bỗng xuất hiện một khuôn mặt thật quen thuộc.
Người đó đứng trước mặt bé con, mỉm cười đầy ôn nhu dịu dàng và còn nói gì đó nữa. Tiếc là bé con không nghe thấy được gì, chỉ có thể nhìn thấy người đó mà thôi.
Âu Dương Kiều Vỹ ngủ rất ngon, hoàn toàn không muốn thức dậy để có thể ngắm nhìn đối phương hoài không thôi.
…
Sáng sớm bước vào lớp, Âu Dương Kiều Vỹ bị Chúc Văn kéo vào một đám đông ở cuối lớp.
Mọi người ngồi thành vòng tròn, bầu không khí sôi nổi náo nhiệt không thể tưởng tượng được.
Âu Dương Kiều Vỹ liếc nhìn bạn học trong lớp, sau đó quay sang nhìn Chúc Văn, “Mọi người đang làm gì vậy?”
Chúc Văn cười hì hì, “Họ đang chơi True or Dare đó, cậu có biết không?”
“True or Dare?” Âu Dương Kiều Vỹ chưa từng nghe qua, vẻ mặt ngây ngốc, “Trò chơi như thế nào?”
“Đơn giản lắm! Chỉ cần cậu tham gia vào, xoay cái chai này. Miệng chai hướng về ai, cậu có quyền hỏi người ta chọn sự thật hay hành động. Người ta chọn sự thật thì cậu có quyền hỏi một câu và người ta buộc trả lời thật. Còn hành động thì cậu thách thức người ta.”
Đơn giản quá nhỉ?
Âu Dương Kiều Vỹ trợn ngược mắt, sau đó liếc nhìn mọi người vẫn còn chơi rất hăng hái.
“Kiều Vỹ, chơi không? Một lần thôi.”
Vì ham vui, cậu liền gật đầu đồng ý.
Người quay lần này là Chúc Văn, người trúng vừa vặn là Âu Dương Kiều Vỹ.
Vẻ mặt Chúc Văn đầy nguy hiểm khiến bé con không dám chọn sự thật mà chọn thử thách.
Đáng sợ hơn bé con không hề biết thử thách mới là thứ nguy hiểm nhất trần đời. Đặc biệt quyền sinh sát này nằm trong tay Chúc Văn nữa chứ!
Chúc Văn âm trầm cười, “Cậu nghĩ kỹ chưa?”
“Rồi. Cậu mau đưa thử thách đi.”
Chúc Văn lại cười, “Tốt, bây giờ cậu hãy tìm thầy Vưu, xin cho được chữ ký từ thầy đi. Miễn có chữ ký của thầy là được, không cần phải trên giấy hay cái gì khác.”