Vưu Thần cùng Vưu Kiện thong thả bước đến trước mặt Raymond. Hiện tại chỉ còn mỗi Raymond và Dalziel. Âu Dương Kiều Vỹ không biết đã đi đâu mất rồi.
Raymond duỗi tay, vừa bắt tay vừa choàng qua ôm lấy Vưu Thần: “Tôi không nghĩ cậu sẽ bay qua đây ăn sinh nhật đấy.”
Vưu Thần diện một chiếc áo dạ dài đến đầu gối màu xám tro, thần sắc trên mặt vẫn như cũ không hề thay đổi.
Lạnh như băng.
Vưu Thần nhìn Raymond đáp: “Cũng không phải chuyện gì to tát, thuận đường công tác, ghé ngang đây chúc mừng cậu một cái.”
Raymond nhăn mày: “Cậu cũng không cần phải nói đến mức này đâu, đồ mặt lạnh.”
Vưu Thần không đáp lại, âm trầm nhìn sang Dalziel, lãnh đạm gật đầu một cái.
Lúc này Vưu Kiện đứng bên cạnh mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Chào anh Raymond.”
“Karl, cậu em của tôi, dạo này trông còn đẹp trai hơn trước nữa đấy chứ.” Raymond tính tình vô cùng hoạt bát, anh bước đến ôm lấy Vưu Kiện, khi sắp hôn lên má đối phương thì bị đối phương tránh một bên.
Vưu Kiện cười cười: “Raymond, anh quá khích rồi.”
Raymond cười ha hả: “Hôn trai đẹp mà cũng khó khăn vậy à?”
Vưu Kiện mỉm cười không đáp, ánh mắt dồn về phía Dalziel. Đây là lần đầu tiên anh gặp em trai của Raymond, trông vẻ ngoài cũng tương đối giống nhau, nhưng tính cách thì anh không rõ lắm.
Bước đến một bước, Vưu Kiện chủ động mở lời, bàn tay cũng hướng về đối phương: “Xin chào, tôi là Karl, tên tiếng Trung là Vưu Kiện.”
Dalziel hiểu được tiếng Trung ít nhiều, vì anh cũng có khá nhiều bạn bè ở bên đấy. Cúi nhìn bàn tay của Vưu Kiện, Dalziel thoáng cười, sau đó rất vui vẻ bắt lấy, chào hỏi tự nhiên.
“Xin chào, tôi là Dalziel. Anh là em trai của anh Louis đúng không nhỉ? Tôi có nghe anh Raymond nhắc đến vài lần nhưng hôm nay mới được gặp mặt.”
“Ừm, hôm nay tôi rảnh rỗi nên đi cùng anh ấy qua đây chơi một chuyến. Hình như chúng ta bằng tuổi?”
“Tôi 26.”
Vưu Kiện khẽ rướn chân mày, tay cầm lấy ly rượu mà bồi bàn vừa mang đến, nhàn nhã nhấp một ngụm: “Vậy cậu nên gọi tôi bằng anh rồi.”
Dalziel khẽ cười: “Nhìn không ra anh lớn hơn tôi đấy. Ở đây chắc là anh không quen ai ngoài chúng tôi rồi, nếu thấy ngại thì có thể qua bên kia ngồi cùng uống rượu trò chuyện.”
“Tôi không ngại đâu.” Vưu Kiện mỉm cười, giấu đi vẻ sành sỏi của mình, “Cậu cứ làm việc của mình đi, để tôi ở đây là được.”
Từ khi nãy Vưu Kiện đã sớm nhìn ra vẻ nóng lòng của Dalziel, nhưng anh không đoán được đối phương đang có chuyện gì. Quan sát ánh mắt của Dalziel luôn nhìn xung quanh tựa hồ tìm kiếm ai đó, anh cúi mặt cười thầm một cái.
Trên sân khấu chữ T được trang trí bằng biển hoa bỗng có một thân ảnh cao lớn. So với tất cả mọi người đang có mặt ở đây, Raymond không mặc áo vest quần tây chỉn chu như bình thường. Anh bận một chiếc áo lanh mỏng màu xanh lơ, kết hợp với chiếc quần dài thoải mái đậm màu. Vì vậy trông anh có phần khỏe khoắn và năng động, không hề cứng nhắc như bạn thân của anh – Vưu Thần.
Lúc này, Raymond đã đứng trên sân khấu. Anh cầm micro lên, tiếng reo hò của mọi người trong hội trường bất chợt yên lặng hơn rất nhiều.
Lời đầu tiên Raymond nói chính là cảm ơn tất cả mọi người đã cùng đến đây chúc mừng sinh nhật anh. Tiếp đến, anh nói lý do tổ chức buổi tiệc sinh nhật hôm nay, đó là muốn cho bạn bè ngày xưa có cơ hội gặp mặt nhau sau bao nhiêu năm xa cách.
Dường như mọi người bên dưới đều rất thích thú với lý do này. Nhưng không tránh khỏi một số người cảm thấy sượng sùng vì chạm mặt “người xưa ấy”.
Giọng nói của Raymond rất mạch lạc và rõ ràng, quả nhiên là quân nhân, cách nói chuyện và làm việc cũng dứt khoát vô cùng.
Chiếc bánh gato năm tầng được đẩy vào đầy lộng lẫy trước sự kinh ngạc và thích thú của tất cả mọi người. Từ tầng bánh cao nhất đến tầng cuối cùng đều trang trí bằng hoa ngọc lan. Mùi hương của hoa nhẹ nhàng giăng đầy khắp hội trường.
Mọi người ghé tai nhau xì xầm bàn tán về chiếc bánh gato, sau đó lại quay sang nói về những chuyện khác.
Dalziel đứng ở một góc quan sát chiếc bánh gato được đẩy lên sân khấu, sau đó anh quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Âu Dương Kiều Vỹ. Khi nãy rõ ràng cả ba người còn nói chuyện với nhau, nhưng lúc Vưu Thần và Vưu Kiện xuất hiện thì cậu lại biến mất không nói gì.
Dalziel trong lòng sốt ruột kinh khủng. Anh đưa mắt dáo dác tìm một lúc lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ đang ngồi trong một góc hội trường.
Nhiều người qua lại cho nên đã vô tình che khuất cậu.
Dalziel nhanh chóng đi qua bên đó.
Âu Dương Kiều Vỹ ngồi cúi mặt, không rõ đang suy nghĩ chuyện gì. Tiếng ồn ào lúc gần lúc xa, đập vào bên tai cậu, sau đó cũng chẳng có kết quả gì.
Dalziel bước đến vỗ vai cậu: “Julian, sao em lại qua đây ngồi?”
Cái vỗ vai nhất thời làm cậu tỉnh táo. Âu Dương Kiều Vỹ ngước mắt nhìn Dalziel, tròng mắt đỏ hoe, khó khăn lắm mới kìm lại được cảm xúc khó chịu trong lòng.
Nhìn thấy sắc mặt của cậu không tốt, Dalziel càng lo lắng hơn nữa. Anh ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng hỏi: “Có chuyện gì không ổn sao? Cứ nói với anh, đừng giấu một mình.”
Âu Dương Kiều Vỹ nhắm mắt lại, hoàn toàn không muốn nhắc đến chuyện này. Nhưng vết thương ngày xưa đã bị bóng hình kia khơi gợi, hiện tại cậu chỉ cảm thấy rất đau.
Đau đến thắt lại.
“Em…em không sao.” Âu Dương Kiều Vỹ nắm chặt bàn tay, mệt mỏi không nói nên lời, “Em muốn về sớm.”
Dalziel nghiêng mặt nhìn cậu: “Em nghĩ mình có thể giấu anh được sao?”
Dừng một chốc, anh chợt nhớ đến sự hiện diện của anh em nhà họ Vưu, bất giác hỏi: “Không lẽ…em quen biết với hai người họ?”
Trái tim Âu Dương Kiều Vỹ bất ngờ run lên. Cậu mím môi thành một đường thẳng, tỏ ra bình tĩnh đáp: “Không có.”
“Em biết anh nói đến ai sao?”
Âu Dương Kiều Vỹ khẽ trừng mắt nhìn đôi tay của mình, không nghĩ Dalziel vậy mà sắp khiến mình nói ra tất cả. Nhưng đến cuối cùng, cậu vẫn kiên quyết không mở miệng nhắc đến người nọ.
Vì cậu cúi thấp đầu nên anh không thể nhìn được biểu cảm trên mặt cậu, nhưng linh cảm mách bảo cho anh chuyện này có liên quan đến anh em nhà họ Vưu.
Có điều, Dalziel không muốn ép buộc Âu Dương Kiều Vỹ làm việc mà cậu không thích.
Nghĩ ngợi một lúc, anh đứng dậy nói: “Được rồi, để anh đưa em về.”
Anh choàng tay dìu cậu rời khỏi đám đông huyên náo. Lúc gần đi đến cửa hội trường thì có giọng nói truyền tới, gọi Dalziel.
“Dalziel.”
Giọng nói này vô cùng quen thuộc khiến cho bước chân của cậu run rẩy.
Dalziel vẫn ôm lấy Âu Dương Kiều Vỹ, mặt khác quay lại nhìn đối phương, không nghĩ người đó lại là Vưu Kiện.
“Karl? Có chuyện gì à?”
Vưu Kiện đi từng bước về phía hai người họ, khóe môi ngậm một nụ cười, nho nhã và thoải mái.
Tầm mắt của anh ban đầu đặt lên Dalziel, sau đó chậm rãi dời sang người bên cạnh, phút chốc ánh mắt đọng lại một hình dáng quen thuộc.
Dalziel nhìn Vưu Kiện, lên tiếng phá vỡ sự im lặng kỳ lạ: “Karl, anh có chuyện tìm tôi à?”
Vưu Kiện nghe thấy giọng nói, sực tỉnh nhìn sang: “À…không có gì, chỉ là tôi ngồi một mình cũng có chút buồn chán, định sẽ tìm cậu trò chuyện một chút. Nhưng mà hình như…cậu đang bận.”
Câu nói này rõ ràng nhắm vào chàng trai bên cạnh Dalziel.
Dalziel rũ mắt nhìn qua phía Âu Dương Kiều Vỹ. Từ nãy đến giờ cậu vẫn không quay người lại nhìn Vưu Kiện, sắc mặt càng lúc càng trắng nhợt.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
“Ừm bạn của tôi không khỏe trong người, cho nên định về sớm.”
“Vậy sao?”
Tuy Vưu Kiện nói chuyện với Dalziel nhưng ánh mắt chỉ nhất nhất áp lên tấm lưng gầy nhỏ của Âu Dương Kiều Vỹ. Trong lòng anh dấy lên một linh cảm rất rõ ràng, nhưng anh không dám thừa nhận nó.
Vưu Kiện nhìn cậu một lúc rất lâu mới cúi mặt, bất đắc dĩ mỉm cười: “Vậy…cậu cứ đưa bạn cậu về trước đi. Tôi sẽ qua bên kia uống một ít rượu.”
Dalziel gật đầu một cái rồi nhìn Âu Dương Kiều Vỹ, cánh tay cẩn thận dìu cậu, khẽ gọi: “Kiều Vỹ, chúng ta về thôi.”
Một tiếng gọi cất lên rồi rơi vào không khí.
Cả Vưu Kiện và Âu Dương Kiều Vỹ đều đứng hình trước cách gọi của Dalziel.
Âu Dương Kiều Vỹ rụt vai lại, sửng sốt nhìn Dalziel, sao anh lại gọi em bằng cái tên đấy?
Vưu Kiện vừa mới quay người thì nghe thấy một tiếng “Kiều Vỹ”, bước chân cũng không thể an ổn rời đi. Anh nghiêng đầu nhìn cậu, dưới đáy mắt hiện lên vài tia kinh ngạc.
Kiều Vỹ…lần này mình không nghe nhầm nữa đúng không?
“Em sẽ tự đi.” Âu Dương Kiều Vỹ rời khỏi vòng tay của Dalziel, tự mình rời khỏi hội trường ồn ào huyên náo.
“Julian!”
Dalziel ngước mắt nhìn theo bóng dáng vội vã của cậu, trong lòng trở nên nặng nề khó chịu.
“Xin lỗi Karl, nhưng tôi phải đi ngay bây giờ. Hôm khác nếu có cơ hội sẽ cùng anh trò chuyện.” Dalziel cười gượng rồi nhanh chóng đuổi theo Âu Dương Kiều Vỹ.
Tiếng gọi của Dalziel dần trở nên mơ hồ, chập chờn, khiến Vưu Kiện không biết mình có nhầm lẫn hay không. Sau đó nó đã lôi anh trở về những ký ức xưa.
Vưu Kiện cứ đứng ngây người như thế cho đến khi từ sau lưng có người bước đến, cất giọng trầm khan kéo anh ra khỏi những mơ hồ ảo ảnh.
“Vưu Kiện, em đứng đó làm gì vậy?”
Vưu Kiện nhắm mắt lại, lắc nhẹ đầu một cái cho tỉnh táo.
“Không có gì, em chỉ vừa gặp…người quen.”
Vưu Thần bước đến, lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa ra vào: “Người quen?”
Vưu Kiện gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu, khẽ cười: “Bỏ đi, chắc là em nhìn nhầm thôi.”
…
Vì chuyến công tác của Vưu Thần vẫn còn kéo dài đến một tuần nữa, nên Raymond đã tranh thủ đưa cho hai anh em họ hai tấm vé được tham dự buổi biểu diễn thời trang của nhãn hàng FSOL nổi tiếng.
Vưu Thần không thích những thứ này cho nên đã trả lại một tấm vé cho Raymond. Vưu Kiện ngược lại khá thích thú, anh liếc nhìn ngày giờ và địa điểm, khẽ cong môi cười một cái.
“Có phải có Dalziel không?” Vưu Kiện hỏi.
Raymond ngả người ra sau ghế, không phủ nhận: “Đúng là chỉ có Karl tinh mắt nhất thôi. Ngoài ra còn có một nam người mẫu cũng đang nổi tiếng, là bạn thân của Dalziel luôn đấy. Hôm bữa có đến dự tiệc sinh nhật của anh.”
Vưu Kiện vắt tréo một chân, đầu chân mày hơi nhíu lại: “Bạn thân của Dalziel? Có mặt trong bữa tiệc của anh luôn sao?”
“Ừm, thằng bé tên Julian, tính tình đáng yêu ngoan ngoãn lắm. Nhưng hôm qua không được khỏe cho nên đã về sớm.”
Julian…về sớm…
Từng đợt ký ức của buổi sinh nhật hôm qua cứ thế trôi nổi trong tâm trí của Vưu Kiện. Anh nhìn xuống tấm vé, trong lòng nảy sinh một ham muốn khó kìm chế.
Anh chắc chắn phải tham dự buổi biểu diễn này.
Anh phải nhìn cho bằng được khuôn mặt của người tên Julian đó.
…
Tại fashion show của FSOL có rất nhiều đối tượng thượng lưu tham dự. Mỗi người đều khoác lên mình những bộ quần áo đắt tiền được làm từ những nhà thiết kế cũng rất nổi tiếng.
Chỉ còn nửa tiếng nữa là buổi trình diễn bắt đầu.
Trong hậu trường, các người mẫu đang nhanh chóng thay quần áo. Riêng Âu Dương Kiều Vỹ thì đã xong từ rất lâu. Cậu ngồi ở ghế xoay, ngước mắt nhìn vào gương, lớp trang điểm khiến cho khuôn mặt của cậu trông nổi bật hơn bình thường.
Đặc biệt là đôi mắt, vừa tinh tú vừa thông minh sắc sảo.
Dalziel vừa thay đồ xong, đi đến bên cạnh cậu, cười nói: “Có hồi hộp không?”
Âu Dương Kiều Vỹ mỉm cười: “Không có. Lần này cũng giống như những lần trước thôi mà.”
“Giống sao được chứ? Lần này em là trung tâm, sẽ ra cuối cùng, khiến cho tất cả mọi người đều phải trầm trồ đấy.”
Cậu liếc nhìn Dalziel trong gương, thoáng nhăn mặt: “Anh đừng làm em hồi hộp, em đang trong tình trạng ổn định nhất rồi.”
Cuộc trò chuyện của họ sau đấy bị cắt ngang bởi giọng nói của nhà sản xuất. Đó là một người đàn ông lịch lãm, bận quần Âu áo vest bước vào, nhìn mọi người một lượt rồi nói:
“Tất cả chuẩn bị, năm phút nữa là buổi trình diễn bắt đầu.”
Toàn bộ người mẫu nam lẫn nữ đều đã vào vị trí.
Âm nhạc nổi lên, từng người mẫu mang theo phong thái tự tin đi ra, bước từng bước vững vàng trên sàn catwalk.
Phía bên trong, Liêu Kế Hải bất ngờ xuất hiện, dặn dò Âu Dương Kiều Vỹ vài câu. Sau đó anh hữu ý mà vô ý nhắc nhở một điều:
“Cho dù có gặp ai quen thuộc cũng không được phép lơ là, có nhớ chưa? Đây là buổi trình diễn quan trọng, đừng để mọi người thất vọng.”
Âu Dương Kiều Vỹ không hiểu vì sao Liêu Kế Hải lại nói đến chuyện này, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu, ghi nhớ lời dặn dò.
Âm nhạc chuyển đổi liên tục, khi đến lượt của cậu, mọi thứ dường như sắp bùng nổ.
Âu Dương Kiều Vỹ hít sâu vào một hơi, chậm rãi bước ra ngoài, đứng chính giữa hai người mẫu nam khác.
Bộ quần áo mà cậu đang mặc có kiểu dáng vô cùng táo bạo và sáng tạo. Phía trên là một chiếc áo vest, nhưng phần đuôi lại trông giống như váy cưới của cô dâu.
Một tông trắng thuần khiết tinh khôi càng làm cho cậu nổi bật trên sàn chữ T.
Mọi người đều bị choáng ngợp bởi thiết kế cậu đang mặc và cả khuôn mặt lẫn thần thái của cậu.
Âu Dương Kiều Vỹ tự tin lướt nhìn tất cả khán giả bên dưới, sau đó nhấc chân, chậm rãi nhẹ nhàng đi về phía trước.
Từng bước chân của cậu tựa như mang theo một làn gió tươi mới, thổi mát cả khán phòng.
Khi đi đến điểm cuối của sân khấu, Âu Dương Kiều Vỹ rũ mắt nhìn xuống, giật mình nhận ra người đang ngồi ở vị trí đối diện chính là…Vưu Kiện.
Hóa ra lời dặn dò của Liêu Kế Hải đều có là lý do của nó.
Trong một khoảnh khắc, trái tim của cậu chợt run lên. Ánh mắt rối bời chỉ vài giây, ngay sau đó cậu tự chấn chỉnh lại thái độ của mình, đứng thẳng người, tạo vài kiểu dáng để tôn lên bộ thiết kế.
Lúc này, từ sau lưng, cậu lấy ra một nhánh hoa khiến cho toàn thể mọi người đều sửng sốt.
Đó là một nhánh hoa hồng màu trắng, giống như bộ quần áo cậu đang mặc vậy.
Âu Dương Kiều Vỹ rũ mắt nhìn xuống Vưu Kiện, cả người hơi cúi xuống, cánh tay vươn tới, muốn đưa cho anh nhánh hoa ấy.
Khi cả hai trực tiếp đối mặt nhau thế này, Vưu Kiện rốt cuộc cũng thừa nhận, bản thân anh không hề nghe nhầm và cũng không nhìn nhầm.
Người trước mặt anh lúc này…chính là Âu Dương Kiều Vỹ.
Vưu Kiện ngẩng mặt, ngây người chiêm ngưỡng vẻ đẹp mê hoặc của cậu. Sau đó anh nhìn xuống nhánh hoa trong tay cậu, định sẽ duỗi tay đón lấy.
Nhưng không ngờ, ngay khi anh duỗi tay ra thì cậu lại buông tay để nhánh hoa rơi xuống đất.
Hành động này làm cho anh nhất thời khó hiểu.
Tiếng nhạc vẫn còn, Âu Dương Kiều Vỹ trở về với dáng vẻ ban đầu của mình, xoay người, thẳng lưng, khoan thai đi về vị trí cũ.
Buổi trình diễn kết thúc một cách viên mãn.
Khi vào trong, Liêu Kế Hải ôm tay trước ngực, âm trầm nhìn Âu Dương Kiều Vỹ, nửa muốn trách mắng nửa lại không nỡ. Đợi cậu thay quần áo xong, Liêu Kế Hải mới đi đến nói:
“Lần sau còn như thế nữa, cậu sẽ phạt con đấy.”
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn Liêu Kế Hải, biết rõ khi nãy mình làm như vậy là không được, cho nên không dám cãi lại nửa lời. Nhưng mà cậu cũng không rõ vì sao lúc đó mình lại như thế nữa.
Dalziel đợi ở bên ngoài từ rất lâu nhưng không thấy Âu Dương Kiều Vỹ bước ra.
Lý do là vì cậu đã sớm bị Vưu Kiện chặn lại ngay lối ra.
Nhờ cái miệng luôn rót mật của mình mà Vưu Kiện nhanh chóng được một vị trong nhà sản xuất ưu ái, cho phép anh được đi vào trong tìm người mẫu nào đó mà mình muốn.
Lúc Âu Dương Kiều Vỹ bước ra ngoài, nhìn thấy Vưu Kiện, cậu đã nhắm mắt làm ngơ như không quen biết. Thế nhưng anh lại cố chấp nắm lấy tay cậu kéo lại.
“Kiều Vỹ.”
Âu Dương Kiều Vỹ rút tay về, không nhìn mặt anh: “Xin lỗi, tôi là Julian.”
Vưu Kiện đang đứng dựa lưng vào tường, nghe vậy liền bật cười, đứng thẳng dậy: “Julian cũng được. Tôi chỉ muốn hỏi…khi nãy vì sao lại làm thế?”
Âu Dương Kiều Vỹ nghiêng đầu nhìn anh.
“Sao lại thả nhánh hoa xuống?”
Đã hơn hai năm mới nhìn thấy đối phương ở khoảng cách gần như vậy khiến cho Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy không quen. Ánh mắt của anh khóa chặt gương mặt cậu, đến cả nụ cười ấy vẫn dịu dàng nhẹ nhàng như ngày trước. Nhưng mà cậu thừa biết đằng sau nụ cười đó chẳng có gì tốt đẹp cả.
Nhớ về chuyện cũ làm đáy lòng cậu dậy sóng.
Âu Dương Kiều Vỹ liếc nhìn anh, thái độ đã thay đổi, ánh mắt cũng phần nào lạnh nhạt hơn.
“Vì anh không xứng với đóa hoa xinh đẹp như vậy.”